Chương 55: Thật tuyệt khi được biết cô từ sớm
Lê Tửu Nhi
18/01/2022
Sau khi điền nguyện vọng xong, Trình Phóng trở về Đường Lí một chuyến.
Lần này anh về để lấy một ít đồ cá nhân, không ở lại lâu, khoảng hai ngày mà thôi.
Một năm trước, trường trung học treo biểu ngữ tên Giang An Ngữ, đốt pháo to đến mức nửa số người sống ở Đường Lí đều nghe thấy. Vậy mà năm nay, tên trên biểu ngữ được đổi thành Trình Phóng.
Là cái tên mà không ai ngờ đến.
Tên côn đồ khét tiếng nhất Đường Lí, tiếng xấu đồn xa, vận xui đầy mình, một Trình Phóng mà ai gặp cũng phải đi đường vòng,
Lại thi được 686 điểm, trở thành á khoa khối Tự nhiên toàn thành phố.
Đây là chuyện quái gì vậy?
Nói cho nó vuông là: số điểm ấy đủ để thi vào Thanh Hoa, Bắc Đại.
Tính từ trước đến bây giờ, anh chính là thí sinh sáng giá nhất cái trấn nhỏ như Đường Lí này.
Chẳng ai nghĩ rằng người đó có thể là Trình Phóng cả.
So với Giang An Ngữ năm ngoái gióng trống khua chiêng, anh còn giỏi hơn gấp mấy lần.
Về nhà chuyến này, Trình Phóng cảm nhận được không khí của cả trấn khang khác một cách rõ ràng.
Nhà họ Trình cũng có vài người thi thoảng ghé thăm.
Trước đây, họ kiêng dè nhà họ còn không kịp, nào muốn qua lại? Nhất là sau chuyện xảy ra hồi Tết, nhà anh càng thêm vắng vẻ.
Lòng người bạc bẽo, quá tàn khốc.
Buổi tối, bà nội tiễn khách khứa về, lúc dọn dẹp đồ đạc trong bếp, bà lẳng lặng một mình, không nhịn được cúi đầu, chấm nước mắt.
Trong lòng chua xót không kiềm chế được.
Bà lão năm nay đã bảy mươi hai tuổi, mấy năm nay đã từng trải qua tất thảy cay đắng ngọt bùi, suốt bảy mươi năm thăng trầm, trong lòng bà đã sớm chuẩn bị một cuộc đời nguyên mẫu cho ngày tháng sau này,
Nhưng không ngờ thằng Tiểu Phóng nhà bà lại có một thời triển vọng đến nhường này.
Bà thực sự rất rất vui.
“Đã nói Tiểu Phóng nhà bà là đứa trẻ tốt rồi mà họ không tin, bây giờ hẳn là tin rồi.”
Trình Phóng không chỉ là một đứa con ngoan, mà còn là một học trò giỏi, là người vừa thông minh vừa ưu tú.
Bà nội nhìn Trình Phóng trở về, vội lau nước mắt, nói mãi vài câu gì đó, vui mừng khôn tả.
Bà vốn không muốn khóc, nhưng không kiềm chế được.
Nhiều năm như thế, bất kể là anh làm gì, từ gây gổ đánh nhau hay bị người khác đến tận nhà chửi bới thậm tệ —
Bà vẫn tin rằng Tiểu Phóng là một đứa trẻ tốt.
Bà định tổ chức một bữa tiệc chúc mừng anh thi tốt, nhưng ngẫm lại đành thôi.
Đều tại Trình Phóng không muốn bà cụ nhọc lòng, vả lại bữa tiệc chúc mừng thi tốt thế này chẳng được mấy ai đến chia vui thật lòng cả.
Đây chỉ là sự khởi đầu của Trình Phóng.
Sau này anh sẽ càng trở nên tốt hơn, càng rạng danh hơn.
Ngày anh rời đi, bà nội lấy một quyển sổ tiết kiệm dưới ván giường ra, trịnh trọng đặt vào tay Trình Phóng, nói là cho anh tiền học Đại học.
Tích cóp ngần ấy năm, đây chỉ là số vốn ban đầu, đưa cho anh học Đại học, vậy nên rất đáng giá.
Nhưng Trình Phóng không muốn nhận.
Tiền học Đại học, anh có thể tự kiếm được, không muốn tiêu tiền của bất kỳ ai.
Nhất là tiền của bà cụ đã muôn vàn gian khổ để dụm dành.
