Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 793: Một Đời Một Kiếp Không Rời Không Bỏ
Nam Đường
09/10/2019
Nghe thế Nhạc Yên Nhi mới nghĩ lại từ khi mình
đến Lạc Thành đúng là không xảy ra chuyện gì hết, trên mạng cũng không
thấy đưa tin gì trái chiều, lại càng không có papazari tung ảnh chụp
trộm ra, cuộc sống đúng là an nhàn hiếm có.
Cô nghĩ là may mắn nhưng không ngờ lại đều do nỗ lực ngăn chặn tin tức của Dạ Đình Sâm.
Khó trách sáng sớm hắn đã phải về thành phố A, thì ra là vội vàng xử lý mấy chuyện này. Rồi đến tối còn phải lái xe đến đây, cứ bôn ba thế sao có thể không mệt mỏi được chứ?
Thế mà cô còn giận dỗi, không chịu về thành phố A hỏi thăm tin tức của hắn.
Chính mình đúng là đáng giận.
Giờ cô chỉ mong có thể đến bên Dạ Đình Sâm, chăm sóc hắn lúc bệnh tật.
Một tiếng sau họ về đến thành phố A rồi lập tức tới thẳng bệnh viện.
Trong phòng có bác sĩ trực sẵn, vừa thấy cô đến đã biết ý ra ngoài chờ.
Dạ Đình Sâm nằm trên giường, vì liên tục sốt cao nên mặt mũi đỏ bừng lên. Trên trán còn không ngừng đổ mồ hôi, hai đầu mày cau chặt lại, có vẻ đang rất khó chịu. Đôi môi mỏng vì mất nước nên tái nhợt khô khốc.
Đôi môi vốn rất đẹp mà lại trở thành thế này.
Nhạc Yên Nhi chậm rãi bước tới cạnh giường bệnh, cố kìm nén để không rơi nước mắt.
Cô cầm lấy tay hắn, nghẹn ngào lên tiếng:
- Đồ ngốc này, sao bị bệnh cũng không nói với em chứ? Sao làm nhiều chuyện vì em thế mà chẳng nói một lời? Làm người hùng giấu mặt hay lắm phải không, mỗi lần có chuyện anh đều đẩy em ra, có biết em muốn ở cạnh chia sẻ với anh lắm không? Không cần biết là đau thương hay khổ sở, chỉ cần được ở bên anh là đủ rồi!
Cô chớp mắt, từng dòng lệ đã tràn khóe mi, cổ họng cũng như bị nghẹn lại.
Giờ cô có khóc lớn hơn nữa Dạ Đình Sâm cũng không thể biết được.
Hắn chỉ yên lặng nằm trên giường.
- Em nghĩ thông rồi Dạ Đình Sâm, chỉ cần anh tỉnh lại em sẽ không rời xa anh nữa, chúng cứ thể sống với nhau trọn đời đi.
Có vài chuyện phải đến lúc cấp bách mới có thể thấu đáo.
Hy vọng vẫn chưa muộn.
Trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng khiến người khác rất khó chịu.
Phòng không thay đổi, đồ của cô vẫn đặt ở vị trí cũ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy Trần Lạc ôm một bó tường vi trắng tới, cậu ta nói:
- Tiên sinh dựng một nhà kính trồng hoa sau nhà, còn mua tất cả hoa tường vi của thành phố A về. Trước khi hôn mê ngài ấy dặn tôi mỗi ngày gửi cô một bó, trước đây ngài ấy không nhớ mỗi ngày phải tặng hoa cho cô nhưng giờ cũng coi như không muộn.
Nhạc Yên Nhi ôm bó hoa mà kinh ngạc mãi, một bó hoa trong lòng mà lại khiến cô thấy nặng trịch.
Tên ngốc đó... thế mà cũng có lúc hết lòng hết dạ như thế sao?
Cô cắm hoa vào bình, không khí trong phòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Chín giờ sáng trời đã đầy nắng, cô mở cửa ban công để thông gió, vừa hay Evan và Vãn Vãn cũng tới, trong tay mỗi đứa còn cầm một quyển sách về kinh tế, rồi đọc cho Dạ Đình Sâm nghe.
