Chương 174: Sống không thấy người , chết không thấy xác
0 giờ sáng
04/05/2020
Sầm Chín Nguyên bị tôi cho một đấm lảo đảo.
Nhưng sau đó hắn giữ vững thân thể nói với tôi câu đầu tiên:
“ La Hy cô bình tĩnh một chút, Cô có thể sống, vì cái gì lại không trân quý mạng sống của mình chứ.”
Họ Sầm, người không cần phải đạo đức giả. Chính người đã giết củ cải nhỏ. Ta phải trả thù cho Củ Cải nhỏ trước khi ta chết. Tôi mất trí vội vàng túm lấy cổ Sấm Chín Nguyên lần nữa. Muốn cùng hắn tính toán tất cả mọi thứ.
Nhưng tôi còn chưa kịp động đến hắn thì đã bị một cổ âm lực đẩy ra.
Tôi tập trung nhìn vào Sầm Chín Nguyên bên cạnh hắn còn có một người.
Tiểu Lắp Bắp…Khi tôi nhìn thấy người đó, không nhịn được nhẹ nhàng kêu lên.
Nhưng cô ấy nhìn lại tôi với vẻ rất ghét bỏ:”. Tôi không phải Tiẻu Lắp bắp, tôi có tên,tôi là Hạ Danh doanh. Giọng điệu lạnh lùng của cô ấy lập tức khiến cho tâm trạng của ta rớt xuống dưới đáy.
Cô ấy đã thay đổi rồi. Cô ấy không còn là Tiểu lắp bắp mà tôi biết nữa.
Tôi biết cô ấy rất nhu nhược,nhu nhược tới mức nhất định phải phụ thuộc người khác mới có thể tồn tại. Nhưng xem ra bây giờ coi rất độc lập, rất tự cường,còn có thể nói là cô ấy tìm được người phụ thuộc mới,người kia chính là Sầm Chín Nguyên mà Sầm Chín Nguyên là người mà cô ấy một tâm hướng tới. Lại vừa Sầm Chín Nguyên bị con quỷ Mạnh Trần chia năm xẻ bảy. Kể từ đó cô ấy cũng thuận ý trở thành con quỷ bên cạnh Sầm Chính Nguyên.
Sau khi tìm được người phụ thuộc mới, đương nhiên không cần tôi nữa cho nên đối với tôi lạnh lùng mà trừng mắt nhìn.
Lòng tôi đau đến phức tạp nhưng không biết nên nói cái gì cả.
Tiểu Lăp Bắp.. Không, Hạ Doanh Doanh thời điểm đi theo tôi, tôi tựa hồ cũng chưa từng có ân huệ gì với cô ấy. Cùng lắm chỉ là là hai người tìm chỗ dựa vào nhau. Giúp đỡ,sưởi ấm cho nhau mà thôi. Đến cùng người nào đối với người nào có ân huệ, cái này còn nói không chính xác được.
Cho nên cô ấy có thể lựa chọn được chỗ dựa tốt hơn,tôi cũng tôn trọng cô ấy.
Giống như cái hoàn cảnh tan nát hiện giờ của tôi,Cô ấy có đi theo cũng không có gì tốt đẹp.
Sầm Chính Nguyên nhìn tôi phức tạp muốn nói lại thôi nhưng không biết hắn nghĩ cái gì đột nhiên xoay người rời đi mà Hạ Doanh Danh cũng theo hắn biến mất.
Bọn họ vừa rời đi,lòng ta cảm thấy vắng vẻ, vậy mà trước đó vừa có suy nghĩ nhảy lầu tự sát.
Tôi chợt tỉnh táo lại một chút. Con gái của tôi không giống người thường,nói không chừng con bé không dễ dàng như vậy mà ngã chết đâu.
Cho dù là lầu 34 chăng nữa chưa hẳn đã có việc gì xảy ra.
Tôi đưa tay lau nước mắt quay người liền muốn chạy xuống lầu.
