Chương 29: Bộ phận điều hành
Giá Oản Chúc
08/04/2024
Vì vui vẻ nên chẳng biết ngày giờ đã trôi qua.
Vừa chớp mắt một cái thì “giao dịch tình yêu” này đã qua được hai tháng. Khương Lâm Tình xem ngày hôm nay như là một ngày kỷ niệm, ngâm nga khúc tình ca của riêng cô và Trì Cách.
Thế mà anh lại nói: “Hát cũng tạm được.”
Công ty xảy ra một chuyện. Nghe nói bộ phận điều hành đã điều một vị sếp lớn xuống. Nhưng kỳ quái chính là bên nhân sự vẫn chưa hề có thông báo gì.
Bộ giám tuyển có Lưu Thiến, cô ấy nghe ngóng được tin tức từ bốn phương tám hướng truyền đến, từng cái rơi xuống: “Nghe nói đây là con trai của… sếp lớn đó.”
Chu Di Sướng cảm thấy kỳ quái nói: “Không phải tin tức trước đó đã nói, sếp lớn chỉ có con gái, không có con trai à?”
Đối với chuyện lần này, Lưu Thiến cũng không thể trả lời được: “Từ những tin tức không đáng tin, có người nói rằng, đây chính là con trai thất lạc bên ngoài của sếp lớn đó. Dù sao cũng có người gọi là Thái tử gia rồi, lai lịch cũng lớn thật đó.”
Chu Di Sướng: “Ôi, thế thì năng lực thế nào?”
Lưu Thiến: “Tạm thời vẫn chưa biết.”
Sáng nay, Lưu Thiến xung phong nhận việc đưa tài liệu đến bộ phận điều hành, trùng hợp cũng gặp được vị Thái tử gia này.
Đến giờ ăn cơm trưa, cô ấy vội vàng hẹn gặp Khương Lâm Tình, Chu Di Sướng, mọi người tụ họp cùng nhau ở chỗ bán đồ ăn bên ngoài.
“Thái tử gia này đẹp đến ngốc luôn á.” Hai mắt Lưu Thiến sáng bừng lên.
Chu Di Sướng thấy vẻ mặt này của Lưu Thiến. Năm ngoái cô ấy nói tới anh trai nhỏ ở nhóm kinh doanh và tiêu thụ cũng như thế này. Nhưng anh trai nhỏ kia đã chỉnh sửa qua rồi nên lúc nhìn gần rất mất tự nhiên. Chu Di Sướng hỏi: “Thái tử gia đã chỉnh sửa qua chưa?”
Lưu Thiến: “Tôi chỉ đứng từ xa liếc nhìn một cái thôi, cảm thấy rất rất đẹp luôn. Chỉnh hay không chỉnh thì tôi cũng không biết. Chờ sau này có cơ hội đến gần, tôi sẽ tiếp tục quan sát thử xem Thái tử gia có đẹp hay không.”
Khương Lâm Tình: “Thái tử gia học về cái gì thế?”
Lưu Thiến: “Nghe nói anh ấy học quản lý doanh nghiệp, nhưng có xu hướng thích các lĩnh vực nghệ thuật.”
“Nghệ thuật?” Vẻ mặt Khương Lâm Tình sáng bừng lên như hiểu ra vấn đề: “Chẳng lẽ triển lãm nghệ thuật của Bành Dần là chủ ý của anh ấy sao?”
Lưu Thiến gật đầu: “Đúng thế.”
Có tin bát quái nào, Khương Lâm Tình đều sẽ chia sẻ với Trì Cách: “Một vị Thái tử gia vừa tới công ty của tụi em.”
Trì Cách: “?”
Khương Lâm Tình: “Là con trai của sếp lớn đó.”
Trì Cách: “?”
Khương Lâm Tình: “Nghe nói còn rất đẹp trai.”
Trì Cách: “À.”
“Em đi làm việc đây.” Khương Lâm Tình - người đang đi bắt cá ở nơi làm việc - nói.
(*) Bắt cá ở nơi làm việc: Là chỉ những nhân viên lén lút, lười biếng, làm việc không nghiêm túc trong công việc, cũng là chỉ việc tranh thủ cơ hội ra ngoài đi chơi hoặc làm việc riêng trong giờ làm việc quy định. Hầu hết mọi người hiểu rằng đi làm là để lãng phí thời gian.
Trì Cách đứng ở trước cửa kính thủy tinh cao từ trần đến sàn. Từ đầu tuần đến nay, bầu trời chưa có ngày nào trong xanh cả. Những giọt nước đọng lại trên mặt kính, từng chút, từng chút tạo nên những vết nứt trên thế giới.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trì Cách: “Vào đi.”
Liễu Trường Húc đứng ở bên ngoài nói: “Giám đốc Trì.”