Hai đứa nhóc ngồi nghiêm chỉnh, mỗi đứa đọc một đoạn, gặp đoạn nào không hiểu Vãn Vãn còn hỏi ý kiến Evan, ví dụ như những điều chưa tốt của doanh nghiệp này, cần biện pháp nào để thay đổi đúng đắn hơn. Ví dụ như quá trình cải cách kinh tế năm xưa là vụ kinh điển, rất đáng học hỏi.
Một câu Nhạc Yên Nhi cũng không nghe hiểu, cô cảm thấy rất xấu hổ, hình như chính mình là thành phần kéo thấp chỉ số thông minh của cả gia đình vậy.
Mỗi trưa cô đều tự nấu cơm, dọn dẹp nhà kính trồng hoa, ngoài ra sẽ ở trong phòng chăm sóc cho Dạ Đình Sâm.
Dần dần hắn cũng đỡ sốt, có khi còn mê sảng, liên tục gọi tên cô.
Lần nào nhắc đến tên cô mày hắn cũng nhíu chặt lại, có vẻ thời gian qua cô cũng rất quá đáng với hắn, thế nên mơ thấy cô mới toàn ác mộng thế này.
Sau khi cô về được ba ngày thì Dạ Đình Sâm tỉnh.
Lúc này Nhạc Yên Nhi còn đang cắt móng tay cho hắn, thấy ngón tay hắn khẽ nhúc nhích còn chưa hiểu ra mà nhỏ giọng bảo:
- Đừng động, không thấy em đang cắt móng tay à?
- Thấy rồi.
Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp, giọng nói khàn đặc nhưng với Nhạc Yên Nhi lại là thanh âm dễ nghe nhất trên đời.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, còn quên mất phải lên tiếng thế nào.
Hốc mắt đã ướt đẫm.
- Vừa nhìn thấy anh là khóc, thế này không phải chuyện gì may mắn rồi.
Hắn dịu dàng mở lời, vì mới bệnh nặng nên không có chút sức nào, thế nhưng vẫn cố chấp giơ tay lên.
Nhạc Yên Nhi thấy thế vội nắm tay hắn rồi hỏi:
- Anh cần gì cứ nói với em là được, để em giúp.
- Định chạm vào mặt em xem thử, hình như em lại gầy rồi.
Nghe thế nước mắt cô lập tức tràn bờ mi.
Cô kéo tay hắn đặt lên má mình, đầu chỉ cần hơi cúi xuống là nước mắt đã thi nhau rơi.
- Còn giận anh không?
- Sao anh phải làm nhiều chuyện như thế... Vì sao không nói với em?
Cô nghẹn ngào chất vấn hắn.
- Xin lỗi em, chuyện này sợ rằng anh không thể thay đổi được. Lúc trước anh đã nói rồi, vui vẻ chúng ta cùng hưởng nhưng nguy nan chỉ mình anh gánh chịu là đủ rồi.
- Dạ Đình Sâm, em sẽ không bao giờ cáu giận với anh nữa, em không muốn cãi vã với anh mà chỉ muốn chúng ta vui vẻ chung sống thôi. Nếu cuộc sống an nhàn ở Lạc Thành cần anh vất vả duy trì thì em không cần nữa, mỗi ngày có bình an hơn em cũng không cần, tất cả mộng tưởng của em đều không quan trọng bằng anh, em chỉ cần có anh là đủ rồi!
- Đây có lẽ là những lời ngọt ngào nhất mà anh đã từng nghe.
Hắn khẽ cười rồi giơ tay ôm chầm lấy cô, trong những lúc thế này đàn ông vẫn nên chủ động một chút.
- Sau này em sẽ nói nhiều điều ngọt ngào hơn nữa!
- Ừ, anh rất chờ mong đấy.
Lần chiến tranh lạnh này cuối cùng kết thúc kỳ lạ như thế.
Khi biết hắn bị bệnh Nhạc Yên Nhi mới đột nhiên hiểu rằng, thật ra cô không cần hắn giải thích gì hết, chỉ cần Dạ Đình Sâm còn sống, còn khỏe mạnh đứng trước mặt cô là cô là thỏa mãn rồi.
Không cần biết lúc trước có bao nhiêu ngờ vực hay đau khổ, giờ tất cả đều đã tan biến.