Đáng lẽ anh phải là người cho tiền bà tiêu mới đúng.
Đó cũng là nỗi áy náy suốt mấy năm nay của anh.
Bà ơi, bà chờ cháu thêm một chút nữa thôi,
Sau này, cháu sẽ phụng dưỡng bà gấp nhiều lần số tiền ấy.
Cuối cùng, Trình Phóng vẫn ghi danh vào Đại học An Tân.
Nguyện vọng một là ngành Tài chính, thành công trúng tuyển.
Mặc dù đây cũng là trường Đại học nhất nhì nước, nhưng giáo viên của trường học lại tiếc hùi hụi, vì sao anh lại không ghi danh vào top trường đầu tàu như Thanh Hoa, Bắc Đại cơ chứ?
Trình Phóng không giải thích.
Anh làm bất cứ chuyện gì cũng có lý do của mình, đã suy tính thiệt hơn trước đó rồi mới đưa ra quyết định.
Anh không nghĩ quyết định của mình là sai lầm, cũng sẽ không hối hận vì nó.
Mùa hè tháng Bảy, anh gia nhập đội nghiên cứu của Lộ Tuyển.
Mặc dù anh không theo ngành Vật lý, nhưng Lộ Tuyển vẫn mời anh gia nhập lần thứ ba. Đúng lúc nghỉ hè là đến giai đoạn mấu chốt của quá trình nghiên cứu, bọn họ cần có nhân lực mới, đến hỗ trợ đột phá vòng tuần hoàn chết.
Quan trọng nhất là thù lao rất hậu hĩnh.
Vào giai đoạn cuối cùng, toàn bộ đội nghiên cứu đều ở lại phòng thí nghiệm đến tận khuya, thậm chí còn ngủ lại phòng thí nghiệm hai ngày mà không về nhà.
Hiện tại, mọi người đều đã đi ăn cơm, trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại hai người là Trình Phóng và Lộ Tuyển.
Số liệu thực nghiệm mới nhất vừa được tính ra, Lộ Tuyển đang muốn chạy thử một lần, Trình Phóng chợt đứng dậy, mở miệng nói: “Đưa dao cạo râu của ông cho tôi mượn một lát.”
Ai nấy trong đội đều râu ria xuề xoà, chỉ có Lộ Tuyển là cạo sạch sẽ.
Lộ Tuyển có thói quen ở sạch, không muốn cho người khác mượn đồ của mình lắm.
Anh ấy rũ mắt, hắng giọng một tiếng, chần chừ đánh trống lảng: “Ông tính trước một lần đi, rồi tôi chạy thử lần cuối đã.”
Nghe vậy, Trình Phóng cười nhạt, “Tánh kỳ.”
Có vẻ Lộ Tuyển cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, sau khi yên lặng một lát, anh ấy lại hỏi: “Trong khoảng thời gian này, tôi quan sát thấy ông vừa có năng khiếu vừa có đam mê, sao ông không chọn chuyên ngành bọn tôi?”
Mặc dù ban đầu, anh không hiểu gì về đề tài nghiên cứu, nhưng sau khi hướng dẫn một lần, anh lại tiếp thu rất nhanh. Nhờ có sự gia nhập của anh nên hậu kỳ nghiên cứu mới vô cùng thuận lợi.
“Hỏi hoài hỏi mãi như đàn bà thế.” Việc khiến Trình Phóng khó chịu nhất là khi Lộ Tuyển hở một tí thì lảm nhảm, nhưng cứ quanh đi quẩn lại mấy câu chán phèo.
“Tôi phải nuôi Hạnh Hạnh nhà tôi, đến đây nghiên cứu chỉ vì kiếm tiền thôi. Nếu không vì cô ấy, hôm nay tôi có thể đứng đây để khai phá số liệu được à?”
Lộ Tuyển nhìn thoáng qua anh, sợ giáo sư hướng dẫn nghe được câu này của anh.
Mặc dù anh ấy biết Trình Phóng không có ý này, nhưng lời nói của Trình Phóng thẳng quá, nếu bị nghe thấy cũng không tốt.
“Ông và Minh Hạnh biết nhau từ bao khi nào vậy?” Trình Phóng chợt hỏi Lộ Tuyển một câu.
“Là bạn học cấp ba.” Lộ Tuyển đáp.
Trình Phóng: “Quan hệ của hai người luôn tốt như vậy à?”
