Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 792: Không Tới Được
Nam Đường
09/10/2019
Rõ ràng hắn mới xuất hiện chưa đến một tuần nhưng lại giống như thuốc độc, khiến cô phải nghiện.
Suốt ngày dính lấy nhau, giờ mới chỉ một buổi tối không gặp mà cô đã thấy lòng mình trống rỗng, như thể trong đó mất đi món đồ vô cùng quan trọng vậy.
Trước kia đều là Dạ Đình Sâm tính toán sổ sách, hắn là người làm ăn buôn bán nên rất giỏi về số liệu, chỉ mất một lát là đã tính toán xong hết thảy. Cô cũng làm được, nhưng sẽ mất nhiều thời gian hơn hẳn. Chỉ là lần này cô giống như nhìn không hiểu các số liệu, xem thế nào cũng thấy không đúng.
Không phải thu nhập có vấn đề thì là hàng hóa có vấn đề.
Tóm lại là không thể khớp được.
Cuối cùng cô buồn bực quăng sổ đi.
Cả người vô lực dựa vào tường, chậm rãi khuỵu xuống.
Vì sao lại không tới?
Rõ ràng đã hẹn tối sẽ đến mà, nếu bận tại sao lại không báo trước, để cô mong ngóng mãi rồi cuối cùng lại mất vui thế này.
Vui ư...
Phải.
Lúc hắn tới cô rất vui, mỗi ngày đều mong mở mắt ra có thể nhìn thấy hắn, đến tối hắn lại xuất hiện cùng một đám học sinh, bóng dáng cao lớn mặc vest chỉnh tề, khóe miệng lúc nào cũng nở một nụ cười yêu chiều, bước thẳng tới chỗ cô.
Buổi tối cùng nhau đóng cửa hàng, hắn không lái những chiếc xe đắt tiền mà đi xe đạp điện cùng cô, hai người đèo nhau về nhà.
Giống như vợ chồng bình thường, buổi sáng đi làm, đến tối về nhà. Sinh hoạt tuy bình thường nhưng lại rất an nhàn.
Thế nhưng đêm nay chỉ có mình cô thu dọn đồ đạc, rồi lại một mình trở về.
Trên đường, đến bóng cây trông cũng cô độc quá.
Vừa vào nhà chị Dương đã hỏi:
- Sao chỉ có mình em, cậu Dạ đâu rồi?
- Anh ấy bận, không tới được.
Cô đáp ngắn gọn rồi lập tức về phòng.
Nằm dài trên giường, nhìn bộ chăn đệm xếp dưới đất, vốn cho rằng tối nay hắn lại đến nên cô không cất đi, xem ra là cô nghĩ quá nhiều rồi.
Cô muốn cất chăn đi, nhưng vừa ôm lên lại đặt xuống.
Nếu như...
Mai hắn tới thì sao? Trong lòng cô không khỏi mong chờ.
Rửa mặt đánh răng xong cô lên giường nằm, nhưng làm sao cũng không ngủ được, cuối cùng lại ngồi bật dậy.
Ôm lấy tấm chăn hắn từng dùng, ngửi mùi hương hắn lưu lại quả thực an tâm hơn rất nhiều.
Khóe miệng cô nở một nụ cười hạnh phúc, cô luôn tự an ủi mình rằng mỗi khi hắn bận bịu công việc thì đều thế cả, có lẽ vì bận quá mới không tới được mà thôi!
Ngày mai, chỉ cần sáng mai cô mở mắt ra là có thể thấy hắn rồi!
Sáng hôm sau mới bảy giờ cô đã tỉnh, chỉ sợ mình bỏ lỡ thời gian hắn đến.
Chị Dương thấy cô dậy sớm thế thì rất ngạc nhiên:
- Sao hôm nay dậy sớm thế này?
- Dạo này em hơi béo, dậy sớm đi chạy thể dục cho khỏe!
Cô lấy đại một cái cớ:
- Em đi nhé chị Dương.
Xuống dưới nhà cô bắt đầu chạy vòng quanh khu này, một vòng rồi lại một vòng nhưng vẫn không thấy bóng Dạ Đình Sâm đâu, đến tận tám giờ vẫn không thấy hắn xuất hiện.
Có phải hắn đi mua hoa rồi không? Đến chín giờ mới đến được đúng không?
