Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 802: Ngoại truyện - Anh Ta Tức Giận Rồi
Nam Đường
09/10/2019
Dạ Vị Ương cười mỉa:
- Là do những việc anh làm trước kia khiến người ta không thể tin tưởng được.
- Nếu như anh thề với em, cuộc hôn nhân của chúng ta không có bất cứ tranh chấp lợi ích nào thì em có đồng ý không?
Lời thề của quân nhân trước nay đáng giá ngàn vàng.
- Không!
Dạ Vị Ương trả lời rất quyết đoán.
Cô nheo đôi mắt xinh đẹp của mình lại, nhìn vào gò má anh tuấn và đôi môi mỏng lạnh lùng của anh ta.
- Tôi sẽ không lấy người mình không yêu, thế nên anh tỉnh lại đi!
- Đừng nói vội thế, ngộ nhỡ sau này em yêu anh thì sao!
- Ha ha, không thể nào! Tôi đã có người trong lòng rồi, chỉ vì lo gia đình sẽ phản đối nên vẫn chưa công bố mà thôi.
Cô buông cổ áo của anh ta ra, bàn tay nhỏ nhắn vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, cười nói.
Norman nghe thế lập tức híp mắt nhìn cô, trong tích tắc trong mắt anh ta xẹt qua ánh sáng lạnh.
Anh ta túm lấy cổ tay cô, lạnh giọng hỏi:
- Là Dạ Dương phải không?
Dạ Dương á?
Dạ Vị Ương ngẩn ra, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại.
Thực ra cô vốn không có người trong lòng, chỉ vì muốn đuổi anh ta đi nên cô mới nói như vậy, không ngờ anh ta lại tin thật, còn cung cấp cho cô một ứng cử viên thích hợp nữa chứ, đúng là không gì tốt hơn.
Cô không thèm nghĩ ngợi gì mà gật đầu, đáp lại một cách nghiêm túc:
- Đúng thế, chính là anh ấy, chúng tôi là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau từ nhỏ, anh ấy vẫn luôn đối xử rất tốt với tôi…
Tuy không hiểu nhiều về văn hóa Trung Quốc nhưng Norman biết trong lời nói của cô chứa đựng siết bao ngọt ngào, anh ta không nhịn được mà nhíu chặt mày.
Trong cơn tức giận, anh ta kéo cô vào lòng, vì muốn cô im miệng lại nên không do dự gì mà chặn lại cái miệng đang nói không ngừng của cô.
Môi của cô vẫn mềm mại như thế.
Cảm giác vẫn như ngày hôm đó, mềm mềm giống trái cây ngọt lạnh, còn giống cả bánh gato nữa, hình như còn có vị ngọt.
Anh ta cạy mở hàm răng cô, bắt đầu không ngừng quấn lấy cô, rõ ràng nụ hôn lần này tốt hơn lần trước nhiều, ít nhất anh ta cũng đã biết nên khống chế sức lực như thế nào mới không làm cho cô cảm thấy khó chịu.
Dạ Vị Ương ngẩn ra, nhưng nhanh chóng ý thức được hai người đang làm gì, cô không ngừng giãy giụa hòng thoát ra.
Tuy nhiên chỉ với chút sức lực nhỏ bé cô hoàn toàn không thể giãy ra được, chỉ có thể đấm liên tục lên tấm lưng của anh ta.
Cuối cùng, cô nhíu mày, định đá anh ta một phát, nhưng không ngờ chân vừa mới cử động đã bị Norman phát hiện, anh ta khống chế cô một cách dễ dàng.
- Anh sẽ không ngã hai lần ở cùng một nơi đâu.
Anh ta dán môi mình lên môi cô, lạnh giọng nói.
Norman… tức giận rồi!
Nụ hôn của anh ta rất bá đạo, đúng chuẩn tác phong cứng rắn của quân nhân.
Dạ Vị Ương cũng không phải là một cô bé không hiểu sự đời, trước kia cô cũng đã từng yêu đương, ở nước Anh lãng mạn này thì chuyện hai người yêu nhau nắm tay hôn nhau chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa, nhưng cô chưa từng trải qua nụ hôn mãnh liệt đến thế.
Răng của anh ta cắn nhẹ.
Vuốt ve sự đau đớn trên bờ môi của cô.
Lưỡi của anh ta đang khiêu khích.
Ép cô không còn chỗ nào để trốn.
Đây là lần đầu tiên cô bị động để một người đàn ông giam cầm trong lòng, mặc kẻ đó muốn làm gì thì làm như thế.
Cuối cùng khi cô không thở nổi, đối phương mới chịu buông cô ra.
Trong lòng hừng hực lửa giận, cô không nghĩ ngợi gì mà giơ tay cho anh ta một cái tát.
Norman nhanh tay bắt được tay cô, lạnh lùng nói:
- Em dám đánh vị hôn phu của mình à?
