Chương 28: Đồng hồ Cát
Giá Oản Chúc
07/04/2024
Sau khi hai bên thỏa thuận vấn đề tiền bạc xong. Khương Lâm Tình nhanh chóng gửi bao lì xì sang.
Trì Cách nhận tiền.
Cô lập tức tựa đầu lên vai anh.
Tay của Trì Cách đưa đến gần phủ lên bụng cô. Anh xoa nhẹ.
Cô gần như là mơ màng sắp ngủ, chợt nghe thấy có người nói: “Lên xe đi, lái xe nhé.” Cô nhấc mí mắt lên.
Tài xế đi lên, cẩn thận nổ máy xe.
Hành khách trong buồng xe chỉ có mỗi cô và Trì Cách.
Cửa sổ phía bên kia của xe đang mở. Trong đường núi lắc lư, gió thổi từ chín phương tám hướng tạt vào. Một lát thì thổi tóc cô bay sang phía Trì Cách, khi thì thổi tóc cô về phía cửa sổ xe. Cô cảm thấy tóc mình có thể gõ cửa sổ thành tiếng rồi.
Nghe kỹ lại, thì ra là Trì Cách đứng dậy đi đóng cửa sổ.
Cô ngẩng đầu lên.
Cho đến khi bàn tay anh dán sát lên bụng cô.
Cô mới nhắm mắt lại.
*
Khương Lâm Tình đứng trước cửa phòng tiêu chuẩn của mình và Lưu Thiến, đưa mắt nhìn cánh cửa bị khóa.
Trì Cách đút hai tay vào túi quần, liếc mắt thôi cũng biết cô không mở cửa được: “Bao giờ đồng nghiệp của em về thế?”
Cô lắc đầu một cái. Lúc nãy trên xe ngủ được một giấc, bây giờ cô vẫn chưa tỉnh, trái lại càng có chút mơ hồ. Cô mặc áo sơ mi trắng dài tay, phối cùng với chiếc quần jean màu xanh nhạt lưng cao. Lưng cô muốn gãy rồi nhưng vẫn cố chống đỡ: “Em sẽ đến lễ tân lấy một tấm thẻ khác nữa.”
Trì Cách: “Nếu như đồng nghiệp em về. Thế chẳng phải sẽ làm em thức giấc sao?”
Có lẽ ầm ĩ cũng chỉ một lát. Nhưng mà... tính cách của Lưu Thiến rất ồn ào.
Trì Cách: “Được rồi, đặt một phòng khác đi.”
Khương Lâm Tình muốn đứng thẳng, nhưng phần lưng cứ như bị ai tháo xương, vừa mỏi còn vừa đau, cả người cô gần như dán chặt lên cửa: “Không muốn, chỗ này rất đắt.”
“Làm gì có kim chủ nào than mình nghèo chứ.”
“Cho anh tiền xài, em cho được, nhưng mà dùng cho em, em lại không dùng được.”
“Vì sao?”
Tiêu tiền cho anh là để mua vui. Còn cho bản thân mình, lãng phí quá, tiết kiệm chút tiền, sau này có thể quyên góp cho các tổ chức từ thiện.
Trì Cách không tranh cãi với cô: “Anh đi thuê một phòng khác, cho em đến ở.”
Cô ngước mắt lên nhìn, nhưng vẫn không nói gì.
Anh còn nói thêm: “Phục vụ thêm là thu phí khác đấy, không trả tiền, anh không làm đâu.”
Khương Lâm Tình ngồi xe đến đây từ sớm, đợi đến gần chiều bên hợp tác mới đến, trong hội nghị dài dòng, sau khi ăn tôm thì bà dì đến. Trong khoảng thời gian mười hai tiếng ngắn ngủi, mà cô giống như vừa trải qua bốn mươi tám tiếng vậy.
Khi Trì Cách dẫn cô đến một căn phòng mới đặt, cô cứ như thế mà ngã người xuống.
Trì Cách hỏi: “Còn đau bụng không?”
Cô lắc đầu một cái, rồi lại gật đầu một cái: “Đỡ hơn chút rồi.”
“Anh đi gọi nhân viên y tế đến.”
“Không cần.” Lúc này nhìn cô y như con cá muối, lật không được người, chỉ muốn mãi mãi nằm ỳ như thế này. Cô cố gắng giãy dụa chỉ để gửi Wechat cho Lưu Thiến nói rằng tối nay cô không về.
Khương Lâm Tình nhớ mình phải tắm, cô nhớ rất rõ ràng. Nhưng mà mí mắt lại như đeo chì, ngay lập tức mất hết tri giác.
Ban đêm, cô thức dậy một lần, lên tinh thần tắm rửa một cái, thay cái áo choàng tắm rộng thùng thình.
Nửa đêm đến sáng, trời sáng rồi đến trưa, đầu óc vẫn mê mang chưa tỉnh. Khương Lâm Tình thức dậy, trả phòng.
Lúc trả phòng cô mới biết, phòng cô ở là phòng thác nước, ngoài cửa sổ có thác nước lớn. Cô mãi ngủ, nên không thưởng thức được gì hết.
Sau khi hoàn thành xong công việc, cô hỏi Trì Cách: “Khi nào trở về?”
Trì Cách: “Buổi chiều.”
Khương Lâm Tình: “Em đi với anh.”
Cô trở về phòng của mình và Lưu Thiến, sau khi chào hỏi Lưu Thiến thì thu dọn đồ đạc đi ra sảnh lớn.
Mọi người cứ tốp ba tốp năm ngồi trên ghế sofa ngoài sảnh lớn.
Khương Lâm Tình đi đến ghế sofa ở góc xó xỉnh phía sau.
Lưng cô đau không chịu nổi, coi như bây giờ có nghiêng người dựa vào, cũng không thấy thoải mái, chỉ hận không có một cây búa tàn nhẫn mà gõ vào cái lưng đau nhức kia.
Cơn đau bụng từ từ hết đi, cô xoa xoa lưng.
Trì Cách đến đã đập tan lời nói dối của Khương Lâm Tình ngày hôm qua. Anh là tâm điểm, đi đâu cũng thu hút sự kinh ngạc từ người khác. Trái lại là cô đang trèo cao.
Khương Lâm Tình nghiêng người, nghiêng đầu, từ từ quan sát anh.
Trì Cách: “Sao không lên giường nghỉ ngơi đi?”
Cô xoa xoa eo: “Em đã trả phòng rồi.”
Đại gia Trì Cách vô cùng tỉnh táo dẫn cô về phòng của anh --- Khu biệt thự trên suối nước nóng. Đây mới gọi là xa xỉ.
Cô nói: “Em thật sự đã tốn quá nhiều tiền vào người anh rồi, đến mức anh còn có đủ khả năng để sống ở khu biệt thự suối nước nóng luôn rồi.”
“Em mang tiền dùng cho đàn ông này tiêu trên người mình, thì cũng sẽ không cảm thấy vất vả như thế.” Trì Cách nói chuyện luôn nửa thật nửa giả, nhưng câu này cũng rất thận trọng.