Chắc chắn là thế, tốt nhất là cô cứ đi chuẩn bị bữa sáng để hắn đến là có đồ ăn nóng hổi ngay.
Nghĩ xong cô lập tức đi chợ mua bột mì và nhân, định về làm vằn thắn cho hắn, dù hơi mất thời gian nhưng cô vẫn rất vui vẻ.
Bộn bịu suốt một giờ mới làm xong ít sủi cảo.
Không biết lúc nào hắn mới tới, nếu luộc sớm thì bánh sẽ không ngon. Thế nên cô ra đứng ngoài ban công chờ sẵn, cứ thế nhìn chằm chằm đường vào khu nhà.
Rất lâu sau vẫn không thấy xe của hắn đâu.
Đồng hồ treo tường đã chỉ đến chín giờ.
Kính coong ——
Có người ấn chuông cửa.
Nhạc Yên Nhi giật mình, chẳng lẽ hắn đến rồi ư, cô không để ý kỹ phải không? Dù sao có đến hai con đường vào khu nhà cơ mà.
Cô vội vã ra mở cửa, còn không kịp nhìn mắt mèo xem là ai.
Đập vào mắt làm một bó tường vi hồng rực rỡ, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa trong không khí.
Tim cô đập thình thịch, đang định lên tiếng thì đã thấy đối phương mở miệng trước.
- Xin hỏi đây có phải nhà cô Nhạc Yên Nhi không?
- Phải, tôi đây, anh là...
- Tôi là nhân viên cửa hàng hoa Tân Vũ, ngài Dạ đặt trước một bó hoa dặn chúng tôi chuyển tới đây, cô xem qua rồi ký nhận giúp tôi.
- Người đó đâu? Anh ấy có dặn gì nữa không?
- Ngài ấy nói có việc không thể tới, bó hoa này là lời xin lỗi của ngài ấy tới cô.
Không thể tới?
Rốt cuộc là chuyện gì mà đến điện thoại hắn cũng không gọi được, phải để nhân viên hàng hoa tới chuyển lời cho cô thế này?
Có phải hắn đã mất kiên nhẫn nên mới tìm đại một cái cớ không?
Nhạc Yên Nhi ngơ ngác ôm bó hoa vào nhà, thấy trên bàn ăn bày sẵn một đống sủi cảo đột nhiên thấy thật nực cười.
Bận rộn cũng không nói làm gì, nhưng tại sao không thể gọi một cuộc điện thoại cho cô, làm thế này có biết cô khó chịu lắm hay không.
Cô vừa khóc vừa thả sủi cảo vào nồi.
Nước sôi sùng sục rồi cô vẫn không vớt bánh ra.
Cuối cùng tất cả bánh đều hỏng hết.
Nhạc Yên Nhi mang hoa đến cửa hàng rồi để trước cửa để mọi người có thể thoải mái lấy nếu thích, còn bản thân thì vội vàng làm việc, đến một giây cũng không cho phép mình rảnh rỗi.
Đến chín giờ hai mươi mấy cô bé học sinh lại đến, nhưng hắn vẫn không xuất hiện.
Hôm sau cô lại nhận được một bó tường vi, lần này Dạ Đình Sâm không dặn thêm gì.
Đến tối hắn cũng không tới.
Dường như cô cũng đã quen, như thể Dạ Đình Sâm chưa từng xuất hiện, những ngày vừa qua chỉ là cô đang nằm mơ mà thôi.
Mộng thật đẹp , chỉ là tỉnh mộng đau đớn quá.
Chị Dương thấy tâm trạng cô không tốt nên khuyên cô tìm Dạ Đình Sâm xem sao, chỉ là nói thế nào cô cũng không chịu đi.
Có lẽ cứ như vậy xa nhau mới là kết quả tốt nhất, Dạ Đình Sâm suy nghĩ cẩn thận, cô cũng nên làm thế.
Nhưng đến sáng ngày thứ ba thì xe của Dạ Đình Sâm lại đỗ trước cửa khu nhà, cô vừa xuống dưới đã thấy ngay.
Nhìn từ xa cô đã nhận ra, nhưng khoảng cách còn khá xa nên cô không thể thấy rõ người ngồi trong xe.
Cô đứng lại, ngơ ngác nhìn thẳng phía trước.