Phải nói thế nào nhỉ?
Lúc học cấp ba, tính tình của Lộ Tuyển khá lập dị, chẳng có mối quan hệ nào tốt cả. Trước khi phân ban Tự nhiên – Xã hội, anh ấy và Minh Hạnh học cùng một lớp, hai người luôn thay phiên nhau đứng hạng nhất hạng nhì.
“Cũng tạm.” Có thể nói Lộ Tuyển rất nể phục cô, cũng xem cô là một đối thủ đáng gờm.
Sau khi phân ban Tự nhiên – Xã hội, hai người dần ít gặp hơn.
“Thú thật thì tôi rất ngưỡng mộ ông.” Khoé mắt của Trình Phóng lộ ra nét cô đơn, anh nhìn Lộ Tuyển, nói.
Lộ Tuyển không hiểu ý anh.
“Nếu có thể biết Minh Hạnh sớm như vậy, tôi sẽ không sống buông thả nhiều năm thế này.”
Nhưng nghĩ lại thì hồi học cấp ba, Minh Hạnh hẳn là khó theo đuổi lắm. Cô luôn ngoan ngoãn khuôn phép, là một cô gái mới nói có một tí là đỏ mặt.
Cũng đáng yêu phết.
“Đúng rồi, còn có chuyện này,” Ý cười bên môi Trình Phóng chợt tắt ngấm, nhìn chằm chằm Lộ Tuyển và tra hỏi: “Tại sao lần trước ông một mình chạy đến Đường Lí tìm cô ấy hả?”
Lộ Tuyển chần chừ một lát, vẫn chọn nói thật:
“Vì Kiều Kiều nói với tôi, chỗ đó có một tên lưu manh rất phiền phức, còn rất hung dữ, cô ấy rất lo cho Minh Hạnh.”
“Tôi đúng lúc đi ngang đó nên giúp Kiều Kiều xem thử tình hình thế nào, để Kiều Kiều không phải lo lắng nữa.”
Lộ Tuyển là đồ đầu gỗ, chỉ biết ghi nhớ hết những gì Kiều Kiều nói, cho nên đúng lúc tiện đường đi ngang, thế là anh ấy thay Kiều Kiều đến gặp Minh Hạnh.
Tên lưu manh hung dữ trong câu nói này lại chẳng phải anh à?
Trình Phóng mím môi, nghĩ bụng mình đâu có đáng sợ đến vậy, sao nhiều người biết thế nhỉ…
Bấy giờ, những thành viên khác đã lần lượt quay lại, Lộ Tuyển tập trung làm việc, Trình Phóng cũng không rỗi hơi nữa, tiếp tục công việc đang dở dang.
Trình Phóng thức trắng hai ngày, sau khi xong việc về nhà, việc đầu tiên anh làm chính là ngã thẳng xuống giường.
Đúng là nghiên cứu không phải công việc lao động tay chân, nhưng nó cũng khiến người ta rất mệt óc. Từng tham số thực nghiệm trong đề tài, hễ sai một số lẻ thôi cũng khiến quá trình trở thành công cốc.
Cho nên ai nấy dù mệt bao nhiêu cũng phải duy trì sự cẩn thận và tập trung cao độ.
Trình Phóng ngủ một giấc đến tối, lúc tỉnh lại thì trời đã tối.
Trong WC vang lên một loạt âm thanh “lách cách”, Trình Phóng hoảng sợ, tức khắc bật dậy khỏi giường, chưa kịp xỏ dép lê đã chạy thẳng vào WC.
Anh thấy Minh Hạnh đang đứng trước bồn rửa tay, đồ dùng linh tinh rơi đầy dưới đất. Cô ngẩn người, tay chân luống cuống.
“Em… đánh thức anh à?” Thấy anh đi vào, Minh Hạnh hơi áy náy, ấm ức nói: “Tại em bất cẩn nên làm rơi đồ.”
Minh Hạnh về được một lúc rồi, sợ làm ồn Trình Phóng nên cô đã cố gắng giảm nhỏ động tĩnh nhất có thể. Không ngờ cô chỉ mới trượt chân một cái lại gây ra tiếng động lớn như vậy.
“Không sao, anh tự dậy thôi.” Trình Phóng mở miệng, chắc là vì rất lâu không nói chuyện nên giọng anh khàn đặc.