- Đúng thế!
Nói xong, cô nhanh nhẹn giơ nốt cánh tay kia lên tát xuống, lần này Norman không hề né tránh.
Trong vườn hoa trống trải, âm thanh của cái tát ấy vang dội lạ thường.
Cấp dưới của Norman đều ngẩn cả người, kinh hãi trợn tròn mắt nhìn Dạ Vị Ương.
Không ngờ lại có người dám đánh sếp, đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra, cho dù cô gái này có là vị hôn thê của sếp thì cũng không thể làm Norman mất hết thể diện như thế được.
Thể diện của đàn ông…
Có lúc đáng sợ lắm đấy.
Quả nhiên, sắc mặt của sếp nhà họ trở nên âm trầm đáng sợ, ánh mắt lạnh lùng thâm sâu, nhưng ánh mắt băng giá ấy không nhìn vào Dạ Vị Ương mà đảo qua từng người một trong số họ, khiến bọn họ không hiểu nổi rốt cuộc anh ta đang nghỉ gì.
Chẳng lẽ, sếp muốn bọn họ bắt người lại rồi treo lên quất một trận à?
Nhưng rõ ràng là bọn họ đã nghĩ nhiều rồi.
- Tất cả cút hết đi cho tôi!
- Rõ!
Tất cả đồng thanh đáp rồi cùng xoay người chạy đi, có thể thấy bình thường Norman nghiêm khắc cỡ nào.
Mà Dạ Vị Ương cũng đã hối hận, thực ra ngay từ lúc đánh xong cô đã hối hận rồi, dù gì anh ta cũng là một người đàn ông, hơn nữa lại còn là sếp lớn, bị đánh ngay trước mặt cấp dưới của mình như thế đúng là không hay lắm!
Nhưng cái tát đã đánh ra như bát nước đổ đi, Dạ Vị Ương cô dám làm dám nhận!
Cô nuốt một ngụm nước miếng, là anh ta động tay động chân trước, cô chỉ cho một cái tát đã là nhẹ lắm rồi!
Nhưng dù cho mình có lý thì cô cũng không cứng rắn nổi.
Vừa định nói gì đó để lấy chút khí thế, nhưng không ngờ Norman bỗng đứng bật dậy từ trên ghế, kéo tay cô đi về phía cánh cửa trước mặt.
- Anh muốn làm gì, anh định đưa tôi đi đâu?
Cô nhíu chặt mày lại, dùng chút lý trí cuối cùng còn sót lại của mình để chất vấn anh ta.
Nhưng không ngờ sau tất cả anh ta lại vứt cô ra khỏi cửa!
Norman chẳng nói chẳng rằng gì mà thả tay cô ra rồi đóng sập cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng chặt kia, cô đột nhiên ngẩn ra, định hé miệng nói gì đó nhưng rồi không thốt nổi một câu, chỉ có thể ngơ ngác nhìn trân trân vào cánh cửa lạnh lẽo đó.
Anh ta tức giận kiểu gì thế, không nói câu nào, cũng không dạy dỗ cô mà lại ném thẳng cô ra ngoài.
Gì thế chứ!
Sao anh ta lại bất lịch sự thế.
Nhưng cô không biết ở bên trong cánh cửa, Norman đã không chống đỡ nổi nữa, khi anh ta hôn cô, cô không ngừng giãy giụa, đánh vào lưng anh ta khiến vết thương chưa khép miệng lại nứt ra.
Hơn nữa khi đang bị thương vốn anh ta không thể uống rượu ăn thịt, đó đều là những thực phẩm khiến vết thương bị nhiễm trùng, anh ta vốn tưởng rằng cơ thể mình là sắt thép, nhưng không ngờ lại yếu đuối như thế.
Cửa vừa đóng lại, anh ta đã không kìm được mà bật ho, tuy nhiên lại chỉ có thể bịt miệng lại không để mình phát ra tiếng.
Quản gia đang định hét gọi bác sĩ thì lại bị anh ta ngăn lại.
- Vị Ương còn ở bên ngoài, đừng làm kinh động đến cô ấy!
Quản gia nghe thế thì vừa tức vừa vội, nếu không phải vì cô Dạ thì thiếu gia nhà ông đâu thành ra thế này?
- Đại thiếu gia, cậu đã thế này rồi mà còn lo cho cô Dạ nữa à!
- Cô ấy là người phụ nữ của tôi nên tất nhiên tôi phải lo rồi, về phòng thôi.
Sắc mặt của Norman càng tái hơn, anh ta thấy cổ họng ngọt ngọt, máu bầm trong phổi bật ra ngoài theo những tiếng ho đứt quãng, chất lỏng màu đỏ sẫm ấy chảy tí tách xuống dưới đất như những bông hoa anh túc nở rộ đầy khí thế đang không ngừng tự đốt cháy sinh mệnh của mình.