Nếu người không còn thì dằn vặt nhau liệu có ích gì?
Sau vài ngày thì Dạ Đình Sâm cũng khỏe hẳn. Vì Dạ Vị Ương bỏ trốn nên toàn bộ công việc của cô dồn hết sang cho Dạ Đình Sâm, hắn vừa khỏi bệnh đã lại trở về guồng công việc bận rộn.
Nhưng mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Chị Dương biết vợ chồng họ đã làm lành nên đóng gói toàn bộ đồ đạc của cô rồi gửi qua, cô cũng vội vàng thu dọn mọi thứ.
Mới dọn được một lát thì Vãn Vãn và Evan lại cãi vã ầm ĩ, cô lập tức dừng tay để đi giải quyết chuyện của hai đứa nhỏ.
Không ngờ lúc quay lại đã thấy Dạ Đình Sâm đứng trước vali cô đang mở sẵn, lật xem mấy cuốn album trong đó.
Nhạc Yên Nhi cứng đờ cả người, nhưng rất nhanh lại thấy trên mặt Dạ Đình Sâm hiếm khi xuất hiện sự dịu dàng đến thế.
- Đây đều là ảnh em lúc còn bé à?
Nhạc Yên Nhi liếc tấm ảnh Dạ Đình Sâm đang xem, trong nháy mắt xấu hổ đỏ bừng mặt, chỉ muốn giơ tay giật lấy rồi vứt ngay tấm ảnh đó đi.
Trong ảnh cô mới khoảng năm sáu tuổi, không biết vì sao mặc ăn mặc rất kỳ quái, sau lưng còn đeo một đôi cánh bướm sặc sỡ lòe loẹt, trên đầu còn đội bờm gắn hai sợi râu, trông như đang hóa trang thành một con bướm nhỏ vậy.
- Đáng yêu lắm.
Hắn cười trêu cô, sau đó lại chăm chú xem những tấm ảnh khác.
Có vẻ là lúc trường mẫu giáo tổ chức diễn kịch, Nhạc Yên Nhi mặc bộ đồ gấu nhung trắng, đứng trên sân khấu giương nanh múa vuốt đóng giả một chú gấu Bắc cực, giữa trán còn chấm một chút son đỏ. Lúc này tài năng diễn xuất của cô đã bắt đầu bộc lộ, nhìn ảnh trông cô diễn hết sức đáng yêu.
Đôi môi mỏng của Dạ Đình Sâm cong lên thành một nụ cười quyến rũ:
- Xem ra từ bé em đã thích biểu diễn trên sân khấu rồi.
Nhạc Yên Nhi thấy thanh danh cả đời của mình đã bị hủy hoại rồi, cô khóc không ra nước mắt nữa.
Cuối cùng cô kiên quyết nói:
- Không phải! Tại hồi bé em xinh nhất lớp nên không cần biết diễn gì cô giáo cũng thích lôi em lên đó!
Thật ra Vãn Vãn cũng nhận được đãi ngộ giống hệt, chỉ là con bé rất lạnh lùng, không cần biết cô giáo khuyên thế nào nó cũng không đồng ý.
- Cũng hay mà, để làm kỷ niệm.
Dạ Đình Sâm càng xem càng thấy alnum này đúng là nhiều ý nghĩa.
- Tại mẹ em hết, cứ khi nào em lên biểu diễn là mẹ lại cầm máy ảnh tới chụp, không cần biết tạo hình thế nào cũng phải chụp lại, có lẽ từ bé em đã không sợ đứng trước máy quay vì được mẹ rèn luyện đấy.
Xem hết mười tấm ảnh Dạ Đình Sâm mới phát hiện tấm ảnh cuối cùng được chụp khi cô học tiểu học, từ khi vào cấp hai là không còn nữa.
Dạ Đình Sâm thấy mình xem vẫn chưa đủ nên hỏi:
- Hết rồi à?
- Hết rồi, năm em mười một tuổi thì mẹ bị bệnh, khi mười hai tuổi mẹ mất em mới đến nhà họ Cố, từ đó không có ai chụp ảnh cho nữa.
Nhạc Yên Nhi nói nhẹ bẫng nhưng Dạ Đình Sâm nghe xong lại chỉ thấy đau lòng.