Trước đó Trì Cách vẫn chưa nhậm chức, nên Liễu Trường Húc gọi anh là “Anh Trì.” Một khi Trì Cách đã có chức vị rồi thì Liễu Trường Húc lập tức sửa lại.
Trì Cách xoay người. Anh rất ít mặc tây trang, dáng người vừa cao vừa gầy. Anh không sắc sảo như người chốn thương trường mà rất thoải mái, làm gì cũng giống như không tập trung.
Liễu Trường Húc cung kính nói: “Chủ tịch Trì mời anh sang đó.”
*
Trì Nguy bận rộn nhiều việc. Mà vợ của ông, Lữ Vi không phải chuyện gì cũng nói với ông, nhất là chuyện trong nhà, tự bà xử lý là được. Nhưng những điều cần nói thì bà lại kéo dài đến tận hôm nay mới nói cho ông.
“Chủ tịch Trì.” Trì Cách đang ở trong công ty, thì danh xưng cũng là trong công việc.
Trì Nguy nhìn thư ký nói: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Thư ký nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khi không còn người ngoài nữa, Trì Nguy mới tháo lớp mặt nạ phong độ mạnh mẽ vang dội xuống, trở thành người lớn hiền hòa trong nhà. Ông ngồi xuống ghế sô pha nói: “Cháu cũng ngồi xuống đi.”
Trên bàn nhỏ dùng để uống trà có một bộ dụng cụ pha trà được làm thủ công từ men sứ xanh. Lúc này nước đã nấu sôi, Trì Cách rót hai ly.
Trì Nguy nhìn cháu mình: “Bác gái cháu nói, mấy ngày trước, cháu đột nhiên không nói thành tiếng?”
“Vâng.” Giọng Trì Cách có hơi trầm thấp.
Trì Nguy: “Đã liên lạc với bác sĩ Kim rồi chứ?”
Trì Cách: “Bác sĩ Kim vẫn còn đang ở nước ngoài, anh ấy có liên lạc với cháu qua mạng. Bây giờ anh ấy đang chẩn đoán là thỉnh thoảng sẽ xuất hiện hoặc là bệnh cũ tái phát.”
Nghe thấy hai chữ “tái phát” này, chân mày Trì Nguy nhíu chặt lại: “Chuyện điều động nhân sự trong công ty cũng đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, trưa hôm nay bác gái cháu mới nói với bác chuyện này. Nếu như bác biết từ sớm chắc chắn sẽ để cháu nghỉ ngơi cho thật khỏe. Có phải khoảng thời gian này áp lực công việc lớn quá không?”
“Không phải.” Trì Cách cười cười: “Tối hôm đó, cháu uống thuốc ngủ của bác sĩ Kim kê cho, sau khi ngủ một giấc đã ổn hơn rồi.”
“Sau đó còn xảy ra hiện tượng thế nữa không?”
Trì Cách lắc đầu.
Trì Nguy: “Bác sĩ Kim nói thế nào?”
Trì Cách nói: “Anh ấy nói có lẽ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện.”
Trì Nguy: “Không được để “có lẽ“. Chờ bác sĩ Kim về, cháu đi gặp cậu ấy một chút đi.”
Trì Cách: “Vâng.”
Trì Nguy: “Về công việc có chỗ nào không giải quyết được cứ nói bác biết, đừng miễn cưỡng mình quá, đừng kiên cường chống đỡ đó.”
Trì Cách: “Bác cả, cháu để cho mọi người phải lo lắng rồi.”
“Người nhà họ Trì chúng ta nhất định rất dũng cảm.” Trì Nguy đứng lên, vỗ vỗ lên vai cháu mình: “Còn nữa, tối nay cùng ăn cơm với nhau đi, bác sẽ giới thiệu cháu với mấy người tiền bối khác, bọn họ đều là những người cực khổ đóng góp cho công ty từ lúc lập nghiệp.”
“Vâng ạ.”
*
Trên bàn cơm, các tiền bối biết Trì Cách là người nhà của Trì Nguy, từng người từng người đều đến mời rượu.
Trì Cách từ chối ba ly, uống một ly.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, người say khướt lại là các tiền bối này.
Một tiền bối trong đó khoác lấy vai của Trì Cách, hai tai đỏ rực lên nói: “Tổng giám đốc Trì, giỏi đấy.”
Lúc này mới nhậm chức ngày đầu tiên, có tài hay không sao mà biết được chứ?
Trì Cách chỉ cười không nói, đẩy tiền bối đang say khướt ra.
Liễu Trường Húc không uống một giọt rượu nào, anh ấy là tài xế, nên đã rời khỏi chỗ từ sớm, đi lái xe đến đây.
Trì Cách còn chưa lên xe, đã cởi áo khoác ngoài ra, ném vào trong xe, sau đó mới ngồi vào.
Trì Cách không quay lại chỗ của Trì Nguy. Để tiện đi làm, anh mua một căn hộ lớn khác.