Cô đi về phòng, ngã xuống giường. Đệm giường mềm mại nảy lên một cái. Cô vặn vặn eo, lại tiếp tục nảy lên.
Người cô giống như đang chìm trong nước. Không thể nhấc lưng lên được, giống như có sợi dây nào đó bóp chặt lấy eo cô, nhấn xuống, nhấn xuống.
Có người ngồi xuống.
Người cô lại nảy lên lên: “Anh muốn làm bậy sao?”
“Muốn dùng phép khích tướng với anh à? Không có cửa đâu.”
“Em nuôi đàn ông chính là để khi trời mưa, có người đưa dù, khi trời lạnh, có người đưa áo khoác.”
“Thế sao em không thuê một chuyển phát nhanh trong thành phố đi?”
“Em còn hy vọng lúc thấy không thoải mái, sẽ có người bên cạnh chăm sóc em nữa.”
“Em còn bệnh bao lâu nữa?”
“Hết hôm nay.”
“Khó chịu ở đâu?” Trì Cách hỏi. Nhưng mà tay anh đã vịn ở lưng cô. Anh vừa nhìn thấy cô xoa xoa lưng. Nên anh lại xoa xoa vào nửa phần lưng của cô.
Giường giống như một hồ nước êm ái. Cô bay lên lún xuống. Từ sáng đến giờ cứ nửa tỉnh nửa mê, cơn buồn ngủ vẫn luôn bị kìm nén lại đã được thả ra rồi.
Cô ngủ rất say.
*
Vẫn là buổi chiều mới đi.
Thì ra Trì Cách lái xe đến. Không phải chiếc xe lần trước.
Khương Lâm Tình hỏi: “Anh lại mượn xe của bạn sao?”
Trì Cách trả lời như chuyện đương nhiên: “Đúng thế.”
“Cái này lại là chiếc của phú bà nào thế?”
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: “Em có ngồi hay không đây?”
Chiếc xe này nhìn trông rất ngang ngược, màu đen đậm. Có lẽ là xe đàn ông. Khương Lâm Tình ngồi lên xe.
Trì Cách kê cho cô một cái đệm kê lưng.
Cô miễn cưỡng dựa vào.
Nửa đường Tống Khiên gọi điện thoại đến.
Khương Lâm Tình ngủ rồi.
Trì Cách nhìn cô một cái, nhét tai nghe bluetooth vào lỗ tai: “Chuyện gì?”
Tống Khiên: “Hôm nay có họp mặt trên du thuyền đó, cậu có đến không?”
Trì Cách: “Không có thời gian.”
Tống Khiên biết, Trì Cách sắp đến công ty nhậm chức, anh ấy muốn trêu chọc mấy câu, bỗng nghe thấy tiếng nói của phụ nữ.
Không phải mấy giọng nũng nịu kia, mà là giọng nói trầm thấp, chẳng có chút nũng nịu nào.
Sau khi anh ấy nói chuyện xong, thấy Vưu Nguyệt Vũ nhìn về phía người đàn ông của cô vẫy tay: “Yêu anh yêu anh yêu anh.”
Tống Khiên thầm nghĩ: Có thấy kinh tởm không thế?
Tại câu lạc bộ du thuyền hôm nay, có bảy tám đàn ông và năm sáu phụ nữ, du thuyền lênh đênh trên biển, không có bãi cát, có ánh nắng mặt trời, có người đẹp mặc bikini.
Trong năm sáu người phụ nữ, chỉ có Vưu Nguyệt Vũ không mặc bikini hai mảnh thôi. Cô ấy đang mặc một chiếc váy đi biển bằng vải lụa mỏng. Trên biển có sóng lớn, đâu đâu cũng có thể thấy chiếc váy bohemian bồng bềnh của cô ấy.
Màu xanh đậm, giống như một con chim khổng tước.
Cô ấy đến cùng với một người đàn ông.
Tống Khiên liếc mắt nhìn thấy cô ấy, có chút suy ngẫm, sau đó giả vờ như không biết gì. Anh không có phụ nữ, chỉ ngồi một mình, mặc một chiếc áo phông trắng phối với áo sơ mi trắng, áo sơ mi thì chỉ cài cúc thứ hai. Vạt áo giống với váy của Vưu Nguyệt Vũ tung bay tứ tung.
Biển buổi chiều, sóng gợn lăn tăn, du thuyền đã nghiền nát thứ ánh sáng vàng đó.
Tống Khiên đang ngồi đánh bài với mấy người đàn ông thì nghe có tiếng ồn ào. Tay trái anh cầm bài, tay phải gõ gõ vào tay vịn của ghế, ngước mắt nhìn sang.
Một đám người đứng trên boong tàu, nữ có nam có, hình như đang nhắm vào Vưu Nguyệt Vũ.
Ồn ào về cái gì, Tống Khiên không nghe rõ. Dù sao người phụ nữ Vưu Nguyệt Vũ kia cũng không phải người dễ bị bắt nạt. Anh nghĩ như thế.
Bỗng nhiên, một người phụ nữ mặc bikini hai mảnh màu hồng vươn tay đẩy Vưu Nguyệt Vũ một cái.
Vưu Nguyệt Vũ lảo đảo vào cái, bay qua lan can, rơi xuống biển.
Trên boong tàu lại ầm ĩ một lần nữa.
Tống Khiên thua bài, đi ra ngoài: “Mấy người làm gì đó?”
Du thuyền rẽ sóng về phía trước, Vưu Nguyệt Vũ đang trôi nổi trong biển.
Nếu như anh ấy thua chậm một chút, có lẽ đã chẳng thấy được bóng người của cô rồi.
Tống Khiên ném cho cô một chiếc phao cứu sinh, quay đầu lại nhìn cô gái mặc bikini màu hồng vừa đẩy người kia nói: “Tôi không hy vọng, hôm nay xảy ra tai nạn chết người ngoài ý muốn.”
Ai ai cũng biết, Tống Khiên là người rất có phong độ, chưa bao giờ đối xử hay nói xấu phụ nữ cả. Dù đối mặt với chuyện bạn gái cũ gây khó dễ, anh vẫn sẽ cho người ta chút mặt mũi. Khi nãy anh nói câu nói đó đã cho thấy anh đang tức giận.
Cô gái mặc bikini màu hồng nhích lại gần một người đàn ông.
Người đàn ông kia cười một tiếng, lập tức cho cứu hộ xuống biển, mò vớt Vưu Nguyệt Vũ lên.
Người đàn ông của Vưu Nguyệt Vũ dựa vào cạnh lan can, đưa đôi mắt lạnh lùng mà nhìn. Mới nãy khi thấy người phụ nữ của mình bị đẩy xuống biển, nhưng ánh mắt anh ta cũng chẳng thèm chớp một cái.
Tống Khiên giật giật khóe miệng.
