Chương 4: Thế Giới Sau Khi Chết (2)
Zhttty
01/02/2024
Người cảnh sát da trắng thở dài, quăng người đàn ông mặc váy xuống, nhìn về phía Lộ Viễn Minh và người lang thang da đen, nhìn hai người xong, anh ta lại thở dài, nói: “Tôi mới người nên tuyệt vọng hét lên, một thằng nghiện, một thằng mọi đen… thôi, cũng còn tốt hơn tên này, vậy bây giờ, các người nghĩ sao?”
Lộ Viễn Minh còn chưa kịp lên tiếng, người lang thang da đen đã lạnh lùng cười: “Mọi đen? Nếu không phải là đã chết, mày tin không chỉ một câu này thôi là đã có thể khiến mày không sống nổi ngoài đời rồi… Chẳng qua là bây giờ chúng ta đều đã là quỷ cả rồi.”
Người da trắng nhún vai, sau đó lại nhìn Lộ Viễn Minh, Lộ Viễn Minh vốn không biết hình tượng của bản thân hiện giờ như thế nào, là linh hồn của chính mình hay là dáng vẻ của thân xác sau khi xuyên không. Tuy nhiên, hắn nghe thấy cảnh sát da trắng nói mình là thằng nghiện, thì có lẽ là bề ngoài sau khi xuyên không, lúc này hắn mới nói: “Tôi chết dưới sức mạnh siêu nhiên, còn các anh thì sao?”
Người da đen bèn gật đầu, bảo: “Tôi thì bị một con quái vật nào đó giết chết ở ga tàu điện ngầm.”
Người cảnh sát da trắng thì lại do dự đôi chút, sau vài giây, anh ta mới thở dài, kể: “Một tháng trước… mấy thứ đó một tháng trước đã bắt đầu xuất hiện rồi, lúc đầu ai cũng không tin, chúng tôi cũng nghĩ đó là tin vịt, nhưng số lượng của chúng ngày càng nhiều, số người chết cũng ngày càng nhiều, thậm chí có người còn nói đã nhìn thấy thế giới sau khi chết bên dưới lòng đất… Tôi chết trong một cuộc đấu súng, nhưng lại bị một cái rìu chém chết, con quái vật đó không có đầu, cao hơn sáu mét, trời biết đó là thứ gì…”
Người cảnh sát da trắng lộ ra vẻ mặt đau khổ, nhưng người lang thang da đen lại tỏ vẻ không quan tâm.
Dù gì bọn họ cũng đã chết rồi, thế mà sau khi chết rõ ràng lại có thế giới khác, họ vẫn còn ý thức và cơ thể, điều này đã đủ tốt rồi, ít nhất không phải là hoả ngục hay một thế giới đầy quái vật, vả lại người lang thang da đen vốn dĩ không có ràng buộc, chết hay không đối với anh ta không có gì khác biệt.
Thế nhưng, người cảnh sát da trắng ở New York rõ ràng còn có người thân, có thể là cha mẹ, có thể là vợ con và nhiều ràng buộc khác, bỗng dưng chết đi cũng là âm dương xa cách, này khiến anh ta đau khổ vô cùng.
Ngay lúc ba người đang nói chuyện, người đàn ông mặc váy lại đi đến bên rìa sân thượng, anh ta quay lại hét vào mặt ba người Lộ Viễn Minh: “Bọn mày là những kẻ phân biệt giới tính, tao không bao giờ tha thứ cho các người, tao sẽ không tha thứ!”
Nói xong, anh ta thế mà lại trực tiếp nhảy từ tòa nhà cao ít nhất ba bốn mươi tầng xuống.
Cả ba người đều vô cùng kinh hãi, họ cùng nhau chạy đến mép toà nhà nhìn xuống, kết quả chỉ thấy một vũng thịt nát, cơ thể của người đàn ông mặc váy bị đập nát hoàn toàn, không ra hình người, tạo thành một bông hoa thịt bên dưới toà nhà, chết đến không thể chết hơn được nữa.
Ba người đều kinh hãi quan sát, sau đó quay lại nhìn nhau, mãi một lúc sau, Lộ Viễn Minh mới lên tiếng đầu tiên: “Xem ra chết ở thế giới sau khi chết này hẳn là đã chết thật?”