Anh về đến nhà, tháo hai nút sơ mi ra.
Anh không say mà ngược lại còn rất tỉnh táo. Anh biết Trì Nguy đang nói bóng gió. Ông ấy là người rất biết che giấu nhược điểm, nếu như có người nào đó cố ý, thì chẳng cần tốn nhiều sức sẽ phá hủy người đó.
Bước đầu bác sĩ Kim chẩn đoán là có lẽ thỉnh thoảng sẽ phát bệnh.
Trì Cách biết, không phải.
Không ai hiểu anh bằng chính bản thân anh cả. Ngay cả bác sĩ Kim là người nổi tiếng nhất trong giới cũng không thể.
Anh tự có cách riêng của mình để đánh giá về hai chữ “thỉnh thoảng” và “thường xuyên” này.
Trì Cách ngồi một mình trong phòng chiếu phim, chọn một bộ phim điện ảnh kinh khủng nhất. Bây giờ anh giống như đang lấy độc trị độc. Bản thân sợ cái gì thì sẽ đi khiêu chiến với cái đó.
Trì Cách rót trước một ly nước nóng, mang hộp thuốc kia của bác sĩ Kim đặt trước mặt.
Phim chiếu đến phút thứ ba, một người phụ nữ bị một bóng đen siết cổ từ đằng sau.
Trì Cách run lên, tay trái hướng sang bên cạnh muốn nắm lấy gì đó.
Nhưng làm gì có người, chỗ này ngoại trừ anh, còn lại đều là chỗ trống.
Phòng chiếu phim đã tắt đèn, vang lên tiếng hét thảm thiết, giống như tiếng than thở của âm hồn mãi mà chưa tiêu tan. Tiếng phụ nữ hét chói tai giống như từng cây đao, đâm từng đao từng đao vào thính giác và thần kinh của anh.
Từng vòng dây, từng vòng dây quấn quanh chiếc đầu lâu, đi cùng nó là tiếng ca u ám kích thích giác quan người xem.
Trì Cách có thể thấy được từng chi tiết nhỏ trên sợi dây. Màu vàng nhạt, cũ kĩ, phía trên có mấy vết bẩn đã tối màu.
Người phụ nữ da trắng nõn, phải nói là trắng như ngọc. Đây là cô chủ của gia đình giàu có, sống trong nhung lụa mới có làn da như thế. Là trắng như tuyết, trắng đến cao quý.
Sợi dây nặng nề siết chặt trên cổ cô ấy tạo nên hai vết dây thừng, ống kính hướng lên là gương mặt vô cùng hoảng sợ của cô ấy. Tròng mắt của cô ấy gần như muốn lòi ra ngoài.
Dần dần, tiếng hét chói tai đổi thành tiếng khàn khàn như cát bụi.
Lại dần dần, người phụ nữ đó chẳng còn phát ra được âm thanh nào nữa cả.
Trì Cách thở hổn hển, anh muốn ho khan, nên ngã nhào ra đất mà ho.
Nhưng, anh cũng chẳng phát ra được âm thanh nào.
Sau đó, trong phim vang lên tiếng thủy tinh vỡ rất bén nhọn, ngoài ra còn có tiếng “đông đông đông” vang lên từng chút từng chút một, như đoạn nhạc quỷ dị gõ vào lòng người xem.
Áo sơ mi của Trì Cách dần dần ướt đẫm nước. Chưa đến một lát sau, anh đã giống như từ nước lạnh đi ra, áo sơ mi trắng ướt đẫm dính sát vào lưng anh.
Sắc mặt anh tái nhợt như người phụ nữ trong phim.
Anh chạy đi.
Trên màn ảnh rộng lớn, khuôn mặt của kẻ sát nhân lộ ra, hắn ta đang cười vô cùng dữ tợn.
Bốn phía đều là âm thanh thê thảm và một màu trắng ảm đạm.
Chiếu sáng vào ly nước kia và hộp thuốc.
Trì Cách quên uống thuốc.
*
Lúc Trì Cách đang hốt hoảng lái xe, thì Khương Lâm Tình đang nấu canh ở nhà.
Người ta thường luôn nói về bữa ăn cuối cùng, cô vẫn luôn theo đuổi đồ ăn ngon, và sẽ mãi tiếp tục như thế. Mùa mưa ẩm ướt, cô hầm một nồi canh gà ác với thuốc bắc.
Bên tai Trì Cách vẫn còn vang lên tiếng xe gào thét.
Cùng lúc đó, Khương Lâm Tình lại đang ca hát. Đột nhiên cô rất thích ca khúc tình ca đó.
Gà ác hầm thuốc bắc đã hầm trong nửa tiếng. Cô mở nắp, ngửi một cái tự khen chính mình: “Thơm quá đi.”