Này đợi đã. La Võ đột nghiên gọi tôi lại:” Người thật sự là mẹ của Tiểu La bạch.”
Tâm Tôi lạnh lùng nhìn hắn một chút:” Chắc chắn không thể giả được.”
La Võ giật mình hỏi:” Vậy ngôi mộ ở nghĩa địa phía tây ngoại ô kia…”
Chính là tôi, tôi đã nằm dưới đất một tháng. Khi anh đem con gái đến cho tôi,tôi đều biết. Rồi tâm tôi lo lắng cho an nguy của con gái thế là không để ý tới lời hắn ăn giải thích nhiều như vậy Nói dứt lời liền hung hăng hất tay La võ ra chạy xuống lầu.
Khi tôi đuổi tới dưới lầu cái gì cũng đều không thấy
Sống thấy người chết phải thấy xác.
Con gái bảo bối của tôi đang sống sờ sờ như vậy mà lại bốc hơi một vết máu cũng đều không có.
Nếu tôi có thể muốn thấy được, thì Sầm Chính Nguyên cũng sẽ muốn lấy được. Huống gì hắn vẫn xuống lầu trước tôi một bước. Hắn có thể chính là vì muốn nhận thi thể con gái tôi mà chạy xuống. Nhưng coi như hắn nhặt được thi thể của con bé,thì vì cái gì mà mọi thứ lại sạch sẽ như vậy.
Từ đầu 34 ngã xuống coi như không thành thịt nát thì cũng phải có dấu máu.
Vậy bây giờ là chuyện gì đây.
Lúc này, Là Võ là từ đằng sau chạy tới hắn tò mò nhìn tôi chằm chằm dò xét:” Ý của cô là cô bị chôn sống ròng rã một tháng,như vậy mà chưa chết,sao có thể như vậy được? Ngươi làm sao có thể.. chẳng lẽ… chẳng lẽ đây chính là Kim Sơn Hà đạo trưởng nói tới Tích Cốc Thuật. Ta nhớ rằng khi ta mới quen Sơn đạo trưởng,lúc đó hắn nói mình đã một tháng không ăn đồ ăn vậy ngươi có đói bụng không. Người bị chôn sống suốt 1 tháng như vậy hẳn là cái gì cũng chưa ăn,ngươi có muốn ăn chút gì không.”
Sao mà ồn ào như thế chứ.
Là Võ xem như là người tốt nhưng Bất kể hắn nói thế nào, đều kẻ tự tay đem con gái của tôi thả xuống đất.
Tôi ghi hận mối thù này. Vậy là không chút nghỉ ngơi liền đẩy hắn muốn đi.
La Võ không biết làm thế nào một mực bắt lấy Tôi lại hỏi.Giống như hắn hoàn toàn quên đi mình mới vừa tự tay mưu sát một đứa bé còn đang mang tã lót.
Khoan đã..
Nếu là người bình thường sao có thể quên nhanh chóng một chuyện tàn khốc như thế.
Rõ ràng hắn cũng không phải phải tên sát nhân cuồng sách trẻ em.
Tôi dừng bước xoay người quan sát tỉ mỉ thần sắc của La Võ. Chỉ thấy thần sắc hắn rất bình tĩnh trong ánh mắt không có nửa điểm sợ hãi hay áy náy, còn đối với tôi tràn đầy hiếu kỳ.
Đây không phải là biểu hiện của một người mới vừa giết người xong.
Kẻ giết người tâm tình sẽ vạn phần hoảng sợ hoặc chính là hưng phấn, chứ không thế nào lại bình tĩnh như vậy được.
Nên tôi đề cao cảnh giác, nhìn bốn phía mà dò xét. Xác nhận không có quỷ hồn du đảng cũng không có Sầm Chính Nguyên phía sau. Tôi lập tức níu lấy cổ áo La Võ. Dồn vào tường thấp giọng hỏi:”Nói vậy anh có giết con gái tôi hay không.”
