Chương 3: Thế Giới Sau Khi Chết (1)
Zhttty
01/02/2024
Liệu sau khi chết thực sự có âm phủ, có địa ngục hay thiên đường không?
Thực sự có thế giới sau khi chết sao?
Đó là câu hỏi muôn thuở của con người kể từ khi bọn họ có tư duy.
Vì chết là hết, không ai có thể chết rồi quay trở lại trả lời câu hỏi này.
Vì vậy, con người mới có tôn giáo và những suy đoán khác nhau về thế giới sau khi chết.
Nhưng tất cả những điều này cuối cùng vẫn chỉ là suy đoán.
Giờ phút này, Lộ Viễn Minh mới biết, hoá ra người chết thật sự có linh hồn, và mụ nội nó thật sự có âm phủ!
Từ không gian vô tận rơi xuống, khi tỉnh lại, Lộ Viễn Minh đã xuất hiện trên sân thượng của một tòa nhà đổ nát. Đây thực sự là một chuyện rất kỳ lạ! Từ lúc Lộ Viễn Minh có thể bắt đầu suy nghĩ, hắn cảm thấy mình đã rơi ít nhất vài phút. Ở độ cao như vậy, đến cả cơ thể bằng hợp kim cũng sẽ bị nghiền nát, nhưng cơ thể máu thịt của mình lại hoàn toàn không hề bị thương, điều này khiến hắn vô cùng khó hiểu. Cuối cùng, hắn chỉ có thể quy cho là bởi vì quy tắc kỳ lạ của thế giới sau khi chết.
Khi chạm đất, Lộ Viễn Minh lập tức lật người dậy rồi bắt đầu sờ mó cơ thể và đầu mình.
Cái đầu vốn bị tivi đập nát trước đó đã được phục hồi nguyên vẹn, cả người không bị thương, không đau đớn, cơ thể cũng hoàn hảo, không biến thành bộ xương, thây ma hay linh hồn gì đó. Nếu không phải trước đó đã chứng kiến tận mắt cơ thể đã chết của mình, có lẽ hắn còn ngỡ rằng tất cả chuyện trước kia đều là ảo giác.
“…Mình đã chết rồi ư?! Mình vừa mới chết à?!”
Lúc Lộ Viễn Minh đang kinh hoàng sờ vào cơ thể hiện tại, một tiếng thét vang lên. Ở cách đó không xa, một người đàn ông ăn mặc sặc sỡ… đang gân cổ hét lên.
Lúc này, Lộ Viễn Minh mới phát hiện ra rằng ngoài hắn ra, còn có ba người khác trên sân thượng, một người da đen, hai người da trắng. Người da đen mặc một chiếc áo khoác da rách nát, nhìn qua có lẽ là một kẻ lang thang. Trong hai người da trắng, một người ăn mặc sặc sỡ, nói đúng hơn là ăn mặc kỳ lạ, có lẽ là người có giới tính thiểu số ở Mỹ, còn người còn lại thì mặc đồng phục cảnh sát, trông cao to, chỉ là nét mặt có vẻ nanh ác, trông có vẻ khá hung dữ.
Đó là tất cả những người có mặt trên sân thượng. Người đàn ông ăn mặc sặc sỡ vừa phát ra tiếng hét vẫn đang tiếp tục gào thét, người cảnh sát da trắng thì im lặng nhìn lên trời, anh ta rút ra một khẩu súng rồi kiểm tra kỹ lưỡng, sau đó mới đi đến bên người đàn ông ăn mặc sặc sỡ và đá một phát, khiến người đàn ông này ngã nhào xuống đất.
“Im đi, chết tiệt, Chúa ơi, tôi đã gặp ma rồi, xuống địa ngục rồi, còn gặp phải bọn hãm này nữa!” Người cảnh sát da trắng nói với giọng gần như tuyệt vọng.
Người đàn ông mặc váy ngã xuống đất, mãi sau mới lật người lại, Lộ Viễn Minh thậm chí còn thấy anh ta chảy máu, điều này thật kỳ lạ, còn người đàn ông mặc váy lớn tiếng kêu lên: “Anh phân biệt giới tính, anh áp bức giới tính, anh phát xít giới tính! Tôi sẽ kiện anh!”