Cô rắc thêm chút muối, tắt bếp. Đang định múc một chén canh, thì bên ngoài cửa truyền đến tiếng va chạm. Nên cô lập tức bỏ chén xuống, đi ra ngoài.
Ai còn mở khóa thế?
Ngoại trừ cô, chỉ có Trì Cách có chìa khóa, nhưng anh thường mở khóa rất nhanh.
Còn bây giờ người này, ngừng mấy lần vẫn chưa mở được cửa.
Trong lòng Khương Lâm Tình đang nghi ngờ, tính đến mắt mèo nhìn xem thử là ai.
Thì bỗng nhiên, cửa mở ra.
Cô giật mình. Thấy là Trì Cách thì lại yên tâm nói: “Không phải anh nói hôm nay đi công tác sao? Chẳng lẽ ngửi thấy mùi canh gà thơm phức nên trở về à?”
Trì Cách không nói gì, anh chỉ thở hổn hển, thở rất mạnh.
Khương Lâm Tình để ý đến áo sơ mi của anh đã dán sát vào người. Gần đây trời thường hay mưa.
Nhưng trên người anh không phải nước mưa.
Cô lập tức nắm lấy tay anh. Anh giống như mất đi nhiệt độ, lạnh như băng. Cô sờ một lần nữa, lòng bàn tay anh đều là mồ hôi. Cô lập tức kéo anh vào trong.
Cô đã từng thấy Trì Cách như thế này, trong mắt không có tiêu cự.
Khương Lâm Tình nắm lấy anh, kéo đến ghế sô pha mà anh thích.
Cô đang nghĩ, anh còn thích gì nữa không?
Đúng rồi, hộp thơm mùi sả.
Cô định đi đến trước chiếc giỏ treo chậu cây xanh nên định buông lỏng tay ra.
Nhưng Trì Cách lại bắt được cô, không chịu buông.
Cô không thể làm gì khác nên đành phải kéo anh theo, đi đến giỏ treo chậu cây, lấy hộp thơm mùi sả đưa đến trước mũi anh.
Anh nhẹ nhàng ngửi một cái.
Cô chắc cũng biết anh không muốn ăn cơm mà cũng rất khéo, hôm nay cô không nấu cơm, cô ăn cơm hộp bên ngoài rồi mới về.
Cô chợt nghĩ đến chiếc áo len bông mười chín tệ kia.
Trì Cách bắt lấy tay cô.
Cô không còn cách nào khác, đành phải dắt anh đi cùng, đi tìm thêm áo vải bông hình con mèo. Cô khoác quần áo lên vai anh.
Hình như Trì Cách chỉ thích ba món đồ này.
Cô kéo anh, trở về ghế sofa giường ngồi xuống.
Theo chân mãi thế này, từ lúc mới đến đến giờ, nhưng Khương Lâm Tình không hỏi gì hết. Cô vỗ một cái lên lưng Trì Cách.
Ướt, lạnh. Mưa lại lạnh, thời tiết lạnh nên ướt cũng lạnh, ở trong gió có thể đông cứng người.
Cô hỏi: “Có muốn đi tắm nước nóng không? Thay bộ quần áo này vào?”
Trì Cách không nói gì, anh cũng không nói được. Anh chỉ cầm chặt tay cô thế thôi.
“Em ở đây, em không đi, em vẫn luôn ở đây.” Khương Lâm Tình dùng khăn giấy, từng chút từng chút lau khô mồ hôi trên mặt anh: “Có muốn ăn chén canh nóng không. Em hầm nửa tiếng rồi, ăn canh ấm người.”
Trì Cách từ lúc đến đến giờ vẫn không muốn buông cô ra.
Cô kéo anh đến phòng bếp, cầm lấy chén canh đặt bên cạnh, một tay múc canh, một tay dỗ anh nói: “Ăn chén canh nóng này xong, dạ dày sẽ thấy ấm lên.”
Trì Cách một tay bưng lấy chén, uống xong hết rồi, nhưng anh vẫn không thả người.
Khương Lâm Tình nhìn tay anh và cô đang đan chặt vào nhau.
Ngón tay của người đàn ông thon dài, xinh đẹp, khớp xương lại rất rõ ràng. Anh nắm rất chặt, dùng rất nhiều sức, đốt ngón tay hiện lên chút trắng xanh.
“Được rồi, đi ngủ đi.” Cô kéo anh trở về ghế sofa giường.
Chăn ở ngay bên cạnh, cô kéo một cái, đến đắp cho anh.
Trì Cách không muốn nằm.
Khương Lâm Tình hỏi: “Không ngủ sao?”
Anh lắc đầu một cái. Tóc mai của anh bết lại do mồ hôi lạnh túa ra, dính sát vào thái dương.
Cô gạt tóc mai sang cho anh.