Minh Hạnh hoàn hồn, nhanh chóng nhặt đồ đạc dưới sàn lên, nhưng cô còn chưa cúi xuống đã được Trình Phóng đỡ dậy.
“Để anh ôm một lát.” Trình Phóng vòng tay ôm Minh Hạnh vào lòng, cúi đầu thật thấp, sườn mặt kề sát bên tai cô.
Sau khi ôm xong, anh lẳng lặng không nói gì.
Hai ngày làm việc với cường độ cao khiến anh không dám lơ là, nhớ Minh Hạnh nữa. Hễ nhớ đến cô là anh chẳng tập trung nổi, không thể làm gì khác.
Cho nên sau khi được thả lỏng, anh lập tức rất muốn ôm Minh Hạnh một cái.
Bởi vì ôm cô anh mới có động lực làm việc tiếp theo.
“Sao Trình Phóng lại mệt đến nông nỗi này? Em nghe Kiều Kiều nói anh và Lộ Tuyển đã thức trắng mấy đêm, thực nghiệm suôn sẻ không anh?”
Minh Hạnh đau lòng khôn xiết, một người giàu năng lượng như Trình Phóng lại tiều tuỵ đến mức này, vậy thì công việc nghiên cứu sẽ mệt đến độ nào chứ?
“Rất suôn sẻ.” Giọng nói của Trình Phóng tràn đầy uể oải, nhưng anh vẫn cười khẽ một tiếng, “Giáo sư hướng dẫn còn khen anh đấy, bảo là anh làm tốt hơn cả Lộ Tuyển.”
Anh biết Minh Hạnh thích người giỏi giang, cho nên anh luôn cố gắng khiến bản thân trở nên tốt hơn, giỏi hơn từng ngày.
Giỏi hơn Lộ Tuyển, giỏi hơn những người khác nữa.
“Ừm, anh đỉnh quá chừng.” Minh Hạnh thành khẩn gật đầu, chợt thấy râu trên cằm anh dài rồi.
“Anh cạo râu đi, nó cứ đâm vào tay hoài.”
Minh Hạnh lấy dao cạo râu từ giá đỡ xuống, hỏi: “Cái này dùng thế nào vậy?”
“Lại đây, anh chỉ cho em.” Trình Phóng kéo tay cô đến trước gương, ra hiệu cho cô nhìn rồi cầm tay cô để hướng dẫn.
Trước tiên là thoa kem cạo râu lên, Trình Phóng cầm tay cô làm mẫu hai cái, sau đó buông ra.
“Em thử đi.”
Minh Hạnh từng thấy ba Minh cạo râu, nhưng đây là lần đầu tiên cô chạm vào thứ này nên cứ sợ làm anh bị thương, động tác của cô hết sức nhẹ nhàng, không dám dùng lực dù chỉ một chút.
Cô nhón mũi chân, cẩn thận từng li từng tí.
Trình Phóng cũng ngoan ngoãn đứng yên ở đấy, rũ mắt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô.
Bỗng, anh mở miệng nói: “Hạnh Hạnh, hôm nay là sinh nhật của anh.”
Minh Hạnh sửng sốt, động tác tay khựng lại. Cô ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Trình Phóng, chớp mắt một cái, con ngươi đều đỏ lên.
“Trình Phóng… em không biết…” Minh Hạnh suy nghĩ, có khi nào là sinh nhật lần thứ hai mươi của anh không? Cô hoàn toàn không biết nó sẽ rơi vào thời gian này.
Thật áy náy, cũng sắp hết ngày hôm nay rồi mà cô không có quà sinh nhật, cũng không có bánh sinh nhật, thậm chí bây giờ, trong nhà càng không có đồ ăn thừa.
Trình Phóng nhớ rất rõ sinh nhật của cô, nhưng cô lại chưa từng hỏi về sinh nhật của anh… Minh Hạnh thực sự áy náy vô cùng.
“Chúng ta ra ngoài ăn nhé, em sẽ mua bánh sinh nhật cho anh.” Minh Hạnh cầm tay anh, nhỏ giọng đề nghị.
“Không cần đâu, anh cũng không thích ăn.” Nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, trong lòng Trình Phóng lại cảm thấy vui vui.
Tổ chức sinh nhật hay không, việc đó không quan trọng, đến bản thân anh còn không đặt nặng vấn đề này.
Trình Phóng dừng một lát, ngắm nhìn khuôn mặt của Minh Hạnh, thì thầm: “Chỉ là anh chợt nghĩ, anh mới hai mươi tuổi, vẫn chưa được kết hôn thôi.”
