Chương 24: Thật thơm
Giá Oản Chúc
03/04/2024
Ở nơi làm việc, mỗi lần Khương Lâm Tình mở ngăn kéo tủ ra đều có thể nhìn thấy một cây dù caro màu xám nằm đấy.
Lúc đó cô mới nhớ ra mình cần đi trả dù.
Cuối cùng, cô cũng gửi tin nhắn cho Dương Phi Tiệp: “Lớp trưởng, tớ cần phải đến nơi tổ chức triển lãm, thường không có ở công ty. Cậu có tiện để nhận hàng chuyển phát nhanh không? Tớ mang trả dù lại cho cậu.”
Dương Phi Tiệp: “Tớ vừa mới được công ty cử đi công tác. Không sao đâu, tớ còn một cây khác nữa, cây dù đó cậu cứ giữ lấy đi.”
Sau đó, Khương Lâm Tình chỉ mở một nửa ngăn kéo ra. Sau này, cô dứt khoát bỏ dù vào hộp chuyển phát nhanh chưa sử dụng.
Nhắm mắt xem như không thấy.
*
Cuối tuần, là ngày tổ chức buổi hòa nhạc.
Hướng Bội trang điểm rất nhạt, thiên về tông màu khói. Quần áo của cô ấy thường rất buông thả. Hôm nay lại thay thành áo denim màu xám và quần màu đen, thu bớt sự ngông cuồng của mình lại.
Cô ấy chụp hình, gửi cho Khương Lâm Tình: “Tớ mặc quần áo thế này có phải trông rất tùy tiện đúng không? Người xem buổi hòa nhạc cũng tương đối nhã nhặn mà.”
Vốn dĩ Khương Lâm Tình chuẩn bị áo váy, nghe Hướng Bội nói thế, nên cô cũng mặc quần áo thoải mái.
Hướng Bội thấy cô, thì cũng cười: “Sao cậu không mặc váy?”
“Mập rồi, váy ôm sát quá.” Khương Lâm Tình làm dáng vẻ nhéo nhéo eo.
Hướng Bội cũng hiểu, cười nói: “Phải rồi, tớ đã quên mất cái tên Từ Trọng Quang này lâu lắm rồi, không ngờ cậu ấy còn nhớ tớ.”
Khương Lâm Tình: “Năm đó cậu là nhân vật nổi tiếng nhất trong lớp chúng ta mà.”
Hướng Bội: “Là nhân vật lưu manh nhỉ.”
Thật ra năm cấp hai có rất ít đề tài để nhắc đến, bởi vì năm đó không có quen biết nhau nhiều. Nhưng hôm nay ngồi trên chiếc xe này, hai người lại nói về thời cấp hai ngây thơ, hồn nhiên ấy.
Taxi dừng lại bên ngoài cửa nhà hát.
Hướng Bội ngồi ở trong xe quét mã trả tiền xe.
Khương Lâm Tình xuống xe trước, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng người.
Cô nghĩ mình nhìn nhầm, lại nhìn xung quanh khắp nơi.
Người xem đang lũ lượt kéo đến, dưới đèn đường lớp người qua lại dần nhiều hơn.
Mà bóng dáng kia đã biến mất từ lâu.
*
Từ Trọng Quang ở phía sau sân khấu không thể ra tiếp đón. Nhưng vé anh ấy đưa là chỗ ngồi hàng đầu tiên, xem ra anh ấy cũng đủ nể mặt của hai người bạn học cũ này rồi.
Nơi này cấm hút thuốc, Hướng Bội chuẩn bị sẵn kẹo cao su. Nhai mấy cái, cảm thấy quá nhạt nhẽo nên nhả kẹo cao su vào giấy gói.
Lần đầu tiên cô ấy đến xem một nhà hát trang trọng thế này, nên cả người đều thấy không tự nhiên: “So với sân khấu của tớ thì khác xa quá, chỗ này yên tĩnh thật.” Hơn nữa, người đến đây xem đều rất lịch sự.
Khương Lâm Tình: “Cậu thích kiểu gì?”
“Tớ không có tế bào nghệ thuật, tớ chỉ thích chơi nhạc và đánh trống. Thật ra khi còn nhỏ tớ có mơ ước được vác theo guitar tung hoành thiên hạ. Nhưng giọng tớ không tốt, bán nghệ mà không hát được thì không có lối đi.” Hướng Bội cười giễu: “Bố tớ đã nói với tớ lâu rồi, tớ làm cái gì cũng không được.”
Hướng Bội là con lớn trong nhà, cũng là đứa nhỏ không nghe lời nhất. Khi bố mẹ Hướng sinh thêm được một đứa con gái nữa, thì đã mang hết kỳ vọng của mình chuyển đến cho con gái nhỏ.
Hướng Bội không có công việc nghiêm chỉnh. Nghe thấy con gái lớn lăn lộn ở quán bar kiếm sống, bố mẹ Hướng chỉ biết liên tục lắc đầu.
“Tớ cũng không được.” Khương Lâm Tình nói: “Năm đó khi có kết quả thi vào đại học, tớ rất mông lung vì không biết chọn chuyên ngành học nào. Môn tớ học tớ cũng không thích lắm, tớ tương đối thích những con số, đặc biệt rất thích ngành tài chính. Chỉ tiếc rằng thi không đủ điểm, chỉ có thể nghe theo người khác. Năm đầu học đại học tớ rất hối hận, học cả một năm cũng không biết tương lai có thể làm gì. Tốt nghiệp đại học, vẫn giằng xé giữa truyền thông và kế hoạch. Trùng hợp đến công ty này, thật ra công ty này giúp tớ chọn được định hướng công việc, tớ làm người phụ trách. Tớ làm về tổ chức các triển lãm, bận đến sứt đầu mẻ trán. Thật sự là ở vị trí này, tớ càng thấy khủng hoảng. Có lúc cảm thấy, tớ quá bình thường, hơn nữa cũng không tự do cởi mở được như cậu.”