Trì Cách vừa lạnh vừa cứng đờ người. Anh nhìn cô, giống như đang nhìn một người xa lạ. Cực kỳ xa lạ.
Vừa chớp mắt một cái thì “giao dịch tình yêu” này đã qua được hai tháng. Khương Lâm Tình xem ngày hôm nay như là một ngày kỷ niệm, ngâm nga khúc tình ca của riêng cô và Trì Cách.
Thế mà anh lại nói: “Hát cũng tạm được.”
Công ty xảy ra một chuyện. Nghe nói bộ phận điều hành đã điều một vị sếp lớn xuống. Nhưng kỳ quái chính là bên nhân sự vẫn chưa hề có thông báo gì.
Bộ giám tuyển có Lưu Thiến, cô ấy nghe ngóng được tin tức từ bốn phương tám hướng truyền đến, từng cái rơi xuống: “Nghe nói đây là con trai của… sếp lớn đó.”
Chu Di Sướng cảm thấy kỳ quái nói: “Không phải tin tức trước đó đã nói, sếp lớn chỉ có con gái, không có con trai à?”
Đối với chuyện lần này, Lưu Thiến cũng không thể trả lời được: “Từ những tin tức không đáng tin, có người nói rằng, đây chính là con trai thất lạc bên ngoài của sếp lớn đó. Dù sao cũng có người gọi là Thái tử gia rồi, lai lịch cũng lớn thật đó.”
Chu Di Sướng: “Ôi, thế thì năng lực thế nào?”
Lưu Thiến: “Tạm thời vẫn chưa biết.”
Sáng nay, Lưu Thiến xung phong nhận việc đưa tài liệu đến bộ phận điều hành, trùng hợp cũng gặp được vị Thái tử gia này.
Đến giờ ăn cơm trưa, cô ấy vội vàng hẹn gặp Khương Lâm Tình, Chu Di Sướng, mọi người tụ họp cùng nhau ở chỗ bán đồ ăn bên ngoài.
“Thái tử gia này đẹp đến ngốc luôn á.” Hai mắt Lưu Thiến sáng bừng lên.
Chu Di Sướng thấy vẻ mặt này của Lưu Thiến. Năm ngoái cô ấy nói tới anh trai nhỏ ở nhóm kinh doanh và tiêu thụ cũng như thế này. Nhưng anh trai nhỏ kia đã chỉnh sửa qua rồi nên lúc nhìn gần rất mất tự nhiên. Chu Di Sướng hỏi: “Thái tử gia đã chỉnh sửa qua chưa?”
Lưu Thiến: “Tôi chỉ đứng từ xa liếc nhìn một cái thôi, cảm thấy rất rất đẹp luôn. Chỉnh hay không chỉnh thì tôi cũng không biết. Chờ sau này có cơ hội đến gần, tôi sẽ tiếp tục quan sát thử xem Thái tử gia có đẹp hay không.”
Khương Lâm Tình: “Thái tử gia học về cái gì thế?”
Lưu Thiến: “Nghe nói anh ấy học quản lý doanh nghiệp, nhưng có xu hướng thích các lĩnh vực nghệ thuật.”
“Nghệ thuật?” Vẻ mặt Khương Lâm Tình sáng bừng lên như hiểu ra vấn đề: “Chẳng lẽ triển lãm nghệ thuật của Bành Dần là chủ ý của anh ấy sao?”
Lưu Thiến gật đầu: “Đúng thế.”
Có tin bát quái nào, Khương Lâm Tình đều sẽ chia sẻ với Trì Cách: “Một vị Thái tử gia vừa tới công ty của tụi em.”
Trì Cách: “?”
Khương Lâm Tình: “Là con trai của sếp lớn đó.”
Trì Cách: “?”
Khương Lâm Tình: “Nghe nói còn rất đẹp trai.”
Trì Cách: “À.”
“Em đi làm việc đây.” Khương Lâm Tình - người đang đi bắt cá ở nơi làm việc - nói.
(*) Bắt cá ở nơi làm việc: Là chỉ những nhân viên lén lút, lười biếng, làm việc không nghiêm túc trong công việc, cũng là chỉ việc tranh thủ cơ hội ra ngoài đi chơi hoặc làm việc riêng trong giờ làm việc quy định. Hầu hết mọi người hiểu rằng đi làm là để lãng phí thời gian.
Trì Cách đứng ở trước cửa kính thủy tinh cao từ trần đến sàn. Từ đầu tuần đến nay, bầu trời chưa có ngày nào trong xanh cả. Những giọt nước đọng lại trên mặt kính, từng chút, từng chút tạo nên những vết nứt trên thế giới.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trì Cách: “Vào đi.”
Liễu Trường Húc đứng ở bên ngoài nói: “Giám đốc Trì.”
Trước đó Trì Cách vẫn chưa nhậm chức, nên Liễu Trường Húc gọi anh là “Anh Trì.” Một khi Trì Cách đã có chức vị rồi thì Liễu Trường Húc lập tức sửa lại.