Người cảnh sát da trắng liếc mắt sang, trực tiếp đi qua lôi người đàn ông mặc váy, chỉ lên trời rồi nói: “Nhìn cho kỹ, chúng ta đã chết, đã chết! Bây giờ chúng ta đang ở địa ngục, hoặc là thế giới sau khi chết có trời mới biết nào đó, mày cứ đi tìm Hades hay cái gì đó để mà kiện!” Nói xong, cảnh sát da trắng liền tát người đàn ông mặc váy mấy cái.
Người đàn ông mặc váy bị đánh đến choáng váng, anh ta cũng ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào lốc xoáy siêu lớn trên trời, sau một lúc lâu mới khóc lớn: “Mẹ ơi, con là Winnie, con đi rồi, con đã mất rồi…”
Người cảnh sát da trắng thở dài, quăng người đàn ông mặc váy xuống, nhìn về phía Lộ Viễn Minh và người lang thang da đen, nhìn hai người xong, anh ta lại thở dài, nói: “Tôi mới người nên tuyệt vọng hét lên, một thằng nghiện, một thằng mọi đen… thôi, cũng còn tốt hơn tên này, vậy bây giờ, các người nghĩ sao?”
Lộ Viễn Minh còn chưa kịp lên tiếng, người lang thang da đen đã lạnh lùng cười: “Mọi đen? Nếu không phải là đã chết, mày tin không chỉ một câu này thôi là đã có thể khiến mày không sống nổi ngoài đời rồi… Chẳng qua là bây giờ chúng ta đều đã là quỷ cả rồi.”
Người da trắng nhún vai, sau đó lại nhìn Lộ Viễn Minh, Lộ Viễn Minh vốn không biết hình tượng của bản thân hiện giờ như thế nào, là linh hồn của chính mình hay là dáng vẻ của thân xác sau khi xuyên không. Tuy nhiên, hắn nghe thấy cảnh sát da trắng nói mình là thằng nghiện, thì có lẽ là bề ngoài sau khi xuyên không, lúc này hắn mới nói: “Tôi chết dưới sức mạnh siêu nhiên, còn các anh thì sao?”
Người da đen bèn gật đầu, bảo: “Tôi thì bị một con quái vật nào đó giết chết ở ga tàu điện ngầm.”
Thực sự có thế giới sau khi chết sao?
Đó là câu hỏi muôn thuở của con người kể từ khi bọn họ có tư duy.
Vì chết là hết, không ai có thể chết rồi quay trở lại trả lời câu hỏi này.
Vì vậy, con người mới có tôn giáo và những suy đoán khác nhau về thế giới sau khi chết.
Nhưng tất cả những điều này cuối cùng vẫn chỉ là suy đoán.
Giờ phút này, Lộ Viễn Minh mới biết, hoá ra người chết thật sự có linh hồn, và mụ nội nó thật sự có âm phủ!
Từ không gian vô tận rơi xuống, khi tỉnh lại, Lộ Viễn Minh đã xuất hiện trên sân thượng của một tòa nhà đổ nát. Đây thực sự là một chuyện rất kỳ lạ! Từ lúc Lộ Viễn Minh có thể bắt đầu suy nghĩ, hắn cảm thấy mình đã rơi ít nhất vài phút. Ở độ cao như vậy, đến cả cơ thể bằng hợp kim cũng sẽ bị nghiền nát, nhưng cơ thể máu thịt của mình lại hoàn toàn không hề bị thương, điều này khiến hắn vô cùng khó hiểu. Cuối cùng, hắn chỉ có thể quy cho là bởi vì quy tắc kỳ lạ của thế giới sau khi chết.
Khi chạm đất, Lộ Viễn Minh lập tức lật người dậy rồi bắt đầu sờ mó cơ thể và đầu mình.
Cái đầu vốn bị tivi đập nát trước đó đã được phục hồi nguyên vẹn, cả người không bị thương, không đau đớn, cơ thể cũng hoàn hảo, không biến thành bộ xương, thây ma hay linh hồn gì đó. Nếu không phải trước đó đã chứng kiến tận mắt cơ thể đã chết của mình, có lẽ hắn còn ngỡ rằng tất cả chuyện trước kia đều là ảo giác.
“…Mình đã chết rồi ư?! Mình vừa mới chết à?!”