Hướng Bội: “Có bao nhiêu người thật sự có tài? Cậu nói đúng, chúng ta đều là người bình thường nhưng vẫn phải xông về phía trước thôi.”
Đèn trong nhà hát tối lại, hai người không nói nữa.
Đây là phần trình diễn của đoàn nhạc.
Trong một đám người, Khương Lâm Tình không nhận ra được ai là Từ Trọng Quang cả.
Hướng Bội lại nói: “Người đứng thứ ba bên trái, là cậu ấy.”
*
Phần trình diễn rất hoàn mỹ.
Lúc đoàn nhạc cúi chào khán giả, Khương Lâm Tình và Hướng Bội nhiệt tình vỗ tay: “Hay thật.”
Khán giả đứng lên, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng.
Mãi đến khi trên sân khấu yên tĩnh, hai người mới đi ra.
“Từ Trọng Quang nói hai chúng ta đến cửa Tây chờ cậu ấy.” Hướng Bội chỉ chỉ về phía cửa Tây, ngoắc ngoắc tay, chỉ hướng chiếc xe thể thao đang đậu trong bãi xe: “Đẹp ghê.”
Vừa dứt lời. Một người phụ nữ khoác tay một người đàn ông đi đến. Người đàn ông nghiêng đầu dán sát vào gò má của người phụ nữ. Hai người lên xe.
Xe thể thao màu vàng chanh, chim hoàng yến màu vàng kim rời đi trong đêm.
Đây chính là bóng người Khương Lâm Tình nhìn thấy trước đó --- Người phụ nữ đó chính là chủ tiệm cà phê.
Khương Lâm Tình có chút xúc động, lập tức, lập tức, lập tức gửi tin nhắn cho Trì Cách. Cô cũng tính làm như thế, mở khung trò chuyện với anh ra, đánh vào mấy chữ:
“Anh bị cắm sừng rồi.”
Xúc động chỉ trong chốc lát, tồn tại rất ngắn ngủi. Thì lý trí lại kéo trở về. Cô xóa mấy chữ kia đi. Thôi, làm người phải nhân từ một chút.
“Ôi, Từ Trọng Quang kìa.” Hướng Bội nói.
Từ Trọng Quang mặc âu phục màu đen lúc trình diễn, dáng người vừa cao vừa gầy. Anh ấy đeo thêm một cặp mắt kính gọng nhỏ, màu da trắng nõn, môi hồng có hơi dày nói: “Xin chào, tớ là Từ Trọng Quang.”
Khương Lâm Tình cười: “Tớ là Khương Lâm Tình.”
Hướng Bội không nói gì.
Từ Trọng Quang: “Không ngờ có thể liên lạc được với bạn học cấp hai, tụi mình không có nhóm Wechat, tốt nghiệp xong cũng giải tán hết.”
Khương Lâm Tình: “Lúc ấy còn nhỏ tuổi, không biết ý nghĩa của chia tay, sau này không liên lạc nữa, mọi người sớm đã chạy Đông chạy Tây rồi.”
Từ Trọng Quang cười: “Đi đến nhà hàng gần đây ngồi chút nhé.”
Không có thuốc trên miệng, Hướng Bội miệng cứ bô bô nhưng tối nay lại vô cùng yên lặng.
Đến nhà hàng, Từ Trọng Quang chọn một phòng bốn người.
Hướng Bội nhường hai ghế đối diện nhau cho Từ Trọng Quang và Khương Lâm Tình.
Từ Trọng Quang hỏi Khương Lâm Tình làm việc ở đâu?
Khương Lâm Tình nói tên công ty.
Từ Trọng Quang nói: “Tập đoàn kinh doanh nổi tiếng.”
Hướng Bội khuấy mấy cục đá trong ly: “Sao cậu không hỏi tớ?”
Từ Trọng Quang ngạc nhiên một chút: “Bởi vì lần trước có hỏi cậu rồi.”
Hướng Bội lấy ống hút đâm vào cục đá tròn xoay tròn: “Tớ làm ở đâu?”
Từ Trọng Quang: “Quán bar.”
Hướng Bội: “Sai rồi.”
Từ Trọng Quang ngạc nhiên: “Sai ở đâu?”
Hướng Bội: “Lúc đó tớ nói chính là “Quán bar nhỏ“.”
Từ Trọng Quang nói: “Đúng, là quán bar.”
Khương Lâm Tình đụng Hướng Bội một cái: “Đừng chọc cậu ấy.”
Từ Trọng Quang đỡ mắt kính lên: “Xã hội bây giờ, quán bar cũng cạnh tranh rất nhiều, không có năng lực nhất định thì sẽ không mời chào được khách đâu.”
Hướng Bội cố ý than thở: “Bạn học tụ họp là có thể phát hiện được, ai với ai mới là cùng một loại người.”
Khương Lâm Tình cảm thấy, Hướng Bội đang châm chọc cái gì.
Từ Trọng Quang: “Chúng ta đều cùng một loại người, là kiểu người nghiêm túc làm việc ở thành phố lớn.”
Hướng Bội: “Cậu có thể biểu diễn hòa nhạc ở một rạp hát lớn, rất oai đấy.”
Từ Trọng Quang: “Đó là tớ cố gắng nhiều hơn người khác tận ba lần. Tớ học đại học chăm chỉ hơn người khác. Bạn học Hướng Bội này, cậu có từng nghe, người đứng giữa ở đoàn nhạc mới là giỏi nhất chưa.”
