Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 803: Ngoại truyện - Vết Thương Của Anh Ta
Nam Đường
09/10/2019
Norman được đưa ngay về phòng, bác sĩ tức tốc chạy đến.
Sau lưng anh ta có hai vết thương do súng gây ra, vị trí trúng đạn rất gần tim, vốn những kẻ kia định nhắm bắn vào tim anh ta, nếu anh ta không nhanh nhẹn tránh đi thì hiện giờ cái mạng này đã không còn nữa rồi.
Không ngờ người của đối phương lại trèo đèo lội suối đến tận thành phố A, do bị bất ngờ nên anh ta bị trúng chiêu.
Vết thương bị nứt ra cần được khâu lại, phải cắt đường chỉ ban đầu ra rồi khâu lại lần nữa, chỉ nghĩ thôi đã thấy sau lưng đau nhức.
Hơn nữa, Norman bị dị ứng với thuốc gây mê, vì thế trong suốt quá trình phẫu thuật không thể gây mê, anh ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Sau khi rửa sạch vết thương, bác sĩ tìm thấy đường chỉ ban đầu, nói:
- Sếp, tôi bắt đầu đây.
Norman nằm sấp trên giường, nửa thân trên để trần, lộ ra da thịt màu lúa mạch.
Hai tay của anh ta nắm chặt lấy thành giường, miệng cắn một chiếc khăn bông để tránh trong lúc đau đớn tự cắn vào lưỡi mình.
Anh ta gật đầu, tỏ ý mình đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bác sĩ hít sâu một hơi, ông là bác sĩ quân y chuyên dụng của Norman, sau khi rời khỏi quân đội thì trở thành bác sĩ tư nhân của anh ta, ông rất thành thạo xử lý mấy vết thương do súng đạn, nhắm mắt cũng có thể làm phẫu thuật được.
Nhưng… mỗi lần khâu vết thương cho Norman ông đều thấy khó khăn.
Vì không được gây mê nên bệnh nhân sẽ cảm thấy đau đớn, lưỡi dao sắc lạnh lướt qua da thịt, từng mũi kim xuyên qua, chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy rùng mình.
Vì thế mỗi lần làm phẫu thuật cho Norman đều là một sự giày vò với ông.
Ông nắm chặt dao phẫu thuật, cắn răng lướt dao qua vùng da thịt đã lành một phần nhỏ kia, tìm thấy đường chỉ rồi bắt đầu tháo ra.
Mà lúc này Dạ Vị Ương đang quanh quẩn trước cổng, muốn đi vào trong làm cho ra lẽ, dù đã xông thẳng lên trước nhưng cô lại không có dũng khí gõ cửa.
Cô lấy lý do gì để đi vào đây?
Cuối cùng chỉ đành giậm mạnh đôi giày cao gót xuống đầy bất đắc dĩ rồi quay gót bỏ đi, tuy nhiên cô lại thấy có hai người làm đi từ cửa ngách ra ngoài, tay họ cầm theo thùng rác, hình như là đi phi tang.
Bên trong có cái gì mà cần phải bí mật như vậy?
Cô tò mò đi theo xem thử và nhìn thấy đầy băng gạc thấm máu và vỏ thuốc.
Trong đó… có ai bị thương ư?
Cô nhíu mày lại, bước đến hỏi:
- Hai người đang làm gì thế?
Hai người đó bị dọa nhảy dựng lên, cứ như là đang làm một việc gì nguy hiểm vậy. Đợi khi nhìn rõ người đằng sau là cô thì cả hai đồng loạt thở phào một hơi.
- Là cô Dạ à.
- Bên trong có ai bị thương ư?
- Là…
Một người trong số đó đang chuẩn bị đáp lời, nhưng còn chưa kịp nói ra thì lại bị người còn lại thúc vào cánh tay, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta đừng nói gì.
Cô gái đó cũng biết mình lắm miệng, vội vàng bịt miệng lại, rũ mắt xuống nói:
- Bên trong không có ai bị thương cả.
