Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Diệp Tổng
Chương 17: Hiểu lầm
T.T.Diệu
21/05/2021
Dương Uyên Linh đứng trước bàn trang điểm chăm chú cởi từng cúc áo, không phát hiện cánh cửa sau lưng đang chậm rãi mở ra.
Áo rơi xuống, da thịt trắng nõn lộ ra dưới ánh đèn trông càng thêm trong suốt. Dương Uyển Linh nghiêng người, vết bấm sau lưng phản chiếu trong gương. Cô bắt đầu bôi thuốc. Đáng tiếc vết thương nằm ở vị trí tay với không tới hết. Cô khó nhọc uốn éo thân thể muốn gãy cả cột sống mới chạm tới được.
Đáy mắt Diệp Gia Quân co rút, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Ánh đèn rơi lên vai rồi trượt xuống tấm lưng trần phác họa đường cong xinh đẹp, cân đối nhưng vết bầm kia lại xuất hiện phá hủy đi sự hoàn mỹ của bức tranh tuyệt đẹp ấy.
“Vết bầm này từ đâu mà có?”
Căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên giọng nói dọa Dương Uyển Linh nhảy dựng. Cô theo bản năng hét ầm lên rồi lại nhanh chóng im bặt. Cô trợn mắt, há hốc mồm miệng trân trối nhìn bóng dáng không thể quen thuộc hơn xuất hiện trong gương.
Diệp Gia Quân?
Dương Uyên Linh không kịp truy hỏi lý do Diệp Gia Quân bất ngờ xuất hiện ở đây. Bởi vì toàn bộ máu trong cơ thể đều dồn hết lên mặt, mặt cô nóng bừng, cuống quýt nhặt lấy áo che ngực.
“Anh...anh…” Cô nói không nên lời, chỉ ước có cái hố để nhảy xuống ngay lúc này.
Trái ngược với vẻ lúng túng và xấu hổ của Dương Uyển Linh, Diệp Gia Quân không chút hoảng loạn, thông qua biểu cảm, ánh mắt anh, cô đoán được ẩn ý đại khái trong đó vì thế mặt càng thêm đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu tới nơi.
Tạm phớt lờ cảnh tượng nóng bỏng, Diệp Gia Quân đăm đăm vào vết thương sau lưng Dương Uyển Linh, lần nữa hỏi lại: “Vết bấm này từ đâu mà có?”
Cảm nhận ánh mắt như muốn xuyên thấu tấm áo mỏng manh đang che chắn trước ngực, khóe môi Dương Uyển Linh giật giật, nội tâm gào thét dữ dội.
Anh hai bây giờ không phải là lúc thích hợp để truy cứu vấn đề này được không?
Diệp Gia Quân mất kiên nhẫn tiến lên, Dương Uyển Linh xoắn suýt lùi về sau: “Em...em bất cẩn đụng trúng cạnh bàn.”
Diệp Gia Quân nhướn mày, tìm tòi quan sát nét mặt cô, hi vọng tìm thấy điểm sơ hở: “Thật sự? Nhưng tôi lại cảm thấy vết thương ấy giống bị đánh hơn. Là ai đánh em?” Câu cuối tràn ngập sự bất mãn và thương xót.
Dưới ánh nhìn sắc bén tựa chim ưng, Dương Uyển Linh toát mồ hôi lạnh tuy nhiên vẫn mạnh miệng đáp:
“Em bất cẩn đụng vào cạnh bàn.” Thấy Diệp Gia Quân không lên tiếng, cô ngại ngùng nhắc nhở: “Anh có thể ra ngoài không...Em muốn mặc lại áo.”
Cô đâu thể mặt dày đến mức đứng đây thoải mái mặc áo dưới sự chứng kiến của anh.
Diệp Gia Quân giương mắt, người ta đã mở miệng đuổi nhưng lại vờ không nghe thấy: “Anh giúp em bôi thuốc.”
Anh có vóc dáng cao ráo, đứng ung dung giữa phòng, tùy tiện nhét tay vào túi quần lại khiến cho cô có cảm giác áp bách vô cùng.
