Chương 175: Ve sầu thoát xác
0 giờ sáng
04/05/2020
Nhưng tôi thật không biết. La Võ khó xử trả lời. “Tôi cũng không hỏi qua con bé. Nếu như tôi thật đem con bé ném xuống nó chết thì tôi nên làm cái gì… Con bé nói để cho tôi không cần lo lắng.Bây giờ dưới lầu cũng không có thi thể của nó cho nên tôi nghĩ hẳn là con bé không sao cả.”
Ve sầu thoát xác sao.
Hiện tại tôi cũng chỉ có thể an ủi bản thân mình như thế.
Tự lau nước mắt miễn cưỡng trấn định lại. Được rồi, Nếu con bé đã an bài như vậy, thì hẳn là con bé sẽ không có chuyện gì
Phải.
Sau đó trong đầu tôi hoảng loạn tưng bừng. Không biết tiếp theo mình nên nói cái gì và làm chuyện gì nữa. La Võ vịn tôi trở về. Trở lại thời điểm chúng tôi lên lầu tôi vô thức móc trong túi ra cái chìa khóa đi trở về huớng nhà La Võ.
Lúc mở cửa cửa nhà két một tiếng thanh thúy, mới khiến cho con người tôi như tỉnh giấc mộng.
Tôi đang làm gì đây!
Đây là nhà Sầm Chính Nguyên mua, cũng không phải là nhà của tôi.
Tôi nhìn trong lòng bàn tay dính đầy bùn đất cùng chiếc chìa khóa rỉ sắt,đột nhiên tôi tột cùng không biết có nên tiến vào cánh cửa này hay không.
Cô thật sự ở bên cạnh nhà tôi à. La Võ tò mò đi đến quan sát. Anh ta hỏi:”vậy Tại sao người còn chưa vào nhà.”
Tôi đắng chát nói đây chính là nhà mà Sầm Chínn Nguyên mua không phải nhà của tôi.
Sầm Chính Nguyên là ai.?
Là người mà anh đã gặp qua- Sơn Kim Hào đạo sĩ.. Sơn Kim Hào -Sầm Chính.. tôi vừa nói vẫn bước vào bên trong nhà mở đèn.
Đúng thời điểm mở đèn ra, trong phòng hết thảy vẫn y nguyên như một tháng trước lúc tôi rời đi. Nhưng lại thiếu đi tiếng của người bạn. Tiểu Lắp Bắp -Hạ Doanh Doanh.
Tôi ngồi trên ghế sa lon,đột nhiên một cảm giác mệt mỏi theo nhau mà đến.
Tôi nhắm mắt lại chỉ nghe được rõ âm thanh ồn ào:” Người thật là luyện Tích cốc thuật rồi. Một tháng không ăn mà bụng không đói sao,có muốn ăn chút gì hay không. Để tôi đi xem trong tủ lạnh còn có gì có thể ăn được không.”
La Võ thực sự là một người quan tâm kẻ khác,mặc kệ cho tôi có đồng ý hay không hắn đều mở tủ lạnh.
Tiếp theo là đến phòng bếp bật lửa và nấu đồ ăn.
Không quá 5 phút trong bếp liền truyền đến đến mùi thơm của đồ ăn.
Không lâu sau anh tliền trở về trước mặt của tôi.
Tôi nhìn phòng bếp của cô đã hơn một tháng không mở lửa. Trong tủ lạnh rất nhiều đầu ăn không thể dùng được cho nên đơn giản làm cho cô một bát mì. Cô yên tâm đi tôi không biết làm cơm, nhưng nếu chỉ là mì thì có thể ăn được. La Võ ân cần nói.
Tôi mở mắt gật đầu.
Con gái bị ném đi,một điểm khẩu vị đều không có. Nhưng tôi không tiện thể liện thái độ làm phật ý hảo tâm của La Võ. Ngay trước mặt hắn vẫn ăn vài miếng nhưng vị chỉ như nhai rơm.
Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi sẽ về nhà trước. Còn chuyện gì ngày mai hẵng nói.l La Võ yếu ớt lên tiếng.
Tôi gật đầu, thế là hắn liền trở về.
Tôi cứ cuối người ăn,chính bản thân cũng không biết mùi vị đồ ăn là gì. Trong lòng thầm nghĩ tột cùng hôm nay muốn đi tìm Tiểu La Bạch hay không.
Nếu lần này thực sự là ve sầu thoát xác, hiển nhiên Tiểu La bạch tự biên tự diễn một vở kịch. Một là vì để La Võ không bị ảnh hưởng. Hai là để thoát mệnh. Con bé hiển nhiên không biết người mẹ này đang còn sống trên đời, cho nên trong kế hoạch không lưu lại bất kỳ manh mối gì cho tôi. Tôi cuối cùng cũng không một tia hi vọng chẳng biết tìm con bé ở đâu.
Tôi lại liền sợ nếu tôi đi tìm con bé,ngược lại sẽ làm bại lộ hành tung của nó sẽ khiến cho Sầm Chín Nguyên lần Theo dấu vết.
Phải rồi.
Vậy thì tôi phải đi tìm Sầm Chín Nguyên trước.
Bởi vì dưới lầu không có dấu vết máu của con gái tôi. Đối với Sầm Chín Nguyên cho dù tới đó hắn cũng cũng lo lắng đi tìm con bé mà thôi.
Rõ ràng phải tìm Sầm Chín Nguyên trước, trực tiếp xác nhận trong tay hắn không có manh mối của Tiểu La Bạch tôi mới có thể yên tâm rằng con bé an toàn.
Đi.
Ngày mai liền đi phòng khám Lâm Thị điều tra một phen.
Thời điểm tôi và ra quyết định ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập. Là tiếng của La võ:” La Hy, Cô đang ở nhà sao,mở cửa một chút,tôi có việc gấp cần tìm cô mau mở cửa nhanh lên.”
Có chuyện gì vậy.?
Tôi tranh thủ thời gian buông đũa xuống đứng dậy đi ra mở cửa.
Vừa mở cửa, La Võ liền lo lắng xông tới tóm lấy vai của tô:” La Hy, Mỹ Linh không có trở về, cô ấy đi tìm con mèo,thế nhưng.. nhưng Tiểu Mặc nó… Nói chuyện được nữa câu được nhiên La Võ đổi giọng:
Đã mấy tiếng đồng hồ rồi,trời đều đã sắp sáng, Mỹ Linh vẫn chưa về không biết cô ấy có xảy ra chuyện gì không. Nhưng đám quỷ đều có thể tìm được tôi thì nhất định cũng sẽ tìm được cô ấy. Tôi phải làm sao bây giờ? vạn nhất lỡ cô ấy xảy ra chuyện gì thì tôi chắc chắn sẽ không muốn sống.
Mỹ Linh vẫn chưa về nhà?.
Tôi mau chóng trấn an anh ấy:” Đừng lo lắng Sầm Chín Nguyên ngay từ khi bắt đầu không có ý định tổn thương tính mạng của người vô tội. Cho nên mục tiêu của hắn rất rõ ràng. Ở bên trên nhà anh cũng đều vì muốn Củ Cải nhỏ mà thôi. Nếu đêm nay Mỹ Linh chưa về theo lý thuyết, hẳn là đã tránh thoát một kiếp nạn. Mà cho dù gặp bất chắc cũng chẳng có liên quan gì tới Sầm Chín Nguyên.”
Nhưng cô ấy không có trở về.
Để tôi giúp anh tìm xem. Tôi nhẹ nhàng tránh khỏi. Đi đến chân dung của Long Hổ tổ sư gia. Điện thờ bên trên trãi đầy tro bụi. Đã lâu không đụng tới mới như vậy.
Đứng trước một người tiền nhiệm có địa vị quan trọng như vậy dĩ nhiên tôi không thể qua loa tùy tiện. Vì vậy tôi lấy một chậu nước và cẩn thận lau chùi những thứ trên bàn thờ. Do tình hình rất cấp bách,tôi đã không chuẩn bị đồ cúng tế mới.