“Ôi dào, biểu diễn trên sân khấu, mọi người là một đoàn thể, không cần phải dập tắt đi khí thế của mình.” Hướng Bội chọc một cục đá, mới nói vào chuyện chính: “Đúng rồi, cậu biết người hát hay à? Không cần tốt quá đâu, người tốt quá sẽ không đi theo ban nhạc của tớ. Trình độ không khác tớ mấy là được.”
“Trình độ của cậu?” Từ Trọng Quang cười: “Tớ chưa từng nghe thấy.”
Hướng Bội chẹp miệng: “Ngày khác đàn cho cậu nghe.”
Từ Trọng Quang: “Được.”
Hướng Bội và Từ Trọng Quang nói về chủ đề âm nhạc, Khương Lâm Tình không chen vào được.
Sắp mười giờ, Từ Trọng Quan thấy thời gian cũng trễ, gọi xe đưa hai người về.
Khi xuống xe, Hướng Bội kéo Khương Lâm Tình, lặng lẽ nói: “Không ngờ, Từ Trọng Quang ngày càng đẹp nhỉ.”
Khương Lâm Tình: “Lúc còn nhỏ cậu ấy rất gầy, bây giờ là chàng trai trắng trẻo khôi ngô.”
“Cậu ấy là người có năng lực thế nào, tớ đã biết lâu rồi.” Hướng Bội quay đầu, nhìn theo hướng Từ Trọng Quang rời đi, nhỏ giọng nói: “Tớ biết lâu rồi.”
*
Lý Thư Nam vẫn luôn nghi ngờ, anh ta chỉ là một bác sĩ nho nhỏ, thì vì lý do gì mà cậu chủ nhỏ nhà họ Trì kia cứ kêu anh ta suốt thế.
Phía trên anh ta còn có một trưởng khoa, phía trên trưởng khoa còn có viện trưởng.
Lý Thư Nam đã từng thấy ông cụ nhà họ Trì đến đây. Bệnh viện tư nhân này cũng có cổ phần nhà họ Trì, viện trưởng nhìn thấy ông nội Trì, cũng phải khách sáo.
Sự nghi ngờ không có được câu trả lời, nên Lý Thư Nam cũng không dám hỏi.
Cái vị cậu chủ nhỏ kia của nhà họ Trì tên Trì Cách, đang ngồi trong phòng làm việc của anh ta, trông vô cùng mệt mỏi.
Lý Thư Nam cũng rất cung kính: “Anh Trì, hôm nay anh cảm thấy khó chịu chỗ nào sao?”
Trì Cách: “Bác sĩ Lý, tôi tới là để xin anh kê cho chút thuốc ngủ.”
Thuốc ngủ? Lý Thư Nam bỗng nhíu mày: “Anh Trì này, mấy loại thuốc hỗ trợ này thường do bác sĩ Kim phụ trách.” Bác sĩ Kim trong miệng Lý Thư Nam, không phải người của bệnh viện này, mà là tên của bác sĩ tâm lý trong trung tâm sức khỏe tâm thần.
Trì Cách: “Bác sĩ Kim ra nước ngoài rồi.”
“Cái này... Anh Trì, anh gặp vấn đề gì khi ngủ sao?”
“Vẫn luôn không tốt.” Trì Cách nói: “Đầu tháng tôi đổi giường, đã bắt đầu cảm thấy như thế. Sau đó lại đổi sang một cái ghế sofa giường, sau đó ngủ ngon hơn rồi. Nhưng mà đó là giường của “người khác”, tôi cũng tự mua sofa giường giống thế nhưng vẫn không ngủ được.”
Lý Thư Nam: “Không ngủ được cả đêm luôn à?”
Trì Cách: “Cũng không khác lắm. Tối khuya thì tôi tỉnh.”
Lý Thư Nam: “Anh Trì đã mấy ngày không ngủ rồi thế?”
Trì Cách: “Mấy ngày rồi, tôi cũng lười đếm.”
Lý Thư Nam: “Cho hỏi ghế sofa giường của “người khác” này có gì đặc biệt à?”
Trì Cách: “Không có.”
Lý Thư Nam nghĩ: “Anh Trì, theo như anh nói, giường có thể giúp anh giải quyết vấn đề giấc ngủ, vậy tôi không đề nghị anh dùng thuốc. Thuốc chữa trị có thể còn thua cái giường thần kỳ kia đấy.”
“Giường thần kỳ?” Trì Cách cong môi: “Tôi nghĩ bác sĩ tin vào khoa học.”
Lý Thư Nam nghe thấy thế, không cảm thấy chứng mất ngủ của Trì Cách là thứ mà anh ta có thể chữa trị được nên nói: “Anh Trì, tôi nghĩ bác sĩ Kim có thể giúp anh đấy.”
Nhưng mà, Trì Cách nói: “Con người mấy ngày không ngủ đủ giấc sẽ chết, đây là cơ thể khỏe mạnh đấy. Bác sĩ Lý, anh thật sự không cho tôi thuốc sao?”
Trái tim Lý Thư Nam vọt lên tận cổ họng, treo trên đấy một lúc lâu mới rơi xuống, anh ta thầm than thở: “Được rồi, nhưng mà anh Trì này, thuốc chẳng qua là giúp đỡ thôi, phải tránh việc dùng thuốc thời gian dài, phải tránh dùng quá liều.”
*
Buổi triển lãm sắp kết thúc.
Lưu Thiến nói, cô ấy phải nắm bắt cơ hội cuối cùng này, phải đến gặp người phục vụ đẹp trai đó một lúc, vì thế xung phong đến làm việc, nên tuần cuối cùng này sẽ do cô ấy chịu trách nhiệm.
Khi càng gần đến ngày kết thúc, Khương Lâm Tình càng bận. Mấy ngày nay vai cô lúc nào cũng đau nhức.