Đáy lòng Dương Uyển Linh rung động mãnh liệt, cô lắp bắp từ chối: “Không...không cần...em tự bôi được.”
“Em chắc chứ?” Diệp Gia Quân nghếch miệng cười, có thể nghe ra sự trêu chọc trong từng câu chữ.
Dương Uyên Linh cắn môi, có lẽ vừa rồi Diệp Gia Quân đã trông thấy dáng vẻ chật vật của mình. Mặc dù vậy nhưng để anh giúp cô bôi thuốc ở vị trí nhạy cảm như thế, nghĩ thế nào cô cũng thấy kì cục và ngại ngùng thế là cô trực tiếp từ chối.
Diệp Gia Quân dùng hành động thay cho lời nói. Anh bước đến nắm tay cô kéo về phía giường. Dương Uyển Linh cuống quýt dùng tay còn lại giữ chặt áo, loạng choạng bị anh lôi đi.
“Anh làm gì vậy? Buông em. Em…em chưa chuẩn bị…tâm lý…”
Diệp Gia Quân không dừng bước, có chút buồn cười: “Cô gái ngốc này, em nghĩ đi đâu vậy? Anh chỉ tính bôi thuốc giúp em thôi.”
Dáng vẻ sợ hãi ban sáng của cô, cho đến tận lúc này vẫn hằn sâu vào trong tâm trí anh.
Dứt lời hai người đã đứng bên mép giường, Diệp Gia Quân ra lệnh: “Mau nằm xuống.” Nhìn cô mãi đứng loay hoay không chịu nằm xuống, anh chơi xấu đe dọa, “Muốn tự nằm hay để anh giúp.”
Để tăng thêm độ thuyết phục, anh còn giả vờ giơ tay ra.
“Em tự nằm.” Dương Uyển Linh hết hồn luống cuống nằm xuống. Chôn mặt dưới gối không dám nhìn mặt anh.
Diệp Gia Quân rủ mắt ngắm nhìn tấm lưng trần mảnh mai cùng đường cong cột sống duyên dáng. Vết bầm dọa người lúc trước giờ khắc này lại đóng vai trò tôn lên nước da trắng ngần. Mọi thứ lúc này đều như quyến rũ lấy anh. Màu mắt dần tối đi, đen hun hút như vực sâu không đáy, hô hấp trở nên hỗn loạn, nặng nề. Bụng dưới cũng nóng ran khó chịu.
Phản ứng của cơ thể khiến Diệp Gia Quân cau mày, vừa khó hiểu vừa buồn bực. Rõ ràng anh mắc bệnh ghét phụ nữ, cảm thấy ghê tởm khi chạm vào họ nhưng từ khi Dương Uyển Linh xuất hiện, mọi thứ đều bị xáo trộn hết cả lên. Anh như biến thành tên cầm thú, khao khát chiếm lấy cơ thể cơ.
Chết tiệt.
Diệp Gia Quân thầm mắng. Rõ ràng biết rõ Dương Uyển Linh không muốn phát sinh quan hệ với mình nhưng lại không ngừng khao khát muốn cô. Anh hít một hơi thật sâu, cố ép bản thân bình tĩnh, xoay người lấy thuốc bôi đang đặt trên bàn trang điểm rồi đi đến ngồi xuống bên giường.
Cảm nhận bên cạnh lún xuống, hai tay Dương Uyển Linh vô thức siết chặt gối. Trên lưng truyền đến xúc cảm lành lạnh, cùng đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển. Cơ thể khẽ run lên, cô căng thẳng cắn môi, nhắm tịt mắt.
Trước mắt tối đen như mực, quanh mũi thoang thoảng hương nước hoa dịu nhẹ, Dương Uyển Linh không dám cựa quậy lung tung, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Lo sợ làm Dương Uyển Linh đau, Diệp Gia Quân không dám dùng lực nhiều, đầu ngón tay khẽ lướt qua da thịt, cẩn thận thoa thuốc. Suốt cả quá trình anh đều tập trung cao độ, khống chế bản thân không được suy nghĩ lung tung.