Lúc Lộ Viễn Minh đang kinh hoàng sờ vào cơ thể hiện tại, một tiếng thét vang lên. Ở cách đó không xa, một người đàn ông ăn mặc sặc sỡ… đang gân cổ hét lên.
Lúc này, Lộ Viễn Minh mới phát hiện ra rằng ngoài hắn ra, còn có ba người khác trên sân thượng, một người da đen, hai người da trắng. Người da đen mặc một chiếc áo khoác da rách nát, nhìn qua có lẽ là một kẻ lang thang. Trong hai người da trắng, một người ăn mặc sặc sỡ, nói đúng hơn là ăn mặc kỳ lạ, có lẽ là người có giới tính thiểu số ở Mỹ, còn người còn lại thì mặc đồng phục cảnh sát, trông cao to, chỉ là nét mặt có vẻ nanh ác, trông có vẻ khá hung dữ.
Đó là tất cả những người có mặt trên sân thượng. Người đàn ông ăn mặc sặc sỡ vừa phát ra tiếng hét vẫn đang tiếp tục gào thét, người cảnh sát da trắng thì im lặng nhìn lên trời, anh ta rút ra một khẩu súng rồi kiểm tra kỹ lưỡng, sau đó mới đi đến bên người đàn ông ăn mặc sặc sỡ và đá một phát, khiến người đàn ông này ngã nhào xuống đất.
“Im đi, chết tiệt, Chúa ơi, tôi đã gặp ma rồi, xuống địa ngục rồi, còn gặp phải bọn hãm này nữa!” Người cảnh sát da trắng nói với giọng gần như tuyệt vọng.
Người đàn ông mặc váy ngã xuống đất, mãi sau mới lật người lại, Lộ Viễn Minh thậm chí còn thấy anh ta chảy máu, điều này thật kỳ lạ, còn người đàn ông mặc váy lớn tiếng kêu lên: “Anh phân biệt giới tính, anh áp bức giới tính, anh phát xít giới tính! Tôi sẽ kiện anh!”
Người cảnh sát da trắng liếc mắt sang, trực tiếp đi qua lôi người đàn ông mặc váy, chỉ lên trời rồi nói: “Nhìn cho kỹ, chúng ta đã chết, đã chết! Bây giờ chúng ta đang ở địa ngục, hoặc là thế giới sau khi chết có trời mới biết nào đó, mày cứ đi tìm Hades hay cái gì đó để mà kiện!” Nói xong, cảnh sát da trắng liền tát người đàn ông mặc váy mấy cái.
Người đàn ông mặc váy bị đánh đến choáng váng, anh ta cũng ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào lốc xoáy siêu lớn trên trời, sau một lúc lâu mới khóc lớn: “Mẹ ơi, con là Winnie, con đi rồi, con đã mất rồi…”
Người cảnh sát da trắng thở dài, quăng người đàn ông mặc váy xuống, nhìn về phía Lộ Viễn Minh và người lang thang da đen, nhìn hai người xong, anh ta lại thở dài, nói: “Tôi mới người nên tuyệt vọng hét lên, một thằng nghiện, một thằng mọi đen… thôi, cũng còn tốt hơn tên này, vậy bây giờ, các người nghĩ sao?”
Lộ Viễn Minh còn chưa kịp lên tiếng, người lang thang da đen đã lạnh lùng cười: “Mọi đen? Nếu không phải là đã chết, mày tin không chỉ một câu này thôi là đã có thể khiến mày không sống nổi ngoài đời rồi… Chẳng qua là bây giờ chúng ta đều đã là quỷ cả rồi.”
Người da trắng nhún vai, sau đó lại nhìn Lộ Viễn Minh, Lộ Viễn Minh vốn không biết hình tượng của bản thân hiện giờ như thế nào, là linh hồn của chính mình hay là dáng vẻ của thân xác sau khi xuyên không. Tuy nhiên, hắn nghe thấy cảnh sát da trắng nói mình là thằng nghiện, thì có lẽ là bề ngoài sau khi xuyên không, lúc này hắn mới nói: “Tôi chết dưới sức mạnh siêu nhiên, còn các anh thì sao?”
Người da đen bèn gật đầu, bảo: “Tôi thì bị một con quái vật nào đó giết chết ở ga tàu điện ngầm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.