Lần này anh về để lấy một ít đồ cá nhân, không ở lại lâu, khoảng hai ngày mà thôi.
Một năm trước, trường trung học treo biểu ngữ tên Giang An Ngữ, đốt pháo to đến mức nửa số người sống ở Đường Lí đều nghe thấy. Vậy mà năm nay, tên trên biểu ngữ được đổi thành Trình Phóng.
Là cái tên mà không ai ngờ đến.
Tên côn đồ khét tiếng nhất Đường Lí, tiếng xấu đồn xa, vận xui đầy mình, một Trình Phóng mà ai gặp cũng phải đi đường vòng,
Lại thi được 686 điểm, trở thành á khoa khối Tự nhiên toàn thành phố.
Đây là chuyện quái gì vậy?
Nói cho nó vuông là: số điểm ấy đủ để thi vào Thanh Hoa, Bắc Đại.
Tính từ trước đến bây giờ, anh chính là thí sinh sáng giá nhất cái trấn nhỏ như Đường Lí này.
Chẳng ai nghĩ rằng người đó có thể là Trình Phóng cả.
So với Giang An Ngữ năm ngoái gióng trống khua chiêng, anh còn giỏi hơn gấp mấy lần.
Về nhà chuyến này, Trình Phóng cảm nhận được không khí của cả trấn khang khác một cách rõ ràng.
Nhà họ Trình cũng có vài người thi thoảng ghé thăm.
Trước đây, họ kiêng dè nhà họ còn không kịp, nào muốn qua lại? Nhất là sau chuyện xảy ra hồi Tết, nhà anh càng thêm vắng vẻ.
Lòng người bạc bẽo, quá tàn khốc.
Buổi tối, bà nội tiễn khách khứa về, lúc dọn dẹp đồ đạc trong bếp, bà lẳng lặng một mình, không nhịn được cúi đầu, chấm nước mắt.
Trong lòng chua xót không kiềm chế được.
Bà lão năm nay đã bảy mươi hai tuổi, mấy năm nay đã từng trải qua tất thảy cay đắng ngọt bùi, suốt bảy mươi năm thăng trầm, trong lòng bà đã sớm chuẩn bị một cuộc đời nguyên mẫu cho ngày tháng sau này,
Nhưng không ngờ thằng Tiểu Phóng nhà bà lại có một thời triển vọng đến nhường này.
Bà thực sự rất rất vui.
“Đã nói Tiểu Phóng nhà bà là đứa trẻ tốt rồi mà họ không tin, bây giờ hẳn là tin rồi.”
Trình Phóng không chỉ là một đứa con ngoan, mà còn là một học trò giỏi, là người vừa thông minh vừa ưu tú.
Bà nội nhìn Trình Phóng trở về, vội lau nước mắt, nói mãi vài câu gì đó, vui mừng khôn tả.
Bà vốn không muốn khóc, nhưng không kiềm chế được.
Nhiều năm như thế, bất kể là anh làm gì, từ gây gổ đánh nhau hay bị người khác đến tận nhà chửi bới thậm tệ —
Bà vẫn tin rằng Tiểu Phóng là một đứa trẻ tốt.
Bà định tổ chức một bữa tiệc chúc mừng anh thi tốt, nhưng ngẫm lại đành thôi.
Đều tại Trình Phóng không muốn bà cụ nhọc lòng, vả lại bữa tiệc chúc mừng thi tốt thế này chẳng được mấy ai đến chia vui thật lòng cả.
Đây chỉ là sự khởi đầu của Trình Phóng.
Sau này anh sẽ càng trở nên tốt hơn, càng rạng danh hơn.
Ngày anh rời đi, bà nội lấy một quyển sổ tiết kiệm dưới ván giường ra, trịnh trọng đặt vào tay Trình Phóng, nói là cho anh tiền học Đại học.
Tích cóp ngần ấy năm, đây chỉ là số vốn ban đầu, đưa cho anh học Đại học, vậy nên rất đáng giá.
Nhưng Trình Phóng không muốn nhận.
Tiền học Đại học, anh có thể tự kiếm được, không muốn tiêu tiền của bất kỳ ai.
Nhất là tiền của bà cụ đã muôn vàn gian khổ để dụm dành.
Đáng lẽ anh phải là người cho tiền bà tiêu mới đúng.