- Là do những việc anh làm trước kia khiến người ta không thể tin tưởng được.
- Nếu như anh thề với em, cuộc hôn nhân của chúng ta không có bất cứ tranh chấp lợi ích nào thì em có đồng ý không?
Lời thề của quân nhân trước nay đáng giá ngàn vàng.
- Không!
Dạ Vị Ương trả lời rất quyết đoán.
Cô nheo đôi mắt xinh đẹp của mình lại, nhìn vào gò má anh tuấn và đôi môi mỏng lạnh lùng của anh ta.
- Tôi sẽ không lấy người mình không yêu, thế nên anh tỉnh lại đi!
- Đừng nói vội thế, ngộ nhỡ sau này em yêu anh thì sao!
- Ha ha, không thể nào! Tôi đã có người trong lòng rồi, chỉ vì lo gia đình sẽ phản đối nên vẫn chưa công bố mà thôi.
Cô buông cổ áo của anh ta ra, bàn tay nhỏ nhắn vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, cười nói.
Norman nghe thế lập tức híp mắt nhìn cô, trong tích tắc trong mắt anh ta xẹt qua ánh sáng lạnh.
Anh ta túm lấy cổ tay cô, lạnh giọng hỏi:
- Là Dạ Dương phải không?
Dạ Dương á?
Dạ Vị Ương ngẩn ra, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại.
Thực ra cô vốn không có người trong lòng, chỉ vì muốn đuổi anh ta đi nên cô mới nói như vậy, không ngờ anh ta lại tin thật, còn cung cấp cho cô một ứng cử viên thích hợp nữa chứ, đúng là không gì tốt hơn.
Cô không thèm nghĩ ngợi gì mà gật đầu, đáp lại một cách nghiêm túc:
- Đúng thế, chính là anh ấy, chúng tôi là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau từ nhỏ, anh ấy vẫn luôn đối xử rất tốt với tôi…
Tuy không hiểu nhiều về văn hóa Trung Quốc nhưng Norman biết trong lời nói của cô chứa đựng siết bao ngọt ngào, anh ta không nhịn được mà nhíu chặt mày.
Trong cơn tức giận, anh ta kéo cô vào lòng, vì muốn cô im miệng lại nên không do dự gì mà chặn lại cái miệng đang nói không ngừng của cô.
Môi của cô vẫn mềm mại như thế.
Cảm giác vẫn như ngày hôm đó, mềm mềm giống trái cây ngọt lạnh, còn giống cả bánh gato nữa, hình như còn có vị ngọt.
Anh ta cạy mở hàm răng cô, bắt đầu không ngừng quấn lấy cô, rõ ràng nụ hôn lần này tốt hơn lần trước nhiều, ít nhất anh ta cũng đã biết nên khống chế sức lực như thế nào mới không làm cho cô cảm thấy khó chịu.
Dạ Vị Ương ngẩn ra, nhưng nhanh chóng ý thức được hai người đang làm gì, cô không ngừng giãy giụa hòng thoát ra.
Tuy nhiên chỉ với chút sức lực nhỏ bé cô hoàn toàn không thể giãy ra được, chỉ có thể đấm liên tục lên tấm lưng của anh ta.
Cuối cùng, cô nhíu mày, định đá anh ta một phát, nhưng không ngờ chân vừa mới cử động đã bị Norman phát hiện, anh ta khống chế cô một cách dễ dàng.
- Anh sẽ không ngã hai lần ở cùng một nơi đâu.
Anh ta dán môi mình lên môi cô, lạnh giọng nói.
Norman… tức giận rồi!
Nụ hôn của anh ta rất bá đạo, đúng chuẩn tác phong cứng rắn của quân nhân.
Dạ Vị Ương cũng không phải là một cô bé không hiểu sự đời, trước kia cô cũng đã từng yêu đương, ở nước Anh lãng mạn này thì chuyện hai người yêu nhau nắm tay hôn nhau chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa, nhưng cô chưa từng trải qua nụ hôn mãnh liệt đến thế.
Răng của anh ta cắn nhẹ.
Vuốt ve sự đau đớn trên bờ môi của cô.
Lưỡi của anh ta đang khiêu khích.
Ép cô không còn chỗ nào để trốn.
Đây là lần đầu tiên cô bị động để một người đàn ông giam cầm trong lòng, mặc kẻ đó muốn làm gì thì làm như thế.
Cuối cùng khi cô không thở nổi, đối phương mới chịu buông cô ra.
Trong lòng hừng hực lửa giận, cô không nghĩ ngợi gì mà giơ tay cho anh ta một cái tát.
Norman nhanh tay bắt được tay cô, lạnh lùng nói:
- Em dám đánh vị hôn phu của mình à?
- Đúng thế!