Cuối cùng cũng có ngày được nghỉ, cô đang định đối xử với mình thật tốt.
Cô vo gạo, nấu cơm, chuẩn bị làm một đĩa thịt heo xào chua ngọt.
Đầu tiên cô mang thịt đi cắt thành từng lát mỏng, rắc chút muối để ướp. Sau đó dùng rượu gia vị, đường, chanh, cà chua làm sốt. Sau đó lại dùng chút bột hồ, cuốn thịt thành hình cầu.
Dầu trong nồi nóng lên, cô bỏ từng viên thịt vào chiên.
Trước khi đồ ăn chín, Khương Lâm Tình cúi đầu ngửi một cái, quyết định cho mình một lời khen.
Cô lại xào chút rau cải xanh, sau đó múc chén cơm nóng.
Một mình ngồi xuống, cô nhìn thức ăn trước mặt nói: “Thơm quá đi.”
Ăn được nửa chén cơm, Khương Lâm Tình nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên.
Cô bưng chén lên, bỏ ba miếng thịt heo chua ngọt vào chén, vừa ăn cơm, vừa đi ra ngoài.
Mà người đứng ngoài huyền quan, đương nhiên là Trì Cách.
Cô không thấy ngạc nhiên, nơi này vẫn còn chứa rất nhiều thứ của anh. Cô không biết anh có cần hay không, nhưng vẫn giúp anh thu dọn.
Cô chợt ăn một miếng cơm.
Trì Cách hơi nhướng mày.
Khương Lâm Tình cứ tùy ý như thế. Một tay bưng chén, một tay cầm đũa, trong miệng còn nhai cơm. Dường như đang đi vào cửa là một người không quan trọng. Hoặc là người đến cửa mua ve chai, hoặc là người thợ đến sửa điện nước.
Nói tóm lại, là một vị khách qua đường bình thường.
Cô tiếp tục ăn cơm.
Trì Cách nhìn cô.
“Đồ của anh tôi đã thu dọn xong rồi.” Khương Lâm Tình nhếch cằm hướng ra phía sau: “Cái rương ở trong kia. Anh trái với ước hẹn của chúng ta ba tháng, chìa khóa cũng để lại đi.”
Anh không nói gì.
Cô gắp một viên thịt to tròn lên, bỏ vào trong miệng, cắn một cái nói: “Nhân tiện, bồi thường luôn tiền vi phạm hợp đồng luôn.” Cô muốn mang chút tiền vi phạm hợp đồng này quyên vào tổ chức công ích.
Thật kỳ lạ, vừa nãy cô ngồi một mình trước bàn ăn cơm, ung dung thong thả thưởng thức đồ ăn ngon. Đến trước mặt Trì Cách, lại ăn như hổ đói, chỉ hai ba đũa đã ăn hết nửa số thức ăn còn thừa trong chén, dùng ba lần đã ăn xong hết thịt viên rồi.
Cô cầm chén không và đũa nói: “Trừ cái này ra, không còn gì cả.”
Không cách nào thưởng thức được cách ăn này của cô, Trì Cách mở miệng nói: “Đúng rồi, tối đó nhà cô có khách.”
“Đúng thế, tôi có khách.”
Anh nhẹ nhàng hỏi: “Khách của cô, không ngủ trên giường của tôi chứ?”
Khương Lâm Tình sửa lời anh: “Không phải giường của anh, đó là giường của tôi.”
“Thế cái sofa giường kia bao nhiêu tiền? Tôi mua.”
“Không bán.” Cô không chút khách sáo nói: “Anh mau chóng thu dọn đồ của “anh” rồi đi đi. Đừng quên tiền bồi thường.” Cô xoay người đi cất chén đũa. Chợt, bị anh nắm lấy vai. Trong lòng cô giật mình, xém chút nữa là rớt chén.
Cô quay đầu lại.
Trì Cách cười hỏi: “Có người nào ngủ trên giường của tôi không?”
“Không phải giường của anh.” Có biết nói đạo lý không thế?
“Có người nào ngủ qua chưa?”
Thôi, nó cũng không có ý nghĩa gì: “Không có ngủ“. Nhưng Hướng Bội có ngồi qua.
Khương Lâm Tình luôn cảm thấy Trì Cách có bệnh sạch sẽ. Lúc anh ngủ, cô sẽ trải một lớp ga giường thật dày.
Ga trải giường Garfield dễ thương độc nhất vô nhị này là của Trì Cách.
Trì Cách: “Tôi mệt, buồn ngủ.”
Khương Lâm Tình xém chút nữa làm rớt chén. Thấy anh đi đến bên ghế sofa giường, cô đi theo: “Làm gì thế? Kim chủ đương nhiệm của anh không để cho anh ngủ hả?”
Ghế sofa chẳng qua chỉ là một cái ghế sofa thôi.
Trì Cách hỏi: “Ga trải giường của tôi đâu?”
“Đây không phải là của anh.” Khương Lâm Tình phát hiện, sắc mặt anh có chút tái nhợt, cả người đều chẳng có tinh thần: “Công việc của anh bây giờ có phải là cường độ nhiều quá không?”
Anh thu lại nụ cười: “Ga trải giường, chăn, gối, ở đâu?”
Khương Lâm Tình: “Bên ngoài có một đống khách sạn năm sao đó, sao anh không vào ở đi? Đột nhiên chạy đến chỗ này của tôi làm gì.”
Trì Cách dứt khoát tự mình đi vào trong rương tìm đồ.
Cũng may, cô để đồ dùng trên giường anh vào trong một cái túi. Để xuống một cái, trải ra, anh nằm xuống.
Cô trợn tròn mắt: “Anh đứng lên cho tôi.”
