Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Diệp Tổng
Chương 16: Sẹo lành quên đau
T.T.Diệu
21/05/2021
Bên hông bị đẩy mạnh, Dương Uyển Linh giật bắn cúi đầu, thấy ngay một cậu nhóc trạc tuổi Diệp Gia Minh đang trừng mắt ngước nhìn cô, vẻ mặt lộ rõ sự đề phòng.
“Không được bắt nạt mẹ.”
Cậu nhóc hùng hổ ra uy, vươn tay muốn đẩy Dương Uyển Linh lần nữa, tuy nhiên Lê Quỳnh Thương đã nhanh hơn một bước túm lấy cậu kéo ngược về.
“Thái Bình không được hỗn. Cô ấy là bạn tốt của mẹ đồng thời là cô của con đấy. Mau gọi cô đi con.”
Lê Quỳnh Thương quay sang giải thích với cô, giọng nói có phần mất tự nhiên: “Đây là con trai của tớ cậu nhớ chứ, Thái Bình.”
Trước đó, Dương Uyển Linh đã mơ hồ đoán được cho nên khi nghe xong cũng không lấy làm kinh ngạc, chỉ là không tránh được cảm thán trong lòng, không ngờ con trai của Lê Quỳnh Thương đã lớn ngần ấy tuổi. Lần trước, cô gặp là khi cậu chỉ vừa mới chập chững biết đi. Thời gian trôi thật nhanh chớp mắt đã mấy năm trôi qua.
“Thái Bình, chào con.” Dương Uyển Linh mỉm cười dịu dàng. Cô tiến đến, giơ tay xoa đầu Hồ Thái Bình.
Hồ Thái Bình lập tức tránh né, trốn sau lưng Lê Quỳnh Thương: “Con không gọi đâu. Nếu cô ấy là bạn tốt của mẹ vậy sao lúc bà cố, bà nội, cô út ức hiếp mẹ, cô ấy lại không xuất hiện bảo vệ mẹ? Cô…”
Lê Quỳnh Thương luống cuống bịt miệng con trai. Dương Uyển Linh ngỡ ngàng quay sang cô ta: “Có đúng như những lời thằng bé nói cậu…”
Lê Quỳnh Thương lập tức cắt ngang phủ nhận tất cả: “Thằng bé nói linh tinh thôi. Cậu đừng tin.” Sợ Dương Uyển Linh tiếp tục truy hỏi, cô ta viện cớ, “Trời không còn sớm nữa, tớ đi trước nhé. Tạm biệt cậu.”
“Quỳnh Thương đợi đã.” Dương Uyển Linh gọi theo bóng lưng gấp gáp kia, Lê Quỳnh Thương không những không dừng lại mà càng thêm tăng tốc.
Dương Uyển Linh toan đuổi theo thì bên hông đã bị người ôm lấy, giọng nói tràn đầy mừng rỡ vang lên bên tai: “Chị xinh đẹp, chị đến đón em hả?”
Dương Uyển Linh mỉm cười gật đầu. Điều đó càng khiến cho Diệp Gia Minh nhảy cẫng lên vì vui sướng.
“Chị xinh đẹp chúng ta đi thôi.” Cậu háo hức kéo tay cô.
Dương Uyển Linh tiếc nuối nhìn theo bóng xe chở mẹ con Lê Quỳnh Thương biến mất trong dòng xe cộ đông đúc. Cô dắt tay Diệp Gia Minh rời đi.
“Chúng ta tìm gì ăn nhé chị? Em đói bụng quá.” Để tăng thêm độ tin cậy, Diệp Gia Minh ủ rũ xoa xoa bụng, tỏ vẻ đói lắm rồi.
“Không được. Em quên hôm qua em đã chịu đau đớn như thế nào à?”
Thằng nhóc này đúng là sẹo lành quên đâu. Dương Uyển Linh cạn lời, không chút do dự từ chối ngay.