Cái câu “Anh yêu anh yêu anh yêu” của Vưu Nguyệt Vũ khi nãy, coi như đấm vào đá rồi.
Vưu Nguyệt Vũ từ dưới biển lên, khoanh tay ngồi ở một bên. Váy dài ướt đẫm, tung bay không ngừng, vải ướt dán sát vào da.
Bên trong cô ấy có mặc áo lót nhỏ, quần đùi nhỏ. Nhưng thời tiết vẫn còn lạnh, nước biển còn lạnh hơn. Cô ấy run lên mấy cái.
Tống Khiên đưa cô ấy một chiếc khăn lông lớn.
Vưu Nguyệt Vũ ngẩng đầu lên.
Cô cũng đã nhớ nhung anh rất nhiều lần. Người đàn ông đối với cô là ham muốn không thể tránh khỏi. Cô là một người thích ứng với sức gió, nếu anh không mê mệt cô, thì cô cũng lười dùng cách mặt nóng dán mông lạnh như thế.
Cô trùm khăn lông lên, lại nhìn sang Tống Khiên. Nhớ đến lần đầu cô nhìn thấy anh. Anh chọn một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đen dài và rời đi, lúc đó cô đã rất thất vọng.
Vưu Nguyệt Vũ nhìn về phía người đàn ông kia.
Anh ta đứng trên boong tàu, xem mình như bức tượng sáp.
Người đàn ông này rất phóng khoáng, cô theo anh ta hơn một tháng. Anh ta lạnh lùng chịu đựng ham muốn. Cô ở bên cạnh anh ta, nói mấy câu tỏ tình buồn nôn kia là được, cô vừa vui vẻ vừa nhàn rỗi.
Nhưng như thế thật sự quá lạnh lùng!
Vưu Nguyệt Vũ lau người, cảm thấy ấm áp trở lại. Cô nhìn trong gương, khá tốt, trang điểm chưa trôi. Cô lấy khăn lông lớn gấp lại, ôm vào ngực rồi đi lên lầu hai.
Tống Khiên đang ngồi một mình ở lan can, một mình uống rượu.
“Anh Tống, cảm ơn khăn lông của anh.” Lúc này Vưu Nguyệt Vũ rất mê người, dáng vẻ này của cô có thể khiến người khác say mê.
Anh nhìn về cái ghế đối diện: “Đặt ở đó đi.”
Cô không để xuống, vẫn ôm trong lòng. Cô ngồi vào trên cái ghế kia: “Hôm nay anh Tống không đưa bạn gái đến à.”
“Tôi không có bạn gái.” Tống Khiên bưng ly rượu lên, rót một ly.
Vưu Nguyệt Vũ cầm bình rượu: “Anh Tống, tôi tới rót rượu cho anh.”
Anh nhíu mày: “Hình như cô không đến với tôi.”
“Tôi bị người ta đẩy xuống biển, anh ta làm như không thấy. Lòng tôi như tro tàn rồi. Có câu biết sai thì sửa, còn này không gì tốt cả. Đương nhiên tôi mới là người có quyền lựa chọn.”
“Cô Vưu này, người khác vẫn còn trên du thuyền đấy.”
“Tôi trùng sinh sống lại, anh ta còn có thể ngăn cản tôi được sao?” Vưu Nguyệt Vũ cười, trông cô xinh đẹp hệt như một con yêu tinh tu luyện ngàn năm.
*
Khương Lâm Tình nhận được tin nhắn Wechat của Hướng Bội.
Ngay từ tin đầu tiên Hướng Bội đã nói ngay: “Xin giúp đỡ.”
Tối nay Từ Trọng Quang đến nhà Hướng Bội làm khách. Mà Hướng Bội làm gì biết các tiếp đón khách đâu. Cô ấy chỉ biết bỏ thịt bò vào trong nước sôi, chín rồi, thì vớt lên ăn. Một mình cô ấy ăn bừa cũng không sao. Nhưng tuyệt đối không thể để Từ Trọng Quang ăn thịt trần nước sôi giống cô được.
Khương Lâm Tình: “Tớ sắp về rồi, trước tiên đi mua ít thức ăn đi.”
Trì Cách dừng xe trước cửa siêu thị.
Khương Lâm Tình hỏi: “Anh ăn cơm ở đâu thế?”
“Anh có hẹn rồi.”
Động tác xuống xe của cô bỗng khựng lại.
Trì Cách cười: “Hẹn đàn ông.”
“Anh không đi ăn cơm với người đẹp sao?”
“Chờ em theo đuổi được anh, thì anh sẽ nể mặt ăn cơm với em.” Trì Cách nói: “Nghỉ ngơi sớm nhé.”
Khương Lâm Tình xuống xe, cầm túi đi vào siêu thị, vừa mới đến khu đồ tươi sống, đột nhiên cô “ôi” lên một tiếng.
Lời này của Trì Cách, không phải đang nói, cô cũng là người đẹp à?
*
Từ Trọng Quang đến nhà trọ của Hướng Bội từ sớm.
Trước khi tiếng gõ của của Khương Lâm Tình vang lên, thì bầu không khí nơi này vô cùng ngượng ngùng.
Trên WeChat, Hướng Bội và Từ Trọng Quang có rất nhiều chủ đề để nói chuyện, hai người tôi một câu anh một câu. Nhưng đây là lần đầu tiên hai người ở trong không gian khép kín nhìn nhau.
Khương Lâm Tình đến khiến Hướng Bội thở phào nhẹ nhõm.
Từ Trọng Quang từ ghế sô pha đơn đứng lên, nhìn Khương Lâm Tình mỉm cười.
“Tới rồi.” Khương Lâm Tình nói: “Tớ có mua thức ăn rồi.”
Hướng Bội kéo Khương Lâm Tình đi vào nhà bếp.
Nhà trọ này lớn hơn so với nhà trọ của Khương Lâm Tình, nhưng hướng nhìn hơi xấu và tương đối ồn ào.
Trước bàn dài, Hướng Bội và Khương Lâm Tình đứng cạnh nhau.
Hướng Bội: “Cậu tới rồi à? Tớ và cậu ấy không có gì để nói hết.”
“Hai người không phải có cùng chủ đề là âm nhạc đó à?” Trong buổi hòa nhạc lần đó, Khương Lâm Tình cảm thấy cô mới là người chen không lọt vào giữa hai người họ.
Hướng Bội kéo cửa nhà bếp lại, sợ những lời nói của mình sẽ bị Từ Trọng Quang nghe hết: “Cậu ấy được học đúng chuyên ngành, tớ thì tính là gì? Nói dễ nghe chút là tớ tự học thành tài. Còn nói khó nghe chút thì tớ ở trong mắt cậu ấy chính là người ngoại tộc đó.”
“Thế cậu xem “người ngoại tộc” thật sự như tớ là gì chứ? Cậu hiểu biết rất nhiều loại nhạc cụ, tự học hay học trường lớp đều có thể thành tài mà.” Khương Lâm Tình bỏ bó cải xanh vào trong giỏ: “Nhưng mà, tại sao đột nhiên cậu ấy lại muốn đến ăn cơm thế? Cậu mời hả?”