Đó cũng là nỗi áy náy suốt mấy năm nay của anh.
Bà ơi, bà chờ cháu thêm một chút nữa thôi,
Sau này, cháu sẽ phụng dưỡng bà gấp nhiều lần số tiền ấy.
Cuối cùng, Trình Phóng vẫn ghi danh vào Đại học An Tân.
Nguyện vọng một là ngành Tài chính, thành công trúng tuyển.
Mặc dù đây cũng là trường Đại học nhất nhì nước, nhưng giáo viên của trường học lại tiếc hùi hụi, vì sao anh lại không ghi danh vào top trường đầu tàu như Thanh Hoa, Bắc Đại cơ chứ?
Trình Phóng không giải thích.
Anh làm bất cứ chuyện gì cũng có lý do của mình, đã suy tính thiệt hơn trước đó rồi mới đưa ra quyết định.
Anh không nghĩ quyết định của mình là sai lầm, cũng sẽ không hối hận vì nó.
Mùa hè tháng Bảy, anh gia nhập đội nghiên cứu của Lộ Tuyển.
Mặc dù anh không theo ngành Vật lý, nhưng Lộ Tuyển vẫn mời anh gia nhập lần thứ ba. Đúng lúc nghỉ hè là đến giai đoạn mấu chốt của quá trình nghiên cứu, bọn họ cần có nhân lực mới, đến hỗ trợ đột phá vòng tuần hoàn chết.
Quan trọng nhất là thù lao rất hậu hĩnh.
Vào giai đoạn cuối cùng, toàn bộ đội nghiên cứu đều ở lại phòng thí nghiệm đến tận khuya, thậm chí còn ngủ lại phòng thí nghiệm hai ngày mà không về nhà.
Hiện tại, mọi người đều đã đi ăn cơm, trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại hai người là Trình Phóng và Lộ Tuyển.
Số liệu thực nghiệm mới nhất vừa được tính ra, Lộ Tuyển đang muốn chạy thử một lần, Trình Phóng chợt đứng dậy, mở miệng nói: “Đưa dao cạo râu của ông cho tôi mượn một lát.”
Ai nấy trong đội đều râu ria xuề xoà, chỉ có Lộ Tuyển là cạo sạch sẽ.
Lộ Tuyển có thói quen ở sạch, không muốn cho người khác mượn đồ của mình lắm.
Anh ấy rũ mắt, hắng giọng một tiếng, chần chừ đánh trống lảng: “Ông tính trước một lần đi, rồi tôi chạy thử lần cuối đã.”
Nghe vậy, Trình Phóng cười nhạt, “Tánh kỳ.”
Có vẻ Lộ Tuyển cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, sau khi yên lặng một lát, anh ấy lại hỏi: “Trong khoảng thời gian này, tôi quan sát thấy ông vừa có năng khiếu vừa có đam mê, sao ông không chọn chuyên ngành bọn tôi?”
Mặc dù ban đầu, anh không hiểu gì về đề tài nghiên cứu, nhưng sau khi hướng dẫn một lần, anh lại tiếp thu rất nhanh. Nhờ có sự gia nhập của anh nên hậu kỳ nghiên cứu mới vô cùng thuận lợi.
“Hỏi hoài hỏi mãi như đàn bà thế.” Việc khiến Trình Phóng khó chịu nhất là khi Lộ Tuyển hở một tí thì lảm nhảm, nhưng cứ quanh đi quẩn lại mấy câu chán phèo.
“Tôi phải nuôi Hạnh Hạnh nhà tôi, đến đây nghiên cứu chỉ vì kiếm tiền thôi. Nếu không vì cô ấy, hôm nay tôi có thể đứng đây để khai phá số liệu được à?”
Lộ Tuyển nhìn thoáng qua anh, sợ giáo sư hướng dẫn nghe được câu này của anh.
Mặc dù anh ấy biết Trình Phóng không có ý này, nhưng lời nói của Trình Phóng thẳng quá, nếu bị nghe thấy cũng không tốt.
“Ông và Minh Hạnh biết nhau từ bao khi nào vậy?” Trình Phóng chợt hỏi Lộ Tuyển một câu.
“Là bạn học cấp ba.” Lộ Tuyển đáp.
Trình Phóng: “Quan hệ của hai người luôn tốt như vậy à?”
Phải nói thế nào nhỉ?