Là Võ giật mình vội vàng nói: “Tôi không phải đã đem con gái của cô thả xuống hay sao,chính là ngã xuống từ tầng 34. Bất luận là ai đều sẽ chết chứ đừng nói tới con gái của cô”.
Tôi khẩn cầu nói:” Tôi van anh,kia là đứa con gái ruột thịt của tôi,xin nói cho tôi biết con bé còn sống hay không.”
Cha mẹ tôi cũng được đều chưa từng quỳ qua.Diêm Vương tôi cũng chưa từng quỳ nhưng bây giờ vì một chút hi vọng,tôi nguyện dâng lên hai đầu gối của tôi cho anh ta.
Làm vỏ hiện nét rung động trên gương mặt.
Anh ta do dự một chút mới đỡ tôi dậy thấp giọng nói cùng tôi.
Nói thật tôi không biết đứa bé còn sống hay đã chết,nhưng tôi có thể nói cho cô. Để tôi đem con bé lên trên sân thượng và thả xuống chính là chủ ý của nó.Buổi tối hôm nay trong nhà được phát sinh rất nhiều chuyện qủy dị, tôi nhiều lần xém chết. Ngay thời điểm tôi vạn phần sợ hãi thì đứa bé đột nhiên nói chuyện. Con bé nói cho tôi rằng:” Đám quỷ chạy tới nhà của tôi sự thật không phải là muốn mạng sống của tôi, mà chính là muốn mạng sống của con bé. Củ cải còn nói nói chỉ cần tôi ngay trước mặt đám quỷ ma kia đem con bé mà thả xuống, đám người kia sẽ liền không có dây dưa với tôi nữa. Từ nay về sau tôi cũng có thể để khôi phục lại cuộc sống bình thường. Còn về phần Củ Cải, sau đó con bé sống hay chết tôi cũng không biết.
Anh không biết … Tôi cẩn thận quan sát, ánh mắt của anh ta liền nhẹ nhàng lắc đầu. Nếu như anh ta thật sự không biết anh sẽ không bình tĩnh được như vậy.
Nhưng sau đó hắn giữ vững thân thể nói với tôi câu đầu tiên:
“ La Hy cô bình tĩnh một chút, Cô có thể sống, vì cái gì lại không trân quý mạng sống của mình chứ.”
Họ Sầm, người không cần phải đạo đức giả. Chính người đã giết củ cải nhỏ. Ta phải trả thù cho Củ Cải nhỏ trước khi ta chết. Tôi mất trí vội vàng túm lấy cổ Sấm Chín Nguyên lần nữa. Muốn cùng hắn tính toán tất cả mọi thứ.
Nhưng tôi còn chưa kịp động đến hắn thì đã bị một cổ âm lực đẩy ra.
Tôi tập trung nhìn vào Sầm Chín Nguyên bên cạnh hắn còn có một người.
Tiểu Lắp Bắp…Khi tôi nhìn thấy người đó, không nhịn được nhẹ nhàng kêu lên.
Nhưng cô ấy nhìn lại tôi với vẻ rất ghét bỏ:”. Tôi không phải Tiẻu Lắp bắp, tôi có tên,tôi là Hạ Danh doanh. Giọng điệu lạnh lùng của cô ấy lập tức khiến cho tâm trạng của ta rớt xuống dưới đáy.
Cô ấy đã thay đổi rồi. Cô ấy không còn là Tiểu lắp bắp mà tôi biết nữa.
Tôi biết cô ấy rất nhu nhược,nhu nhược tới mức nhất định phải phụ thuộc người khác mới có thể tồn tại. Nhưng xem ra bây giờ coi rất độc lập, rất tự cường,còn có thể nói là cô ấy tìm được người phụ thuộc mới,người kia chính là Sầm Chín Nguyên mà Sầm Chín Nguyên là người mà cô ấy một tâm hướng tới. Lại vừa Sầm Chín Nguyên bị con quỷ Mạnh Trần chia năm xẻ bảy. Kể từ đó cô ấy cũng thuận ý trở thành con quỷ bên cạnh Sầm Chính Nguyên.