Có cho thêm mười lá gan, cô cũng không dám đưa Diệp Gia Minh đi ăn linh tinh, bậy bạ nữa. Nhận ra cậu lại sắp diễn bài ăn vạ, cô nhanh chóng dụ dỗ:
“Về nhà chị nấu cho em thật nhiều món ăn ngon được không?”
Diệp Gia Minh có chút xiêu lòng: “Là những món gì ạ?”
Dương Uyển Linh kể liền một mạch mấy món tủ nào là sườn om chua ngọt, gà sốt hạnh nhân, chả tôm hấp bông cải, cơm chiên Dương Châu,...đồng thời quan sát biểu tình Diệp Gia Minh. Nhận thấy mắt cậu từ từ sáng rực lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đang cau có cũng dần biến thành phấn khích làm cô không khỏi cười thầm trong bụng.
“Em thấy thế nào?” Cô cười tủm tỉm biết rõ còn vờ trưng cầu ý kiến.
Diệp Gia Minh khoanh tay trên mặt hiện lên dòng chữ “nể tình chị tôi mới cân nhắc đó”: “Tạm chấp nhận được.”
Dương Uyển Linh yêu chết bộ dạng “nghĩ một đằng nói một nẻo” này, đưa tay nhào nặn cặp má phúng phính làm cậu la oai oái.
Vừa về đến biệt thự, Dương Uyển Linh đã xắn tay áo vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Ban đầu, dì Vân và hai cô phụ bếp vô cùng hoảng sợ, ra sức khuyên ngăn nhưng dưới sự thuyết phục của Dương Uyển Linh bọn họ mới chịu để cô tự nấu bữa tối. Tuy nhiên, họ không rời đi mà đứng ngay bên cạnh phụ giúp, dùng ánh mắt chăm chú quan sát cô như thể chỉ cần xảy ra sự cố, họ sẽ lập tức lao vào giải vây.
Trước thái độ có phần nghiêm trọng của họ, Dương Uyển Linh chỉ biết dở khóc dở cười đồng thời ấm áp vô cùng, lâu rồi cô mới cảm nhận được sự quan tâm của mọi người dành cho mình mà tất cả những điều này đều là do Diệp Gia Minh mang đến. Chính vì muốn cảm ơn anh và xin lỗi chuyện ban sáng, thức ăn cô nấu ra cũng trở nên dụng tâm hơn.
Chẳng bao lâu trong phòng bếp đã lắp đầy hương thức ăn thơm phức.
Trước “thành phẩm” của Dương Uyển Linh, dì Vân liền nhìn cô bằng ánh mắt khác xưa mở miệng tấm tác khen ngợi:
“Phu nhân thật đảm đang, các món ăn cô nấu nhất định thiếu gia và tiểu thiếu gia sẽ thích.”
Hai cô phụ bếp cũng lập tức phụ họa theo.
“Thật sự rất ngon luôn. Đầu bếp hạng A nấu ăn chưa chắc ngon bằng phu nhân nhà mình đâu.”
“Đúng đó.”
Dương Uyển Linh được khen đến ngại ngùng bèn khiêm tốn đáp: “Dì với hai chị quá khen rồi. Thức ăn con nấu ra chỉ bình thường thôi.”
Bầu không khí vì mấy câu đùa giỡn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Lát sau, Dương Uyển Linh lên tiếng, nói với dì Vân đang đứng bên cạnh:
“Dì lấy giúp con lọ muối với.”
Không có tiếng đáp lại, phòng bếp chỉ vang vọng tiếng lèo xèo của thịt bò sôi trong chảo. Ngay lúc Dương Uyển Linh khó hiểu muốn quay đầu thì có một bàn tay cầm lọ muối đưa tới.
“Cảm ơn dì.” Dương Uyển Linh vui vẻ nhận lấy.
Vẫn tiếp tục không có tiếng đáp lại, điều đó càng làm Dương Uyên Linh thêm khó hiểu. Bấy giờ cô mới để ý ngoại trừ âm thanh sôi sùng sục trong phòng bếp hoàn toàn không phát ra bất kì tiếng động nào khác. Và trong không khí còn có thêm mùi nước hoa quen thuộc.