Lúc học cấp ba, tính tình của Lộ Tuyển khá lập dị, chẳng có mối quan hệ nào tốt cả. Trước khi phân ban Tự nhiên – Xã hội, anh ấy và Minh Hạnh học cùng một lớp, hai người luôn thay phiên nhau đứng hạng nhất hạng nhì.
“Cũng tạm.” Có thể nói Lộ Tuyển rất nể phục cô, cũng xem cô là một đối thủ đáng gờm.
Sau khi phân ban Tự nhiên – Xã hội, hai người dần ít gặp hơn.
“Thú thật thì tôi rất ngưỡng mộ ông.” Khoé mắt của Trình Phóng lộ ra nét cô đơn, anh nhìn Lộ Tuyển, nói.
Lộ Tuyển không hiểu ý anh.
“Nếu có thể biết Minh Hạnh sớm như vậy, tôi sẽ không sống buông thả nhiều năm thế này.”
Nhưng nghĩ lại thì hồi học cấp ba, Minh Hạnh hẳn là khó theo đuổi lắm. Cô luôn ngoan ngoãn khuôn phép, là một cô gái mới nói có một tí là đỏ mặt.
Cũng đáng yêu phết.
“Đúng rồi, còn có chuyện này,” Ý cười bên môi Trình Phóng chợt tắt ngấm, nhìn chằm chằm Lộ Tuyển và tra hỏi: “Tại sao lần trước ông một mình chạy đến Đường Lí tìm cô ấy hả?”
Lộ Tuyển chần chừ một lát, vẫn chọn nói thật:
“Vì Kiều Kiều nói với tôi, chỗ đó có một tên lưu manh rất phiền phức, còn rất hung dữ, cô ấy rất lo cho Minh Hạnh.”
“Tôi đúng lúc đi ngang đó nên giúp Kiều Kiều xem thử tình hình thế nào, để Kiều Kiều không phải lo lắng nữa.”
Lộ Tuyển là đồ đầu gỗ, chỉ biết ghi nhớ hết những gì Kiều Kiều nói, cho nên đúng lúc tiện đường đi ngang, thế là anh ấy thay Kiều Kiều đến gặp Minh Hạnh.
Tên lưu manh hung dữ trong câu nói này lại chẳng phải anh à?
Trình Phóng mím môi, nghĩ bụng mình đâu có đáng sợ đến vậy, sao nhiều người biết thế nhỉ…
Bấy giờ, những thành viên khác đã lần lượt quay lại, Lộ Tuyển tập trung làm việc, Trình Phóng cũng không rỗi hơi nữa, tiếp tục công việc đang dở dang.
Trình Phóng thức trắng hai ngày, sau khi xong việc về nhà, việc đầu tiên anh làm chính là ngã thẳng xuống giường.
Đúng là nghiên cứu không phải công việc lao động tay chân, nhưng nó cũng khiến người ta rất mệt óc. Từng tham số thực nghiệm trong đề tài, hễ sai một số lẻ thôi cũng khiến quá trình trở thành công cốc.
Cho nên ai nấy dù mệt bao nhiêu cũng phải duy trì sự cẩn thận và tập trung cao độ.
Trình Phóng ngủ một giấc đến tối, lúc tỉnh lại thì trời đã tối.
Trong WC vang lên một loạt âm thanh “lách cách”, Trình Phóng hoảng sợ, tức khắc bật dậy khỏi giường, chưa kịp xỏ dép lê đã chạy thẳng vào WC.
Anh thấy Minh Hạnh đang đứng trước bồn rửa tay, đồ dùng linh tinh rơi đầy dưới đất. Cô ngẩn người, tay chân luống cuống.
“Em… đánh thức anh à?” Thấy anh đi vào, Minh Hạnh hơi áy náy, ấm ức nói: “Tại em bất cẩn nên làm rơi đồ.”
Minh Hạnh về được một lúc rồi, sợ làm ồn Trình Phóng nên cô đã cố gắng giảm nhỏ động tĩnh nhất có thể. Không ngờ cô chỉ mới trượt chân một cái lại gây ra tiếng động lớn như vậy.
“Không sao, anh tự dậy thôi.” Trình Phóng mở miệng, chắc là vì rất lâu không nói chuyện nên giọng anh khàn đặc.
Minh Hạnh hoàn hồn, nhanh chóng nhặt đồ đạc dưới sàn lên, nhưng cô còn chưa cúi xuống đã được Trình Phóng đỡ dậy.