Hắn đến rồi sao?
Cửa xe bật mở, một người đi xuống, thế nhưng lại là Trần Lạc mà không phải Dạ Đình Sâm!
Trông cậu ta có vẻ rất sốt ruột, nhanh chóng bước tới chỗ cô rồi kéo cô lên ghế phụ xe.
- Cô Nhạc, cô mau về thành phố A với tôi đi!
- Có chuyện gì thế?
Cô có dự cảm không hay.
- Tiên sinh sốt cao, đã mê man hai ngày rồi, còn liên tục gọi tên cô, uống thuốc rồi cũng không đỡ nên tôi mới tìm cô thử xem sao.
- Sao cơ? Tại sao chuyện lớn thế mà không ai báo với tôi hết?
Cô căng thẳng gắt lên.
- Tiên sinh không cho chúng tôi báo với cô, ngài ấy không muốn quấy rầy cô.
Trần Lạc vừa nói vừa nổ máy, nhấn ga một cái là chiếc xe đã lao vút ra ngoài.
- Sao tự dưng anh ấy lại phát sốt.
- Đêm hôm ngài ấy đến đây rồi sáng sớm lại vội vã trở về, về xong còn biết bao nhiêu việc phải làm nữa, làm việc liên tục cùng với di chuyển liên tục nên cuối cùng mới sinh bệnh.
- Nhưng anh ấy đang bận bịu cái gì? Không phải đã rời khỏi LN rồi sao?
Tim cô run lên, tay siết chặt lại, trong lòng bàn tay đã thấm đẫm mồ hôi.
Trần Lạc nghe xong thì lặng im một lúc, cuối cùng mới lên tiếng giải thích:
- Cô Vị Ương là tổng giám sát của LN, cô ấy bỏ đi nên chức vị này không có ai thế chỗ mới dẫn đến việc tiên sinh bất đắc dĩ phải làm thay. Vì để cô ở Lạc Thành được thoải mái và không bị dư luận công kích nên chỉ cần phát hiện trên mạng có bất cứ bài viết nào về cô là tập đoàn sẽ ngay lập tức xóa bỏ, mấy chuyện này đều do chính tiên sinh chỉ đạo, tất cả đều vì đảm bảo cô có cuộc sống bình an như mong muốn.
Suốt ngày dính lấy nhau, giờ mới chỉ một buổi tối không gặp mà cô đã thấy lòng mình trống rỗng, như thể trong đó mất đi món đồ vô cùng quan trọng vậy.
Trước kia đều là Dạ Đình Sâm tính toán sổ sách, hắn là người làm ăn buôn bán nên rất giỏi về số liệu, chỉ mất một lát là đã tính toán xong hết thảy. Cô cũng làm được, nhưng sẽ mất nhiều thời gian hơn hẳn. Chỉ là lần này cô giống như nhìn không hiểu các số liệu, xem thế nào cũng thấy không đúng.
Không phải thu nhập có vấn đề thì là hàng hóa có vấn đề.
Tóm lại là không thể khớp được.
Cuối cùng cô buồn bực quăng sổ đi.
Cả người vô lực dựa vào tường, chậm rãi khuỵu xuống.
Vì sao lại không tới?
Rõ ràng đã hẹn tối sẽ đến mà, nếu bận tại sao lại không báo trước, để cô mong ngóng mãi rồi cuối cùng lại mất vui thế này.
Vui ư...
Phải.
Lúc hắn tới cô rất vui, mỗi ngày đều mong mở mắt ra có thể nhìn thấy hắn, đến tối hắn lại xuất hiện cùng một đám học sinh, bóng dáng cao lớn mặc vest chỉnh tề, khóe miệng lúc nào cũng nở một nụ cười yêu chiều, bước thẳng tới chỗ cô.
Buổi tối cùng nhau đóng cửa hàng, hắn không lái những chiếc xe đắt tiền mà đi xe đạp điện cùng cô, hai người đèo nhau về nhà.
Giống như vợ chồng bình thường, buổi sáng đi làm, đến tối về nhà. Sinh hoạt tuy bình thường nhưng lại rất an nhàn.
Thế nhưng đêm nay chỉ có mình cô thu dọn đồ đạc, rồi lại một mình trở về.
Trên đường, đến bóng cây trông cũng cô độc quá.
