Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ấm Áp Từ Anh
Chương 22: Vòng tay ấm
NG Nguyen 1119
04/01/2024
Đồng Tịch trở về nhà khá muộn vì Tô An Kiều. Cô ta đánh không được Đồng Tịch nên ghi thù mới dùng công việc để đàn áp.
Vừa đến cửa, cô chỉnh lại quần áo để không nhìn thấy vẻ mệt mỏi của mình.
Mở cửa ra, cả căn nhà tối om.
Sự lo lắng bắt đầu ập đến.
"Ông xã, anh đâu rồi. Trả lời em! Lục, Tử Ngôn. Cố gắng đứng vững tìm vị trí bật đèn. Nhưng không thể bật được.
Cô bắt đầu hốt hoảng muốn tìm người giúp đỡ.
Bất ngờ ánh sáng nhỏ loé lên.
Cô sững sờ đứng yên, âm thanh bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên. Là Lục Tử Ngôn, dưới ánh nến mờ ảo nhìn anh càng không chân thật một chút nào. Cô chầm chạm bước về phía anh. Cố nén tiếng khóc của chính mình. Hoá ra, hôm nay là sinh nhật mình đến cô còn không nhớ nổi. Vậy mà…
“Cầu nguyện đi em.”
Đồng Tịch chấp tay, nhắm mắt cầu nguyện. Cô mở mắt ra, cúi xuống thổi nến.
Lúc ánh nến bánh sinh nhật tắt, đèn đã được anh bật sáng.
Anh đặt chiếc bánh kem lên bàn.
Đồng Tịch nhìn anh.
Lục Tử Ngôn dang tay ra.
Đồng Tịch khụy xuống ôm chặt lấy anh, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống, ướt đẫm cả một mảng áo anh.
Lục Tử Ngôn xoa xoa mái tóc dài dịu dàng lên tiếng.
“Có phải anh đã làm em không vui. Anh xin lỗi.”
Đồng Tịch lắc đầu vẫn cố tựa vào anh. Sau một lúc, cô mới ngẩng đôi mắt ươn ướt lên nhìn anh.
“Lúc không nhìn thấy anh, em rất sợ…”
“Anh chỉ muốn cho em một bất ngờ. Xin lỗi em!”
Đồng Tịch lắc đầu.
“Em vui lắm!”
Cô nhoài người hôn lên môi anh.
Lục Tử Ngôn mỉm cười. Cô vợ nhỏ này vậy mà đã thỏa mãn rồi sao… Anh còn có nhiều thứ dành cho cô. Hiện tại, vẫn để cô chịu thiệt thòi một chút. Ai dám ức hiếp cô, tất cả phải trả giá.
“Có thể cho anh biết em ước gì không?”
Đồng Tịch mỉm cười lắc đầu.
“Nói ra sẽ không linh nghiệm nữa.”
“Ừm!”
Đồng Tịch ánh mắt rõ ràng vô cùng hạnh phúc nhìn anh. Cô chỉ ước một điều duy nhất… Có thể cùng anh đến hết quãng đời còn lại.
[Buổi tối, vô cùng ấm áp hạnh phúc bên người mình yêu thương.]
Đồng Tịch chụp bức ảnh, tay trong tay cùng một người đàn ông không nhìn rõ. Bên cạnh không chiếc bánh kem, không gian vô cùng ấm áp.
Dòng trạng thái của cô bất ngờ bùng nổ bởi sự tò mò.
Lâm Anh là người kích động nhất phải ngồi bật dậy khỏi giường.
[…]
Đồng Tịch từ phòng tắm bước ra, tay vẫn còn lau tóc. Cô ngồi xuống cạnh anh. Ánh mắt tò mò nhìn màn hình điện thoại của anh.
Lục Tử Ngôn cũng không có gì phải che giấu cả.
Đồng Tịch nhìn thấy bên trong là vườn dâu chín mọng vô cùng đẹp mắt. Những khóm hoa đủ màu sắc. Nhưng cái khiến cô chú ý hơn cả là trên mu bàn tay anh lại có thêm vết thương. Dù đối với người khác thì rất bình thường nhưng với làn da anh thì không thể phớt lờ được.
“Thích không?”
Đồng Tịch giật mình.
“Em…”
Anh quay lại.
“Sao vậy?”
Cô nắm lấy tay anh.
“Còn đau không? Tại sao không nói với em.”
Anh áp trán mình tựa vào trán cô giọng trầm ấm lại rất cưng chiều.
“Cô vợ nhỏ này khiến anh không nở rời xa rồi. Biết phải làm sao đây.”
