Chương 25: Hừ hừ
Giá Oản Chúc
04/04/2024
Trì Cách đã ngủ.
Dù cho Khương Lâm Tình không ngừng lải nhải ở bên tai anh rằng: “Ngủ ngủ ngủ, anh cũng chỉ biết có ngủ thôi.”
Anh cũng chẳng nghe thấy gì.
Ồn ào một chút, Khương Lâm Tình cũng chẳng còn sức nữa.
Dưới lầu có mấy bạn nhỏ đang chơi đùa, mấy tiếng cười đùa vui vẻ truyền đến.
Khương Lâm Tình vẫn cứ ngồi ở chỗ đó. Nhưng trên ghế sofa đã có thêm một người, không còn trống trải nữa.
Trì Cách ngủ rất say.
Cô cũng đi ngủ.
Cho đến khi hoàng hôn phủ lên bầu trời một lớp sơn màu đỏ nhạt, cô mới thức dậy.
Trì Cách vẫn còn đang ngủ say.
Cô nhìn anh, rồi nói một câu: “Anh là heo à?”
Trì Cách thường xuyên duy trì một tư thế này rất lâu. Cô không biết anh có trở người hay không.
Cô đói bụng. Buổi sáng còn thừa lại chút đồ ăn, cô hâm nóng lại một chút rồi bưng cơm ra ngoài. Cô cắn một viên thịt, ngẩng đầu nhìn sang.
Trì Cách xoay người, thức dậy. Nhưng người vẫn chưa ngồi dậy.
Khương Lâm Tình còn nói: “Heo cũng không thể ngủ như anh.”
Anh không nói gì, đi đến trước hành lý cầm lấy đồ rửa mặt, đi vào phòng vệ sinh. Lúc trở ra, lại là khuôn mặt nhỏ trắng bừng bừng sức sống.
“Còn đồ ăn không?” Anh nhìn đĩa thịt rồi nói.
Khương Lâm Tình lại ăn một miếng cơm: “Không có, chỉ có đồ tôi nấu thôi.”
Anh gọi đồ ăn bên ngoài, hoàn toàn chẳng xem mình là người ngoài.
Cô thu dọn chén đĩa.
Làm chuyện của mình, hai người cũng không thấy xấu hổ.
Trì Cách phát hiện Lý Thư Nam gọi mấy cuộc điện thoại, nên anh gọi lại: “Bác sĩ Lý.”
“Chào anh Trì, làm phiền rồi, tôi muốn hỏi một chút, anh dùng thuốc mấy ngày rồi thấy hiệu quả như thế nào?” Trong đám người mất ngủ, thuốc uống quá liều sẽ rất nguy hiểm. Có mấy người uống một viên thấy không ngủ được, thì tự ý uống thêm hai viên, hai ngày vẫn không ngủ được nên uống lên ba viên. Vì muốn được ngủ nên thật sự chẳng quan tâm chuyện gì. Lý Thư Nam còn trẻ tuổi, tiền đồ rộng mở, nhưng mà anh ta nhát gan, sợ lỡ như có gì đó. Sợ nhất là nụ cười hai mặt, đừng thấy anh Trì đây có nụ cười mê người, nhưng thật ra trong nụ cười này đều là dao nhọn sắc bén đấy.
“Vẫn như bình thường.”
“Chuyện này.” Tim của Lý Thư Nam cũng lạnh đi hơn nửa.
Gói thuốc lá bị Khương Lâm Tình đặt trên kệ gỗ. Trì Cách đi đến, vừa mới cầm điếu thuốc lên, đã nhìn thấy một chậu cây xanh đặt bên cạnh.
Cây xanh này vẫn luôn được đặt ở chỗ này.
Trước kia anh không chú ý đến, hôm nay mới phát hiện ra, dưới chậu có treo một cái giỏ nhỏ. Trong giỏ có một cái hộp tròn nhỏ cỡ lòng bàn tay.
Giỏ treo ở trong góc, nếu không phải đứng ở đây, anh sẽ không phát hiện ra được.
Trì Cách bỏ gói thuốc lá xuống, lấy cái hộp nhỏ cầm lên, ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Trong chốc lát, nụ cười thường ngày trên môi anh vụt tắt.
Khi anh không cười, ánh đèn chiếu vào người anh và trên sóng mũi cao của anh sẽ tạo nên một chiếc bóng đổ xuống.
Điện thoại vẫn đang được kết nối, Lý Thư Nam không dám nói hẹn gặp lại. Nhưng bên kia im lặng lâu quá, anh ta không thể không kêu: “Anh Trì.”
“Bác sĩ Lý, cảm ơn đã quan tâm, lần sau có cần sẽ tìm lại anh.” Trì Cách cúp máy, cúi đầu ngửi mùi trên cái hộp tròn nhỏ.
Đưa đến gần, anh ngửi được đây là mùi cỏ thơm.
Khương Lâm Tình rửa chén xong đi ra, đến ghế sofa ngồi xuống.
Trì Cách vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Cô không nhìn thấy mặt anh, hỏi: “Anh đứng đó làm gì thế?”
Anh ngẩng đầu lên, lại hiện lên nụ cười tự nhiên: “Cái này treo ở đó từ bao giờ thế?”
“Vẫn luôn ở đấy mà.”
“Lúc tôi vào đây ở, đã treo cái này lên rồi à?”
“Đúng thế.” Khương Lâm Tình nghĩ một chút rồi nói: “À, trước đó dùng hết một hộp rồi. Lúc đổi ghế sofa tôi mới đổi sang hộp mới đấy.”
Trì Cách ngắm nhìn cái hộp tròn nhỏ: “Cái này thì có tác dụng gì?”
“Mùi sả, đuổi muỗi.”
“Còn có cách dùng nào khác không?”