Quá khứ của cô không tốt đẹp gì nhưng hắn lại không thể thay đổi nó.
Dạ Đình Sâm thả tấm ảnh xuống rồi ôm cô vào lòng.
- Sau này để anh chụp ảnh cho em.
Lòng Nhạc Yên Nhi ấm dào dạt, cô khẽ gật đầu.
- Vâng.
- Có lẽ anh đã bỏ lỡ rất nhiều năm tháng của em, nhưng anh mong sau này có thể bù lại hết, tương lai của em sẽ luôn có mặt anh. Một đời một kiếp không rời không bỏ.
Giọng hắn trang nghiêm túc mục như đang đọc một lời thề.
Trái tim Nhạc Yên Nhi đã mềm cả ra, cô không kìm được mà giơ tay quấn lấy cổ hắn, chủ động hôn lên.
Đã cấm dục mấy tháng sao Dạ Đình Sâm có thể chịu được khiêu khích thế này, lập tức chủ động đáp trả cô.
Bàn tay hắn siết chặt lấy cô, đầu ngón tay đã gạt vạt áo của cô ra rồi chui vào trong, ngon tay lạnh lẽo lướt qua làn da nóng bỏng khiến cô run lên, một cảm giác khó có thể nói thành lời lan ra khắp toàn thân.
Đã lâu lắm họ không làm chuyện đó.
Lâu như thế cô cũng đã quên mất hương vị của Dạ Đình Sâm.
Hắn mang đến run rẩy, mang đến điên cuồng, mang đến khao khát mãnh liệt.
Như thủy triều dũng mãnh tràn vào suy nghĩ của cô.
Cô vừa thấy xa lạ nhưng cũng lại vừa thấy quen thuộc.
Hắn đã quá quen với cơ thể cô, biết từng điểm mẫn cảm của cô nên luôn có thể dễ dàng trêu chọc làm cô bừng bừng dục hỏa.
Dần dần lửa bắt đầu cháy lan ra.
- Yêu em đi.
Cô nhỏ giọng nũng nịu, đã sắp không chịu được nữa.
- Anh sẽ yêu em cả đời!
Một đời còn rất lâu.
Nhưng cả hai đều biết đời này họ sẽ không bao giờ chia lìa nữa.
- Hoàn Chính Văn -
Cô nghĩ là may mắn nhưng không ngờ lại đều do nỗ lực ngăn chặn tin tức của Dạ Đình Sâm.
Khó trách sáng sớm hắn đã phải về thành phố A, thì ra là vội vàng xử lý mấy chuyện này. Rồi đến tối còn phải lái xe đến đây, cứ bôn ba thế sao có thể không mệt mỏi được chứ?
Thế mà cô còn giận dỗi, không chịu về thành phố A hỏi thăm tin tức của hắn.
Chính mình đúng là đáng giận.
Giờ cô chỉ mong có thể đến bên Dạ Đình Sâm, chăm sóc hắn lúc bệnh tật.
Một tiếng sau họ về đến thành phố A rồi lập tức tới thẳng bệnh viện.
Trong phòng có bác sĩ trực sẵn, vừa thấy cô đến đã biết ý ra ngoài chờ.
Dạ Đình Sâm nằm trên giường, vì liên tục sốt cao nên mặt mũi đỏ bừng lên. Trên trán còn không ngừng đổ mồ hôi, hai đầu mày cau chặt lại, có vẻ đang rất khó chịu. Đôi môi mỏng vì mất nước nên tái nhợt khô khốc.
Đôi môi vốn rất đẹp mà lại trở thành thế này.
Nhạc Yên Nhi chậm rãi bước tới cạnh giường bệnh, cố kìm nén để không rơi nước mắt.
Cô cầm lấy tay hắn, nghẹn ngào lên tiếng:
- Đồ ngốc này, sao bị bệnh cũng không nói với em chứ? Sao làm nhiều chuyện vì em thế mà chẳng nói một lời? Làm người hùng giấu mặt hay lắm phải không, mỗi lần có chuyện anh đều đẩy em ra, có biết em muốn ở cạnh chia sẻ với anh lắm không? Không cần biết là đau thương hay khổ sở, chỉ cần được ở bên anh là đủ rồi!