Trì Cách xoay người. Anh rất ít mặc tây trang, dáng người vừa cao vừa gầy. Anh không sắc sảo như người chốn thương trường mà rất thoải mái, làm gì cũng giống như không tập trung.
Liễu Trường Húc cung kính nói: “Chủ tịch Trì mời anh sang đó.”
*
Trì Nguy bận rộn nhiều việc. Mà vợ của ông, Lữ Vi không phải chuyện gì cũng nói với ông, nhất là chuyện trong nhà, tự bà xử lý là được. Nhưng những điều cần nói thì bà lại kéo dài đến tận hôm nay mới nói cho ông.
“Chủ tịch Trì.” Trì Cách đang ở trong công ty, thì danh xưng cũng là trong công việc.
Trì Nguy nhìn thư ký nói: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Thư ký nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khi không còn người ngoài nữa, Trì Nguy mới tháo lớp mặt nạ phong độ mạnh mẽ vang dội xuống, trở thành người lớn hiền hòa trong nhà. Ông ngồi xuống ghế sô pha nói: “Cháu cũng ngồi xuống đi.”
Trên bàn nhỏ dùng để uống trà có một bộ dụng cụ pha trà được làm thủ công từ men sứ xanh. Lúc này nước đã nấu sôi, Trì Cách rót hai ly.
Trì Nguy nhìn cháu mình: “Bác gái cháu nói, mấy ngày trước, cháu đột nhiên không nói thành tiếng?”
“Vâng.” Giọng Trì Cách có hơi trầm thấp.
Trì Nguy: “Đã liên lạc với bác sĩ Kim rồi chứ?”
Trì Cách: “Bác sĩ Kim vẫn còn đang ở nước ngoài, anh ấy có liên lạc với cháu qua mạng. Bây giờ anh ấy đang chẩn đoán là thỉnh thoảng sẽ xuất hiện hoặc là bệnh cũ tái phát.”
Nghe thấy hai chữ “tái phát” này, chân mày Trì Nguy nhíu chặt lại: “Chuyện điều động nhân sự trong công ty cũng đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, trưa hôm nay bác gái cháu mới nói với bác chuyện này. Nếu như bác biết từ sớm chắc chắn sẽ để cháu nghỉ ngơi cho thật khỏe. Có phải khoảng thời gian này áp lực công việc lớn quá không?”
“Không phải.” Trì Cách cười cười: “Tối hôm đó, cháu uống thuốc ngủ của bác sĩ Kim kê cho, sau khi ngủ một giấc đã ổn hơn rồi.”
“Sau đó còn xảy ra hiện tượng thế nữa không?”
Trì Cách lắc đầu.
Trì Nguy: “Bác sĩ Kim nói thế nào?”
Trì Cách nói: “Anh ấy nói có lẽ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện.”
Trì Nguy: “Không được để “có lẽ“. Chờ bác sĩ Kim về, cháu đi gặp cậu ấy một chút đi.”
Trì Cách: “Vâng.”
Trì Nguy: “Về công việc có chỗ nào không giải quyết được cứ nói bác biết, đừng miễn cưỡng mình quá, đừng kiên cường chống đỡ đó.”
Trì Cách: “Bác cả, cháu để cho mọi người phải lo lắng rồi.”
“Người nhà họ Trì chúng ta nhất định rất dũng cảm.” Trì Nguy đứng lên, vỗ vỗ lên vai cháu mình: “Còn nữa, tối nay cùng ăn cơm với nhau đi, bác sẽ giới thiệu cháu với mấy người tiền bối khác, bọn họ đều là những người cực khổ đóng góp cho công ty từ lúc lập nghiệp.”
“Vâng ạ.”
*
Trên bàn cơm, các tiền bối biết Trì Cách là người nhà của Trì Nguy, từng người từng người đều đến mời rượu.
Trì Cách từ chối ba ly, uống một ly.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, người say khướt lại là các tiền bối này.
Một tiền bối trong đó khoác lấy vai của Trì Cách, hai tai đỏ rực lên nói: “Tổng giám đốc Trì, giỏi đấy.”
Lúc này mới nhậm chức ngày đầu tiên, có tài hay không sao mà biết được chứ?
Trì Cách chỉ cười không nói, đẩy tiền bối đang say khướt ra.
Liễu Trường Húc không uống một giọt rượu nào, anh ấy là tài xế, nên đã rời khỏi chỗ từ sớm, đi lái xe đến đây.
Trì Cách còn chưa lên xe, đã cởi áo khoác ngoài ra, ném vào trong xe, sau đó mới ngồi vào.
Trì Cách không quay lại chỗ của Trì Nguy. Để tiện đi làm, anh mua một căn hộ lớn khác.