“Cậu ấy nói với tớ là không biết tối nay nên ăn gì đây. Tớ lập tức nói, đến chỗ tớ ăn lẩu đi. Mà thật ra tớ cũng chỉ khách sáo thôi, ai mà biết, cậu ấy lại nói được.” Hướng Bội rút ra một kết luận: “Họa từ miệng mà ra, họa từ miệng mà ra mà.”
Khương Lâm Tình cười: “Bạn học Từ Trọng Quang của chúng ta là một người thực tế thật đó nha.”
“Mà lúc cậu ấy muốn đến nhà tớ ăn cơm, tớ cũng không biết nói gì với cậu ấy cho đúng. Cũng không thể nói với cậu ấy là, tớ không biết nấu cơm.” Hướng Bội xoa xoa bả vai của Khương Lâm Tình: “Thật may mà cậu đến đó, tớ và cậu ấy cứ mắt to trừng mắt nhỏ, ngại chết đi được.”
Nhưng mà, lúc Khương Lâm Tình đến, một nam một nữ cũng không có nhiều chuyện để nói.
Khương Lâm Tình nhớ, từ lúc học cấp hai Từ Trọng Quang đã không thích nói chuyện. Sau khi lớn lên, anh ấy không còn yên lặng như trước kia nữa, nhưng cũng không phải kiểu người có tính cách phóng khoáng. Huống chi Hướng Bội còn không tiếp lời anh ấy.
Nhiệm vụ khuấy động bầu không khí này lại rơi xuống đầu Khương Lâm Tình. Cô hỏi: “Từ Trọng Quang này, buổi nhạc hội của các cậu kết thúc rồi sao?”
Từ Trọng Quang: “Ừ, vừa kết thúc ngày hôm qua.”
Khương Lâm Tình giúp Hướng Bội hỏi vấn đề quan trọng ra: “Có ứng cử viên nào thích hợp cho vị trí ca sĩ chính của ban nhạc không?”
Từ Trọng Quang nhìn Hướng Bội một cái: “Tớ cũng hỏi han tin tức giúp rồi, nhưng không có ứng cử viên thích hợp cho dòng rock and roll.”
Hướng Bội ho khan vài cái: “Cũng không nhất định là rock and roll đâu, nhưng nhất định tính cách của hát chính phải gai góc một chút. Kiểu khác với cậu đó.”
Từ Trọng Quang: “Tớ đang tìm.”
Khương Lâm Tình nói ngay: “Tính cách Từ Trọng Quan vẫn luôn rất tốt.”
Hướng Bội cũng cảm thấy lời mình vừa nói ra khi nãy hình như đang bắt bẻ cách sống của anh ấy, nên vội vàng bổ sung: “Tính cách cậu cũng rất tốt.”
Từ Trọng Quang đỡ kính lên, cười.
Trong lúc vô tình Khương Lâm Tình phát hiện, ánh mắt Từ Trọng Quang lại thỉnh thoảng vô tình hay cố ý nhìn sang Hướng Bội. Cô như ngửi thấy được manh mối nào đó rồi nhỉ? Nghĩ một chút bỗng quên mất việc làm nóng bầu không khí.
Một lát sau bữa lẩu này, chỉ còn lại tiếng chén đũa chạm vào nhau.
*
Khương Lâm Tình nhìn Hướng Bội tiễn Từ Trọng Quang rời đi, rồi ai về nhà nấy.
Khương Lâm Tình bắt đầu nhớ lại lúc cô còn học cấp hai.
Có lẽ do khi đó cô, Hướng Bội và Từ Trọng Quang không qua lại gì nhiều.
Cô không nhịn được, gọi điện cho Trì Cách.
Trì Cách: “Không phải chứ, kim chủ này. Chúng ta cách nhau ra chưa đến ba tiếng nữa đó.”
Khương Lâm Tình: “Em mới ăn lẩu với bạn học cũ xong, phát hiện ra một tin tức bát quái rất lớn.”
Trì Cách: “Gì thế?”
Khương Lâm Tình: “Tháng trước em có gặp lại hai bạn học cùng hồi cấp hai. Em thấy giữa hai người bọn họ có ý đồ gì đó.” Vốn dĩ cô muốn nói là mập mờ, nhưng lại cảm thấy không chắc chắn lắm.
Trì Cách cười khẽ: “Em rất vui hả?”
“Cá tính của người bạn học nữ kia của em rất mạnh, nhưng thật ra cô ấy rất cần người chăm sóc, em vui thay cô ấy đó.” Trong giọng nói của Khương Lâm Tình còn chứa thêm ý cuời: “Anh đang làm gì thế?”
“Lái xe.”
“Thế anh còn chưa về đến nhà sao?”
“Ừ.”
“À.”
“Kim chủ, sau khi ăn lẩu xong, bụng thế nào rồi? Lưng thì sao?”
“Đỡ hơn chút rồi, ngày mai thì không sao rồi.”
Trì Cách nhẹ nhàng nói: “Phải chăm sóc cơ thể thật tốt mới có thể là kim chủ lớn của anh, từ trước đến nay anh đều thích ăn ngon lười làm, nói không ngừng còn bám vào em vượt qua ba tháng đó.”
Khương Lâm Tình im lặng, một lát sau, cô nói: “Được rồi, anh lái xe chú ý an toàn. Gặp lại sau.”
Cảm giác đếm ngược lại đến. Cô ngồi trên sô pha giường mà Trì Cách thích, đặt biệt muốn gửi anh mấy bao lì xì đỏ.
Cô gửi liên tiếp mấy cái.
*
Xe vào khu phục vụ, dừng ở khu thêm dầu.
Trì Cách đứng ở khu hút thuốc, anh từ từ hút, làn khói thuốc trong đêm nhàn nhạt mờ ảo.
Anh hút nửa điếu thuốc, thì có cuộc điện thoại gọi đến.
Liễu Trường Húc: “Anh Trì này, sao đột nhiên rời đi thế? Bên này có văn kiện chờ anh ký tên.”
Trì Cách kẹp điếu thuốc nói: “Tôi đang trên đường trở về đây.”
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, anh nhận được tin nhắn từ Wechat gửi đến.
Trì Cách thả ra một hơi khói, khói thuốc chen qua khóe miệng anh. Anh nhận hết mấy bao lì xì mà Khương Lâm Tình gửi: “Cảm ơn kim chủ.”
Anh nhìn vào khung nói chuyện thấy “Đối phương đang nhập tin nhắn...”
Mấy giây sau, lại hiện lên trạng thái biến mất.
*
Khương Lâm Tình đóng khung trò chuyện lại.
Cô và anh ồn ào, ầm ĩ, cuối cùng sẽ giống như cát mịn chảy trong đồng hồ cát, ánh sáng từ từ xuyên qua rồi không thể nhìn thấy nữa.