Dạ Vị Ương cau mày, đổi giọng nghiêm khắc:
- Xem ra mấy cô thực sự không coi tôi là thiếu phu nhân nhà này rồi, Norman đã nói cho tôi biết hết mà các cô còn dám giấu tôi, có phải không đặt tôi trong mắt hay không?
Hai người nghe thế thì vội lắc đầu nói không dám.
- Tôi biết chuyện Norman bị thương, anh ấy bị thương lúc nào thế, giờ sao rồi?
Dạ Vị Ương chỉ thử dò hỏi, nhưng trên mặt cô không hề có vẻ hoảng loạn.
Cô gái kia vừa nghe Norman chủ động nói cho cô biết thì liền nghĩ không cần thiết phải giấu giếm nữa, hơn nữa nếu giờ cô ấy đắc tội với Dạ Vị Ương, đợi về sau cô kết hôn với thiếu gia thì cô ấy còn được sống yên ổn ư?
Thế nên cô ấy vội vàng nói:
- Hôm kia thiếu gia bị trúng đạn, đến sáng ngày hôm nay mới tỉnh lại, bây giờ vết thương lại rách ra rồi, bác sĩ đang khâu lại cho cậu ấy.
Quả nhiên cô đoán không sai, người bị thương chính là Norman, trong phòng của anh ta có mùi nước hoa nồng như thế là để che giấu mùi máu, sắc mặt anh ta trắng bệnh là do mất máu quá nhiều, cơ thể suy yếu.
Cô không ngờ, đến hôm nay anh ta mới tỉnh lại, điều đó có nghĩa là tính đến lúc mười giờ, anh ta mới tỉnh được có mấy tiếng mà thôi.
Anh ta còn giả vờ như không có chuyện gì mà ngồi ăn cơm với cô, cô còn tát anh ta một cái nữa.
Tuy cô không biết tại sao vết thương của anh ta lai nứt ra, nhưng không khó để đoán ra là do cô.
Chẳng trách…
Hóa ra anh ta vội vàng vứt cô ra ngoài là vì không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối lúc bị thương của mình.
Thực ra Dạ Vị Ương là một người quật cường, cô không thích nợ người khác, nhất là những người thích giả vờ làm anh hùng như Norman, cảm giác nợ nần người khác thật sự khó chịu.
Cô đẩy luôn cửa hông ra đi vào trong, lối vào này phần lớn là dành cho người làm nên không trông coi nghiêm ngặt, hơn nữa cho dù có nhìn thấy cô bọn họ cũng không dám ngăn cản, vì dù gì cô cũng là vợ tương lai của Norman.
Dạ Vị Ương đi thẳng vào trong, dưới đất vẫn còn vết máu chưa kịp lau, chúng kéo dài cho đến tận cửa phòng!
Cô nhìn mà thấy chết khiếp, một người có bao nhiêu máu mà có thể chảy nhiều như thế này?
Cô đứng trước cửa, đẩy ra một khe hở nhỏ, cuộc phẫu thuật bên trong đang rất căng thẳng, không ai chú ý tới người đứng ngoài cửa như cô.
Chỉ nhìn thấy Norman nằm sấp trên giường, bác sĩ đang khâu lại vết thương cho anh ta.
Bác sĩ đeo găng tay cao su, bên trên dính đầy máu, mặt mày nghiêm túc, trán toát đầy mồ hôi.
Vì là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như thế nên tim cô đập thình thịch, hai tai ù đi, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì nữa.
Cô đứng ngây ra đó cả tiếng đồng hồ, cùng cùng cũng thấycuộc phẫu thuật cũng kết thúc.
Bác sĩ thở phào một hơi, trợ lý vội vàng tiến lên lau mồ hôi cho ông:
- Đã phẫu thuật xong rồi, tôi chỉ có thể kê cho cậu hai vỉ giảm đau nhẹ để đối phó tạm. Nếu như có chuyện gì thì cứ nhấn chuông gọi tôi.
- Được.
Anh ta khó nhọc đáp lại, giọng nói vừa nhỏ vừa yếu.
Nhưng… nó lại khiến trái tim cô chấn động.