Trì Cách nhấc mắt lên, giọng mơ hồ: “Bây giờ tôi nói “ngủ”, ý trên mặt chữ. Nếu cô còn ngăn tôi nữa, tôi sẽ biến nó thành một loại ý tứ khác đấy.”
Lúc đó cô mới nhớ ra mình cần đi trả dù.
Cuối cùng, cô cũng gửi tin nhắn cho Dương Phi Tiệp: “Lớp trưởng, tớ cần phải đến nơi tổ chức triển lãm, thường không có ở công ty. Cậu có tiện để nhận hàng chuyển phát nhanh không? Tớ mang trả dù lại cho cậu.”
Dương Phi Tiệp: “Tớ vừa mới được công ty cử đi công tác. Không sao đâu, tớ còn một cây khác nữa, cây dù đó cậu cứ giữ lấy đi.”
Sau đó, Khương Lâm Tình chỉ mở một nửa ngăn kéo ra. Sau này, cô dứt khoát bỏ dù vào hộp chuyển phát nhanh chưa sử dụng.
Nhắm mắt xem như không thấy.
*
Cuối tuần, là ngày tổ chức buổi hòa nhạc.
Hướng Bội trang điểm rất nhạt, thiên về tông màu khói. Quần áo của cô ấy thường rất buông thả. Hôm nay lại thay thành áo denim màu xám và quần màu đen, thu bớt sự ngông cuồng của mình lại.
Cô ấy chụp hình, gửi cho Khương Lâm Tình: “Tớ mặc quần áo thế này có phải trông rất tùy tiện đúng không? Người xem buổi hòa nhạc cũng tương đối nhã nhặn mà.”
Vốn dĩ Khương Lâm Tình chuẩn bị áo váy, nghe Hướng Bội nói thế, nên cô cũng mặc quần áo thoải mái.
Hướng Bội thấy cô, thì cũng cười: “Sao cậu không mặc váy?”
“Mập rồi, váy ôm sát quá.” Khương Lâm Tình làm dáng vẻ nhéo nhéo eo.
Hướng Bội cũng hiểu, cười nói: “Phải rồi, tớ đã quên mất cái tên Từ Trọng Quang này lâu lắm rồi, không ngờ cậu ấy còn nhớ tớ.”
Khương Lâm Tình: “Năm đó cậu là nhân vật nổi tiếng nhất trong lớp chúng ta mà.”
Hướng Bội: “Là nhân vật lưu manh nhỉ.”
Thật ra năm cấp hai có rất ít đề tài để nhắc đến, bởi vì năm đó không có quen biết nhau nhiều. Nhưng hôm nay ngồi trên chiếc xe này, hai người lại nói về thời cấp hai ngây thơ, hồn nhiên ấy.
Taxi dừng lại bên ngoài cửa nhà hát.
Hướng Bội ngồi ở trong xe quét mã trả tiền xe.
Khương Lâm Tình xuống xe trước, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng người.
Cô nghĩ mình nhìn nhầm, lại nhìn xung quanh khắp nơi.
Người xem đang lũ lượt kéo đến, dưới đèn đường lớp người qua lại dần nhiều hơn.
Mà bóng dáng kia đã biến mất từ lâu.
*
Từ Trọng Quang ở phía sau sân khấu không thể ra tiếp đón. Nhưng vé anh ấy đưa là chỗ ngồi hàng đầu tiên, xem ra anh ấy cũng đủ nể mặt của hai người bạn học cũ này rồi.
Nơi này cấm hút thuốc, Hướng Bội chuẩn bị sẵn kẹo cao su. Nhai mấy cái, cảm thấy quá nhạt nhẽo nên nhả kẹo cao su vào giấy gói.
Lần đầu tiên cô ấy đến xem một nhà hát trang trọng thế này, nên cả người đều thấy không tự nhiên: “So với sân khấu của tớ thì khác xa quá, chỗ này yên tĩnh thật.” Hơn nữa, người đến đây xem đều rất lịch sự.
Khương Lâm Tình: “Cậu thích kiểu gì?”
“Tớ không có tế bào nghệ thuật, tớ chỉ thích chơi nhạc và đánh trống. Thật ra khi còn nhỏ tớ có mơ ước được vác theo guitar tung hoành thiên hạ. Nhưng giọng tớ không tốt, bán nghệ mà không hát được thì không có lối đi.” Hướng Bội cười giễu: “Bố tớ đã nói với tớ lâu rồi, tớ làm cái gì cũng không được.”
Hướng Bội là con lớn trong nhà, cũng là đứa nhỏ không nghe lời nhất. Khi bố mẹ Hướng sinh thêm được một đứa con gái nữa, thì đã mang hết kỳ vọng của mình chuyển đến cho con gái nhỏ.
Hướng Bội không có công việc nghiêm chỉnh. Nghe thấy con gái lớn lăn lộn ở quán bar kiếm sống, bố mẹ Hướng chỉ biết liên tục lắc đầu.
“Tớ cũng không được.” Khương Lâm Tình nói: “Năm đó khi có kết quả thi vào đại học, tớ rất mông lung vì không biết chọn chuyên ngành học nào. Môn tớ học tớ cũng không thích lắm, tớ tương đối thích những con số, đặc biệt rất thích ngành tài chính. Chỉ tiếc rằng thi không đủ điểm, chỉ có thể nghe theo người khác. Năm đầu học đại học tớ rất hối hận, học cả một năm cũng không biết tương lai có thể làm gì. Tốt nghiệp đại học, vẫn giằng xé giữa truyền thông và kế hoạch. Trùng hợp đến công ty này, thật ra công ty này giúp tớ chọn được định hướng công việc, tớ làm người phụ trách. Tớ làm về tổ chức các triển lãm, bận đến sứt đầu mẻ trán. Thật sự là ở vị trí này, tớ càng thấy khủng hoảng. Có lúc cảm thấy, tớ quá bình thường, hơn nữa cũng không tự do cởi mở được như cậu.”