Sau khi tìm được người phụ thuộc mới, đương nhiên không cần tôi nữa cho nên đối với tôi lạnh lùng mà trừng mắt nhìn.
Lòng tôi đau đến phức tạp nhưng không biết nên nói cái gì cả.
Tiểu Lăp Bắp.. Không, Hạ Doanh Doanh thời điểm đi theo tôi, tôi tựa hồ cũng chưa từng có ân huệ gì với cô ấy. Cùng lắm chỉ là là hai người tìm chỗ dựa vào nhau. Giúp đỡ,sưởi ấm cho nhau mà thôi. Đến cùng người nào đối với người nào có ân huệ, cái này còn nói không chính xác được.
Cho nên cô ấy có thể lựa chọn được chỗ dựa tốt hơn,tôi cũng tôn trọng cô ấy.
Giống như cái hoàn cảnh tan nát hiện giờ của tôi,Cô ấy có đi theo cũng không có gì tốt đẹp.
Sầm Chính Nguyên nhìn tôi phức tạp muốn nói lại thôi nhưng không biết hắn nghĩ cái gì đột nhiên xoay người rời đi mà Hạ Doanh Danh cũng theo hắn biến mất.
Bọn họ vừa rời đi,lòng ta cảm thấy vắng vẻ, vậy mà trước đó vừa có suy nghĩ nhảy lầu tự sát.
Tôi chợt tỉnh táo lại một chút. Con gái của tôi không giống người thường,nói không chừng con bé không dễ dàng như vậy mà ngã chết đâu.
Cho dù là lầu 34 chăng nữa chưa hẳn đã có việc gì xảy ra.
Tôi đưa tay lau nước mắt quay người liền muốn chạy xuống lầu.
Này đợi đã. La Võ đột nghiên gọi tôi lại:” Người thật sự là mẹ của Tiểu La bạch.”
Tâm Tôi lạnh lùng nhìn hắn một chút:” Chắc chắn không thể giả được.”
La Võ giật mình hỏi:” Vậy ngôi mộ ở nghĩa địa phía tây ngoại ô kia…”
Chính là tôi, tôi đã nằm dưới đất một tháng. Khi anh đem con gái đến cho tôi,tôi đều biết. Rồi tâm tôi lo lắng cho an nguy của con gái thế là không để ý tới lời hắn ăn giải thích nhiều như vậy Nói dứt lời liền hung hăng hất tay La võ ra chạy xuống lầu.
Khi tôi đuổi tới dưới lầu cái gì cũng đều không thấy
Sống thấy người chết phải thấy xác.
Con gái bảo bối của tôi đang sống sờ sờ như vậy mà lại bốc hơi một vết máu cũng đều không có.
Nếu tôi có thể muốn thấy được, thì Sầm Chính Nguyên cũng sẽ muốn lấy được. Huống gì hắn vẫn xuống lầu trước tôi một bước. Hắn có thể chính là vì muốn nhận thi thể con gái tôi mà chạy xuống. Nhưng coi như hắn nhặt được thi thể của con bé,thì vì cái gì mà mọi thứ lại sạch sẽ như vậy.
Từ đầu 34 ngã xuống coi như không thành thịt nát thì cũng phải có dấu máu.
Vậy bây giờ là chuyện gì đây.
Lúc này, Là Võ là từ đằng sau chạy tới hắn tò mò nhìn tôi chằm chằm dò xét:” Ý của cô là cô bị chôn sống ròng rã một tháng,như vậy mà chưa chết,sao có thể như vậy được? Ngươi làm sao có thể.. chẳng lẽ… chẳng lẽ đây chính là Kim Sơn Hà đạo trưởng nói tới Tích Cốc Thuật. Ta nhớ rằng khi ta mới quen Sơn đạo trưởng,lúc đó hắn nói mình đã một tháng không ăn đồ ăn vậy ngươi có đói bụng không. Người bị chôn sống suốt 1 tháng như vậy hẳn là cái gì cũng chưa ăn,ngươi có muốn ăn chút gì không.”