Khe sáng trống rỗng. Không còn dư lại gì nữa.
Trì Cách nhận tiền.
Cô lập tức tựa đầu lên vai anh.
Tay của Trì Cách đưa đến gần phủ lên bụng cô. Anh xoa nhẹ.
Cô gần như là mơ màng sắp ngủ, chợt nghe thấy có người nói: “Lên xe đi, lái xe nhé.” Cô nhấc mí mắt lên.
Tài xế đi lên, cẩn thận nổ máy xe.
Hành khách trong buồng xe chỉ có mỗi cô và Trì Cách.
Cửa sổ phía bên kia của xe đang mở. Trong đường núi lắc lư, gió thổi từ chín phương tám hướng tạt vào. Một lát thì thổi tóc cô bay sang phía Trì Cách, khi thì thổi tóc cô về phía cửa sổ xe. Cô cảm thấy tóc mình có thể gõ cửa sổ thành tiếng rồi.
Nghe kỹ lại, thì ra là Trì Cách đứng dậy đi đóng cửa sổ.
Cô ngẩng đầu lên.
Cho đến khi bàn tay anh dán sát lên bụng cô.
Cô mới nhắm mắt lại.
*
Khương Lâm Tình đứng trước cửa phòng tiêu chuẩn của mình và Lưu Thiến, đưa mắt nhìn cánh cửa bị khóa.
Trì Cách đút hai tay vào túi quần, liếc mắt thôi cũng biết cô không mở cửa được: “Bao giờ đồng nghiệp của em về thế?”
Cô lắc đầu một cái. Lúc nãy trên xe ngủ được một giấc, bây giờ cô vẫn chưa tỉnh, trái lại càng có chút mơ hồ. Cô mặc áo sơ mi trắng dài tay, phối cùng với chiếc quần jean màu xanh nhạt lưng cao. Lưng cô muốn gãy rồi nhưng vẫn cố chống đỡ: “Em sẽ đến lễ tân lấy một tấm thẻ khác nữa.”
Trì Cách: “Nếu như đồng nghiệp em về. Thế chẳng phải sẽ làm em thức giấc sao?”
Có lẽ ầm ĩ cũng chỉ một lát. Nhưng mà... tính cách của Lưu Thiến rất ồn ào.
Trì Cách: “Được rồi, đặt một phòng khác đi.”
Khương Lâm Tình muốn đứng thẳng, nhưng phần lưng cứ như bị ai tháo xương, vừa mỏi còn vừa đau, cả người cô gần như dán chặt lên cửa: “Không muốn, chỗ này rất đắt.”
“Làm gì có kim chủ nào than mình nghèo chứ.”
“Cho anh tiền xài, em cho được, nhưng mà dùng cho em, em lại không dùng được.”
“Vì sao?”
Tiêu tiền cho anh là để mua vui. Còn cho bản thân mình, lãng phí quá, tiết kiệm chút tiền, sau này có thể quyên góp cho các tổ chức từ thiện.
Trì Cách không tranh cãi với cô: “Anh đi thuê một phòng khác, cho em đến ở.”
Cô ngước mắt lên nhìn, nhưng vẫn không nói gì.
Anh còn nói thêm: “Phục vụ thêm là thu phí khác đấy, không trả tiền, anh không làm đâu.”
Khương Lâm Tình ngồi xe đến đây từ sớm, đợi đến gần chiều bên hợp tác mới đến, trong hội nghị dài dòng, sau khi ăn tôm thì bà dì đến. Trong khoảng thời gian mười hai tiếng ngắn ngủi, mà cô giống như vừa trải qua bốn mươi tám tiếng vậy.
Khi Trì Cách dẫn cô đến một căn phòng mới đặt, cô cứ như thế mà ngã người xuống.
Trì Cách hỏi: “Còn đau bụng không?”
Cô lắc đầu một cái, rồi lại gật đầu một cái: “Đỡ hơn chút rồi.”
“Anh đi gọi nhân viên y tế đến.”
“Không cần.” Lúc này nhìn cô y như con cá muối, lật không được người, chỉ muốn mãi mãi nằm ỳ như thế này. Cô cố gắng giãy dụa chỉ để gửi Wechat cho Lưu Thiến nói rằng tối nay cô không về.
Khương Lâm Tình nhớ mình phải tắm, cô nhớ rất rõ ràng. Nhưng mà mí mắt lại như đeo chì, ngay lập tức mất hết tri giác.
Ban đêm, cô thức dậy một lần, lên tinh thần tắm rửa một cái, thay cái áo choàng tắm rộng thùng thình.
Nửa đêm đến sáng, trời sáng rồi đến trưa, đầu óc vẫn mê mang chưa tỉnh. Khương Lâm Tình thức dậy, trả phòng.
Lúc trả phòng cô mới biết, phòng cô ở là phòng thác nước, ngoài cửa sổ có thác nước lớn. Cô mãi ngủ, nên không thưởng thức được gì hết.
Sau khi hoàn thành xong công việc, cô hỏi Trì Cách: “Khi nào trở về?”
Trì Cách: “Buổi chiều.”
Khương Lâm Tình: “Em đi với anh.”
Cô trở về phòng của mình và Lưu Thiến, sau khi chào hỏi Lưu Thiến thì thu dọn đồ đạc đi ra sảnh lớn.
Mọi người cứ tốp ba tốp năm ngồi trên ghế sofa ngoài sảnh lớn.
Khương Lâm Tình đi đến ghế sofa ở góc xó xỉnh phía sau.
Lưng cô đau không chịu nổi, coi như bây giờ có nghiêng người dựa vào, cũng không thấy thoải mái, chỉ hận không có một cây búa tàn nhẫn mà gõ vào cái lưng đau nhức kia.
Cơn đau bụng từ từ hết đi, cô xoa xoa lưng.
Trì Cách đến đã đập tan lời nói dối của Khương Lâm Tình ngày hôm qua. Anh là tâm điểm, đi đâu cũng thu hút sự kinh ngạc từ người khác. Trái lại là cô đang trèo cao.
Khương Lâm Tình nghiêng người, nghiêng đầu, từ từ quan sát anh.
Trì Cách: “Sao không lên giường nghỉ ngơi đi?”
Cô xoa xoa eo: “Em đã trả phòng rồi.”
Đại gia Trì Cách vô cùng tỉnh táo dẫn cô về phòng của anh --- Khu biệt thự trên suối nước nóng. Đây mới gọi là xa xỉ.
Cô nói: “Em thật sự đã tốn quá nhiều tiền vào người anh rồi, đến mức anh còn có đủ khả năng để sống ở khu biệt thự suối nước nóng luôn rồi.”
“Em mang tiền dùng cho đàn ông này tiêu trên người mình, thì cũng sẽ không cảm thấy vất vả như thế.” Trì Cách nói chuyện luôn nửa thật nửa giả, nhưng câu này cũng rất thận trọng.