Đồng Tịch đã lớn như vậy rồi lần đầu tiên được gọi là “cô vợ nhỏ” có chút ngượng ngùng.
Nhìn cô như vậy rất đáng yêu. Anh lấy chiếc khăn cô cầm trên tay.
“Để anh lau giúp em”
“Ừm!”
Cô khẽ gật đầu.
Cảm giác được người chung chăn gối quan tâm chăm sóc quả thật rất hạnh phúc. Mỗi tối lúc đi ngủ cũng được nằm trong vòng tay ấm áp của người bên cạnh. Dường như cả thế giới bộn bề đều không còn là gánh nặng nữa.
Lục Tử Ngôn dịch người lên giường.
Cô luôn biết lực tay anh rất tốt không cần bất kì ai trợ giúp. Quả thật nhiều lúc cô quên mất rằng anh không thể đi lại như người bình thường. Nhưng cô biết trước khi tốt như hiện tại anh đã trải qua vô số cực khổ.
“Ngủ thôi cũng không còn sớm nữa.”
Cô nằm xuống.
“Ngủ ngon!”
Lục Tử Ngôn nằm xuống bên cạnh vòng tay ôm lấy eo cô. Cọ cọ vào hõm vai lại hôn lên chiếc cổ trắng ngần.
Đồng Tịch vì nhột mà bật cười xoay người lại nhìn anh.
Lục Tử Ngôn luôn có một sự thu hút đặc biệt, mỗi lần đối diện với anh cô lại không biết mình bị ma xui quỷ khiến. Cứ muốn gần anh hơn… Cô luôn là một người bảo thủ nhưng từ khi gặp anh nó đã thay đổi rất nhiều đến bản thân mình còn ngạt nhiên.
Vẫn còn đang chìm đắm vào suy nghĩ.
Bên dưới váy dạ để xuất hiện bàn tay ấm áp. Anh nhoài người đè cô dưới thân mình, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Cảm giác xâm nhập vào trong khoang miệng với cùng chân thật… Lần này, cô không hề say nên có thể cảm nhận từng tế bào mình đều bị anh kích thích đến khó tả.
Khi da thịt cọ xác vào nhau, cảm xúc thăng hoa khiến cô như bị anh đưa vào một thế giới chỉ có hai người càng lúc càng trầm luân.
[…]
Sau cuộc hoan ái, là một vòng tay ấm áp đưa cô vào giấc ngủ ngọt ngào.
Vừa đến cửa, cô chỉnh lại quần áo để không nhìn thấy vẻ mệt mỏi của mình.
Mở cửa ra, cả căn nhà tối om.
Sự lo lắng bắt đầu ập đến.
"Ông xã, anh đâu rồi. Trả lời em! Lục, Tử Ngôn. Cố gắng đứng vững tìm vị trí bật đèn. Nhưng không thể bật được.
Cô bắt đầu hốt hoảng muốn tìm người giúp đỡ.
Bất ngờ ánh sáng nhỏ loé lên.
Cô sững sờ đứng yên, âm thanh bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên. Là Lục Tử Ngôn, dưới ánh nến mờ ảo nhìn anh càng không chân thật một chút nào. Cô chầm chạm bước về phía anh. Cố nén tiếng khóc của chính mình. Hoá ra, hôm nay là sinh nhật mình đến cô còn không nhớ nổi. Vậy mà…
“Cầu nguyện đi em.”
Đồng Tịch chấp tay, nhắm mắt cầu nguyện. Cô mở mắt ra, cúi xuống thổi nến.
Lúc ánh nến bánh sinh nhật tắt, đèn đã được anh bật sáng.
Anh đặt chiếc bánh kem lên bàn.
Đồng Tịch nhìn anh.
Lục Tử Ngôn dang tay ra.
Đồng Tịch khụy xuống ôm chặt lấy anh, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống, ướt đẫm cả một mảng áo anh.
Lục Tử Ngôn xoa xoa mái tóc dài dịu dàng lên tiếng.
“Có phải anh đã làm em không vui. Anh xin lỗi.”
Đồng Tịch lắc đầu vẫn cố tựa vào anh. Sau một lúc, cô mới ngẩng đôi mắt ươn ướt lên nhìn anh.
“Lúc không nhìn thấy anh, em rất sợ…”
“Anh chỉ muốn cho em một bất ngờ. Xin lỗi em!”
Đồng Tịch lắc đầu.
“Em vui lắm!”
Cô nhoài người hôn lên môi anh.