Dương Uyển Linh đặt đôi đũa trong tay xuống, xoay người lại. Khuôn mặt liền “ôm hôn” lồng ngực rắn chắc. Cô hoảng hốt lùi về sau, đáng tiếc sau lưng là cạnh bếp, cô muốn thoát khỏi tình cảnh đáng xấu hổ này cũng không thể.
Diệp Gia Quân lại làm như không để ý, chống hai tay lên thành bếp chồm người về trước nhìn thức ăn đang bốc khói nghi ngút trong chảo dầu:
“Bò xào hành tây à?”
Tư thế hiện tại như nằm hẳn trong lòng Diệp Gia Quân, Dương Uyển Linh xấu hổ cúi người muốn luồn qua tay anh: “Vâng. Anh làm về rồi đấy à?”
“Ừ.” Diệp Gia Quân gật đầu, thu tay về.
Dương Uyển Linh thuận lợi chui ra, phát hiện trong bếp hóa ra chỉ còn lại cô với Diệp Gia Minh, dì Vân cùng hai cô phụ bếp đã rời đi không tiếng động từ lúc nào.
Sau màn đối đáp, hai người rơi vào im lặng. Bên tai chỉ còn tiếng thịt sôi réo rắt gọi mời. Hết cách Dương Uyển Linh chỉ đành mon men đi về xào thịt. Diệp Gia Minh biết ý nhích sáng bên cạnh, chừa cho cô một khoảng trống để đứng.
Diệp Gia Quân phụ Dương Uyển Linh bưng thức ăn ra bàn. Người làm trông thấy đều sợ hãi, muốn tiến lên giúp đỡ nhưng đều bị anh xua tay cản lại.
Trái ngược với đám người giúp việc, Trần Văn Thành đứng một bên quan sát khóe môi nở nụ cười yên lòng.
Diệp Gia Minh tắm rửa sạch sẽ được người làm mời xuống ăn cơm. Cậu hí hửng chạy tới bàn ăn, trầm trồ cảm thán trước mấy món ăn bắt mắt, tỏa hương thơm nức mũi trên bàn.
“Chị xinh đẹp, chị thật lợi hại.”
Diệp Gia Quân ngồi bên cạnh Dương Uyển Linh nhíu mày không hài lòng: “Buổi sáng bố dặn con thế nào? Không được gọi cô ấy là chị xinh đẹp nữa.”
Diệp Gia Minh mếu máo như chuẩn bị khóc tới nơi: “Chị xinh đẹp là của con.”
Mắt thấy cuộc chiến giữa hai bố con sắp sửa bùng nổ, Dương Uyên Linh vội đứng ra giải vây, hao hơi tổn tiếng một lúc mới xoa dịu được hai bố con.
Ba người bắt đầu dùng bữa, một nhà ba người hài hòa, ấm áp.
Ăn tối xong, Dương Uyên Linh cùng Diệp Gia Minh ra phòng khách xem tivi còn Diệp Gia Quân lên phòng đọc sách.
Xem hoạt hình đến khi trăng treo cao ngoài cửa sổ, Dương Uyển Linh đưa Diệp Gia Minh lên phòng ngủ để mai còn đi học. Cậu chẳng chịu ngủ một mình một hai đòi ngủ với cô, mè nheo muốn cô kể truyện cổ tích.
Sau khi Diệp Gia Minh ngủ sau, Dương Uyển Linh rón rén bò dậy đi tắm.
Trong lúc đang tắm, cô phát hiện sau lưng có một vết bầm lớn dữ tợn, khi chạm vào khá đau, đau đến mức trợn mắt. Vết thương này, có lẽ do hôm qua trúng một gậy của Lê Phương Thanh.
Dương Uyển Linh tắt nước, mặc quần áo bước ra ngoài. Cô nhớ trong vali mình đem tới có thuốc bôi, nhìn sang Diệp Gia Minh đang say giấc nồng trên giường, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài.