Sau khi tôi đem lễ tế thối vào thùng rác tôi thắp lên hai ngọn nến dài. Cầm một nén nhang thơm bắt quyết, đọc câu thần chú gọi hồn để đặt câu hỏi.
Xin tổ sư gia chỉ rõ, nữ Nhân Mỹ Linh sát vách tại nhà, nửa đêm giờ tý đi ra ngoài đến nay chưa về. Hiện tại cũng thân ở nơi nào? ta thành tâm hỏi thăm.
Trong tay nén hương anh đột nhiên bốc cháy,rất nhanh cháy thành 2 dài 1 ngắn.
Sắc mặt của tôi lập tức liền thay đổi
Thế nào rồi? La Võ khẩn trương.
Tôi lo âu nhìn hắn.
Thật ra trong một vài tháng nay tôi vẫn luôn quan sát bọn họ. Đôi vợ chồng này này rất thương yêu nhau điều đó tôi rõ mồn một. Bây giờ nếu La Võ biết vợ của hắn lành ít dữ nhiều hắn sẽ thế nào đây.
Cô nói đi. La võ mất kiềm chế liền hỏi.
Tôi thở dài một hơi cầm Hương đưa cho hắn xem thất vọng mà nói:” Người sợ nhất là xảy ra chuyện không hay, Hương sợ nhất là 2 dài 1 ngắn.”
Nói vậy là có ý gì.?
Đây là điểm Đại Hung chỉ sở hiện tại vợ của anh đã gặp bất trắc.
La Võ trng nháy mắt nét mặt liền thay đổi.
Không thể như thế được. Anh ta bần thần.
Hương chính là nói lên điều đó.
Tôi không tin cái này, bây giờ là năm 2019 rồi ai còn tin quỷ thần mà nói. Lời vừa nói ra khỏi miệng La Võ liền hối hận. Anh ta có lẽ nhớ tới chuyện phát sinh tối ngày hôm qua. Vậy là trong lòng một cơn nhói đau thất vọng hỏi:” Thuật này chẳng lẽ cô bao giờ gặp sai sót gì sao…”
Ve sầu thoát xác sao.
Hiện tại tôi cũng chỉ có thể an ủi bản thân mình như thế.
Tự lau nước mắt miễn cưỡng trấn định lại. Được rồi, Nếu con bé đã an bài như vậy, thì hẳn là con bé sẽ không có chuyện gì
Phải.
Sau đó trong đầu tôi hoảng loạn tưng bừng. Không biết tiếp theo mình nên nói cái gì và làm chuyện gì nữa. La Võ vịn tôi trở về. Trở lại thời điểm chúng tôi lên lầu tôi vô thức móc trong túi ra cái chìa khóa đi trở về huớng nhà La Võ.
Lúc mở cửa cửa nhà két một tiếng thanh thúy, mới khiến cho con người tôi như tỉnh giấc mộng.
Tôi đang làm gì đây!
Đây là nhà Sầm Chính Nguyên mua, cũng không phải là nhà của tôi.
Tôi nhìn trong lòng bàn tay dính đầy bùn đất cùng chiếc chìa khóa rỉ sắt,đột nhiên tôi tột cùng không biết có nên tiến vào cánh cửa này hay không.
Cô thật sự ở bên cạnh nhà tôi à. La Võ tò mò đi đến quan sát. Anh ta hỏi:”vậy Tại sao người còn chưa vào nhà.”
Tôi đắng chát nói đây chính là nhà mà Sầm Chínn Nguyên mua không phải nhà của tôi.
Sầm Chính Nguyên là ai.?
Là người mà anh đã gặp qua- Sơn Kim Hào đạo sĩ.. Sơn Kim Hào -Sầm Chính.. tôi vừa nói vẫn bước vào bên trong nhà mở đèn.