“Để tôi đi tra thử một chút.” Cô từ từ lên mạng tìm kiếm, sau đó đọc lên: “Ngoại trừ trị bệnh sinh lý, còn có trị liệu tâm lý. Giảm lo âu, thả lỏng cơ thể, chống trầm cảm, điều trị mất ngủ, chống viêm kháng khuẩn, xúc tiến tuần hoàn máu.”
“Dùng được cho trẻ nhỏ không?”
“Được chứ. Mùi hương này vốn dĩ từ thiên nhiên mà, làm dịu trẻ nhỏ quấy khóc lúc đêm đấy.”
“Cô ngửi được mùi thơm sao?”
Khương Lâm Tình lắc đầu: “Có thể ngửi được mùi chừng mười mấy giây trước khi mở hộp, sau đó nếu không lại gần thì không ngửi thấy nữa. Chắc do khứu giác yếu ớt, tôi ở đây mỗi ngày mà chẳng ngửi thấy mùi gì cả.”
Trì Cách quen với Bành Dần là do Trì Cách mời Bành Dần điều chế một loại mùi hương riêng.
Bành Dần mang các loại hương liệu bày đến trước mặt Trì Cách.
Nhưng mà Trì Cách lại không hề tìm được mùi thơm ấm áp yên bình này. Anh không nhớ nổi tên, chỉ nhớ mỗi mùi hương này.
Ngay cả khi đến đây, anh vẫn không ngửi được mùi hương đó mà chỉ có thể vô tình ngủ quên trong hương thơm vô hình này.
Khó trách dù anh đã mua sofa giường giống rồi nhưng vẫn không ngủ được.
Mấu chốt để ngủ ngon không phải là giường mà là hương.
Bây giờ Trì Cách mới cười, lộ ra một loại ánh sáng mà Khương Lâm Tình chưa từng nhìn thấy. Cô biết anh lâu như vậy rồi nhưng lại cảm giác chỉ có giờ khắc này, anh mới thật sự đang cười.
“Thật thú vị.” Trì Cách đi vòng quanh đám cây cối xanh tươi, đưa hộp tròn nhỏ đến gần chóp mũi nhẹ nhàng ngửi.
Anh chụp hình, rồi còn liên tục hỏi mua.
Khương Lâm Tình cũng lười để ý đến anh, anh hỏi cái gì, cô thuận miệng sẽ đáp lại mấy câu. Lúc không nói gì, thì cô xem anh như người vô hình.
Trì Cách ăn cơm, tắm, lại còn chuẩn bị đi ngủ.
Khương Lâm Tình nói: “Mới có mấy giờ, mà anh lại muốn ngủ rồi.”
“Mệt mỏi.” Anh lấy toàn bộ đồ trong cặp ra. Trong nhà trọ này lại có thể nhìn thấy đồ của anh rồi.
Anh đứng cạnh một đám cây cối hồi lâu.
Khương Lâm Tình cảm thấy, anh giống hệt như một con chó lớn đang vẫy đuôi. Không phải đang thèm muốn xương chó, mà là tinh dầu cỏ thơm kia.
Anh đi đến ghế sofa giường nằm xuống.
Khương Lâm Tình chiếm lấy một góc ngồi đó.
Chỉ một lát sau, Trì Cách đã trở thành dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê rồi.
Cô vỗ vỗ chân anh, hỏi: “Sao anh không đi tìm kim chủ mới đi?”
Anh mơ mơ màng màng nói: “Ai cũng thua cô.”
Nghe nói say rượu sẽ nói thật, không biết lời nói trước khi ngủ, có phải cũng là lời nói thật hay không.
Khương Lâm Tình: “Đúng rồi, tôi có chuyện không biết có nên nói hay không.”
Anh không phản ứng gì.
“Kim chủ mới của anh.” Cô giống như đang báo cáo chút chuyện, rồi lại im lặng. Tất cả những lời nói còn sót lại đều biến thành câu: “Hừ hừ.”
Không ngờ đến Trì Cách đột nhiên nói: “Con heo nhỏ mới hừ hừ.”
Cô hỏi: “Anh mệt mỏi thế này, là đi làm thêm bao nhiêu thế? Làm thêm suốt đêm hả?”
Đầu anh cọ cọ vào gối.
“Ngày nào cũng tiều tụy.” Khương Lâm Tình giống như đang lầm bầm lầu bầu: “Nể tình giao dịch một lần, anh ngủ cho thật ngon đi.”
Không biết Trì Cách có nghe vào không, anh đã ngủ rồi.
Khương Lâm Tình tưởng là, anh sẽ muốn ngủ tới trưa hoặc chiều. Nhưng mà, sáng ngày tiếp theo, khi cô tỉnh lại, anh đã đi rồi.
Anh để lại một tin nhắn Wechat nói rằng mình đi công tác.
Khương Lâm Tình: “Chỗ của tôi là khách sạn hả, ở khách sạn cũng cần phải trả tiền đó.”
Công việc buổi sáng không có thời gian cãi vả, cô vội vàng lên tàu điện ngầm, phát hiện Trì Cách gửi đến một bao lì xì.
Cô cũng không khách sáo, nhận lấy.
Anh lại gửi.
Cô lại nhận.
Liên tục ba phút, anh liên tục gửi, cô liên tục nhận. Xém chút nữa cô nghi ngờ tín hiệu Wi-Fi của điện thoại có vấn đề, mình đang nhận cùng một bao lì xì.
Cô mở ghi chép trò chuyện kéo lên trên.
Tất cả đều là bao lì xì anh gửi đến.
Cô không muốn chiếm lợi từ anh: “Được rồi, đủ tiền phòng ở trong khách sạn năm sao rồi.”
Trì Cách: “Cô giúp tôi giải quyết được một rắc rối lớn, tôi phải làm sao để báo đáp cô đây.”