Cô chớp mắt, từng dòng lệ đã tràn khóe mi, cổ họng cũng như bị nghẹn lại.
Giờ cô có khóc lớn hơn nữa Dạ Đình Sâm cũng không thể biết được.
Hắn chỉ yên lặng nằm trên giường.
- Em nghĩ thông rồi Dạ Đình Sâm, chỉ cần anh tỉnh lại em sẽ không rời xa anh nữa, chúng cứ thể sống với nhau trọn đời đi.
Có vài chuyện phải đến lúc cấp bách mới có thể thấu đáo.
Hy vọng vẫn chưa muộn.
Trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng khiến người khác rất khó chịu.
Phòng không thay đổi, đồ của cô vẫn đặt ở vị trí cũ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy Trần Lạc ôm một bó tường vi trắng tới, cậu ta nói:
- Tiên sinh dựng một nhà kính trồng hoa sau nhà, còn mua tất cả hoa tường vi của thành phố A về. Trước khi hôn mê ngài ấy dặn tôi mỗi ngày gửi cô một bó, trước đây ngài ấy không nhớ mỗi ngày phải tặng hoa cho cô nhưng giờ cũng coi như không muộn.
Nhạc Yên Nhi ôm bó hoa mà kinh ngạc mãi, một bó hoa trong lòng mà lại khiến cô thấy nặng trịch.
Tên ngốc đó... thế mà cũng có lúc hết lòng hết dạ như thế sao?
Cô cắm hoa vào bình, không khí trong phòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Chín giờ sáng trời đã đầy nắng, cô mở cửa ban công để thông gió, vừa hay Evan và Vãn Vãn cũng tới, trong tay mỗi đứa còn cầm một quyển sách về kinh tế, rồi đọc cho Dạ Đình Sâm nghe.
Hai đứa nhóc ngồi nghiêm chỉnh, mỗi đứa đọc một đoạn, gặp đoạn nào không hiểu Vãn Vãn còn hỏi ý kiến Evan, ví dụ như những điều chưa tốt của doanh nghiệp này, cần biện pháp nào để thay đổi đúng đắn hơn. Ví dụ như quá trình cải cách kinh tế năm xưa là vụ kinh điển, rất đáng học hỏi.
Một câu Nhạc Yên Nhi cũng không nghe hiểu, cô cảm thấy rất xấu hổ, hình như chính mình là thành phần kéo thấp chỉ số thông minh của cả gia đình vậy.
Mỗi trưa cô đều tự nấu cơm, dọn dẹp nhà kính trồng hoa, ngoài ra sẽ ở trong phòng chăm sóc cho Dạ Đình Sâm.
Dần dần hắn cũng đỡ sốt, có khi còn mê sảng, liên tục gọi tên cô.
Lần nào nhắc đến tên cô mày hắn cũng nhíu chặt lại, có vẻ thời gian qua cô cũng rất quá đáng với hắn, thế nên mơ thấy cô mới toàn ác mộng thế này.
Sau khi cô về được ba ngày thì Dạ Đình Sâm tỉnh.
Lúc này Nhạc Yên Nhi còn đang cắt móng tay cho hắn, thấy ngón tay hắn khẽ nhúc nhích còn chưa hiểu ra mà nhỏ giọng bảo:
- Đừng động, không thấy em đang cắt móng tay à?
- Thấy rồi.
Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp, giọng nói khàn đặc nhưng với Nhạc Yên Nhi lại là thanh âm dễ nghe nhất trên đời.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, còn quên mất phải lên tiếng thế nào.
Hốc mắt đã ướt đẫm.
- Vừa nhìn thấy anh là khóc, thế này không phải chuyện gì may mắn rồi.
Hắn dịu dàng mở lời, vì mới bệnh nặng nên không có chút sức nào, thế nhưng vẫn cố chấp giơ tay lên.
Nhạc Yên Nhi thấy thế vội nắm tay hắn rồi hỏi:
- Anh cần gì cứ nói với em là được, để em giúp.
- Định chạm vào mặt em xem thử, hình như em lại gầy rồi.
Nghe thế nước mắt cô lập tức tràn bờ mi.