Vừa vào nhà chị Dương đã hỏi:
- Sao chỉ có mình em, cậu Dạ đâu rồi?
- Anh ấy bận, không tới được.
Cô đáp ngắn gọn rồi lập tức về phòng.
Nằm dài trên giường, nhìn bộ chăn đệm xếp dưới đất, vốn cho rằng tối nay hắn lại đến nên cô không cất đi, xem ra là cô nghĩ quá nhiều rồi.
Cô muốn cất chăn đi, nhưng vừa ôm lên lại đặt xuống.
Nếu như...
Mai hắn tới thì sao? Trong lòng cô không khỏi mong chờ.
Rửa mặt đánh răng xong cô lên giường nằm, nhưng làm sao cũng không ngủ được, cuối cùng lại ngồi bật dậy.
Ôm lấy tấm chăn hắn từng dùng, ngửi mùi hương hắn lưu lại quả thực an tâm hơn rất nhiều.
Khóe miệng cô nở một nụ cười hạnh phúc, cô luôn tự an ủi mình rằng mỗi khi hắn bận bịu công việc thì đều thế cả, có lẽ vì bận quá mới không tới được mà thôi!
Ngày mai, chỉ cần sáng mai cô mở mắt ra là có thể thấy hắn rồi!
Sáng hôm sau mới bảy giờ cô đã tỉnh, chỉ sợ mình bỏ lỡ thời gian hắn đến.
Chị Dương thấy cô dậy sớm thế thì rất ngạc nhiên:
- Sao hôm nay dậy sớm thế này?
- Dạo này em hơi béo, dậy sớm đi chạy thể dục cho khỏe!
Cô lấy đại một cái cớ:
- Em đi nhé chị Dương.
Xuống dưới nhà cô bắt đầu chạy vòng quanh khu này, một vòng rồi lại một vòng nhưng vẫn không thấy bóng Dạ Đình Sâm đâu, đến tận tám giờ vẫn không thấy hắn xuất hiện.
Có phải hắn đi mua hoa rồi không? Đến chín giờ mới đến được đúng không?
Chắc chắn là thế, tốt nhất là cô cứ đi chuẩn bị bữa sáng để hắn đến là có đồ ăn nóng hổi ngay.
Nghĩ xong cô lập tức đi chợ mua bột mì và nhân, định về làm vằn thắn cho hắn, dù hơi mất thời gian nhưng cô vẫn rất vui vẻ.
Bộn bịu suốt một giờ mới làm xong ít sủi cảo.
Không biết lúc nào hắn mới tới, nếu luộc sớm thì bánh sẽ không ngon. Thế nên cô ra đứng ngoài ban công chờ sẵn, cứ thế nhìn chằm chằm đường vào khu nhà.
Rất lâu sau vẫn không thấy xe của hắn đâu.
Đồng hồ treo tường đã chỉ đến chín giờ.
Kính coong ——
Có người ấn chuông cửa.
Nhạc Yên Nhi giật mình, chẳng lẽ hắn đến rồi ư, cô không để ý kỹ phải không? Dù sao có đến hai con đường vào khu nhà cơ mà.
Cô vội vã ra mở cửa, còn không kịp nhìn mắt mèo xem là ai.
Đập vào mắt làm một bó tường vi hồng rực rỡ, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa trong không khí.
Tim cô đập thình thịch, đang định lên tiếng thì đã thấy đối phương mở miệng trước.
- Xin hỏi đây có phải nhà cô Nhạc Yên Nhi không?
- Phải, tôi đây, anh là...
- Tôi là nhân viên cửa hàng hoa Tân Vũ, ngài Dạ đặt trước một bó hoa dặn chúng tôi chuyển tới đây, cô xem qua rồi ký nhận giúp tôi.
- Người đó đâu? Anh ấy có dặn gì nữa không?
- Ngài ấy nói có việc không thể tới, bó hoa này là lời xin lỗi của ngài ấy tới cô.
Không thể tới?
Rốt cuộc là chuyện gì mà đến điện thoại hắn cũng không gọi được, phải để nhân viên hàng hoa tới chuyển lời cho cô thế này?
Có phải hắn đã mất kiên nhẫn nên mới tìm đại một cái cớ không?