Đầu cô nóng lên, đánh ra bốn chữ: “Lấy thân báo đáp.”
Cô xóa bỏ, đổi thành: “Đừng phiền tôi là được.”
Trì Cách không trả lời.
*
Cuối tháng tư, trời lại mưa.
Lúc mưa phùn còn đang lất phất, thì buổi triển lãm kết thúc.
Vẫn chưa thu dọn hết, Bành Dần dẫn theo một người bạn đến đây, nói là lúc triển lãm nhiều người đến xem, hôm nay ông ta và bạn mình một mình đến xem, mới có thể đưa ra tổng kết được.
Bạn của Bành Dân tên là Uông Bắc Ký. Theo như giới thiệu, đây là người phụ trách của sân khấu kịch. Ông ấy đeo một cặp mắt kính không gọn, tóc tết đuôi sam nhỏ, nhìn trông rất có khí chất nghệ thuật.
Bành Dần vừa đi, vừa giới thiệu. Từ lầu hai đi đến, ông vẫy vẫy ra hiệu cho Khương Lâm Tình đi đến.
Ông nói: “Cô gái nhỏ vẫn có chút ý tưởng nghệ thuật đấy, còn có thể nghĩ ra được cỏ đuôi chó nữa.”
Uông Bắc Ký cười híp mắt: “Ông chủ Bành này, người có thể chịu nổi thẩm mỹ của ông, không tệ đâu.”
Bành Dần: “Còn chưa nói, cô gái nhỏ này rất có trách nhiệm với công việc đó.”
Khương Lâm Tình: “Cảm ơn ngài Bành.”
Bành Dần: “Đúng rồi, lần này cô vất vả rồi. Tôi tặng cô hai tấm vé xem kịch tại nhà hát kịch Bắc Ký, cô hẹn bạn đi thư giãn một chút.”
Khương Lâm Tình: “Cảm ơn ngài.”
Uông Bắc Ký lấy hai vé từ người giữ vé: “Ông chủ Bành chỉ thích lấy vé của tôi để báo ơn thôi.”
Khương Lâm Tình nhận lấy bằng hai tay: “Cảm ơn ngài Uông.”
Khương Lâm Tình thu dọn đồ đạc xong, chào tạm biệt với người phục vụ quán cà phê.
Đi mấy bước, cô lại nhìn quán cà phê “Hữu Quang“. Đảo mắt cái đã đến tháng năm, cô và chàng trai vong ơn bội nghĩa kia không nói gì với nhau nữa. Lãng phí một tháng vô ích. Nếu như phải quăng lưới lần nữa, cô sẽ cảm thấy lo lắng.
Thời gian không còn nhiều.
Vòng bạn bè của Trì Cách có đăng một tấm ảnh mới.
Thứ lỗi cho cô không có tế bào nghệ thuật, chỉ có thể đoán nó là vài cái cây. Cô nhấn like một cái.
Trì Cách: “Triển lãm kết thúc rồi?”
Khương Lâm Tình: “Đúng thế. Hôm nay ngài Bành khen tôi đấy, tôi được khen mà sợ đây này. Còn nữa, cảm ơn anh đã bằng lòng cho chúng tôi mượn quán cà phê, rất nhiều người xem để lại lời nhắn thưởng thức không gian thiết kế của các anh đấy.”
Trì Cách: “Vậy mời tôi ăn cơm đi.”
Cô có thể đoán được giọng điệu nhẹ nhõm của anh, vì vô số bao lì xì anh gửi nên cô đã đồng ý.
*
Khương Lâm Tình và Trì Cách đi đến hồ chứa cá nơi Tống Khiên mời khách.
Trì Cách hỏi: “Cô từng đến rồi?”
Cô thành thật trả lời: “Đúng thế, bạn mời.”
Anh nhếch miệng cười.
Khương Lâm Tình chỉ ghé đến nơi này một lần, dựa theo những món ăn mà trước kia Tống Khiên từng kêu mà gọi món.
Ông chủ nói: “Được, mời hai người ngồi.”
Trì Cách lại lộ ra nụ cười không rõ, nhưng không nói gì.
Cô không biết anh đang cười cái gì.
Ông chủ rót hai ly trà lúa mạch.
Khương Lâm Tình thấm giọng trước rồi hỏi: “Anh và kim chủ mới phát triển tình cảm ra sao rồi?
Trì Cách: “Tôi không có phát triển tình cảm gì.”
“À.” Cũng đúng, anh bị lừa thế mà.
“Huống chi.” Trì Cách uống trà, đưa mắt liếc nhìn sang bên cô nói: “Có kim chủ tốt như cô. Tôi làm ít việc, không cần tốn sức nên cũng chẳng kiếm được gì cả.”
Cô đối với anh chẳng mang chút kỳ vọng nào. Vốn dĩ chỉ là kiếm được đồ tương đối tốt và chơi ba tháng.
Trì Cách đẹp trai không giống kiểu thường gặp, không có cửa hàng sau làng này. Từ góc độ tồn tại muôn thuở mà nói, anh nhất định là danh sách đen trong lòng cô.
Ham chơi chỉ là vui vẻ nhất thời, anh chắc là sự lựa chọn hàng đầu.
Mới vừa nãy cá vui vẻ nhảy loạn, bây giờ đã trở thành cá đang nướng tí tách.
Khương Lâm Tình hỏi: “Anh biết rõ tôi tốt, vì sao còn thất hẹn?”
Trì Cách bỏ ly xuống. Mặt ly va chạm với mặt bàn, phát ra âm thanh thanh thúy: “Tôi chỉ cần kim chủ “của tôi”, chiếc dù caro của cô đâu rồi?”