Sau khi thoa xong, Diệp Gia Quân luyến tiếc rời đi, đầu ngón tay mãi vương vấn xúc cảm mềm mại mãi không chịu tan đi. Anh vân vê lọ thuốc trong tay một lúc mà vẫn không thấy người trên giường động đậy bèn lên tiếng hỏi:
“Em ngủ rồi a?”
Dương Uyển Linh vội lắc đầu, Diệp Gia Quân kéo chăn qua, cô thuận thế xoay người lại, che kín đến cổ chỉ lộ ra khuôn mặt còn phớt hồng của mình. Cô lý nhí đáp: “Em chưa...cảm ơn anh.”
“Có phải anh ta đánh em?” Vết thương này nhìn ngang nhìn dọc Diệp Gia Quân vẫn cảm thấy giống dùng gậy đánh hơn.
Dương Uyển Linh biết “anh ta” trong lời Diệp Gia Quân là đang ám chỉ Trần Huy Cường. Dù hiện tại đã không còn cảm giác gì với anh ta nữa nhưng cô cũng không tính vu oan cho Trần Huy Cường.
“Không phải là tự em té, không liên quan tới anh ấy.” Dương Uyển Linh lên tiếng phủ nhận.
Sự ngập ngừng của Dương Uyển Linh trước đó càng khiến Diệp Gia Quân tin chắc chuyện này là do Trần Huy Cường gây ra. Còn cô lại đang ra sức bảo vệ anh ta và có phải vì anh ta nên mới không muốn tiếp xúc thân mật với anh? Lòng anh chùng xuống, bỗng cảm thấy khó chịu cực kì.
Diệp Gia Quân buồn bực đứng phắt dậy, trước khi rời đi không quên ném lại một câu: “Không cần biết trước kia em đối với anh ta ra sao nhưng hiện tại em đã là vợ trên danh nghĩa của tôi, em phải làm tròn bổn phận của mình.”
Rầm.
Dương Uyển Linh giật bắn, nhìn cánh cửa đáng thương bị trút giận vô cớ, trong lòng dâng trào cảm xúc khác lạ. Cô lẩm bẩm trong miệng: “Không phải thật mà.”
Câu trả lời nhanh chóng tan biến trong không khí, còn người muốn biết đáp án lại không có cơ hội nghe thấy.
Áo rơi xuống, da thịt trắng nõn lộ ra dưới ánh đèn trông càng thêm trong suốt. Dương Uyển Linh nghiêng người, vết bấm sau lưng phản chiếu trong gương. Cô bắt đầu bôi thuốc. Đáng tiếc vết thương nằm ở vị trí tay với không tới hết. Cô khó nhọc uốn éo thân thể muốn gãy cả cột sống mới chạm tới được.
Đáy mắt Diệp Gia Quân co rút, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Ánh đèn rơi lên vai rồi trượt xuống tấm lưng trần phác họa đường cong xinh đẹp, cân đối nhưng vết bầm kia lại xuất hiện phá hủy đi sự hoàn mỹ của bức tranh tuyệt đẹp ấy.
“Vết bầm này từ đâu mà có?”
Căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên giọng nói dọa Dương Uyển Linh nhảy dựng. Cô theo bản năng hét ầm lên rồi lại nhanh chóng im bặt. Cô trợn mắt, há hốc mồm miệng trân trối nhìn bóng dáng không thể quen thuộc hơn xuất hiện trong gương.
Diệp Gia Quân?
Dương Uyên Linh không kịp truy hỏi lý do Diệp Gia Quân bất ngờ xuất hiện ở đây. Bởi vì toàn bộ máu trong cơ thể đều dồn hết lên mặt, mặt cô nóng bừng, cuống quýt nhặt lấy áo che ngực.
“Anh...anh…” Cô nói không nên lời, chỉ ước có cái hố để nhảy xuống ngay lúc này.
Trái ngược với vẻ lúng túng và xấu hổ của Dương Uyển Linh, Diệp Gia Quân không chút hoảng loạn, thông qua biểu cảm, ánh mắt anh, cô đoán được ẩn ý đại khái trong đó vì thế mặt càng thêm đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu tới nơi.