Nhạc Yên Nhi ngơ ngác ôm bó hoa vào nhà, thấy trên bàn ăn bày sẵn một đống sủi cảo đột nhiên thấy thật nực cười.
Bận rộn cũng không nói làm gì, nhưng tại sao không thể gọi một cuộc điện thoại cho cô, làm thế này có biết cô khó chịu lắm hay không.
Cô vừa khóc vừa thả sủi cảo vào nồi.
Nước sôi sùng sục rồi cô vẫn không vớt bánh ra.
Cuối cùng tất cả bánh đều hỏng hết.
Nhạc Yên Nhi mang hoa đến cửa hàng rồi để trước cửa để mọi người có thể thoải mái lấy nếu thích, còn bản thân thì vội vàng làm việc, đến một giây cũng không cho phép mình rảnh rỗi.
Đến chín giờ hai mươi mấy cô bé học sinh lại đến, nhưng hắn vẫn không xuất hiện.
Hôm sau cô lại nhận được một bó tường vi, lần này Dạ Đình Sâm không dặn thêm gì.
Đến tối hắn cũng không tới.
Dường như cô cũng đã quen, như thể Dạ Đình Sâm chưa từng xuất hiện, những ngày vừa qua chỉ là cô đang nằm mơ mà thôi.
Mộng thật đẹp , chỉ là tỉnh mộng đau đớn quá.
Chị Dương thấy tâm trạng cô không tốt nên khuyên cô tìm Dạ Đình Sâm xem sao, chỉ là nói thế nào cô cũng không chịu đi.
Có lẽ cứ như vậy xa nhau mới là kết quả tốt nhất, Dạ Đình Sâm suy nghĩ cẩn thận, cô cũng nên làm thế.
Nhưng đến sáng ngày thứ ba thì xe của Dạ Đình Sâm lại đỗ trước cửa khu nhà, cô vừa xuống dưới đã thấy ngay.
Nhìn từ xa cô đã nhận ra, nhưng khoảng cách còn khá xa nên cô không thể thấy rõ người ngồi trong xe.
Cô đứng lại, ngơ ngác nhìn thẳng phía trước.
Hắn đến rồi sao?
Cửa xe bật mở, một người đi xuống, thế nhưng lại là Trần Lạc mà không phải Dạ Đình Sâm!
Trông cậu ta có vẻ rất sốt ruột, nhanh chóng bước tới chỗ cô rồi kéo cô lên ghế phụ xe.
- Cô Nhạc, cô mau về thành phố A với tôi đi!
- Có chuyện gì thế?
Cô có dự cảm không hay.
- Tiên sinh sốt cao, đã mê man hai ngày rồi, còn liên tục gọi tên cô, uống thuốc rồi cũng không đỡ nên tôi mới tìm cô thử xem sao.
- Sao cơ? Tại sao chuyện lớn thế mà không ai báo với tôi hết?
Cô căng thẳng gắt lên.
- Tiên sinh không cho chúng tôi báo với cô, ngài ấy không muốn quấy rầy cô.
Trần Lạc vừa nói vừa nổ máy, nhấn ga một cái là chiếc xe đã lao vút ra ngoài.
- Sao tự dưng anh ấy lại phát sốt.
- Đêm hôm ngài ấy đến đây rồi sáng sớm lại vội vã trở về, về xong còn biết bao nhiêu việc phải làm nữa, làm việc liên tục cùng với di chuyển liên tục nên cuối cùng mới sinh bệnh.
- Nhưng anh ấy đang bận bịu cái gì? Không phải đã rời khỏi LN rồi sao?
Tim cô run lên, tay siết chặt lại, trong lòng bàn tay đã thấm đẫm mồ hôi.
Trần Lạc nghe xong thì lặng im một lúc, cuối cùng mới lên tiếng giải thích:
- Cô Vị Ương là tổng giám sát của LN, cô ấy bỏ đi nên chức vị này không có ai thế chỗ mới dẫn đến việc tiên sinh bất đắc dĩ phải làm thay. Vì để cô ở Lạc Thành được thoải mái và không bị dư luận công kích nên chỉ cần phát hiện trên mạng có bất cứ bài viết nào về cô là tập đoàn sẽ ngay lập tức xóa bỏ, mấy chuyện này đều do chính tiên sinh chỉ đạo, tất cả đều vì đảm bảo cô có cuộc sống bình an như mong muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.