Lục Tử Ngôn mỉm cười. Cô vợ nhỏ này vậy mà đã thỏa mãn rồi sao… Anh còn có nhiều thứ dành cho cô. Hiện tại, vẫn để cô chịu thiệt thòi một chút. Ai dám ức hiếp cô, tất cả phải trả giá.
“Có thể cho anh biết em ước gì không?”
Đồng Tịch mỉm cười lắc đầu.
“Nói ra sẽ không linh nghiệm nữa.”
“Ừm!”
Đồng Tịch ánh mắt rõ ràng vô cùng hạnh phúc nhìn anh. Cô chỉ ước một điều duy nhất… Có thể cùng anh đến hết quãng đời còn lại.
[Buổi tối, vô cùng ấm áp hạnh phúc bên người mình yêu thương.]
Đồng Tịch chụp bức ảnh, tay trong tay cùng một người đàn ông không nhìn rõ. Bên cạnh không chiếc bánh kem, không gian vô cùng ấm áp.
Dòng trạng thái của cô bất ngờ bùng nổ bởi sự tò mò.
Lâm Anh là người kích động nhất phải ngồi bật dậy khỏi giường.
[…]
Đồng Tịch từ phòng tắm bước ra, tay vẫn còn lau tóc. Cô ngồi xuống cạnh anh. Ánh mắt tò mò nhìn màn hình điện thoại của anh.
Lục Tử Ngôn cũng không có gì phải che giấu cả.
Đồng Tịch nhìn thấy bên trong là vườn dâu chín mọng vô cùng đẹp mắt. Những khóm hoa đủ màu sắc. Nhưng cái khiến cô chú ý hơn cả là trên mu bàn tay anh lại có thêm vết thương. Dù đối với người khác thì rất bình thường nhưng với làn da anh thì không thể phớt lờ được.
“Thích không?”
Đồng Tịch giật mình.
“Em…”
Anh quay lại.
“Sao vậy?”
Cô nắm lấy tay anh.
“Còn đau không? Tại sao không nói với em.”
Anh áp trán mình tựa vào trán cô giọng trầm ấm lại rất cưng chiều.
“Cô vợ nhỏ này khiến anh không nở rời xa rồi. Biết phải làm sao đây.”
Đồng Tịch đã lớn như vậy rồi lần đầu tiên được gọi là “cô vợ nhỏ” có chút ngượng ngùng.
Nhìn cô như vậy rất đáng yêu. Anh lấy chiếc khăn cô cầm trên tay.
“Để anh lau giúp em”
“Ừm!”
Cô khẽ gật đầu.
Cảm giác được người chung chăn gối quan tâm chăm sóc quả thật rất hạnh phúc. Mỗi tối lúc đi ngủ cũng được nằm trong vòng tay ấm áp của người bên cạnh. Dường như cả thế giới bộn bề đều không còn là gánh nặng nữa.
Lục Tử Ngôn dịch người lên giường.
Cô luôn biết lực tay anh rất tốt không cần bất kì ai trợ giúp. Quả thật nhiều lúc cô quên mất rằng anh không thể đi lại như người bình thường. Nhưng cô biết trước khi tốt như hiện tại anh đã trải qua vô số cực khổ.
“Ngủ thôi cũng không còn sớm nữa.”
Cô nằm xuống.
“Ngủ ngon!”
Lục Tử Ngôn nằm xuống bên cạnh vòng tay ôm lấy eo cô. Cọ cọ vào hõm vai lại hôn lên chiếc cổ trắng ngần.
Đồng Tịch vì nhột mà bật cười xoay người lại nhìn anh.
Lục Tử Ngôn luôn có một sự thu hút đặc biệt, mỗi lần đối diện với anh cô lại không biết mình bị ma xui quỷ khiến. Cứ muốn gần anh hơn… Cô luôn là một người bảo thủ nhưng từ khi gặp anh nó đã thay đổi rất nhiều đến bản thân mình còn ngạt nhiên.
Vẫn còn đang chìm đắm vào suy nghĩ.
Bên dưới váy dạ để xuất hiện bàn tay ấm áp. Anh nhoài người đè cô dưới thân mình, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Cảm giác xâm nhập vào trong khoang miệng với cùng chân thật… Lần này, cô không hề say nên có thể cảm nhận từng tế bào mình đều bị anh kích thích đến khó tả.
Khi da thịt cọ xác vào nhau, cảm xúc thăng hoa khiến cô như bị anh đưa vào một thế giới chỉ có hai người càng lúc càng trầm luân.
[…]
Sau cuộc hoan ái, là một vòng tay ấm áp đưa cô vào giấc ngủ ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.