Anh về đến nhà, tháo hai nút sơ mi ra.
Anh không say mà ngược lại còn rất tỉnh táo. Anh biết Trì Nguy đang nói bóng gió. Ông ấy là người rất biết che giấu nhược điểm, nếu như có người nào đó cố ý, thì chẳng cần tốn nhiều sức sẽ phá hủy người đó.
Bước đầu bác sĩ Kim chẩn đoán là có lẽ thỉnh thoảng sẽ phát bệnh.
Trì Cách biết, không phải.
Không ai hiểu anh bằng chính bản thân anh cả. Ngay cả bác sĩ Kim là người nổi tiếng nhất trong giới cũng không thể.
Anh tự có cách riêng của mình để đánh giá về hai chữ “thỉnh thoảng” và “thường xuyên” này.
Trì Cách ngồi một mình trong phòng chiếu phim, chọn một bộ phim điện ảnh kinh khủng nhất. Bây giờ anh giống như đang lấy độc trị độc. Bản thân sợ cái gì thì sẽ đi khiêu chiến với cái đó.
Trì Cách rót trước một ly nước nóng, mang hộp thuốc kia của bác sĩ Kim đặt trước mặt.
Phim chiếu đến phút thứ ba, một người phụ nữ bị một bóng đen siết cổ từ đằng sau.
Trì Cách run lên, tay trái hướng sang bên cạnh muốn nắm lấy gì đó.
Nhưng làm gì có người, chỗ này ngoại trừ anh, còn lại đều là chỗ trống.
Phòng chiếu phim đã tắt đèn, vang lên tiếng hét thảm thiết, giống như tiếng than thở của âm hồn mãi mà chưa tiêu tan. Tiếng phụ nữ hét chói tai giống như từng cây đao, đâm từng đao từng đao vào thính giác và thần kinh của anh.
Từng vòng dây, từng vòng dây quấn quanh chiếc đầu lâu, đi cùng nó là tiếng ca u ám kích thích giác quan người xem.
Trì Cách có thể thấy được từng chi tiết nhỏ trên sợi dây. Màu vàng nhạt, cũ kĩ, phía trên có mấy vết bẩn đã tối màu.
Người phụ nữ da trắng nõn, phải nói là trắng như ngọc. Đây là cô chủ của gia đình giàu có, sống trong nhung lụa mới có làn da như thế. Là trắng như tuyết, trắng đến cao quý.
Sợi dây nặng nề siết chặt trên cổ cô ấy tạo nên hai vết dây thừng, ống kính hướng lên là gương mặt vô cùng hoảng sợ của cô ấy. Tròng mắt của cô ấy gần như muốn lòi ra ngoài.
Dần dần, tiếng hét chói tai đổi thành tiếng khàn khàn như cát bụi.
Lại dần dần, người phụ nữ đó chẳng còn phát ra được âm thanh nào nữa cả.
Trì Cách thở hổn hển, anh muốn ho khan, nên ngã nhào ra đất mà ho.
Nhưng, anh cũng chẳng phát ra được âm thanh nào.
Sau đó, trong phim vang lên tiếng thủy tinh vỡ rất bén nhọn, ngoài ra còn có tiếng “đông đông đông” vang lên từng chút từng chút một, như đoạn nhạc quỷ dị gõ vào lòng người xem.
Áo sơ mi của Trì Cách dần dần ướt đẫm nước. Chưa đến một lát sau, anh đã giống như từ nước lạnh đi ra, áo sơ mi trắng ướt đẫm dính sát vào lưng anh.
Sắc mặt anh tái nhợt như người phụ nữ trong phim.
Anh chạy đi.
Trên màn ảnh rộng lớn, khuôn mặt của kẻ sát nhân lộ ra, hắn ta đang cười vô cùng dữ tợn.
Bốn phía đều là âm thanh thê thảm và một màu trắng ảm đạm.
Chiếu sáng vào ly nước kia và hộp thuốc.
Trì Cách quên uống thuốc.
*
Lúc Trì Cách đang hốt hoảng lái xe, thì Khương Lâm Tình đang nấu canh ở nhà.
Người ta thường luôn nói về bữa ăn cuối cùng, cô vẫn luôn theo đuổi đồ ăn ngon, và sẽ mãi tiếp tục như thế. Mùa mưa ẩm ướt, cô hầm một nồi canh gà ác với thuốc bắc.
Bên tai Trì Cách vẫn còn vang lên tiếng xe gào thét.
Cùng lúc đó, Khương Lâm Tình lại đang ca hát. Đột nhiên cô rất thích ca khúc tình ca đó.
Gà ác hầm thuốc bắc đã hầm trong nửa tiếng. Cô mở nắp, ngửi một cái tự khen chính mình: “Thơm quá đi.”
Cô rắc thêm chút muối, tắt bếp. Đang định múc một chén canh, thì bên ngoài cửa truyền đến tiếng va chạm. Nên cô lập tức bỏ chén xuống, đi ra ngoài.
