Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ấm Áp Từ Anh
Chương 23: Bất ngờ
NG Nguyen 1119
04/01/2024
Khi ánh nắng buổi sáng rọi vào khung cửa kính. Đồng Tịch khẽ mở mắt ra.
Lục Tử Ngôn đang nhìn cô, giọng ôn nhu.
“Bà xã! Chào buổi sáng.”
Mỗi sáng chỉ cần nhìn anh như vậy cô đã thấy ngọt ngào muốn chết rồi.
“Anh dậy từ lúc nào, nhìn em bao lâu rồi?”
“Khá lâu. Sao vậy?”
Đồng Tịch che mặt vùi vào trong chăn.
“Mới ngủ dậy sẽ rất xấu.”
Lục Tử Ngôn bật cười.
“…” Đồng Tịch nghe giọng cười của anh càng xấu hổ lợi hại hơn. Có phải rất xấu không.
Lục Tử Ngôn ôm chặt cô vào lồng ngực mình.
“Anh chỉ thấy một cô gái rất xinh đẹp và đáng yêu trên giường thôi.”
“Dẻo miệng.”
Quả thật, từ lúc kết hôn với Lục Tử Ngôn cuộc sống của cô vô cùng êm ái. Mỗi một ngày trôi qua đều rất đáng trân trọng.
“Không nói với anh nữa. Em đi làm đây.”
Cô muốn xuống giường.
Lục Tử Ngôn bắt đắc dĩ nới lỏng tay ra. Thật sự là nhìn cô như vậy lại càng muốn đè xuống mà khi dễ.
Ăn chay ngần ấy năm vừa nếm được vị thịt liền không thể kiềm chế được. Nhưng biết phải làm sao đây. Cô vợ nhỏ của anh quá ngọt ngào.
Đồng Tịch thay quần áo xong liền xuống bếp nấu bữa sáng.
Thật ra bữa sáng mà cô chuẩn bị là bánh bao, sữa đậu nành nóng.
Xoay người lại, cô đã nhìn thấy Lục Tử Ngôn phía sau.
“Nay ăn tạm vậy. Hôm qua, em về hơi muộn nên…”
Cô hơi xấu hổ. Thẻ của anh cũng đưa cho mình vậy mà cứ bắt anh những thứ này.
“Nghĩ gì vậy. Ăn sáng!”
“Ừm!”
Cô ngồi xuống.
Lúc này, tin nhắn điện thoại vang lên. Đồng Tịch với lấy mở ra xem.
“…” Đồng Tịch nhìn đến hoa cả mắt. Chỉ có tấm ảnh mờ ảo tay trong tay của hai người lại gây nên cơn bão tin như vậy. Cô nhìn sang anh.
Lục Tử Ngôn nâng mắt, đặt ly nước ấm xuống.
“Sao vậy?”
“Anh tự xem đi.” Cô đẩy điện thoại sang cho anh.
Lục Tử Ngôn lướt một lượt. Đa số điều là xin ảnh chủ nhân của bàn tay đẹp đẽ ấy. Ganh tị quá… Cảm giác ngọt ngào tràn cả màn hình điện thoại… Đủ thứ các kiểu.
Đồng Tịch lại nhớ đến vấn đề hôm qua, cô nhìn anh.
“Ông xã! Hôm qua có người hỏi em về chiếc điện thoại này. Có vẻ khá kích động. Em không hiểu sao cả.”
Lục Tử Ngôn mỉm cười.
“Em quan tâm làm gì. Xã hội bây giờ luôn rất thực tế. Có lẽ, họ muốn cạnh tranh với nhau để thu hút khách hàng, giả vờ thăm dò các kiểu.”
Đồng Tịch nghe vô cùng có lí.
“Không hổ là người từng làm ăn.”
“Em nói xem anh từng làm gì?”
“Anh nói kinh doanh nhỏ. Vậy cụ thể là gì?”
Nghe anh nói cô cũng tò mò hỏi sâu hơn. Hiểu chồng mình thêm một chút cũng không gọi là quá đáng.
“Cuối tuần này anh sẽ về nước S.”
Câu trả lời không hề liên quan một chút nào. ngôn tình sủng
Đồng Tịch khựng lại ngẩng mặt lên nhìn anh, nụ cười cũng tắt dần. Nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường.
“Ừm vậy…”
“Có một cô gái nói với anh Lăng Thành rất đẹp. Vì vậy, anh muốn đưa cô ấy đi cùng. Không biết là… Em sẵn lòng không?”
Đồng Tịch vành tai nóng lên. Rõ ràng là anh đang trêu cô hôm đó mà. Nhưng không phải người hưởng lợi nhiều nhất vẫn là anh sao.
“Anh… Còn dám trêu em.”
Anh nắm lấy tay cô.
“Anh nói thật. Em có thể đi cùng anh không?”