Cô kéo tay hắn đặt lên má mình, đầu chỉ cần hơi cúi xuống là nước mắt đã thi nhau rơi.
- Còn giận anh không?
- Sao anh phải làm nhiều chuyện như thế... Vì sao không nói với em?
Cô nghẹn ngào chất vấn hắn.
- Xin lỗi em, chuyện này sợ rằng anh không thể thay đổi được. Lúc trước anh đã nói rồi, vui vẻ chúng ta cùng hưởng nhưng nguy nan chỉ mình anh gánh chịu là đủ rồi.
- Dạ Đình Sâm, em sẽ không bao giờ cáu giận với anh nữa, em không muốn cãi vã với anh mà chỉ muốn chúng ta vui vẻ chung sống thôi. Nếu cuộc sống an nhàn ở Lạc Thành cần anh vất vả duy trì thì em không cần nữa, mỗi ngày có bình an hơn em cũng không cần, tất cả mộng tưởng của em đều không quan trọng bằng anh, em chỉ cần có anh là đủ rồi!
- Đây có lẽ là những lời ngọt ngào nhất mà anh đã từng nghe.
Hắn khẽ cười rồi giơ tay ôm chầm lấy cô, trong những lúc thế này đàn ông vẫn nên chủ động một chút.
- Sau này em sẽ nói nhiều điều ngọt ngào hơn nữa!
- Ừ, anh rất chờ mong đấy.
Lần chiến tranh lạnh này cuối cùng kết thúc kỳ lạ như thế.
Khi biết hắn bị bệnh Nhạc Yên Nhi mới đột nhiên hiểu rằng, thật ra cô không cần hắn giải thích gì hết, chỉ cần Dạ Đình Sâm còn sống, còn khỏe mạnh đứng trước mặt cô là cô là thỏa mãn rồi.
Không cần biết lúc trước có bao nhiêu ngờ vực hay đau khổ, giờ tất cả đều đã tan biến.
Nếu người không còn thì dằn vặt nhau liệu có ích gì?
Sau vài ngày thì Dạ Đình Sâm cũng khỏe hẳn. Vì Dạ Vị Ương bỏ trốn nên toàn bộ công việc của cô dồn hết sang cho Dạ Đình Sâm, hắn vừa khỏi bệnh đã lại trở về guồng công việc bận rộn.
Nhưng mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Chị Dương biết vợ chồng họ đã làm lành nên đóng gói toàn bộ đồ đạc của cô rồi gửi qua, cô cũng vội vàng thu dọn mọi thứ.
Mới dọn được một lát thì Vãn Vãn và Evan lại cãi vã ầm ĩ, cô lập tức dừng tay để đi giải quyết chuyện của hai đứa nhỏ.
Không ngờ lúc quay lại đã thấy Dạ Đình Sâm đứng trước vali cô đang mở sẵn, lật xem mấy cuốn album trong đó.
Nhạc Yên Nhi cứng đờ cả người, nhưng rất nhanh lại thấy trên mặt Dạ Đình Sâm hiếm khi xuất hiện sự dịu dàng đến thế.
- Đây đều là ảnh em lúc còn bé à?
Nhạc Yên Nhi liếc tấm ảnh Dạ Đình Sâm đang xem, trong nháy mắt xấu hổ đỏ bừng mặt, chỉ muốn giơ tay giật lấy rồi vứt ngay tấm ảnh đó đi.
Trong ảnh cô mới khoảng năm sáu tuổi, không biết vì sao mặc ăn mặc rất kỳ quái, sau lưng còn đeo một đôi cánh bướm sặc sỡ lòe loẹt, trên đầu còn đội bờm gắn hai sợi râu, trông như đang hóa trang thành một con bướm nhỏ vậy.
- Đáng yêu lắm.
Hắn cười trêu cô, sau đó lại chăm chú xem những tấm ảnh khác.
Có vẻ là lúc trường mẫu giáo tổ chức diễn kịch, Nhạc Yên Nhi mặc bộ đồ gấu nhung trắng, đứng trên sân khấu giương nanh múa vuốt đóng giả một chú gấu Bắc cực, giữa trán còn chấm một chút son đỏ. Lúc này tài năng diễn xuất của cô đã bắt đầu bộc lộ, nhìn ảnh trông cô diễn hết sức đáng yêu.