Ai còn mở khóa thế?
Ngoại trừ cô, chỉ có Trì Cách có chìa khóa, nhưng anh thường mở khóa rất nhanh.
Còn bây giờ người này, ngừng mấy lần vẫn chưa mở được cửa.
Trong lòng Khương Lâm Tình đang nghi ngờ, tính đến mắt mèo nhìn xem thử là ai.
Thì bỗng nhiên, cửa mở ra.
Cô giật mình. Thấy là Trì Cách thì lại yên tâm nói: “Không phải anh nói hôm nay đi công tác sao? Chẳng lẽ ngửi thấy mùi canh gà thơm phức nên trở về à?”
Trì Cách không nói gì, anh chỉ thở hổn hển, thở rất mạnh.
Khương Lâm Tình để ý đến áo sơ mi của anh đã dán sát vào người. Gần đây trời thường hay mưa.
Nhưng trên người anh không phải nước mưa.
Cô lập tức nắm lấy tay anh. Anh giống như mất đi nhiệt độ, lạnh như băng. Cô sờ một lần nữa, lòng bàn tay anh đều là mồ hôi. Cô lập tức kéo anh vào trong.
Cô đã từng thấy Trì Cách như thế này, trong mắt không có tiêu cự.
Khương Lâm Tình nắm lấy anh, kéo đến ghế sô pha mà anh thích.
Cô đang nghĩ, anh còn thích gì nữa không?
Đúng rồi, hộp thơm mùi sả.
Cô định đi đến trước chiếc giỏ treo chậu cây xanh nên định buông lỏng tay ra.
Nhưng Trì Cách lại bắt được cô, không chịu buông.
Cô không thể làm gì khác nên đành phải kéo anh theo, đi đến giỏ treo chậu cây, lấy hộp thơm mùi sả đưa đến trước mũi anh.
Anh nhẹ nhàng ngửi một cái.
Cô chắc cũng biết anh không muốn ăn cơm mà cũng rất khéo, hôm nay cô không nấu cơm, cô ăn cơm hộp bên ngoài rồi mới về.
Cô chợt nghĩ đến chiếc áo len bông mười chín tệ kia.
Trì Cách bắt lấy tay cô.
Cô không còn cách nào khác, đành phải dắt anh đi cùng, đi tìm thêm áo vải bông hình con mèo. Cô khoác quần áo lên vai anh.
Hình như Trì Cách chỉ thích ba món đồ này.
Cô kéo anh, trở về ghế sofa giường ngồi xuống.
Theo chân mãi thế này, từ lúc mới đến đến giờ, nhưng Khương Lâm Tình không hỏi gì hết. Cô vỗ một cái lên lưng Trì Cách.
Ướt, lạnh. Mưa lại lạnh, thời tiết lạnh nên ướt cũng lạnh, ở trong gió có thể đông cứng người.
Cô hỏi: “Có muốn đi tắm nước nóng không? Thay bộ quần áo này vào?”
Trì Cách không nói gì, anh cũng không nói được. Anh chỉ cầm chặt tay cô thế thôi.
“Em ở đây, em không đi, em vẫn luôn ở đây.” Khương Lâm Tình dùng khăn giấy, từng chút từng chút lau khô mồ hôi trên mặt anh: “Có muốn ăn chén canh nóng không. Em hầm nửa tiếng rồi, ăn canh ấm người.”
Trì Cách từ lúc đến đến giờ vẫn không muốn buông cô ra.
Cô kéo anh đến phòng bếp, cầm lấy chén canh đặt bên cạnh, một tay múc canh, một tay dỗ anh nói: “Ăn chén canh nóng này xong, dạ dày sẽ thấy ấm lên.”
Trì Cách một tay bưng lấy chén, uống xong hết rồi, nhưng anh vẫn không thả người.
Khương Lâm Tình nhìn tay anh và cô đang đan chặt vào nhau.
Ngón tay của người đàn ông thon dài, xinh đẹp, khớp xương lại rất rõ ràng. Anh nắm rất chặt, dùng rất nhiều sức, đốt ngón tay hiện lên chút trắng xanh.
“Được rồi, đi ngủ đi.” Cô kéo anh trở về ghế sofa giường.
Chăn ở ngay bên cạnh, cô kéo một cái, đến đắp cho anh.
Trì Cách không muốn nằm.
Khương Lâm Tình hỏi: “Không ngủ sao?”
Anh lắc đầu một cái. Tóc mai của anh bết lại do mồ hôi lạnh túa ra, dính sát vào thái dương.
Cô gạt tóc mai sang cho anh.
Trì Cách vừa lạnh vừa cứng đờ người. Anh nhìn cô, giống như đang nhìn một người xa lạ. Cực kỳ xa lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.