Đồng Tịch tất nhiên là rất vui rồi. Nhưng vẫn tỏ ra mình không hề đòi hỏi.
“Đi thì đi. Bỏ anh một mình em mới không yên tâm.”
“Được! Anh cần em chăm sóc được chưa.”
Anh cưng chiều xoa xoa má cô.
“Vậy còn được. Em đi làm đây.”
Cô đứng dậy.
Lục Tử Ngôn kéo tay cô giữ lại.
Đồng Tịch nhìn anh.
Một nụ hôn áp lên môi.
“Thủ tục buổi sáng!”
Đồng Tịch bật cười.
“Anh cũng lắm trò lắm nha.”
Nói thì nói nhưng trong lòng sắp bị sự ngọt ngào của anh làm nhũn ra rồi.
Cô mà ở lại thêm một chút nữa chắc chắn sẽ không nở rời khỏi anh mất. Xoay người lại vẫy tay chào anh ra cửa.
Lục Tử Ngôn cong môi.
Cánh cửa vừa khép lại nụ cười cũng tắt dần. Thay vào đó là gương mặt lạnh lẽo chẳng có chút độ ấm nào.
Lấy điện thoại ra, anh gõ gõ ấn gửi đi.
Lại một tin nhắn trả về.
[…]
Đồng Tịch vừa đến cổng công ty thì mọi người tụ tập phía trước vô cùng đông đúc. Có khi là toàn bộ nhân viên thì phải.
Cô đi đến ghé tai qua hỏi một đồng nghiệp.
“Tại sao mọi người đều ở đây? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Tôi cũng không rõ. Chỉ loáng thoáng nói công ty bất động sản này đã được thu lại. Còn bảo chúng ta ở đây chào người đại diện tổng công ty thu mua gì đó.”
“Thu mua?”
Cô cũng ngạc nhiên. Sao chẳng nghe ai nói về vấn đề này. Đột nhiên lại bị thu mua… Càng nghe càng mơ hồ. Công ty này cũng không phải nhỏ… Nếu để thu mua nó một cách dễ dàng như vậy chắc chắn là nhân vật phong vân nào đó.
Nhưng nếu vậy cũng tốt, Tô An Kiều sẽ không thể lên mặt đàn áp cô trong công việc được. Ai làm chủ cũng được chỉ cần tiền lương cô được chuyển đúng thời điểm là được.
Tô An Kiều cao ngạo đứng phía trước, ăn mặc gợi cảm trang điểm vô cùng tỉ mỉ. Rõ ràng mục đích chính là gây sự chú ý cho người đại diện sắp đến.
Lục Tử Ngôn đang nhìn cô, giọng ôn nhu.
“Bà xã! Chào buổi sáng.”
Mỗi sáng chỉ cần nhìn anh như vậy cô đã thấy ngọt ngào muốn chết rồi.
“Anh dậy từ lúc nào, nhìn em bao lâu rồi?”
“Khá lâu. Sao vậy?”
Đồng Tịch che mặt vùi vào trong chăn.
“Mới ngủ dậy sẽ rất xấu.”
Lục Tử Ngôn bật cười.
“…” Đồng Tịch nghe giọng cười của anh càng xấu hổ lợi hại hơn. Có phải rất xấu không.
Lục Tử Ngôn ôm chặt cô vào lồng ngực mình.
“Anh chỉ thấy một cô gái rất xinh đẹp và đáng yêu trên giường thôi.”
“Dẻo miệng.”
Quả thật, từ lúc kết hôn với Lục Tử Ngôn cuộc sống của cô vô cùng êm ái. Mỗi một ngày trôi qua đều rất đáng trân trọng.
“Không nói với anh nữa. Em đi làm đây.”
Cô muốn xuống giường.
Lục Tử Ngôn bắt đắc dĩ nới lỏng tay ra. Thật sự là nhìn cô như vậy lại càng muốn đè xuống mà khi dễ.
Ăn chay ngần ấy năm vừa nếm được vị thịt liền không thể kiềm chế được. Nhưng biết phải làm sao đây. Cô vợ nhỏ của anh quá ngọt ngào.
Đồng Tịch thay quần áo xong liền xuống bếp nấu bữa sáng.
Thật ra bữa sáng mà cô chuẩn bị là bánh bao, sữa đậu nành nóng.
Xoay người lại, cô đã nhìn thấy Lục Tử Ngôn phía sau.
“Nay ăn tạm vậy. Hôm qua, em về hơi muộn nên…”
Cô hơi xấu hổ. Thẻ của anh cũng đưa cho mình vậy mà cứ bắt anh những thứ này.
“Nghĩ gì vậy. Ăn sáng!”
“Ừm!”
Cô ngồi xuống.
Lúc này, tin nhắn điện thoại vang lên. Đồng Tịch với lấy mở ra xem.