“Cái gì mà dù caro?” Vừa dứt lời, Khương Lâm Tình chợt nhớ ra: “Người mặc quần áo đen cầm dù đen chính là anh.” Lúc đó cô đã cảm thấy chính là anh rồi.
Anh không nhận, đến bây giờ cũng không nhận.
“Tôi nói anh đưa dù đến, anh nói không, nhưng hết lần này đến lần khác anh lại đến, anh làm người không thể thành thật chút nào được hả.” Nếu như anh đưa dù đến, cô cũng đã chẳng nhận chiếc dù caro xám đó rồi. Mà cây dù đó cũng gây rắc rối cho cô: “Đúng rồi, anh đưa dù đến không thu tiền, mê tiền thì không nên lúc nào cũng làm không công.”
“Hừ.” Từ mũi Trì Cách phát ra tiếng hừ lạnh.
Cô bắt lấy cơ hội: “Chỉ con heo nhỏ mới hừ hừ.”
Anh đưa đũa cho cô: “Ăn cá đi.”
Cô nhận lấy đũa: “Nhìn anh chút đi, tự mình vi phạm lời hẹn, kết quả bị cường độ công việc cao hành cho thảm rồi kìa. Cả người đều trông rất tiều tụy.”
“Cô dám nói, cô chẳng qua chỉ là kim chủ của tôi thôi không?”
“Tại sao tôi không dám chứ? Không phải đã nhận dù của người khác rồi sao? Tôi lại chẳng cho anh ta tiền. Tôi vất vả mới kiếm được, chẳng phải chỉ cho mỗi anh tiêu thôi à.” Anh nhấn mạnh “tôi”, còn trọng tâm của cô ở chỗ “một mình anh.“.
“Nghe mấy lời này cũng xuôi tai đây.” Anh lại gắp cho cô một miếng thịt cá thật tươi: “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
Cô đang muốn hừ, sợ anh đánh lại nên nhịn xuống.
Trì Cách: “Ăn cá đừng nói chuyện, dễ bị hóc xương đó.”
Mấy cô gái lên thuyền, người người đều mặc đủ mọi màu sắc, tuổi trẻ táo bạo. Một người liếc về phía Trì Cách, đẩy đẩy ra hiệu cho người khác. Sau đó, mấy cô gái khác cũng nhìn sang.
Cá nướng cũng không thơm ngon như gương mặt của Trì Cách.
Các cô gái nói: “Đẹp trai quá đi.”
Khương Lâm Tình nhìn mặt nước ngoài cửa sổ. Lúc ông chủ không đi mò cá thì mặt nước rất yên tĩnh. Cá ở trong nước chỉ có những lúc sắp chết mới có thể kích thích từng đợt sóng nước. Nước trong bóng đêm, chìm vào khoảng vô tận.
Suy nghĩ của cô xoay chuyển liên hồi: “Bây giờ anh, muốn ước hẹn thời gian bao lâu đây?”
“Không ước hẹn.” Trì Cách nếm thử một miếng cá: “Nói sau đi, tôi không làm những công việc mệt nhọc nữa.”
“Anh biết không, tôi là nhìn trúng gương mặt này đấy.” Vì để tránh cho anh đắc ý, cô còn nói thêm: “Trừ cái này ra, anh chẳng điểm nào được cả.”
Anh tự động phớt lờ nửa câu sau: “Cô muốn tìm người đàn ông có sắc đẹp như tôi à?”
“Anh có muốn quay lại không?”
“Những con chim đều chọn gỗ tốt để ở. So sánh với kim chủ trước kia của tôi, cô quá tốt rồi.”
Cùng một ngày đột nhiên nhận được lời khen của Bành Dần, lại được Trì Cách khen, mọi thứ đều không quá chân thật: “Nhưng mà anh là người thất hẹn, không có tiếng nói.”
“Đó là bởi vì cô nhận dù của người khác. Coi như là cô sai trước.”
Khương Lâm Tình tiếp tục ăn cá, cô chỉ cảm thấy giữa hai người đã trở về vẻ yên tĩnh như mặt nước bên ngoài cửa sổ vậy.
Mấy cô gái vẫn còn đang bàn luận về Trì Cách, bàn luận ánh mắt anh, bàn về lỗ mũi anh. Một người còn nói, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống nhìn thật sexy.
Trì Cách lại gắp cho cô miếng thịt cá: “Đúng rồi, tôi cho cô một lựa chọn mới.”
“Là gì thế?” Anh vừa nói xong, Khương Lâm Tình đã không còn nghe tiếng các cô gái thảo luận nữa.
“Cô theo đuổi tôi đi. Nếu thành công, tôi sẽ nuôi cô.”
Một suy nghĩ hoang đường đang dần nảy sinh trong lòng cô: “Chẳng lẽ anh yêu tôi à? Thấy tôi lấy dù của người khác, nên ghen?”
Anh múc một muỗng canh cá: “Đừng chọc cười, không buồn cười đâu. Cô chọn trúng gương mặt này của tôi. Còn tôi chọn trúng cô là vì, không hỏi tương lai, không nói tình cảm.”
Khương Lâm Tình không khỏi không thừa nhận, người đàn ông này thật hợp với tiêu chuẩn của cô.
Có theo đuổi được hay không, cô không quan tâm. Trước kia cuộc sống của cô quá đơn điệu và nhàm chán, xung quanh cô chẳng có người nào làm ầm ĩ cả. Cô muốn vui vẻ, cho dù hậu quả có ra sao: “Anh chia tay với những người khác đi, tôi không thích người một chân đạp hai thuyền. Coi như là diễn, anh cũng phải diễn như thật.”
Trì Cách: “Tôi sợ tôi diễn nhập tâm quá, cô liền mê muội vì tôi.”
“Tôi chẳng thèm.” Cô có khuynh hướng thích những người đàn ông ấm áp. Người cô thích chắc chắn không phải Trì Cách.