Nói xong, cô nhanh nhẹn giơ nốt cánh tay kia lên tát xuống, lần này Norman không hề né tránh.
Trong vườn hoa trống trải, âm thanh của cái tát ấy vang dội lạ thường.
Cấp dưới của Norman đều ngẩn cả người, kinh hãi trợn tròn mắt nhìn Dạ Vị Ương.
Không ngờ lại có người dám đánh sếp, đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra, cho dù cô gái này có là vị hôn thê của sếp thì cũng không thể làm Norman mất hết thể diện như thế được.
Thể diện của đàn ông…
Có lúc đáng sợ lắm đấy.
Quả nhiên, sắc mặt của sếp nhà họ trở nên âm trầm đáng sợ, ánh mắt lạnh lùng thâm sâu, nhưng ánh mắt băng giá ấy không nhìn vào Dạ Vị Ương mà đảo qua từng người một trong số họ, khiến bọn họ không hiểu nổi rốt cuộc anh ta đang nghỉ gì.
Chẳng lẽ, sếp muốn bọn họ bắt người lại rồi treo lên quất một trận à?
Nhưng rõ ràng là bọn họ đã nghĩ nhiều rồi.
- Tất cả cút hết đi cho tôi!
- Rõ!
Tất cả đồng thanh đáp rồi cùng xoay người chạy đi, có thể thấy bình thường Norman nghiêm khắc cỡ nào.
Mà Dạ Vị Ương cũng đã hối hận, thực ra ngay từ lúc đánh xong cô đã hối hận rồi, dù gì anh ta cũng là một người đàn ông, hơn nữa lại còn là sếp lớn, bị đánh ngay trước mặt cấp dưới của mình như thế đúng là không hay lắm!
Nhưng cái tát đã đánh ra như bát nước đổ đi, Dạ Vị Ương cô dám làm dám nhận!
Cô nuốt một ngụm nước miếng, là anh ta động tay động chân trước, cô chỉ cho một cái tát đã là nhẹ lắm rồi!
Nhưng dù cho mình có lý thì cô cũng không cứng rắn nổi.
Vừa định nói gì đó để lấy chút khí thế, nhưng không ngờ Norman bỗng đứng bật dậy từ trên ghế, kéo tay cô đi về phía cánh cửa trước mặt.
- Anh muốn làm gì, anh định đưa tôi đi đâu?
Cô nhíu chặt mày lại, dùng chút lý trí cuối cùng còn sót lại của mình để chất vấn anh ta.
Nhưng không ngờ sau tất cả anh ta lại vứt cô ra khỏi cửa!
Norman chẳng nói chẳng rằng gì mà thả tay cô ra rồi đóng sập cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng chặt kia, cô đột nhiên ngẩn ra, định hé miệng nói gì đó nhưng rồi không thốt nổi một câu, chỉ có thể ngơ ngác nhìn trân trân vào cánh cửa lạnh lẽo đó.
Anh ta tức giận kiểu gì thế, không nói câu nào, cũng không dạy dỗ cô mà lại ném thẳng cô ra ngoài.
Gì thế chứ!
Sao anh ta lại bất lịch sự thế.
Nhưng cô không biết ở bên trong cánh cửa, Norman đã không chống đỡ nổi nữa, khi anh ta hôn cô, cô không ngừng giãy giụa, đánh vào lưng anh ta khiến vết thương chưa khép miệng lại nứt ra.
Hơn nữa khi đang bị thương vốn anh ta không thể uống rượu ăn thịt, đó đều là những thực phẩm khiến vết thương bị nhiễm trùng, anh ta vốn tưởng rằng cơ thể mình là sắt thép, nhưng không ngờ lại yếu đuối như thế.
Cửa vừa đóng lại, anh ta đã không kìm được mà bật ho, tuy nhiên lại chỉ có thể bịt miệng lại không để mình phát ra tiếng.
Quản gia đang định hét gọi bác sĩ thì lại bị anh ta ngăn lại.
- Vị Ương còn ở bên ngoài, đừng làm kinh động đến cô ấy!
Quản gia nghe thế thì vừa tức vừa vội, nếu không phải vì cô Dạ thì thiếu gia nhà ông đâu thành ra thế này?
- Đại thiếu gia, cậu đã thế này rồi mà còn lo cho cô Dạ nữa à!
- Cô ấy là người phụ nữ của tôi nên tất nhiên tôi phải lo rồi, về phòng thôi.
Sắc mặt của Norman càng tái hơn, anh ta thấy cổ họng ngọt ngọt, máu bầm trong phổi bật ra ngoài theo những tiếng ho đứt quãng, chất lỏng màu đỏ sẫm ấy chảy tí tách xuống dưới đất như những bông hoa anh túc nở rộ đầy khí thế đang không ngừng tự đốt cháy sinh mệnh của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.