“…” Đồng Tịch nhìn đến hoa cả mắt. Chỉ có tấm ảnh mờ ảo tay trong tay của hai người lại gây nên cơn bão tin như vậy. Cô nhìn sang anh.
Lục Tử Ngôn nâng mắt, đặt ly nước ấm xuống.
“Sao vậy?”
“Anh tự xem đi.” Cô đẩy điện thoại sang cho anh.
Lục Tử Ngôn lướt một lượt. Đa số điều là xin ảnh chủ nhân của bàn tay đẹp đẽ ấy. Ganh tị quá… Cảm giác ngọt ngào tràn cả màn hình điện thoại… Đủ thứ các kiểu.
Đồng Tịch lại nhớ đến vấn đề hôm qua, cô nhìn anh.
“Ông xã! Hôm qua có người hỏi em về chiếc điện thoại này. Có vẻ khá kích động. Em không hiểu sao cả.”
Lục Tử Ngôn mỉm cười.
“Em quan tâm làm gì. Xã hội bây giờ luôn rất thực tế. Có lẽ, họ muốn cạnh tranh với nhau để thu hút khách hàng, giả vờ thăm dò các kiểu.”
Đồng Tịch nghe vô cùng có lí.
“Không hổ là người từng làm ăn.”
“Em nói xem anh từng làm gì?”
“Anh nói kinh doanh nhỏ. Vậy cụ thể là gì?”
Nghe anh nói cô cũng tò mò hỏi sâu hơn. Hiểu chồng mình thêm một chút cũng không gọi là quá đáng.
“Cuối tuần này anh sẽ về nước S.”
Câu trả lời không hề liên quan một chút nào. ngôn tình sủng
Đồng Tịch khựng lại ngẩng mặt lên nhìn anh, nụ cười cũng tắt dần. Nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường.
“Ừm vậy…”
“Có một cô gái nói với anh Lăng Thành rất đẹp. Vì vậy, anh muốn đưa cô ấy đi cùng. Không biết là… Em sẵn lòng không?”
Đồng Tịch vành tai nóng lên. Rõ ràng là anh đang trêu cô hôm đó mà. Nhưng không phải người hưởng lợi nhiều nhất vẫn là anh sao.
“Anh… Còn dám trêu em.”
Anh nắm lấy tay cô.
“Anh nói thật. Em có thể đi cùng anh không?”
Đồng Tịch tất nhiên là rất vui rồi. Nhưng vẫn tỏ ra mình không hề đòi hỏi.
“Đi thì đi. Bỏ anh một mình em mới không yên tâm.”
“Được! Anh cần em chăm sóc được chưa.”
Anh cưng chiều xoa xoa má cô.
“Vậy còn được. Em đi làm đây.”
Cô đứng dậy.
Lục Tử Ngôn kéo tay cô giữ lại.
Đồng Tịch nhìn anh.
Một nụ hôn áp lên môi.
“Thủ tục buổi sáng!”
Đồng Tịch bật cười.
“Anh cũng lắm trò lắm nha.”
Nói thì nói nhưng trong lòng sắp bị sự ngọt ngào của anh làm nhũn ra rồi.
Cô mà ở lại thêm một chút nữa chắc chắn sẽ không nở rời khỏi anh mất. Xoay người lại vẫy tay chào anh ra cửa.
Lục Tử Ngôn cong môi.
Cánh cửa vừa khép lại nụ cười cũng tắt dần. Thay vào đó là gương mặt lạnh lẽo chẳng có chút độ ấm nào.
Lấy điện thoại ra, anh gõ gõ ấn gửi đi.
Lại một tin nhắn trả về.
[…]
Đồng Tịch vừa đến cổng công ty thì mọi người tụ tập phía trước vô cùng đông đúc. Có khi là toàn bộ nhân viên thì phải.
Cô đi đến ghé tai qua hỏi một đồng nghiệp.
“Tại sao mọi người đều ở đây? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Tôi cũng không rõ. Chỉ loáng thoáng nói công ty bất động sản này đã được thu lại. Còn bảo chúng ta ở đây chào người đại diện tổng công ty thu mua gì đó.”
“Thu mua?”
Cô cũng ngạc nhiên. Sao chẳng nghe ai nói về vấn đề này. Đột nhiên lại bị thu mua… Càng nghe càng mơ hồ. Công ty này cũng không phải nhỏ… Nếu để thu mua nó một cách dễ dàng như vậy chắc chắn là nhân vật phong vân nào đó.
Nhưng nếu vậy cũng tốt, Tô An Kiều sẽ không thể lên mặt đàn áp cô trong công việc được. Ai làm chủ cũng được chỉ cần tiền lương cô được chuyển đúng thời điểm là được.
Tô An Kiều cao ngạo đứng phía trước, ăn mặc gợi cảm trang điểm vô cùng tỉ mỉ. Rõ ràng mục đích chính là gây sự chú ý cho người đại diện sắp đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.