Dù cho Khương Lâm Tình không ngừng lải nhải ở bên tai anh rằng: “Ngủ ngủ ngủ, anh cũng chỉ biết có ngủ thôi.”
Anh cũng chẳng nghe thấy gì.
Ồn ào một chút, Khương Lâm Tình cũng chẳng còn sức nữa.
Dưới lầu có mấy bạn nhỏ đang chơi đùa, mấy tiếng cười đùa vui vẻ truyền đến.
Khương Lâm Tình vẫn cứ ngồi ở chỗ đó. Nhưng trên ghế sofa đã có thêm một người, không còn trống trải nữa.
Trì Cách ngủ rất say.
Cô cũng đi ngủ.
Cho đến khi hoàng hôn phủ lên bầu trời một lớp sơn màu đỏ nhạt, cô mới thức dậy.
Trì Cách vẫn còn đang ngủ say.
Cô nhìn anh, rồi nói một câu: “Anh là heo à?”
Trì Cách thường xuyên duy trì một tư thế này rất lâu. Cô không biết anh có trở người hay không.
Cô đói bụng. Buổi sáng còn thừa lại chút đồ ăn, cô hâm nóng lại một chút rồi bưng cơm ra ngoài. Cô cắn một viên thịt, ngẩng đầu nhìn sang.
Trì Cách xoay người, thức dậy. Nhưng người vẫn chưa ngồi dậy.
Khương Lâm Tình còn nói: “Heo cũng không thể ngủ như anh.”
Anh không nói gì, đi đến trước hành lý cầm lấy đồ rửa mặt, đi vào phòng vệ sinh. Lúc trở ra, lại là khuôn mặt nhỏ trắng bừng bừng sức sống.
“Còn đồ ăn không?” Anh nhìn đĩa thịt rồi nói.
Khương Lâm Tình lại ăn một miếng cơm: “Không có, chỉ có đồ tôi nấu thôi.”
Anh gọi đồ ăn bên ngoài, hoàn toàn chẳng xem mình là người ngoài.
Cô thu dọn chén đĩa.
Làm chuyện của mình, hai người cũng không thấy xấu hổ.
Trì Cách phát hiện Lý Thư Nam gọi mấy cuộc điện thoại, nên anh gọi lại: “Bác sĩ Lý.”
“Chào anh Trì, làm phiền rồi, tôi muốn hỏi một chút, anh dùng thuốc mấy ngày rồi thấy hiệu quả như thế nào?” Trong đám người mất ngủ, thuốc uống quá liều sẽ rất nguy hiểm. Có mấy người uống một viên thấy không ngủ được, thì tự ý uống thêm hai viên, hai ngày vẫn không ngủ được nên uống lên ba viên. Vì muốn được ngủ nên thật sự chẳng quan tâm chuyện gì. Lý Thư Nam còn trẻ tuổi, tiền đồ rộng mở, nhưng mà anh ta nhát gan, sợ lỡ như có gì đó. Sợ nhất là nụ cười hai mặt, đừng thấy anh Trì đây có nụ cười mê người, nhưng thật ra trong nụ cười này đều là dao nhọn sắc bén đấy.
“Vẫn như bình thường.”
“Chuyện này.” Tim của Lý Thư Nam cũng lạnh đi hơn nửa.
Gói thuốc lá bị Khương Lâm Tình đặt trên kệ gỗ. Trì Cách đi đến, vừa mới cầm điếu thuốc lên, đã nhìn thấy một chậu cây xanh đặt bên cạnh.
Cây xanh này vẫn luôn được đặt ở chỗ này.
Trước kia anh không chú ý đến, hôm nay mới phát hiện ra, dưới chậu có treo một cái giỏ nhỏ. Trong giỏ có một cái hộp tròn nhỏ cỡ lòng bàn tay.
Giỏ treo ở trong góc, nếu không phải đứng ở đây, anh sẽ không phát hiện ra được.
Trì Cách bỏ gói thuốc lá xuống, lấy cái hộp nhỏ cầm lên, ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Trong chốc lát, nụ cười thường ngày trên môi anh vụt tắt.
Khi anh không cười, ánh đèn chiếu vào người anh và trên sóng mũi cao của anh sẽ tạo nên một chiếc bóng đổ xuống.
Điện thoại vẫn đang được kết nối, Lý Thư Nam không dám nói hẹn gặp lại. Nhưng bên kia im lặng lâu quá, anh ta không thể không kêu: “Anh Trì.”
“Bác sĩ Lý, cảm ơn đã quan tâm, lần sau có cần sẽ tìm lại anh.” Trì Cách cúp máy, cúi đầu ngửi mùi trên cái hộp tròn nhỏ.
Đưa đến gần, anh ngửi được đây là mùi cỏ thơm.
Khương Lâm Tình rửa chén xong đi ra, đến ghế sofa ngồi xuống.
Trì Cách vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Cô không nhìn thấy mặt anh, hỏi: “Anh đứng đó làm gì thế?”
Anh ngẩng đầu lên, lại hiện lên nụ cười tự nhiên: “Cái này treo ở đó từ bao giờ thế?”
“Vẫn luôn ở đấy mà.”
“Lúc tôi vào đây ở, đã treo cái này lên rồi à?”
“Đúng thế.” Khương Lâm Tình nghĩ một chút rồi nói: “À, trước đó dùng hết một hộp rồi. Lúc đổi ghế sofa tôi mới đổi sang hộp mới đấy.”
Trì Cách ngắm nhìn cái hộp tròn nhỏ: “Cái này thì có tác dụng gì?”
“Mùi sả, đuổi muỗi.”
“Còn có cách dùng nào khác không?”