Tạm phớt lờ cảnh tượng nóng bỏng, Diệp Gia Quân đăm đăm vào vết thương sau lưng Dương Uyển Linh, lần nữa hỏi lại: “Vết bấm này từ đâu mà có?”
Cảm nhận ánh mắt như muốn xuyên thấu tấm áo mỏng manh đang che chắn trước ngực, khóe môi Dương Uyển Linh giật giật, nội tâm gào thét dữ dội.
Anh hai bây giờ không phải là lúc thích hợp để truy cứu vấn đề này được không?
Diệp Gia Quân mất kiên nhẫn tiến lên, Dương Uyển Linh xoắn suýt lùi về sau: “Em...em bất cẩn đụng trúng cạnh bàn.”
Diệp Gia Quân nhướn mày, tìm tòi quan sát nét mặt cô, hi vọng tìm thấy điểm sơ hở: “Thật sự? Nhưng tôi lại cảm thấy vết thương ấy giống bị đánh hơn. Là ai đánh em?” Câu cuối tràn ngập sự bất mãn và thương xót.
Dưới ánh nhìn sắc bén tựa chim ưng, Dương Uyển Linh toát mồ hôi lạnh tuy nhiên vẫn mạnh miệng đáp:
“Em bất cẩn đụng vào cạnh bàn.” Thấy Diệp Gia Quân không lên tiếng, cô ngại ngùng nhắc nhở: “Anh có thể ra ngoài không...Em muốn mặc lại áo.”
Cô đâu thể mặt dày đến mức đứng đây thoải mái mặc áo dưới sự chứng kiến của anh.
Diệp Gia Quân giương mắt, người ta đã mở miệng đuổi nhưng lại vờ không nghe thấy: “Anh giúp em bôi thuốc.”
Anh có vóc dáng cao ráo, đứng ung dung giữa phòng, tùy tiện nhét tay vào túi quần lại khiến cho cô có cảm giác áp bách vô cùng.
Đáy lòng Dương Uyển Linh rung động mãnh liệt, cô lắp bắp từ chối: “Không...không cần...em tự bôi được.”
“Em chắc chứ?” Diệp Gia Quân nghếch miệng cười, có thể nghe ra sự trêu chọc trong từng câu chữ.
Dương Uyên Linh cắn môi, có lẽ vừa rồi Diệp Gia Quân đã trông thấy dáng vẻ chật vật của mình. Mặc dù vậy nhưng để anh giúp cô bôi thuốc ở vị trí nhạy cảm như thế, nghĩ thế nào cô cũng thấy kì cục và ngại ngùng thế là cô trực tiếp từ chối.
Diệp Gia Quân dùng hành động thay cho lời nói. Anh bước đến nắm tay cô kéo về phía giường. Dương Uyển Linh cuống quýt dùng tay còn lại giữ chặt áo, loạng choạng bị anh lôi đi.
“Anh làm gì vậy? Buông em. Em…em chưa chuẩn bị…tâm lý…”
Diệp Gia Quân không dừng bước, có chút buồn cười: “Cô gái ngốc này, em nghĩ đi đâu vậy? Anh chỉ tính bôi thuốc giúp em thôi.”
Dáng vẻ sợ hãi ban sáng của cô, cho đến tận lúc này vẫn hằn sâu vào trong tâm trí anh.
Dứt lời hai người đã đứng bên mép giường, Diệp Gia Quân ra lệnh: “Mau nằm xuống.” Nhìn cô mãi đứng loay hoay không chịu nằm xuống, anh chơi xấu đe dọa, “Muốn tự nằm hay để anh giúp.”
Để tăng thêm độ thuyết phục, anh còn giả vờ giơ tay ra.
“Em tự nằm.” Dương Uyển Linh hết hồn luống cuống nằm xuống. Chôn mặt dưới gối không dám nhìn mặt anh.
Diệp Gia Quân rủ mắt ngắm nhìn tấm lưng trần mảnh mai cùng đường cong cột sống duyên dáng. Vết bầm dọa người lúc trước giờ khắc này lại đóng vai trò tôn lên nước da trắng ngần. Mọi thứ lúc này đều như quyến rũ lấy anh. Màu mắt dần tối đi, đen hun hút như vực sâu không đáy, hô hấp trở nên hỗn loạn, nặng nề. Bụng dưới cũng nóng ran khó chịu.