“Để anh ôm một lát.” Trình Phóng vòng tay ôm Minh Hạnh vào lòng, cúi đầu thật thấp, sườn mặt kề sát bên tai cô.
Sau khi ôm xong, anh lẳng lặng không nói gì.
Hai ngày làm việc với cường độ cao khiến anh không dám lơ là, nhớ Minh Hạnh nữa. Hễ nhớ đến cô là anh chẳng tập trung nổi, không thể làm gì khác.
Cho nên sau khi được thả lỏng, anh lập tức rất muốn ôm Minh Hạnh một cái.
Bởi vì ôm cô anh mới có động lực làm việc tiếp theo.
“Sao Trình Phóng lại mệt đến nông nỗi này? Em nghe Kiều Kiều nói anh và Lộ Tuyển đã thức trắng mấy đêm, thực nghiệm suôn sẻ không anh?”
Minh Hạnh đau lòng khôn xiết, một người giàu năng lượng như Trình Phóng lại tiều tuỵ đến mức này, vậy thì công việc nghiên cứu sẽ mệt đến độ nào chứ?
“Rất suôn sẻ.” Giọng nói của Trình Phóng tràn đầy uể oải, nhưng anh vẫn cười khẽ một tiếng, “Giáo sư hướng dẫn còn khen anh đấy, bảo là anh làm tốt hơn cả Lộ Tuyển.”
Anh biết Minh Hạnh thích người giỏi giang, cho nên anh luôn cố gắng khiến bản thân trở nên tốt hơn, giỏi hơn từng ngày.
Giỏi hơn Lộ Tuyển, giỏi hơn những người khác nữa.
“Ừm, anh đỉnh quá chừng.” Minh Hạnh thành khẩn gật đầu, chợt thấy râu trên cằm anh dài rồi.
“Anh cạo râu đi, nó cứ đâm vào tay hoài.”
Minh Hạnh lấy dao cạo râu từ giá đỡ xuống, hỏi: “Cái này dùng thế nào vậy?”
“Lại đây, anh chỉ cho em.” Trình Phóng kéo tay cô đến trước gương, ra hiệu cho cô nhìn rồi cầm tay cô để hướng dẫn.
Trước tiên là thoa kem cạo râu lên, Trình Phóng cầm tay cô làm mẫu hai cái, sau đó buông ra.
“Em thử đi.”
Minh Hạnh từng thấy ba Minh cạo râu, nhưng đây là lần đầu tiên cô chạm vào thứ này nên cứ sợ làm anh bị thương, động tác của cô hết sức nhẹ nhàng, không dám dùng lực dù chỉ một chút.
Cô nhón mũi chân, cẩn thận từng li từng tí.
Trình Phóng cũng ngoan ngoãn đứng yên ở đấy, rũ mắt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô.
Bỗng, anh mở miệng nói: “Hạnh Hạnh, hôm nay là sinh nhật của anh.”
Minh Hạnh sửng sốt, động tác tay khựng lại. Cô ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Trình Phóng, chớp mắt một cái, con ngươi đều đỏ lên.
“Trình Phóng… em không biết…” Minh Hạnh suy nghĩ, có khi nào là sinh nhật lần thứ hai mươi của anh không? Cô hoàn toàn không biết nó sẽ rơi vào thời gian này.
Thật áy náy, cũng sắp hết ngày hôm nay rồi mà cô không có quà sinh nhật, cũng không có bánh sinh nhật, thậm chí bây giờ, trong nhà càng không có đồ ăn thừa.
Trình Phóng nhớ rất rõ sinh nhật của cô, nhưng cô lại chưa từng hỏi về sinh nhật của anh… Minh Hạnh thực sự áy náy vô cùng.
“Chúng ta ra ngoài ăn nhé, em sẽ mua bánh sinh nhật cho anh.” Minh Hạnh cầm tay anh, nhỏ giọng đề nghị.
“Không cần đâu, anh cũng không thích ăn.” Nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, trong lòng Trình Phóng lại cảm thấy vui vui.
Tổ chức sinh nhật hay không, việc đó không quan trọng, đến bản thân anh còn không đặt nặng vấn đề này.
Trình Phóng dừng một lát, ngắm nhìn khuôn mặt của Minh Hạnh, thì thầm: “Chỉ là anh chợt nghĩ, anh mới hai mươi tuổi, vẫn chưa được kết hôn thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.