“Để tôi đi tra thử một chút.” Cô từ từ lên mạng tìm kiếm, sau đó đọc lên: “Ngoại trừ trị bệnh sinh lý, còn có trị liệu tâm lý. Giảm lo âu, thả lỏng cơ thể, chống trầm cảm, điều trị mất ngủ, chống viêm kháng khuẩn, xúc tiến tuần hoàn máu.”
“Dùng được cho trẻ nhỏ không?”
“Được chứ. Mùi hương này vốn dĩ từ thiên nhiên mà, làm dịu trẻ nhỏ quấy khóc lúc đêm đấy.”
“Cô ngửi được mùi thơm sao?”
Khương Lâm Tình lắc đầu: “Có thể ngửi được mùi chừng mười mấy giây trước khi mở hộp, sau đó nếu không lại gần thì không ngửi thấy nữa. Chắc do khứu giác yếu ớt, tôi ở đây mỗi ngày mà chẳng ngửi thấy mùi gì cả.”
Trì Cách quen với Bành Dần là do Trì Cách mời Bành Dần điều chế một loại mùi hương riêng.
Bành Dần mang các loại hương liệu bày đến trước mặt Trì Cách.
Nhưng mà Trì Cách lại không hề tìm được mùi thơm ấm áp yên bình này. Anh không nhớ nổi tên, chỉ nhớ mỗi mùi hương này.
Ngay cả khi đến đây, anh vẫn không ngửi được mùi hương đó mà chỉ có thể vô tình ngủ quên trong hương thơm vô hình này.
Khó trách dù anh đã mua sofa giường giống rồi nhưng vẫn không ngủ được.
Mấu chốt để ngủ ngon không phải là giường mà là hương.
Bây giờ Trì Cách mới cười, lộ ra một loại ánh sáng mà Khương Lâm Tình chưa từng nhìn thấy. Cô biết anh lâu như vậy rồi nhưng lại cảm giác chỉ có giờ khắc này, anh mới thật sự đang cười.
“Thật thú vị.” Trì Cách đi vòng quanh đám cây cối xanh tươi, đưa hộp tròn nhỏ đến gần chóp mũi nhẹ nhàng ngửi.
Anh chụp hình, rồi còn liên tục hỏi mua.
Khương Lâm Tình cũng lười để ý đến anh, anh hỏi cái gì, cô thuận miệng sẽ đáp lại mấy câu. Lúc không nói gì, thì cô xem anh như người vô hình.
Trì Cách ăn cơm, tắm, lại còn chuẩn bị đi ngủ.
Khương Lâm Tình nói: “Mới có mấy giờ, mà anh lại muốn ngủ rồi.”
“Mệt mỏi.” Anh lấy toàn bộ đồ trong cặp ra. Trong nhà trọ này lại có thể nhìn thấy đồ của anh rồi.
Anh đứng cạnh một đám cây cối hồi lâu.
Khương Lâm Tình cảm thấy, anh giống hệt như một con chó lớn đang vẫy đuôi. Không phải đang thèm muốn xương chó, mà là tinh dầu cỏ thơm kia.
Anh đi đến ghế sofa giường nằm xuống.
Khương Lâm Tình chiếm lấy một góc ngồi đó.
Chỉ một lát sau, Trì Cách đã trở thành dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê rồi.
Cô vỗ vỗ chân anh, hỏi: “Sao anh không đi tìm kim chủ mới đi?”
Anh mơ mơ màng màng nói: “Ai cũng thua cô.”
Nghe nói say rượu sẽ nói thật, không biết lời nói trước khi ngủ, có phải cũng là lời nói thật hay không.
Khương Lâm Tình: “Đúng rồi, tôi có chuyện không biết có nên nói hay không.”
Anh không phản ứng gì.
“Kim chủ mới của anh.” Cô giống như đang báo cáo chút chuyện, rồi lại im lặng. Tất cả những lời nói còn sót lại đều biến thành câu: “Hừ hừ.”
Không ngờ đến Trì Cách đột nhiên nói: “Con heo nhỏ mới hừ hừ.”
Cô hỏi: “Anh mệt mỏi thế này, là đi làm thêm bao nhiêu thế? Làm thêm suốt đêm hả?”
Đầu anh cọ cọ vào gối.
“Ngày nào cũng tiều tụy.” Khương Lâm Tình giống như đang lầm bầm lầu bầu: “Nể tình giao dịch một lần, anh ngủ cho thật ngon đi.”
Không biết Trì Cách có nghe vào không, anh đã ngủ rồi.
Khương Lâm Tình tưởng là, anh sẽ muốn ngủ tới trưa hoặc chiều. Nhưng mà, sáng ngày tiếp theo, khi cô tỉnh lại, anh đã đi rồi.
Anh để lại một tin nhắn Wechat nói rằng mình đi công tác.
Khương Lâm Tình: “Chỗ của tôi là khách sạn hả, ở khách sạn cũng cần phải trả tiền đó.”
Công việc buổi sáng không có thời gian cãi vả, cô vội vàng lên tàu điện ngầm, phát hiện Trì Cách gửi đến một bao lì xì.
Cô cũng không khách sáo, nhận lấy.
Anh lại gửi.
Cô lại nhận.
Liên tục ba phút, anh liên tục gửi, cô liên tục nhận. Xém chút nữa cô nghi ngờ tín hiệu Wi-Fi của điện thoại có vấn đề, mình đang nhận cùng một bao lì xì.
Cô mở ghi chép trò chuyện kéo lên trên.
Tất cả đều là bao lì xì anh gửi đến.
Cô không muốn chiếm lợi từ anh: “Được rồi, đủ tiền phòng ở trong khách sạn năm sao rồi.”
Trì Cách: “Cô giúp tôi giải quyết được một rắc rối lớn, tôi phải làm sao để báo đáp cô đây.”