Hướng Bội: “Có bao nhiêu người thật sự có tài? Cậu nói đúng, chúng ta đều là người bình thường nhưng vẫn phải xông về phía trước thôi.”
Đèn trong nhà hát tối lại, hai người không nói nữa.
Đây là phần trình diễn của đoàn nhạc.
Trong một đám người, Khương Lâm Tình không nhận ra được ai là Từ Trọng Quang cả.
Hướng Bội lại nói: “Người đứng thứ ba bên trái, là cậu ấy.”
*
Phần trình diễn rất hoàn mỹ.
Lúc đoàn nhạc cúi chào khán giả, Khương Lâm Tình và Hướng Bội nhiệt tình vỗ tay: “Hay thật.”
Khán giả đứng lên, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng.
Mãi đến khi trên sân khấu yên tĩnh, hai người mới đi ra.
“Từ Trọng Quang nói hai chúng ta đến cửa Tây chờ cậu ấy.” Hướng Bội chỉ chỉ về phía cửa Tây, ngoắc ngoắc tay, chỉ hướng chiếc xe thể thao đang đậu trong bãi xe: “Đẹp ghê.”
Vừa dứt lời. Một người phụ nữ khoác tay một người đàn ông đi đến. Người đàn ông nghiêng đầu dán sát vào gò má của người phụ nữ. Hai người lên xe.
Xe thể thao màu vàng chanh, chim hoàng yến màu vàng kim rời đi trong đêm.
Đây chính là bóng người Khương Lâm Tình nhìn thấy trước đó --- Người phụ nữ đó chính là chủ tiệm cà phê.
Khương Lâm Tình có chút xúc động, lập tức, lập tức, lập tức gửi tin nhắn cho Trì Cách. Cô cũng tính làm như thế, mở khung trò chuyện với anh ra, đánh vào mấy chữ:
“Anh bị cắm sừng rồi.”
Xúc động chỉ trong chốc lát, tồn tại rất ngắn ngủi. Thì lý trí lại kéo trở về. Cô xóa mấy chữ kia đi. Thôi, làm người phải nhân từ một chút.
“Ôi, Từ Trọng Quang kìa.” Hướng Bội nói.
Từ Trọng Quang mặc âu phục màu đen lúc trình diễn, dáng người vừa cao vừa gầy. Anh ấy đeo thêm một cặp mắt kính gọng nhỏ, màu da trắng nõn, môi hồng có hơi dày nói: “Xin chào, tớ là Từ Trọng Quang.”
Khương Lâm Tình cười: “Tớ là Khương Lâm Tình.”
Hướng Bội không nói gì.
Từ Trọng Quang: “Không ngờ có thể liên lạc được với bạn học cấp hai, tụi mình không có nhóm Wechat, tốt nghiệp xong cũng giải tán hết.”
Khương Lâm Tình: “Lúc ấy còn nhỏ tuổi, không biết ý nghĩa của chia tay, sau này không liên lạc nữa, mọi người sớm đã chạy Đông chạy Tây rồi.”
Từ Trọng Quang cười: “Đi đến nhà hàng gần đây ngồi chút nhé.”
Không có thuốc trên miệng, Hướng Bội miệng cứ bô bô nhưng tối nay lại vô cùng yên lặng.
Đến nhà hàng, Từ Trọng Quang chọn một phòng bốn người.
Hướng Bội nhường hai ghế đối diện nhau cho Từ Trọng Quang và Khương Lâm Tình.
Từ Trọng Quang hỏi Khương Lâm Tình làm việc ở đâu?
Khương Lâm Tình nói tên công ty.
Từ Trọng Quang nói: “Tập đoàn kinh doanh nổi tiếng.”
Hướng Bội khuấy mấy cục đá trong ly: “Sao cậu không hỏi tớ?”
Từ Trọng Quang ngạc nhiên một chút: “Bởi vì lần trước có hỏi cậu rồi.”
Hướng Bội lấy ống hút đâm vào cục đá tròn xoay tròn: “Tớ làm ở đâu?”
Từ Trọng Quang: “Quán bar.”
Hướng Bội: “Sai rồi.”
Từ Trọng Quang ngạc nhiên: “Sai ở đâu?”
Hướng Bội: “Lúc đó tớ nói chính là “Quán bar nhỏ“.”
Từ Trọng Quang nói: “Đúng, là quán bar.”
Khương Lâm Tình đụng Hướng Bội một cái: “Đừng chọc cậu ấy.”
Từ Trọng Quang đỡ mắt kính lên: “Xã hội bây giờ, quán bar cũng cạnh tranh rất nhiều, không có năng lực nhất định thì sẽ không mời chào được khách đâu.”
Hướng Bội cố ý than thở: “Bạn học tụ họp là có thể phát hiện được, ai với ai mới là cùng một loại người.”
Khương Lâm Tình cảm thấy, Hướng Bội đang châm chọc cái gì.
Từ Trọng Quang: “Chúng ta đều cùng một loại người, là kiểu người nghiêm túc làm việc ở thành phố lớn.”
Hướng Bội: “Cậu có thể biểu diễn hòa nhạc ở một rạp hát lớn, rất oai đấy.”
Từ Trọng Quang: “Đó là tớ cố gắng nhiều hơn người khác tận ba lần. Tớ học đại học chăm chỉ hơn người khác. Bạn học Hướng Bội này, cậu có từng nghe, người đứng giữa ở đoàn nhạc mới là giỏi nhất chưa.”
“Ôi dào, biểu diễn trên sân khấu, mọi người là một đoàn thể, không cần phải dập tắt đi khí thế của mình.” Hướng Bội chọc một cục đá, mới nói vào chuyện chính: “Đúng rồi, cậu biết người hát hay à? Không cần tốt quá đâu, người tốt quá sẽ không đi theo ban nhạc của tớ. Trình độ không khác tớ mấy là được.”