Mặt của người lang thang da đen và cảnh sát da trắng đều có vẻ hơi tái nhợt.
Điều này thực ra là do tư duy theo quán tính.
Bọn họ vốn vừa từ vòng xoáy rơi xuống, xét về độ cao, ít nhất là mười nghìn mét, thậm chí là mười vạn mét trở lên. Rơi xuống như vậy mà họ đều không hề hấn gì, vậy nên bọn họ tự nhiên mang theo ý nghĩ rằng họ hiện tại không sợ bị thương do ngã. Đây có lẽ cũng là lý do khiến người đàn ông mặc váy nhảy xuống, nhưng đâu ai ngờ rằng anh ta lại bị ngã chết. Có vẻ như là vòng xoáy là ngoại lệ chứ không phải bọn họ không bị thương khi ngã xuống.
Cảnh sát da trắng định nói gì đó, đột nhiên đồng tử của anh ta co lại, không chỉ anh ta, người lang thang da đen và Lộ Viễn Minh cũng vậy.
Ở dưới tòa nhà, có hơn mười con quái vật trông giống như chó khổng lồ, nhưng đầu, cổ, vai và chi trước lại giống người, những con quái vật mặt người này so với bông hoa thịt dưới đất mà so sánh thì cao khoảng ba đến bốn mét, trông rất dữ tợn và đáng sợ, chúng vây quanh bông hoa thịt kia rồi thi nhau cắn xé, đến nỗi còn quay sang tấn công lẫn nhau để tranh giành những mảnh thịt đó.
Thế giới sau khi chết có quái vật!!
Cảnh sát da trắng, người lang thang da đen và Lộ Viễn Minh đều nhìn chằm chằm một lúc lâu, ai nấy đều không biết nên nói gì, nên nghĩ gì.
Tại thời điểm này, có một con quái vật thân chó mặt người ngẩng đầu nhìn lên, dường như đã nhìn thấy ba người Lộ Viễn Minh, những con quái vật thân chó mặt người kia bắt đầu gầm thét, đó không phải là tiếng chó hú, mà là tiếng người gào thét điên cuồng, điên cuồng sủa, đầy tiếng kêu kinh hoàng và âm u.
Ngay sau đó, ba người kinh hãi nhìn những con quái vật mặt người trèo lên tòa nhà, chúng đang từ bức tường bên ngoài tòa nhà chạy lên!
Những con quái vật này, đến để ăn thịt họ!
Lộ Viễn Minh còn chưa kịp lên tiếng, người lang thang da đen đã lạnh lùng cười: “Mọi đen? Nếu không phải là đã chết, mày tin không chỉ một câu này thôi là đã có thể khiến mày không sống nổi ngoài đời rồi… Chẳng qua là bây giờ chúng ta đều đã là quỷ cả rồi.”
Người da trắng nhún vai, sau đó lại nhìn Lộ Viễn Minh, Lộ Viễn Minh vốn không biết hình tượng của bản thân hiện giờ như thế nào, là linh hồn của chính mình hay là dáng vẻ của thân xác sau khi xuyên không. Tuy nhiên, hắn nghe thấy cảnh sát da trắng nói mình là thằng nghiện, thì có lẽ là bề ngoài sau khi xuyên không, lúc này hắn mới nói: “Tôi chết dưới sức mạnh siêu nhiên, còn các anh thì sao?”
Người da đen bèn gật đầu, bảo: “Tôi thì bị một con quái vật nào đó giết chết ở ga tàu điện ngầm.”
Người cảnh sát da trắng thì lại do dự đôi chút, sau vài giây, anh ta mới thở dài, kể: “Một tháng trước… mấy thứ đó một tháng trước đã bắt đầu xuất hiện rồi, lúc đầu ai cũng không tin, chúng tôi cũng nghĩ đó là tin vịt, nhưng số lượng của chúng ngày càng nhiều, số người chết cũng ngày càng nhiều, thậm chí có người còn nói đã nhìn thấy thế giới sau khi chết bên dưới lòng đất… Tôi chết trong một cuộc đấu súng, nhưng lại bị một cái rìu chém chết, con quái vật đó không có đầu, cao hơn sáu mét, trời biết đó là thứ gì…”
Người cảnh sát da trắng lộ ra vẻ mặt đau khổ, nhưng người lang thang da đen lại tỏ vẻ không quan tâm.