Men theo trí nhớ người giúp việc ban sáng chỉ Dương Uyển Linh nhanh chóng tìm thấy phòng mình. Cô đẩy cửa bước vào phòng mà không hề phát hiện nơi cuối hành lang xuất hiện một bóng người đang mắt chăm chú nhìn theo cô.
“Không được bắt nạt mẹ.”
Cậu nhóc hùng hổ ra uy, vươn tay muốn đẩy Dương Uyển Linh lần nữa, tuy nhiên Lê Quỳnh Thương đã nhanh hơn một bước túm lấy cậu kéo ngược về.
“Thái Bình không được hỗn. Cô ấy là bạn tốt của mẹ đồng thời là cô của con đấy. Mau gọi cô đi con.”
Lê Quỳnh Thương quay sang giải thích với cô, giọng nói có phần mất tự nhiên: “Đây là con trai của tớ cậu nhớ chứ, Thái Bình.”
Trước đó, Dương Uyển Linh đã mơ hồ đoán được cho nên khi nghe xong cũng không lấy làm kinh ngạc, chỉ là không tránh được cảm thán trong lòng, không ngờ con trai của Lê Quỳnh Thương đã lớn ngần ấy tuổi. Lần trước, cô gặp là khi cậu chỉ vừa mới chập chững biết đi. Thời gian trôi thật nhanh chớp mắt đã mấy năm trôi qua.
“Thái Bình, chào con.” Dương Uyển Linh mỉm cười dịu dàng. Cô tiến đến, giơ tay xoa đầu Hồ Thái Bình.
Hồ Thái Bình lập tức tránh né, trốn sau lưng Lê Quỳnh Thương: “Con không gọi đâu. Nếu cô ấy là bạn tốt của mẹ vậy sao lúc bà cố, bà nội, cô út ức hiếp mẹ, cô ấy lại không xuất hiện bảo vệ mẹ? Cô…”
Lê Quỳnh Thương luống cuống bịt miệng con trai. Dương Uyển Linh ngỡ ngàng quay sang cô ta: “Có đúng như những lời thằng bé nói cậu…”
Lê Quỳnh Thương lập tức cắt ngang phủ nhận tất cả: “Thằng bé nói linh tinh thôi. Cậu đừng tin.” Sợ Dương Uyển Linh tiếp tục truy hỏi, cô ta viện cớ, “Trời không còn sớm nữa, tớ đi trước nhé. Tạm biệt cậu.”
“Quỳnh Thương đợi đã.” Dương Uyển Linh gọi theo bóng lưng gấp gáp kia, Lê Quỳnh Thương không những không dừng lại mà càng thêm tăng tốc.
Dương Uyển Linh toan đuổi theo thì bên hông đã bị người ôm lấy, giọng nói tràn đầy mừng rỡ vang lên bên tai: “Chị xinh đẹp, chị đến đón em hả?”
Dương Uyển Linh mỉm cười gật đầu. Điều đó càng khiến cho Diệp Gia Minh nhảy cẫng lên vì vui sướng.
“Chị xinh đẹp chúng ta đi thôi.” Cậu háo hức kéo tay cô.
Dương Uyển Linh tiếc nuối nhìn theo bóng xe chở mẹ con Lê Quỳnh Thương biến mất trong dòng xe cộ đông đúc. Cô dắt tay Diệp Gia Minh rời đi.
“Chúng ta tìm gì ăn nhé chị? Em đói bụng quá.” Để tăng thêm độ tin cậy, Diệp Gia Minh ủ rũ xoa xoa bụng, tỏ vẻ đói lắm rồi.
“Không được. Em quên hôm qua em đã chịu đau đớn như thế nào à?”
Thằng nhóc này đúng là sẹo lành quên đâu. Dương Uyển Linh cạn lời, không chút do dự từ chối ngay.
Có cho thêm mười lá gan, cô cũng không dám đưa Diệp Gia Minh đi ăn linh tinh, bậy bạ nữa. Nhận ra cậu lại sắp diễn bài ăn vạ, cô nhanh chóng dụ dỗ:
“Về nhà chị nấu cho em thật nhiều món ăn ngon được không?”