“Trình độ của cậu?” Từ Trọng Quang cười: “Tớ chưa từng nghe thấy.”
Hướng Bội chẹp miệng: “Ngày khác đàn cho cậu nghe.”
Từ Trọng Quang: “Được.”
Hướng Bội và Từ Trọng Quang nói về chủ đề âm nhạc, Khương Lâm Tình không chen vào được.
Sắp mười giờ, Từ Trọng Quan thấy thời gian cũng trễ, gọi xe đưa hai người về.
Khi xuống xe, Hướng Bội kéo Khương Lâm Tình, lặng lẽ nói: “Không ngờ, Từ Trọng Quang ngày càng đẹp nhỉ.”
Khương Lâm Tình: “Lúc còn nhỏ cậu ấy rất gầy, bây giờ là chàng trai trắng trẻo khôi ngô.”
“Cậu ấy là người có năng lực thế nào, tớ đã biết lâu rồi.” Hướng Bội quay đầu, nhìn theo hướng Từ Trọng Quang rời đi, nhỏ giọng nói: “Tớ biết lâu rồi.”
*
Lý Thư Nam vẫn luôn nghi ngờ, anh ta chỉ là một bác sĩ nho nhỏ, thì vì lý do gì mà cậu chủ nhỏ nhà họ Trì kia cứ kêu anh ta suốt thế.
Phía trên anh ta còn có một trưởng khoa, phía trên trưởng khoa còn có viện trưởng.
Lý Thư Nam đã từng thấy ông cụ nhà họ Trì đến đây. Bệnh viện tư nhân này cũng có cổ phần nhà họ Trì, viện trưởng nhìn thấy ông nội Trì, cũng phải khách sáo.
Sự nghi ngờ không có được câu trả lời, nên Lý Thư Nam cũng không dám hỏi.
Cái vị cậu chủ nhỏ kia của nhà họ Trì tên Trì Cách, đang ngồi trong phòng làm việc của anh ta, trông vô cùng mệt mỏi.
Lý Thư Nam cũng rất cung kính: “Anh Trì, hôm nay anh cảm thấy khó chịu chỗ nào sao?”
Trì Cách: “Bác sĩ Lý, tôi tới là để xin anh kê cho chút thuốc ngủ.”
Thuốc ngủ? Lý Thư Nam bỗng nhíu mày: “Anh Trì này, mấy loại thuốc hỗ trợ này thường do bác sĩ Kim phụ trách.” Bác sĩ Kim trong miệng Lý Thư Nam, không phải người của bệnh viện này, mà là tên của bác sĩ tâm lý trong trung tâm sức khỏe tâm thần.
Trì Cách: “Bác sĩ Kim ra nước ngoài rồi.”
“Cái này... Anh Trì, anh gặp vấn đề gì khi ngủ sao?”
“Vẫn luôn không tốt.” Trì Cách nói: “Đầu tháng tôi đổi giường, đã bắt đầu cảm thấy như thế. Sau đó lại đổi sang một cái ghế sofa giường, sau đó ngủ ngon hơn rồi. Nhưng mà đó là giường của “người khác”, tôi cũng tự mua sofa giường giống thế nhưng vẫn không ngủ được.”
Lý Thư Nam: “Không ngủ được cả đêm luôn à?”
Trì Cách: “Cũng không khác lắm. Tối khuya thì tôi tỉnh.”
Lý Thư Nam: “Anh Trì đã mấy ngày không ngủ rồi thế?”
Trì Cách: “Mấy ngày rồi, tôi cũng lười đếm.”
Lý Thư Nam: “Cho hỏi ghế sofa giường của “người khác” này có gì đặc biệt à?”
Trì Cách: “Không có.”
Lý Thư Nam nghĩ: “Anh Trì, theo như anh nói, giường có thể giúp anh giải quyết vấn đề giấc ngủ, vậy tôi không đề nghị anh dùng thuốc. Thuốc chữa trị có thể còn thua cái giường thần kỳ kia đấy.”
“Giường thần kỳ?” Trì Cách cong môi: “Tôi nghĩ bác sĩ tin vào khoa học.”
Lý Thư Nam nghe thấy thế, không cảm thấy chứng mất ngủ của Trì Cách là thứ mà anh ta có thể chữa trị được nên nói: “Anh Trì, tôi nghĩ bác sĩ Kim có thể giúp anh đấy.”
Nhưng mà, Trì Cách nói: “Con người mấy ngày không ngủ đủ giấc sẽ chết, đây là cơ thể khỏe mạnh đấy. Bác sĩ Lý, anh thật sự không cho tôi thuốc sao?”
Trái tim Lý Thư Nam vọt lên tận cổ họng, treo trên đấy một lúc lâu mới rơi xuống, anh ta thầm than thở: “Được rồi, nhưng mà anh Trì này, thuốc chẳng qua là giúp đỡ thôi, phải tránh việc dùng thuốc thời gian dài, phải tránh dùng quá liều.”
*
Buổi triển lãm sắp kết thúc.
Lưu Thiến nói, cô ấy phải nắm bắt cơ hội cuối cùng này, phải đến gặp người phục vụ đẹp trai đó một lúc, vì thế xung phong đến làm việc, nên tuần cuối cùng này sẽ do cô ấy chịu trách nhiệm.
Khi càng gần đến ngày kết thúc, Khương Lâm Tình càng bận. Mấy ngày nay vai cô lúc nào cũng đau nhức.
Cuối cùng cũng có ngày được nghỉ, cô đang định đối xử với mình thật tốt.
Cô vo gạo, nấu cơm, chuẩn bị làm một đĩa thịt heo xào chua ngọt.