Dù gì bọn họ cũng đã chết rồi, thế mà sau khi chết rõ ràng lại có thế giới khác, họ vẫn còn ý thức và cơ thể, điều này đã đủ tốt rồi, ít nhất không phải là hoả ngục hay một thế giới đầy quái vật, vả lại người lang thang da đen vốn dĩ không có ràng buộc, chết hay không đối với anh ta không có gì khác biệt.
Thế nhưng, người cảnh sát da trắng ở New York rõ ràng còn có người thân, có thể là cha mẹ, có thể là vợ con và nhiều ràng buộc khác, bỗng dưng chết đi cũng là âm dương xa cách, này khiến anh ta đau khổ vô cùng.
Ngay lúc ba người đang nói chuyện, người đàn ông mặc váy lại đi đến bên rìa sân thượng, anh ta quay lại hét vào mặt ba người Lộ Viễn Minh: “Bọn mày là những kẻ phân biệt giới tính, tao không bao giờ tha thứ cho các người, tao sẽ không tha thứ!”
Nói xong, anh ta thế mà lại trực tiếp nhảy từ tòa nhà cao ít nhất ba bốn mươi tầng xuống.
Cả ba người đều vô cùng kinh hãi, họ cùng nhau chạy đến mép toà nhà nhìn xuống, kết quả chỉ thấy một vũng thịt nát, cơ thể của người đàn ông mặc váy bị đập nát hoàn toàn, không ra hình người, tạo thành một bông hoa thịt bên dưới toà nhà, chết đến không thể chết hơn được nữa.
Ba người đều kinh hãi quan sát, sau đó quay lại nhìn nhau, mãi một lúc sau, Lộ Viễn Minh mới lên tiếng đầu tiên: “Xem ra chết ở thế giới sau khi chết này hẳn là đã chết thật?”
Mặt của người lang thang da đen và cảnh sát da trắng đều có vẻ hơi tái nhợt.
Điều này thực ra là do tư duy theo quán tính.
Bọn họ vốn vừa từ vòng xoáy rơi xuống, xét về độ cao, ít nhất là mười nghìn mét, thậm chí là mười vạn mét trở lên. Rơi xuống như vậy mà họ đều không hề hấn gì, vậy nên bọn họ tự nhiên mang theo ý nghĩ rằng họ hiện tại không sợ bị thương do ngã. Đây có lẽ cũng là lý do khiến người đàn ông mặc váy nhảy xuống, nhưng đâu ai ngờ rằng anh ta lại bị ngã chết. Có vẻ như là vòng xoáy là ngoại lệ chứ không phải bọn họ không bị thương khi ngã xuống.
Cảnh sát da trắng định nói gì đó, đột nhiên đồng tử của anh ta co lại, không chỉ anh ta, người lang thang da đen và Lộ Viễn Minh cũng vậy.
Ở dưới tòa nhà, có hơn mười con quái vật trông giống như chó khổng lồ, nhưng đầu, cổ, vai và chi trước lại giống người, những con quái vật mặt người này so với bông hoa thịt dưới đất mà so sánh thì cao khoảng ba đến bốn mét, trông rất dữ tợn và đáng sợ, chúng vây quanh bông hoa thịt kia rồi thi nhau cắn xé, đến nỗi còn quay sang tấn công lẫn nhau để tranh giành những mảnh thịt đó.
Thế giới sau khi chết có quái vật!!
Cảnh sát da trắng, người lang thang da đen và Lộ Viễn Minh đều nhìn chằm chằm một lúc lâu, ai nấy đều không biết nên nói gì, nên nghĩ gì.
Tại thời điểm này, có một con quái vật thân chó mặt người ngẩng đầu nhìn lên, dường như đã nhìn thấy ba người Lộ Viễn Minh, những con quái vật thân chó mặt người kia bắt đầu gầm thét, đó không phải là tiếng chó hú, mà là tiếng người gào thét điên cuồng, điên cuồng sủa, đầy tiếng kêu kinh hoàng và âm u.
Ngay sau đó, ba người kinh hãi nhìn những con quái vật mặt người trèo lên tòa nhà, chúng đang từ bức tường bên ngoài tòa nhà chạy lên!
Những con quái vật này, đến để ăn thịt họ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.