Đầu cô nóng lên, đánh ra bốn chữ: “Lấy thân báo đáp.”
Cô xóa bỏ, đổi thành: “Đừng phiền tôi là được.”
Trì Cách không trả lời.
*
Cuối tháng tư, trời lại mưa.
Lúc mưa phùn còn đang lất phất, thì buổi triển lãm kết thúc.
Vẫn chưa thu dọn hết, Bành Dần dẫn theo một người bạn đến đây, nói là lúc triển lãm nhiều người đến xem, hôm nay ông ta và bạn mình một mình đến xem, mới có thể đưa ra tổng kết được.
Bạn của Bành Dân tên là Uông Bắc Ký. Theo như giới thiệu, đây là người phụ trách của sân khấu kịch. Ông ấy đeo một cặp mắt kính không gọn, tóc tết đuôi sam nhỏ, nhìn trông rất có khí chất nghệ thuật.
Bành Dần vừa đi, vừa giới thiệu. Từ lầu hai đi đến, ông vẫy vẫy ra hiệu cho Khương Lâm Tình đi đến.
Ông nói: “Cô gái nhỏ vẫn có chút ý tưởng nghệ thuật đấy, còn có thể nghĩ ra được cỏ đuôi chó nữa.”
Uông Bắc Ký cười híp mắt: “Ông chủ Bành này, người có thể chịu nổi thẩm mỹ của ông, không tệ đâu.”
Bành Dần: “Còn chưa nói, cô gái nhỏ này rất có trách nhiệm với công việc đó.”
Khương Lâm Tình: “Cảm ơn ngài Bành.”
Bành Dần: “Đúng rồi, lần này cô vất vả rồi. Tôi tặng cô hai tấm vé xem kịch tại nhà hát kịch Bắc Ký, cô hẹn bạn đi thư giãn một chút.”
Khương Lâm Tình: “Cảm ơn ngài.”
Uông Bắc Ký lấy hai vé từ người giữ vé: “Ông chủ Bành chỉ thích lấy vé của tôi để báo ơn thôi.”
Khương Lâm Tình nhận lấy bằng hai tay: “Cảm ơn ngài Uông.”
Khương Lâm Tình thu dọn đồ đạc xong, chào tạm biệt với người phục vụ quán cà phê.
Đi mấy bước, cô lại nhìn quán cà phê “Hữu Quang“. Đảo mắt cái đã đến tháng năm, cô và chàng trai vong ơn bội nghĩa kia không nói gì với nhau nữa. Lãng phí một tháng vô ích. Nếu như phải quăng lưới lần nữa, cô sẽ cảm thấy lo lắng.
Thời gian không còn nhiều.
Vòng bạn bè của Trì Cách có đăng một tấm ảnh mới.
Thứ lỗi cho cô không có tế bào nghệ thuật, chỉ có thể đoán nó là vài cái cây. Cô nhấn like một cái.
Trì Cách: “Triển lãm kết thúc rồi?”
Khương Lâm Tình: “Đúng thế. Hôm nay ngài Bành khen tôi đấy, tôi được khen mà sợ đây này. Còn nữa, cảm ơn anh đã bằng lòng cho chúng tôi mượn quán cà phê, rất nhiều người xem để lại lời nhắn thưởng thức không gian thiết kế của các anh đấy.”
Trì Cách: “Vậy mời tôi ăn cơm đi.”
Cô có thể đoán được giọng điệu nhẹ nhõm của anh, vì vô số bao lì xì anh gửi nên cô đã đồng ý.
*
Khương Lâm Tình và Trì Cách đi đến hồ chứa cá nơi Tống Khiên mời khách.
Trì Cách hỏi: “Cô từng đến rồi?”
Cô thành thật trả lời: “Đúng thế, bạn mời.”
Anh nhếch miệng cười.
Khương Lâm Tình chỉ ghé đến nơi này một lần, dựa theo những món ăn mà trước kia Tống Khiên từng kêu mà gọi món.
Ông chủ nói: “Được, mời hai người ngồi.”
Trì Cách lại lộ ra nụ cười không rõ, nhưng không nói gì.
Cô không biết anh đang cười cái gì.
Ông chủ rót hai ly trà lúa mạch.
Khương Lâm Tình thấm giọng trước rồi hỏi: “Anh và kim chủ mới phát triển tình cảm ra sao rồi?
Trì Cách: “Tôi không có phát triển tình cảm gì.”
“À.” Cũng đúng, anh bị lừa thế mà.
“Huống chi.” Trì Cách uống trà, đưa mắt liếc nhìn sang bên cô nói: “Có kim chủ tốt như cô. Tôi làm ít việc, không cần tốn sức nên cũng chẳng kiếm được gì cả.”
Cô đối với anh chẳng mang chút kỳ vọng nào. Vốn dĩ chỉ là kiếm được đồ tương đối tốt và chơi ba tháng.
Trì Cách đẹp trai không giống kiểu thường gặp, không có cửa hàng sau làng này. Từ góc độ tồn tại muôn thuở mà nói, anh nhất định là danh sách đen trong lòng cô.
Ham chơi chỉ là vui vẻ nhất thời, anh chắc là sự lựa chọn hàng đầu.
Mới vừa nãy cá vui vẻ nhảy loạn, bây giờ đã trở thành cá đang nướng tí tách.
Khương Lâm Tình hỏi: “Anh biết rõ tôi tốt, vì sao còn thất hẹn?”
Trì Cách bỏ ly xuống. Mặt ly va chạm với mặt bàn, phát ra âm thanh thanh thúy: “Tôi chỉ cần kim chủ “của tôi”, chiếc dù caro của cô đâu rồi?”
“Cái gì mà dù caro?” Vừa dứt lời, Khương Lâm Tình chợt nhớ ra: “Người mặc quần áo đen cầm dù đen chính là anh.” Lúc đó cô đã cảm thấy chính là anh rồi.