Cô đi về phòng, ngã xuống giường. Đệm giường mềm mại nảy lên một cái. Cô vặn vặn eo, lại tiếp tục nảy lên.
Người cô giống như đang chìm trong nước. Không thể nhấc lưng lên được, giống như có sợi dây nào đó bóp chặt lấy eo cô, nhấn xuống, nhấn xuống.
Có người ngồi xuống.
Người cô lại nảy lên lên: “Anh muốn làm bậy sao?”
“Muốn dùng phép khích tướng với anh à? Không có cửa đâu.”
“Em nuôi đàn ông chính là để khi trời mưa, có người đưa dù, khi trời lạnh, có người đưa áo khoác.”
“Thế sao em không thuê một chuyển phát nhanh trong thành phố đi?”
“Em còn hy vọng lúc thấy không thoải mái, sẽ có người bên cạnh chăm sóc em nữa.”
“Em còn bệnh bao lâu nữa?”
“Hết hôm nay.”
“Khó chịu ở đâu?” Trì Cách hỏi. Nhưng mà tay anh đã vịn ở lưng cô. Anh vừa nhìn thấy cô xoa xoa lưng. Nên anh lại xoa xoa vào nửa phần lưng của cô.
Giường giống như một hồ nước êm ái. Cô bay lên lún xuống. Từ sáng đến giờ cứ nửa tỉnh nửa mê, cơn buồn ngủ vẫn luôn bị kìm nén lại đã được thả ra rồi.
Cô ngủ rất say.
*
Vẫn là buổi chiều mới đi.
Thì ra Trì Cách lái xe đến. Không phải chiếc xe lần trước.
Khương Lâm Tình hỏi: “Anh lại mượn xe của bạn sao?”
Trì Cách trả lời như chuyện đương nhiên: “Đúng thế.”
“Cái này lại là chiếc của phú bà nào thế?”
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: “Em có ngồi hay không đây?”
Chiếc xe này nhìn trông rất ngang ngược, màu đen đậm. Có lẽ là xe đàn ông. Khương Lâm Tình ngồi lên xe.
Trì Cách kê cho cô một cái đệm kê lưng.
Cô miễn cưỡng dựa vào.
Nửa đường Tống Khiên gọi điện thoại đến.
Khương Lâm Tình ngủ rồi.
Trì Cách nhìn cô một cái, nhét tai nghe bluetooth vào lỗ tai: “Chuyện gì?”
Tống Khiên: “Hôm nay có họp mặt trên du thuyền đó, cậu có đến không?”
Trì Cách: “Không có thời gian.”
Tống Khiên biết, Trì Cách sắp đến công ty nhậm chức, anh ấy muốn trêu chọc mấy câu, bỗng nghe thấy tiếng nói của phụ nữ.
Không phải mấy giọng nũng nịu kia, mà là giọng nói trầm thấp, chẳng có chút nũng nịu nào.
Sau khi anh ấy nói chuyện xong, thấy Vưu Nguyệt Vũ nhìn về phía người đàn ông của cô vẫy tay: “Yêu anh yêu anh yêu anh.”
Tống Khiên thầm nghĩ: Có thấy kinh tởm không thế?
Tại câu lạc bộ du thuyền hôm nay, có bảy tám đàn ông và năm sáu phụ nữ, du thuyền lênh đênh trên biển, không có bãi cát, có ánh nắng mặt trời, có người đẹp mặc bikini.
Trong năm sáu người phụ nữ, chỉ có Vưu Nguyệt Vũ không mặc bikini hai mảnh thôi. Cô ấy đang mặc một chiếc váy đi biển bằng vải lụa mỏng. Trên biển có sóng lớn, đâu đâu cũng có thể thấy chiếc váy bohemian bồng bềnh của cô ấy.
Màu xanh đậm, giống như một con chim khổng tước.
Cô ấy đến cùng với một người đàn ông.
Tống Khiên liếc mắt nhìn thấy cô ấy, có chút suy ngẫm, sau đó giả vờ như không biết gì. Anh không có phụ nữ, chỉ ngồi một mình, mặc một chiếc áo phông trắng phối với áo sơ mi trắng, áo sơ mi thì chỉ cài cúc thứ hai. Vạt áo giống với váy của Vưu Nguyệt Vũ tung bay tứ tung.
Biển buổi chiều, sóng gợn lăn tăn, du thuyền đã nghiền nát thứ ánh sáng vàng đó.
Tống Khiên đang ngồi đánh bài với mấy người đàn ông thì nghe có tiếng ồn ào. Tay trái anh cầm bài, tay phải gõ gõ vào tay vịn của ghế, ngước mắt nhìn sang.
Một đám người đứng trên boong tàu, nữ có nam có, hình như đang nhắm vào Vưu Nguyệt Vũ.
Ồn ào về cái gì, Tống Khiên không nghe rõ. Dù sao người phụ nữ Vưu Nguyệt Vũ kia cũng không phải người dễ bị bắt nạt. Anh nghĩ như thế.
Bỗng nhiên, một người phụ nữ mặc bikini hai mảnh màu hồng vươn tay đẩy Vưu Nguyệt Vũ một cái.
Vưu Nguyệt Vũ lảo đảo vào cái, bay qua lan can, rơi xuống biển.
Trên boong tàu lại ầm ĩ một lần nữa.
Tống Khiên thua bài, đi ra ngoài: “Mấy người làm gì đó?”
Du thuyền rẽ sóng về phía trước, Vưu Nguyệt Vũ đang trôi nổi trong biển.
Nếu như anh ấy thua chậm một chút, có lẽ đã chẳng thấy được bóng người của cô rồi.
Tống Khiên ném cho cô một chiếc phao cứu sinh, quay đầu lại nhìn cô gái mặc bikini màu hồng vừa đẩy người kia nói: “Tôi không hy vọng, hôm nay xảy ra tai nạn chết người ngoài ý muốn.”
Ai ai cũng biết, Tống Khiên là người rất có phong độ, chưa bao giờ đối xử hay nói xấu phụ nữ cả. Dù đối mặt với chuyện bạn gái cũ gây khó dễ, anh vẫn sẽ cho người ta chút mặt mũi. Khi nãy anh nói câu nói đó đã cho thấy anh đang tức giận.
Cô gái mặc bikini màu hồng nhích lại gần một người đàn ông.
Người đàn ông kia cười một tiếng, lập tức cho cứu hộ xuống biển, mò vớt Vưu Nguyệt Vũ lên.
Người đàn ông của Vưu Nguyệt Vũ dựa vào cạnh lan can, đưa đôi mắt lạnh lùng mà nhìn. Mới nãy khi thấy người phụ nữ của mình bị đẩy xuống biển, nhưng ánh mắt anh ta cũng chẳng thèm chớp một cái.
Tống Khiên giật giật khóe miệng.
Cái câu “Anh yêu anh yêu anh yêu” của Vưu Nguyệt Vũ khi nãy, coi như đấm vào đá rồi.