Đầu tiên cô mang thịt đi cắt thành từng lát mỏng, rắc chút muối để ướp. Sau đó dùng rượu gia vị, đường, chanh, cà chua làm sốt. Sau đó lại dùng chút bột hồ, cuốn thịt thành hình cầu.
Dầu trong nồi nóng lên, cô bỏ từng viên thịt vào chiên.
Trước khi đồ ăn chín, Khương Lâm Tình cúi đầu ngửi một cái, quyết định cho mình một lời khen.
Cô lại xào chút rau cải xanh, sau đó múc chén cơm nóng.
Một mình ngồi xuống, cô nhìn thức ăn trước mặt nói: “Thơm quá đi.”
Ăn được nửa chén cơm, Khương Lâm Tình nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên.
Cô bưng chén lên, bỏ ba miếng thịt heo chua ngọt vào chén, vừa ăn cơm, vừa đi ra ngoài.
Mà người đứng ngoài huyền quan, đương nhiên là Trì Cách.
Cô không thấy ngạc nhiên, nơi này vẫn còn chứa rất nhiều thứ của anh. Cô không biết anh có cần hay không, nhưng vẫn giúp anh thu dọn.
Cô chợt ăn một miếng cơm.
Trì Cách hơi nhướng mày.
Khương Lâm Tình cứ tùy ý như thế. Một tay bưng chén, một tay cầm đũa, trong miệng còn nhai cơm. Dường như đang đi vào cửa là một người không quan trọng. Hoặc là người đến cửa mua ve chai, hoặc là người thợ đến sửa điện nước.
Nói tóm lại, là một vị khách qua đường bình thường.
Cô tiếp tục ăn cơm.
Trì Cách nhìn cô.
“Đồ của anh tôi đã thu dọn xong rồi.” Khương Lâm Tình nhếch cằm hướng ra phía sau: “Cái rương ở trong kia. Anh trái với ước hẹn của chúng ta ba tháng, chìa khóa cũng để lại đi.”
Anh không nói gì.
Cô gắp một viên thịt to tròn lên, bỏ vào trong miệng, cắn một cái nói: “Nhân tiện, bồi thường luôn tiền vi phạm hợp đồng luôn.” Cô muốn mang chút tiền vi phạm hợp đồng này quyên vào tổ chức công ích.
Thật kỳ lạ, vừa nãy cô ngồi một mình trước bàn ăn cơm, ung dung thong thả thưởng thức đồ ăn ngon. Đến trước mặt Trì Cách, lại ăn như hổ đói, chỉ hai ba đũa đã ăn hết nửa số thức ăn còn thừa trong chén, dùng ba lần đã ăn xong hết thịt viên rồi.
Cô cầm chén không và đũa nói: “Trừ cái này ra, không còn gì cả.”
Không cách nào thưởng thức được cách ăn này của cô, Trì Cách mở miệng nói: “Đúng rồi, tối đó nhà cô có khách.”
“Đúng thế, tôi có khách.”
Anh nhẹ nhàng hỏi: “Khách của cô, không ngủ trên giường của tôi chứ?”
Khương Lâm Tình sửa lời anh: “Không phải giường của anh, đó là giường của tôi.”
“Thế cái sofa giường kia bao nhiêu tiền? Tôi mua.”
“Không bán.” Cô không chút khách sáo nói: “Anh mau chóng thu dọn đồ của “anh” rồi đi đi. Đừng quên tiền bồi thường.” Cô xoay người đi cất chén đũa. Chợt, bị anh nắm lấy vai. Trong lòng cô giật mình, xém chút nữa là rớt chén.
Cô quay đầu lại.
Trì Cách cười hỏi: “Có người nào ngủ trên giường của tôi không?”
“Không phải giường của anh.” Có biết nói đạo lý không thế?
“Có người nào ngủ qua chưa?”
Thôi, nó cũng không có ý nghĩa gì: “Không có ngủ“. Nhưng Hướng Bội có ngồi qua.
Khương Lâm Tình luôn cảm thấy Trì Cách có bệnh sạch sẽ. Lúc anh ngủ, cô sẽ trải một lớp ga giường thật dày.
Ga trải giường Garfield dễ thương độc nhất vô nhị này là của Trì Cách.
Trì Cách: “Tôi mệt, buồn ngủ.”
Khương Lâm Tình xém chút nữa làm rớt chén. Thấy anh đi đến bên ghế sofa giường, cô đi theo: “Làm gì thế? Kim chủ đương nhiệm của anh không để cho anh ngủ hả?”
Ghế sofa chẳng qua chỉ là một cái ghế sofa thôi.
Trì Cách hỏi: “Ga trải giường của tôi đâu?”
“Đây không phải là của anh.” Khương Lâm Tình phát hiện, sắc mặt anh có chút tái nhợt, cả người đều chẳng có tinh thần: “Công việc của anh bây giờ có phải là cường độ nhiều quá không?”
Anh thu lại nụ cười: “Ga trải giường, chăn, gối, ở đâu?”
Khương Lâm Tình: “Bên ngoài có một đống khách sạn năm sao đó, sao anh không vào ở đi? Đột nhiên chạy đến chỗ này của tôi làm gì.”
Trì Cách dứt khoát tự mình đi vào trong rương tìm đồ.
Cũng may, cô để đồ dùng trên giường anh vào trong một cái túi. Để xuống một cái, trải ra, anh nằm xuống.
Cô trợn tròn mắt: “Anh đứng lên cho tôi.”
Trì Cách nhấc mắt lên, giọng mơ hồ: “Bây giờ tôi nói “ngủ”, ý trên mặt chữ. Nếu cô còn ngăn tôi nữa, tôi sẽ biến nó thành một loại ý tứ khác đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.