Anh không nhận, đến bây giờ cũng không nhận.
“Tôi nói anh đưa dù đến, anh nói không, nhưng hết lần này đến lần khác anh lại đến, anh làm người không thể thành thật chút nào được hả.” Nếu như anh đưa dù đến, cô cũng đã chẳng nhận chiếc dù caro xám đó rồi. Mà cây dù đó cũng gây rắc rối cho cô: “Đúng rồi, anh đưa dù đến không thu tiền, mê tiền thì không nên lúc nào cũng làm không công.”
“Hừ.” Từ mũi Trì Cách phát ra tiếng hừ lạnh.
Cô bắt lấy cơ hội: “Chỉ con heo nhỏ mới hừ hừ.”
Anh đưa đũa cho cô: “Ăn cá đi.”
Cô nhận lấy đũa: “Nhìn anh chút đi, tự mình vi phạm lời hẹn, kết quả bị cường độ công việc cao hành cho thảm rồi kìa. Cả người đều trông rất tiều tụy.”
“Cô dám nói, cô chẳng qua chỉ là kim chủ của tôi thôi không?”
“Tại sao tôi không dám chứ? Không phải đã nhận dù của người khác rồi sao? Tôi lại chẳng cho anh ta tiền. Tôi vất vả mới kiếm được, chẳng phải chỉ cho mỗi anh tiêu thôi à.” Anh nhấn mạnh “tôi”, còn trọng tâm của cô ở chỗ “một mình anh.“.
“Nghe mấy lời này cũng xuôi tai đây.” Anh lại gắp cho cô một miếng thịt cá thật tươi: “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
Cô đang muốn hừ, sợ anh đánh lại nên nhịn xuống.
Trì Cách: “Ăn cá đừng nói chuyện, dễ bị hóc xương đó.”
Mấy cô gái lên thuyền, người người đều mặc đủ mọi màu sắc, tuổi trẻ táo bạo. Một người liếc về phía Trì Cách, đẩy đẩy ra hiệu cho người khác. Sau đó, mấy cô gái khác cũng nhìn sang.
Cá nướng cũng không thơm ngon như gương mặt của Trì Cách.
Các cô gái nói: “Đẹp trai quá đi.”
Khương Lâm Tình nhìn mặt nước ngoài cửa sổ. Lúc ông chủ không đi mò cá thì mặt nước rất yên tĩnh. Cá ở trong nước chỉ có những lúc sắp chết mới có thể kích thích từng đợt sóng nước. Nước trong bóng đêm, chìm vào khoảng vô tận.
Suy nghĩ của cô xoay chuyển liên hồi: “Bây giờ anh, muốn ước hẹn thời gian bao lâu đây?”
“Không ước hẹn.” Trì Cách nếm thử một miếng cá: “Nói sau đi, tôi không làm những công việc mệt nhọc nữa.”
“Anh biết không, tôi là nhìn trúng gương mặt này đấy.” Vì để tránh cho anh đắc ý, cô còn nói thêm: “Trừ cái này ra, anh chẳng điểm nào được cả.”
Anh tự động phớt lờ nửa câu sau: “Cô muốn tìm người đàn ông có sắc đẹp như tôi à?”
“Anh có muốn quay lại không?”
“Những con chim đều chọn gỗ tốt để ở. So sánh với kim chủ trước kia của tôi, cô quá tốt rồi.”
Cùng một ngày đột nhiên nhận được lời khen của Bành Dần, lại được Trì Cách khen, mọi thứ đều không quá chân thật: “Nhưng mà anh là người thất hẹn, không có tiếng nói.”
“Đó là bởi vì cô nhận dù của người khác. Coi như là cô sai trước.”
Khương Lâm Tình tiếp tục ăn cá, cô chỉ cảm thấy giữa hai người đã trở về vẻ yên tĩnh như mặt nước bên ngoài cửa sổ vậy.
Mấy cô gái vẫn còn đang bàn luận về Trì Cách, bàn luận ánh mắt anh, bàn về lỗ mũi anh. Một người còn nói, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống nhìn thật sexy.
Trì Cách lại gắp cho cô miếng thịt cá: “Đúng rồi, tôi cho cô một lựa chọn mới.”
“Là gì thế?” Anh vừa nói xong, Khương Lâm Tình đã không còn nghe tiếng các cô gái thảo luận nữa.
“Cô theo đuổi tôi đi. Nếu thành công, tôi sẽ nuôi cô.”
Một suy nghĩ hoang đường đang dần nảy sinh trong lòng cô: “Chẳng lẽ anh yêu tôi à? Thấy tôi lấy dù của người khác, nên ghen?”
Anh múc một muỗng canh cá: “Đừng chọc cười, không buồn cười đâu. Cô chọn trúng gương mặt này của tôi. Còn tôi chọn trúng cô là vì, không hỏi tương lai, không nói tình cảm.”
Khương Lâm Tình không khỏi không thừa nhận, người đàn ông này thật hợp với tiêu chuẩn của cô.
Có theo đuổi được hay không, cô không quan tâm. Trước kia cuộc sống của cô quá đơn điệu và nhàm chán, xung quanh cô chẳng có người nào làm ầm ĩ cả. Cô muốn vui vẻ, cho dù hậu quả có ra sao: “Anh chia tay với những người khác đi, tôi không thích người một chân đạp hai thuyền. Coi như là diễn, anh cũng phải diễn như thật.”
Trì Cách: “Tôi sợ tôi diễn nhập tâm quá, cô liền mê muội vì tôi.”
“Tôi chẳng thèm.” Cô có khuynh hướng thích những người đàn ông ấm áp. Người cô thích chắc chắn không phải Trì Cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.