Vưu Nguyệt Vũ từ dưới biển lên, khoanh tay ngồi ở một bên. Váy dài ướt đẫm, tung bay không ngừng, vải ướt dán sát vào da.
Bên trong cô ấy có mặc áo lót nhỏ, quần đùi nhỏ. Nhưng thời tiết vẫn còn lạnh, nước biển còn lạnh hơn. Cô ấy run lên mấy cái.
Tống Khiên đưa cô ấy một chiếc khăn lông lớn.
Vưu Nguyệt Vũ ngẩng đầu lên.
Cô cũng đã nhớ nhung anh rất nhiều lần. Người đàn ông đối với cô là ham muốn không thể tránh khỏi. Cô là một người thích ứng với sức gió, nếu anh không mê mệt cô, thì cô cũng lười dùng cách mặt nóng dán mông lạnh như thế.
Cô trùm khăn lông lên, lại nhìn sang Tống Khiên. Nhớ đến lần đầu cô nhìn thấy anh. Anh chọn một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đen dài và rời đi, lúc đó cô đã rất thất vọng.
Vưu Nguyệt Vũ nhìn về phía người đàn ông kia.
Anh ta đứng trên boong tàu, xem mình như bức tượng sáp.
Người đàn ông này rất phóng khoáng, cô theo anh ta hơn một tháng. Anh ta lạnh lùng chịu đựng ham muốn. Cô ở bên cạnh anh ta, nói mấy câu tỏ tình buồn nôn kia là được, cô vừa vui vẻ vừa nhàn rỗi.
Nhưng như thế thật sự quá lạnh lùng!
Vưu Nguyệt Vũ lau người, cảm thấy ấm áp trở lại. Cô nhìn trong gương, khá tốt, trang điểm chưa trôi. Cô lấy khăn lông lớn gấp lại, ôm vào ngực rồi đi lên lầu hai.
Tống Khiên đang ngồi một mình ở lan can, một mình uống rượu.
“Anh Tống, cảm ơn khăn lông của anh.” Lúc này Vưu Nguyệt Vũ rất mê người, dáng vẻ này của cô có thể khiến người khác say mê.
Anh nhìn về cái ghế đối diện: “Đặt ở đó đi.”
Cô không để xuống, vẫn ôm trong lòng. Cô ngồi vào trên cái ghế kia: “Hôm nay anh Tống không đưa bạn gái đến à.”
“Tôi không có bạn gái.” Tống Khiên bưng ly rượu lên, rót một ly.
Vưu Nguyệt Vũ cầm bình rượu: “Anh Tống, tôi tới rót rượu cho anh.”
Anh nhíu mày: “Hình như cô không đến với tôi.”
“Tôi bị người ta đẩy xuống biển, anh ta làm như không thấy. Lòng tôi như tro tàn rồi. Có câu biết sai thì sửa, còn này không gì tốt cả. Đương nhiên tôi mới là người có quyền lựa chọn.”
“Cô Vưu này, người khác vẫn còn trên du thuyền đấy.”
“Tôi trùng sinh sống lại, anh ta còn có thể ngăn cản tôi được sao?” Vưu Nguyệt Vũ cười, trông cô xinh đẹp hệt như một con yêu tinh tu luyện ngàn năm.
*
Khương Lâm Tình nhận được tin nhắn Wechat của Hướng Bội.
Ngay từ tin đầu tiên Hướng Bội đã nói ngay: “Xin giúp đỡ.”
Tối nay Từ Trọng Quang đến nhà Hướng Bội làm khách. Mà Hướng Bội làm gì biết các tiếp đón khách đâu. Cô ấy chỉ biết bỏ thịt bò vào trong nước sôi, chín rồi, thì vớt lên ăn. Một mình cô ấy ăn bừa cũng không sao. Nhưng tuyệt đối không thể để Từ Trọng Quang ăn thịt trần nước sôi giống cô được.
Khương Lâm Tình: “Tớ sắp về rồi, trước tiên đi mua ít thức ăn đi.”
Trì Cách dừng xe trước cửa siêu thị.
Khương Lâm Tình hỏi: “Anh ăn cơm ở đâu thế?”
“Anh có hẹn rồi.”
Động tác xuống xe của cô bỗng khựng lại.
Trì Cách cười: “Hẹn đàn ông.”
“Anh không đi ăn cơm với người đẹp sao?”
“Chờ em theo đuổi được anh, thì anh sẽ nể mặt ăn cơm với em.” Trì Cách nói: “Nghỉ ngơi sớm nhé.”
Khương Lâm Tình xuống xe, cầm túi đi vào siêu thị, vừa mới đến khu đồ tươi sống, đột nhiên cô “ôi” lên một tiếng.
Lời này của Trì Cách, không phải đang nói, cô cũng là người đẹp à?
*
Từ Trọng Quang đến nhà trọ của Hướng Bội từ sớm.
Trước khi tiếng gõ của của Khương Lâm Tình vang lên, thì bầu không khí nơi này vô cùng ngượng ngùng.
Trên WeChat, Hướng Bội và Từ Trọng Quang có rất nhiều chủ đề để nói chuyện, hai người tôi một câu anh một câu. Nhưng đây là lần đầu tiên hai người ở trong không gian khép kín nhìn nhau.
Khương Lâm Tình đến khiến Hướng Bội thở phào nhẹ nhõm.
Từ Trọng Quang từ ghế sô pha đơn đứng lên, nhìn Khương Lâm Tình mỉm cười.
“Tới rồi.” Khương Lâm Tình nói: “Tớ có mua thức ăn rồi.”
Hướng Bội kéo Khương Lâm Tình đi vào nhà bếp.
Nhà trọ này lớn hơn so với nhà trọ của Khương Lâm Tình, nhưng hướng nhìn hơi xấu và tương đối ồn ào.
Trước bàn dài, Hướng Bội và Khương Lâm Tình đứng cạnh nhau.
Hướng Bội: “Cậu tới rồi à? Tớ và cậu ấy không có gì để nói hết.”
“Hai người không phải có cùng chủ đề là âm nhạc đó à?” Trong buổi hòa nhạc lần đó, Khương Lâm Tình cảm thấy cô mới là người chen không lọt vào giữa hai người họ.
Hướng Bội kéo cửa nhà bếp lại, sợ những lời nói của mình sẽ bị Từ Trọng Quang nghe hết: “Cậu ấy được học đúng chuyên ngành, tớ thì tính là gì? Nói dễ nghe chút là tớ tự học thành tài. Còn nói khó nghe chút thì tớ ở trong mắt cậu ấy chính là người ngoại tộc đó.”
“Thế cậu xem “người ngoại tộc” thật sự như tớ là gì chứ? Cậu hiểu biết rất nhiều loại nhạc cụ, tự học hay học trường lớp đều có thể thành tài mà.” Khương Lâm Tình bỏ bó cải xanh vào trong giỏ: “Nhưng mà, tại sao đột nhiên cậu ấy lại muốn đến ăn cơm thế? Cậu mời hả?”