Đúng thời điểm mở đèn ra, trong phòng hết thảy vẫn y nguyên như một tháng trước lúc tôi rời đi. Nhưng lại thiếu đi tiếng của người bạn. Tiểu Lắp Bắp -Hạ Doanh Doanh.
Tôi ngồi trên ghế sa lon,đột nhiên một cảm giác mệt mỏi theo nhau mà đến.
Tôi nhắm mắt lại chỉ nghe được rõ âm thanh ồn ào:” Người thật là luyện Tích cốc thuật rồi. Một tháng không ăn mà bụng không đói sao,có muốn ăn chút gì hay không. Để tôi đi xem trong tủ lạnh còn có gì có thể ăn được không.”
La Võ thực sự là một người quan tâm kẻ khác,mặc kệ cho tôi có đồng ý hay không hắn đều mở tủ lạnh.
Tiếp theo là đến phòng bếp bật lửa và nấu đồ ăn.
Không quá 5 phút trong bếp liền truyền đến đến mùi thơm của đồ ăn.
Không lâu sau anh tliền trở về trước mặt của tôi.
Tôi nhìn phòng bếp của cô đã hơn một tháng không mở lửa. Trong tủ lạnh rất nhiều đầu ăn không thể dùng được cho nên đơn giản làm cho cô một bát mì. Cô yên tâm đi tôi không biết làm cơm, nhưng nếu chỉ là mì thì có thể ăn được. La Võ ân cần nói.
Tôi mở mắt gật đầu.
Con gái bị ném đi,một điểm khẩu vị đều không có. Nhưng tôi không tiện thể liện thái độ làm phật ý hảo tâm của La Võ. Ngay trước mặt hắn vẫn ăn vài miếng nhưng vị chỉ như nhai rơm.
Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi sẽ về nhà trước. Còn chuyện gì ngày mai hẵng nói.l La Võ yếu ớt lên tiếng.
Tôi gật đầu, thế là hắn liền trở về.
Tôi cứ cuối người ăn,chính bản thân cũng không biết mùi vị đồ ăn là gì. Trong lòng thầm nghĩ tột cùng hôm nay muốn đi tìm Tiểu La Bạch hay không.
Nếu lần này thực sự là ve sầu thoát xác, hiển nhiên Tiểu La bạch tự biên tự diễn một vở kịch. Một là vì để La Võ không bị ảnh hưởng. Hai là để thoát mệnh. Con bé hiển nhiên không biết người mẹ này đang còn sống trên đời, cho nên trong kế hoạch không lưu lại bất kỳ manh mối gì cho tôi. Tôi cuối cùng cũng không một tia hi vọng chẳng biết tìm con bé ở đâu.
Tôi lại liền sợ nếu tôi đi tìm con bé,ngược lại sẽ làm bại lộ hành tung của nó sẽ khiến cho Sầm Chín Nguyên lần Theo dấu vết.
Phải rồi.
Vậy thì tôi phải đi tìm Sầm Chín Nguyên trước.
Bởi vì dưới lầu không có dấu vết máu của con gái tôi. Đối với Sầm Chín Nguyên cho dù tới đó hắn cũng cũng lo lắng đi tìm con bé mà thôi.
Rõ ràng phải tìm Sầm Chín Nguyên trước, trực tiếp xác nhận trong tay hắn không có manh mối của Tiểu La Bạch tôi mới có thể yên tâm rằng con bé an toàn.
Đi.
Ngày mai liền đi phòng khám Lâm Thị điều tra một phen.
Thời điểm tôi và ra quyết định ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập. Là tiếng của La võ:” La Hy, Cô đang ở nhà sao,mở cửa một chút,tôi có việc gấp cần tìm cô mau mở cửa nhanh lên.”
Có chuyện gì vậy.?
Tôi tranh thủ thời gian buông đũa xuống đứng dậy đi ra mở cửa.