Diệp Gia Minh có chút xiêu lòng: “Là những món gì ạ?”
Dương Uyển Linh kể liền một mạch mấy món tủ nào là sườn om chua ngọt, gà sốt hạnh nhân, chả tôm hấp bông cải, cơm chiên Dương Châu,...đồng thời quan sát biểu tình Diệp Gia Minh. Nhận thấy mắt cậu từ từ sáng rực lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đang cau có cũng dần biến thành phấn khích làm cô không khỏi cười thầm trong bụng.
“Em thấy thế nào?” Cô cười tủm tỉm biết rõ còn vờ trưng cầu ý kiến.
Diệp Gia Minh khoanh tay trên mặt hiện lên dòng chữ “nể tình chị tôi mới cân nhắc đó”: “Tạm chấp nhận được.”
Dương Uyển Linh yêu chết bộ dạng “nghĩ một đằng nói một nẻo” này, đưa tay nhào nặn cặp má phúng phính làm cậu la oai oái.
Vừa về đến biệt thự, Dương Uyển Linh đã xắn tay áo vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Ban đầu, dì Vân và hai cô phụ bếp vô cùng hoảng sợ, ra sức khuyên ngăn nhưng dưới sự thuyết phục của Dương Uyển Linh bọn họ mới chịu để cô tự nấu bữa tối. Tuy nhiên, họ không rời đi mà đứng ngay bên cạnh phụ giúp, dùng ánh mắt chăm chú quan sát cô như thể chỉ cần xảy ra sự cố, họ sẽ lập tức lao vào giải vây.
Trước thái độ có phần nghiêm trọng của họ, Dương Uyển Linh chỉ biết dở khóc dở cười đồng thời ấm áp vô cùng, lâu rồi cô mới cảm nhận được sự quan tâm của mọi người dành cho mình mà tất cả những điều này đều là do Diệp Gia Minh mang đến. Chính vì muốn cảm ơn anh và xin lỗi chuyện ban sáng, thức ăn cô nấu ra cũng trở nên dụng tâm hơn.
Chẳng bao lâu trong phòng bếp đã lắp đầy hương thức ăn thơm phức.
Trước “thành phẩm” của Dương Uyển Linh, dì Vân liền nhìn cô bằng ánh mắt khác xưa mở miệng tấm tác khen ngợi:
“Phu nhân thật đảm đang, các món ăn cô nấu nhất định thiếu gia và tiểu thiếu gia sẽ thích.”
Hai cô phụ bếp cũng lập tức phụ họa theo.
“Thật sự rất ngon luôn. Đầu bếp hạng A nấu ăn chưa chắc ngon bằng phu nhân nhà mình đâu.”
“Đúng đó.”
Dương Uyển Linh được khen đến ngại ngùng bèn khiêm tốn đáp: “Dì với hai chị quá khen rồi. Thức ăn con nấu ra chỉ bình thường thôi.”
Bầu không khí vì mấy câu đùa giỡn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Lát sau, Dương Uyển Linh lên tiếng, nói với dì Vân đang đứng bên cạnh:
“Dì lấy giúp con lọ muối với.”
Không có tiếng đáp lại, phòng bếp chỉ vang vọng tiếng lèo xèo của thịt bò sôi trong chảo. Ngay lúc Dương Uyển Linh khó hiểu muốn quay đầu thì có một bàn tay cầm lọ muối đưa tới.
“Cảm ơn dì.” Dương Uyển Linh vui vẻ nhận lấy.
Vẫn tiếp tục không có tiếng đáp lại, điều đó càng làm Dương Uyên Linh thêm khó hiểu. Bấy giờ cô mới để ý ngoại trừ âm thanh sôi sùng sục trong phòng bếp hoàn toàn không phát ra bất kì tiếng động nào khác. Và trong không khí còn có thêm mùi nước hoa quen thuộc.
Dương Uyển Linh đặt đôi đũa trong tay xuống, xoay người lại. Khuôn mặt liền “ôm hôn” lồng ngực rắn chắc. Cô hoảng hốt lùi về sau, đáng tiếc sau lưng là cạnh bếp, cô muốn thoát khỏi tình cảnh đáng xấu hổ này cũng không thể.