Đôi môi mỏng của Dạ Đình Sâm cong lên thành một nụ cười quyến rũ:
- Xem ra từ bé em đã thích biểu diễn trên sân khấu rồi.
Nhạc Yên Nhi thấy thanh danh cả đời của mình đã bị hủy hoại rồi, cô khóc không ra nước mắt nữa.
Cuối cùng cô kiên quyết nói:
- Không phải! Tại hồi bé em xinh nhất lớp nên không cần biết diễn gì cô giáo cũng thích lôi em lên đó!
Thật ra Vãn Vãn cũng nhận được đãi ngộ giống hệt, chỉ là con bé rất lạnh lùng, không cần biết cô giáo khuyên thế nào nó cũng không đồng ý.
- Cũng hay mà, để làm kỷ niệm.
Dạ Đình Sâm càng xem càng thấy alnum này đúng là nhiều ý nghĩa.
- Tại mẹ em hết, cứ khi nào em lên biểu diễn là mẹ lại cầm máy ảnh tới chụp, không cần biết tạo hình thế nào cũng phải chụp lại, có lẽ từ bé em đã không sợ đứng trước máy quay vì được mẹ rèn luyện đấy.
Xem hết mười tấm ảnh Dạ Đình Sâm mới phát hiện tấm ảnh cuối cùng được chụp khi cô học tiểu học, từ khi vào cấp hai là không còn nữa.
Dạ Đình Sâm thấy mình xem vẫn chưa đủ nên hỏi:
- Hết rồi à?
- Hết rồi, năm em mười một tuổi thì mẹ bị bệnh, khi mười hai tuổi mẹ mất em mới đến nhà họ Cố, từ đó không có ai chụp ảnh cho nữa.
Nhạc Yên Nhi nói nhẹ bẫng nhưng Dạ Đình Sâm nghe xong lại chỉ thấy đau lòng.
Quá khứ của cô không tốt đẹp gì nhưng hắn lại không thể thay đổi nó.
Dạ Đình Sâm thả tấm ảnh xuống rồi ôm cô vào lòng.
- Sau này để anh chụp ảnh cho em.
Lòng Nhạc Yên Nhi ấm dào dạt, cô khẽ gật đầu.
- Vâng.
- Có lẽ anh đã bỏ lỡ rất nhiều năm tháng của em, nhưng anh mong sau này có thể bù lại hết, tương lai của em sẽ luôn có mặt anh. Một đời một kiếp không rời không bỏ.
Giọng hắn trang nghiêm túc mục như đang đọc một lời thề.
Trái tim Nhạc Yên Nhi đã mềm cả ra, cô không kìm được mà giơ tay quấn lấy cổ hắn, chủ động hôn lên.
Đã cấm dục mấy tháng sao Dạ Đình Sâm có thể chịu được khiêu khích thế này, lập tức chủ động đáp trả cô.
Bàn tay hắn siết chặt lấy cô, đầu ngón tay đã gạt vạt áo của cô ra rồi chui vào trong, ngon tay lạnh lẽo lướt qua làn da nóng bỏng khiến cô run lên, một cảm giác khó có thể nói thành lời lan ra khắp toàn thân.
Đã lâu lắm họ không làm chuyện đó.
Lâu như thế cô cũng đã quên mất hương vị của Dạ Đình Sâm.
Hắn mang đến run rẩy, mang đến điên cuồng, mang đến khao khát mãnh liệt.
Như thủy triều dũng mãnh tràn vào suy nghĩ của cô.
Cô vừa thấy xa lạ nhưng cũng lại vừa thấy quen thuộc.
Hắn đã quá quen với cơ thể cô, biết từng điểm mẫn cảm của cô nên luôn có thể dễ dàng trêu chọc làm cô bừng bừng dục hỏa.
Dần dần lửa bắt đầu cháy lan ra.
- Yêu em đi.
Cô nhỏ giọng nũng nịu, đã sắp không chịu được nữa.
- Anh sẽ yêu em cả đời!
Một đời còn rất lâu.
Nhưng cả hai đều biết đời này họ sẽ không bao giờ chia lìa nữa.
- Hoàn Chính Văn -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.