Vừa mở cửa, La Võ liền lo lắng xông tới tóm lấy vai của tô:” La Hy, Mỹ Linh không có trở về, cô ấy đi tìm con mèo,thế nhưng.. nhưng Tiểu Mặc nó… Nói chuyện được nữa câu được nhiên La Võ đổi giọng:
Đã mấy tiếng đồng hồ rồi,trời đều đã sắp sáng, Mỹ Linh vẫn chưa về không biết cô ấy có xảy ra chuyện gì không. Nhưng đám quỷ đều có thể tìm được tôi thì nhất định cũng sẽ tìm được cô ấy. Tôi phải làm sao bây giờ? vạn nhất lỡ cô ấy xảy ra chuyện gì thì tôi chắc chắn sẽ không muốn sống.
Mỹ Linh vẫn chưa về nhà?.
Tôi mau chóng trấn an anh ấy:” Đừng lo lắng Sầm Chín Nguyên ngay từ khi bắt đầu không có ý định tổn thương tính mạng của người vô tội. Cho nên mục tiêu của hắn rất rõ ràng. Ở bên trên nhà anh cũng đều vì muốn Củ Cải nhỏ mà thôi. Nếu đêm nay Mỹ Linh chưa về theo lý thuyết, hẳn là đã tránh thoát một kiếp nạn. Mà cho dù gặp bất chắc cũng chẳng có liên quan gì tới Sầm Chín Nguyên.”
Nhưng cô ấy không có trở về.
Để tôi giúp anh tìm xem. Tôi nhẹ nhàng tránh khỏi. Đi đến chân dung của Long Hổ tổ sư gia. Điện thờ bên trên trãi đầy tro bụi. Đã lâu không đụng tới mới như vậy.
Đứng trước một người tiền nhiệm có địa vị quan trọng như vậy dĩ nhiên tôi không thể qua loa tùy tiện. Vì vậy tôi lấy một chậu nước và cẩn thận lau chùi những thứ trên bàn thờ. Do tình hình rất cấp bách,tôi đã không chuẩn bị đồ cúng tế mới.
Sau khi tôi đem lễ tế thối vào thùng rác tôi thắp lên hai ngọn nến dài. Cầm một nén nhang thơm bắt quyết, đọc câu thần chú gọi hồn để đặt câu hỏi.
Xin tổ sư gia chỉ rõ, nữ Nhân Mỹ Linh sát vách tại nhà, nửa đêm giờ tý đi ra ngoài đến nay chưa về. Hiện tại cũng thân ở nơi nào? ta thành tâm hỏi thăm.
Trong tay nén hương anh đột nhiên bốc cháy,rất nhanh cháy thành 2 dài 1 ngắn.
Sắc mặt của tôi lập tức liền thay đổi
Thế nào rồi? La Võ khẩn trương.
Tôi lo âu nhìn hắn.
Thật ra trong một vài tháng nay tôi vẫn luôn quan sát bọn họ. Đôi vợ chồng này này rất thương yêu nhau điều đó tôi rõ mồn một. Bây giờ nếu La Võ biết vợ của hắn lành ít dữ nhiều hắn sẽ thế nào đây.
Cô nói đi. La võ mất kiềm chế liền hỏi.
Tôi thở dài một hơi cầm Hương đưa cho hắn xem thất vọng mà nói:” Người sợ nhất là xảy ra chuyện không hay, Hương sợ nhất là 2 dài 1 ngắn.”
Nói vậy là có ý gì.?
Đây là điểm Đại Hung chỉ sở hiện tại vợ của anh đã gặp bất trắc.
La Võ trng nháy mắt nét mặt liền thay đổi.
Không thể như thế được. Anh ta bần thần.
Hương chính là nói lên điều đó.
Tôi không tin cái này, bây giờ là năm 2019 rồi ai còn tin quỷ thần mà nói. Lời vừa nói ra khỏi miệng La Võ liền hối hận. Anh ta có lẽ nhớ tới chuyện phát sinh tối ngày hôm qua. Vậy là trong lòng một cơn nhói đau thất vọng hỏi:” Thuật này chẳng lẽ cô bao giờ gặp sai sót gì sao…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.