Phản ứng của cơ thể khiến Diệp Gia Quân cau mày, vừa khó hiểu vừa buồn bực. Rõ ràng anh mắc bệnh ghét phụ nữ, cảm thấy ghê tởm khi chạm vào họ nhưng từ khi Dương Uyển Linh xuất hiện, mọi thứ đều bị xáo trộn hết cả lên. Anh như biến thành tên cầm thú, khao khát chiếm lấy cơ thể cơ.
Chết tiệt.
Diệp Gia Quân thầm mắng. Rõ ràng biết rõ Dương Uyển Linh không muốn phát sinh quan hệ với mình nhưng lại không ngừng khao khát muốn cô. Anh hít một hơi thật sâu, cố ép bản thân bình tĩnh, xoay người lấy thuốc bôi đang đặt trên bàn trang điểm rồi đi đến ngồi xuống bên giường.
Cảm nhận bên cạnh lún xuống, hai tay Dương Uyển Linh vô thức siết chặt gối. Trên lưng truyền đến xúc cảm lành lạnh, cùng đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển. Cơ thể khẽ run lên, cô căng thẳng cắn môi, nhắm tịt mắt.
Trước mắt tối đen như mực, quanh mũi thoang thoảng hương nước hoa dịu nhẹ, Dương Uyển Linh không dám cựa quậy lung tung, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Lo sợ làm Dương Uyển Linh đau, Diệp Gia Quân không dám dùng lực nhiều, đầu ngón tay khẽ lướt qua da thịt, cẩn thận thoa thuốc. Suốt cả quá trình anh đều tập trung cao độ, khống chế bản thân không được suy nghĩ lung tung.
Sau khi thoa xong, Diệp Gia Quân luyến tiếc rời đi, đầu ngón tay mãi vương vấn xúc cảm mềm mại mãi không chịu tan đi. Anh vân vê lọ thuốc trong tay một lúc mà vẫn không thấy người trên giường động đậy bèn lên tiếng hỏi:
“Em ngủ rồi a?”
Dương Uyển Linh vội lắc đầu, Diệp Gia Quân kéo chăn qua, cô thuận thế xoay người lại, che kín đến cổ chỉ lộ ra khuôn mặt còn phớt hồng của mình. Cô lý nhí đáp: “Em chưa...cảm ơn anh.”
“Có phải anh ta đánh em?” Vết thương này nhìn ngang nhìn dọc Diệp Gia Quân vẫn cảm thấy giống dùng gậy đánh hơn.
Dương Uyển Linh biết “anh ta” trong lời Diệp Gia Quân là đang ám chỉ Trần Huy Cường. Dù hiện tại đã không còn cảm giác gì với anh ta nữa nhưng cô cũng không tính vu oan cho Trần Huy Cường.
“Không phải là tự em té, không liên quan tới anh ấy.” Dương Uyển Linh lên tiếng phủ nhận.
Sự ngập ngừng của Dương Uyển Linh trước đó càng khiến Diệp Gia Quân tin chắc chuyện này là do Trần Huy Cường gây ra. Còn cô lại đang ra sức bảo vệ anh ta và có phải vì anh ta nên mới không muốn tiếp xúc thân mật với anh? Lòng anh chùng xuống, bỗng cảm thấy khó chịu cực kì.
Diệp Gia Quân buồn bực đứng phắt dậy, trước khi rời đi không quên ném lại một câu: “Không cần biết trước kia em đối với anh ta ra sao nhưng hiện tại em đã là vợ trên danh nghĩa của tôi, em phải làm tròn bổn phận của mình.”
Rầm.
Dương Uyển Linh giật bắn, nhìn cánh cửa đáng thương bị trút giận vô cớ, trong lòng dâng trào cảm xúc khác lạ. Cô lẩm bẩm trong miệng: “Không phải thật mà.”
Câu trả lời nhanh chóng tan biến trong không khí, còn người muốn biết đáp án lại không có cơ hội nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.