Diệp Gia Quân lại làm như không để ý, chống hai tay lên thành bếp chồm người về trước nhìn thức ăn đang bốc khói nghi ngút trong chảo dầu:
“Bò xào hành tây à?”
Tư thế hiện tại như nằm hẳn trong lòng Diệp Gia Quân, Dương Uyển Linh xấu hổ cúi người muốn luồn qua tay anh: “Vâng. Anh làm về rồi đấy à?”
“Ừ.” Diệp Gia Quân gật đầu, thu tay về.
Dương Uyển Linh thuận lợi chui ra, phát hiện trong bếp hóa ra chỉ còn lại cô với Diệp Gia Minh, dì Vân cùng hai cô phụ bếp đã rời đi không tiếng động từ lúc nào.
Sau màn đối đáp, hai người rơi vào im lặng. Bên tai chỉ còn tiếng thịt sôi réo rắt gọi mời. Hết cách Dương Uyển Linh chỉ đành mon men đi về xào thịt. Diệp Gia Minh biết ý nhích sáng bên cạnh, chừa cho cô một khoảng trống để đứng.
Diệp Gia Quân phụ Dương Uyển Linh bưng thức ăn ra bàn. Người làm trông thấy đều sợ hãi, muốn tiến lên giúp đỡ nhưng đều bị anh xua tay cản lại.
Trái ngược với đám người giúp việc, Trần Văn Thành đứng một bên quan sát khóe môi nở nụ cười yên lòng.
Diệp Gia Minh tắm rửa sạch sẽ được người làm mời xuống ăn cơm. Cậu hí hửng chạy tới bàn ăn, trầm trồ cảm thán trước mấy món ăn bắt mắt, tỏa hương thơm nức mũi trên bàn.
“Chị xinh đẹp, chị thật lợi hại.”
Diệp Gia Quân ngồi bên cạnh Dương Uyển Linh nhíu mày không hài lòng: “Buổi sáng bố dặn con thế nào? Không được gọi cô ấy là chị xinh đẹp nữa.”
Diệp Gia Minh mếu máo như chuẩn bị khóc tới nơi: “Chị xinh đẹp là của con.”
Mắt thấy cuộc chiến giữa hai bố con sắp sửa bùng nổ, Dương Uyên Linh vội đứng ra giải vây, hao hơi tổn tiếng một lúc mới xoa dịu được hai bố con.
Ba người bắt đầu dùng bữa, một nhà ba người hài hòa, ấm áp.
Ăn tối xong, Dương Uyên Linh cùng Diệp Gia Minh ra phòng khách xem tivi còn Diệp Gia Quân lên phòng đọc sách.
Xem hoạt hình đến khi trăng treo cao ngoài cửa sổ, Dương Uyển Linh đưa Diệp Gia Minh lên phòng ngủ để mai còn đi học. Cậu chẳng chịu ngủ một mình một hai đòi ngủ với cô, mè nheo muốn cô kể truyện cổ tích.
Sau khi Diệp Gia Minh ngủ sau, Dương Uyển Linh rón rén bò dậy đi tắm.
Trong lúc đang tắm, cô phát hiện sau lưng có một vết bầm lớn dữ tợn, khi chạm vào khá đau, đau đến mức trợn mắt. Vết thương này, có lẽ do hôm qua trúng một gậy của Lê Phương Thanh.
Dương Uyển Linh tắt nước, mặc quần áo bước ra ngoài. Cô nhớ trong vali mình đem tới có thuốc bôi, nhìn sang Diệp Gia Minh đang say giấc nồng trên giường, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài.
Men theo trí nhớ người giúp việc ban sáng chỉ Dương Uyển Linh nhanh chóng tìm thấy phòng mình. Cô đẩy cửa bước vào phòng mà không hề phát hiện nơi cuối hành lang xuất hiện một bóng người đang mắt chăm chú nhìn theo cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.