“Cậu ấy nói với tớ là không biết tối nay nên ăn gì đây. Tớ lập tức nói, đến chỗ tớ ăn lẩu đi. Mà thật ra tớ cũng chỉ khách sáo thôi, ai mà biết, cậu ấy lại nói được.” Hướng Bội rút ra một kết luận: “Họa từ miệng mà ra, họa từ miệng mà ra mà.”
Khương Lâm Tình cười: “Bạn học Từ Trọng Quang của chúng ta là một người thực tế thật đó nha.”
“Mà lúc cậu ấy muốn đến nhà tớ ăn cơm, tớ cũng không biết nói gì với cậu ấy cho đúng. Cũng không thể nói với cậu ấy là, tớ không biết nấu cơm.” Hướng Bội xoa xoa bả vai của Khương Lâm Tình: “Thật may mà cậu đến đó, tớ và cậu ấy cứ mắt to trừng mắt nhỏ, ngại chết đi được.”
Nhưng mà, lúc Khương Lâm Tình đến, một nam một nữ cũng không có nhiều chuyện để nói.
Khương Lâm Tình nhớ, từ lúc học cấp hai Từ Trọng Quang đã không thích nói chuyện. Sau khi lớn lên, anh ấy không còn yên lặng như trước kia nữa, nhưng cũng không phải kiểu người có tính cách phóng khoáng. Huống chi Hướng Bội còn không tiếp lời anh ấy.
Nhiệm vụ khuấy động bầu không khí này lại rơi xuống đầu Khương Lâm Tình. Cô hỏi: “Từ Trọng Quang này, buổi nhạc hội của các cậu kết thúc rồi sao?”
Từ Trọng Quang: “Ừ, vừa kết thúc ngày hôm qua.”
Khương Lâm Tình giúp Hướng Bội hỏi vấn đề quan trọng ra: “Có ứng cử viên nào thích hợp cho vị trí ca sĩ chính của ban nhạc không?”
Từ Trọng Quang nhìn Hướng Bội một cái: “Tớ cũng hỏi han tin tức giúp rồi, nhưng không có ứng cử viên thích hợp cho dòng rock and roll.”
Hướng Bội ho khan vài cái: “Cũng không nhất định là rock and roll đâu, nhưng nhất định tính cách của hát chính phải gai góc một chút. Kiểu khác với cậu đó.”
Từ Trọng Quang: “Tớ đang tìm.”
Khương Lâm Tình nói ngay: “Tính cách Từ Trọng Quan vẫn luôn rất tốt.”
Hướng Bội cũng cảm thấy lời mình vừa nói ra khi nãy hình như đang bắt bẻ cách sống của anh ấy, nên vội vàng bổ sung: “Tính cách cậu cũng rất tốt.”
Từ Trọng Quang đỡ kính lên, cười.
Trong lúc vô tình Khương Lâm Tình phát hiện, ánh mắt Từ Trọng Quang lại thỉnh thoảng vô tình hay cố ý nhìn sang Hướng Bội. Cô như ngửi thấy được manh mối nào đó rồi nhỉ? Nghĩ một chút bỗng quên mất việc làm nóng bầu không khí.
Một lát sau bữa lẩu này, chỉ còn lại tiếng chén đũa chạm vào nhau.
*
Khương Lâm Tình nhìn Hướng Bội tiễn Từ Trọng Quang rời đi, rồi ai về nhà nấy.
Khương Lâm Tình bắt đầu nhớ lại lúc cô còn học cấp hai.
Có lẽ do khi đó cô, Hướng Bội và Từ Trọng Quang không qua lại gì nhiều.
Cô không nhịn được, gọi điện cho Trì Cách.
Trì Cách: “Không phải chứ, kim chủ này. Chúng ta cách nhau ra chưa đến ba tiếng nữa đó.”
Khương Lâm Tình: “Em mới ăn lẩu với bạn học cũ xong, phát hiện ra một tin tức bát quái rất lớn.”
Trì Cách: “Gì thế?”
Khương Lâm Tình: “Tháng trước em có gặp lại hai bạn học cùng hồi cấp hai. Em thấy giữa hai người bọn họ có ý đồ gì đó.” Vốn dĩ cô muốn nói là mập mờ, nhưng lại cảm thấy không chắc chắn lắm.
Trì Cách cười khẽ: “Em rất vui hả?”
“Cá tính của người bạn học nữ kia của em rất mạnh, nhưng thật ra cô ấy rất cần người chăm sóc, em vui thay cô ấy đó.” Trong giọng nói của Khương Lâm Tình còn chứa thêm ý cuời: “Anh đang làm gì thế?”
“Lái xe.”
“Thế anh còn chưa về đến nhà sao?”
“Ừ.”
“À.”
“Kim chủ, sau khi ăn lẩu xong, bụng thế nào rồi? Lưng thì sao?”
“Đỡ hơn chút rồi, ngày mai thì không sao rồi.”
Trì Cách nhẹ nhàng nói: “Phải chăm sóc cơ thể thật tốt mới có thể là kim chủ lớn của anh, từ trước đến nay anh đều thích ăn ngon lười làm, nói không ngừng còn bám vào em vượt qua ba tháng đó.”
Khương Lâm Tình im lặng, một lát sau, cô nói: “Được rồi, anh lái xe chú ý an toàn. Gặp lại sau.”
Cảm giác đếm ngược lại đến. Cô ngồi trên sô pha giường mà Trì Cách thích, đặt biệt muốn gửi anh mấy bao lì xì đỏ.
Cô gửi liên tiếp mấy cái.
*
Xe vào khu phục vụ, dừng ở khu thêm dầu.
Trì Cách đứng ở khu hút thuốc, anh từ từ hút, làn khói thuốc trong đêm nhàn nhạt mờ ảo.
Anh hút nửa điếu thuốc, thì có cuộc điện thoại gọi đến.
Liễu Trường Húc: “Anh Trì này, sao đột nhiên rời đi thế? Bên này có văn kiện chờ anh ký tên.”
Trì Cách kẹp điếu thuốc nói: “Tôi đang trên đường trở về đây.”
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, anh nhận được tin nhắn từ Wechat gửi đến.
Trì Cách thả ra một hơi khói, khói thuốc chen qua khóe miệng anh. Anh nhận hết mấy bao lì xì mà Khương Lâm Tình gửi: “Cảm ơn kim chủ.”
Anh nhìn vào khung nói chuyện thấy “Đối phương đang nhập tin nhắn...”
Mấy giây sau, lại hiện lên trạng thái biến mất.
*
Khương Lâm Tình đóng khung trò chuyện lại.
Cô và anh ồn ào, ầm ĩ, cuối cùng sẽ giống như cát mịn chảy trong đồng hồ cát, ánh sáng từ từ xuyên qua rồi không thể nhìn thấy nữa.
Khe sáng trống rỗng. Không còn dư lại gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.