Sao mà ồn ào như thế chứ.
Là Võ xem như là người tốt nhưng Bất kể hắn nói thế nào, đều kẻ tự tay đem con gái của tôi thả xuống đất.
Tôi ghi hận mối thù này. Vậy là không chút nghỉ ngơi liền đẩy hắn muốn đi.
La Võ không biết làm thế nào một mực bắt lấy Tôi lại hỏi.Giống như hắn hoàn toàn quên đi mình mới vừa tự tay mưu sát một đứa bé còn đang mang tã lót.
Khoan đã..
Nếu là người bình thường sao có thể quên nhanh chóng một chuyện tàn khốc như thế.
Rõ ràng hắn cũng không phải phải tên sát nhân cuồng sách trẻ em.
Tôi dừng bước xoay người quan sát tỉ mỉ thần sắc của La Võ. Chỉ thấy thần sắc hắn rất bình tĩnh trong ánh mắt không có nửa điểm sợ hãi hay áy náy, còn đối với tôi tràn đầy hiếu kỳ.
Đây không phải là biểu hiện của một người mới vừa giết người xong.
Kẻ giết người tâm tình sẽ vạn phần hoảng sợ hoặc chính là hưng phấn, chứ không thế nào lại bình tĩnh như vậy được.
Nên tôi đề cao cảnh giác, nhìn bốn phía mà dò xét. Xác nhận không có quỷ hồn du đảng cũng không có Sầm Chính Nguyên phía sau. Tôi lập tức níu lấy cổ áo La Võ. Dồn vào tường thấp giọng hỏi:”Nói vậy anh có giết con gái tôi hay không.”
Là Võ giật mình vội vàng nói: “Tôi không phải đã đem con gái của cô thả xuống hay sao,chính là ngã xuống từ tầng 34. Bất luận là ai đều sẽ chết chứ đừng nói tới con gái của cô”.
Tôi khẩn cầu nói:” Tôi van anh,kia là đứa con gái ruột thịt của tôi,xin nói cho tôi biết con bé còn sống hay không.”
Cha mẹ tôi cũng được đều chưa từng quỳ qua.Diêm Vương tôi cũng chưa từng quỳ nhưng bây giờ vì một chút hi vọng,tôi nguyện dâng lên hai đầu gối của tôi cho anh ta.
Làm vỏ hiện nét rung động trên gương mặt.
Anh ta do dự một chút mới đỡ tôi dậy thấp giọng nói cùng tôi.
Nói thật tôi không biết đứa bé còn sống hay đã chết,nhưng tôi có thể nói cho cô. Để tôi đem con bé lên trên sân thượng và thả xuống chính là chủ ý của nó.Buổi tối hôm nay trong nhà được phát sinh rất nhiều chuyện qủy dị, tôi nhiều lần xém chết. Ngay thời điểm tôi vạn phần sợ hãi thì đứa bé đột nhiên nói chuyện. Con bé nói cho tôi rằng:” Đám quỷ chạy tới nhà của tôi sự thật không phải là muốn mạng sống của tôi, mà chính là muốn mạng sống của con bé. Củ cải còn nói nói chỉ cần tôi ngay trước mặt đám quỷ ma kia đem con bé mà thả xuống, đám người kia sẽ liền không có dây dưa với tôi nữa. Từ nay về sau tôi cũng có thể để khôi phục lại cuộc sống bình thường. Còn về phần Củ Cải, sau đó con bé sống hay chết tôi cũng không biết.
Anh không biết … Tôi cẩn thận quan sát, ánh mắt của anh ta liền nhẹ nhàng lắc đầu. Nếu như anh ta thật sự không biết anh sẽ không bình tĩnh được như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.