Sao anh ta vẫn tỉnh, chẳng lẽ lúc làm phẫu thuật không dùng thuốc gây mê ư? Vậy trong một tiếng đồng hồ vừa rồi làm sao anh ta chịu đựng được?
Bác sĩ đi ra ngoài, không ngờ lại nhìn thấy Dạ Vị Ương đứng ở cửa, ông vừa định lên tiếng thì đã bị cô ngăn lại.
- Norman không biết tôi ở đây, tôi muốn hỏi … anh ta thế nào rồi?
- Hóa ra là thế.
Bác sĩ đè thấp giọng xuống, nói:
- Cậu ấy gặp chút phiền phức, không cẩn thận bị thương, vết thương nứt ra chỉ có thể khâu lại, nhưng cậu ấy bị dị ứng với thuốc gây mê, vì thế chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Dạ Vị Ương run lên, hô hấp của cô nghẹn lại.
Cắn răng chịu đựng…
Rốt cuộc ý chí của người này mạnh đến đâu mà có thể chịu đau chống đỡ suốt một tiếng, mà đến bây giờ vẫn còn sức nói chuyện.
- Nếu như cô Dạ đã đến thăm sếp Norman thì đi lấy thuốc giảm đau cho cậu ấy luôn đi.
Dạ Vị Ương không từ chối, đi lấy thuốc cùng bác sĩ rồi quay trở lại, lúc tay đặt lên cánh cửa, đầu cô vẫn ong ong, đến bản thân cô cũng không biết rốt cuộc bây giờ mình đang làm gì.
Thực ra cô có thể quay gót bỏ đi, làm như không biết gì hết, tiếp tục yên tâm thoải mái từ chối anh ta, làm khó anh ta, nhưng cô không làm được. Dạ Vị Ương chậm rãi bước đến bên giường của người đó, cô cố bước thật chậm để đôi giày cao gót không tạo ra âm thanh quá lớn.
Sau lưng anh ta có hai vết thương do súng gây ra, vị trí trúng đạn rất gần tim, vốn những kẻ kia định nhắm bắn vào tim anh ta, nếu anh ta không nhanh nhẹn tránh đi thì hiện giờ cái mạng này đã không còn nữa rồi.
Không ngờ người của đối phương lại trèo đèo lội suối đến tận thành phố A, do bị bất ngờ nên anh ta bị trúng chiêu.
Vết thương bị nứt ra cần được khâu lại, phải cắt đường chỉ ban đầu ra rồi khâu lại lần nữa, chỉ nghĩ thôi đã thấy sau lưng đau nhức.
Hơn nữa, Norman bị dị ứng với thuốc gây mê, vì thế trong suốt quá trình phẫu thuật không thể gây mê, anh ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Sau khi rửa sạch vết thương, bác sĩ tìm thấy đường chỉ ban đầu, nói:
- Sếp, tôi bắt đầu đây.
Norman nằm sấp trên giường, nửa thân trên để trần, lộ ra da thịt màu lúa mạch.
Hai tay của anh ta nắm chặt lấy thành giường, miệng cắn một chiếc khăn bông để tránh trong lúc đau đớn tự cắn vào lưỡi mình.
Anh ta gật đầu, tỏ ý mình đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bác sĩ hít sâu một hơi, ông là bác sĩ quân y chuyên dụng của Norman, sau khi rời khỏi quân đội thì trở thành bác sĩ tư nhân của anh ta, ông rất thành thạo xử lý mấy vết thương do súng đạn, nhắm mắt cũng có thể làm phẫu thuật được.
Nhưng… mỗi lần khâu vết thương cho Norman ông đều thấy khó khăn.
Vì không được gây mê nên bệnh nhân sẽ cảm thấy đau đớn, lưỡi dao sắc lạnh lướt qua da thịt, từng mũi kim xuyên qua, chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy rùng mình.
Vì thế mỗi lần làm phẫu thuật cho Norman đều là một sự giày vò với ông.
Ông nắm chặt dao phẫu thuật, cắn răng lướt dao qua vùng da thịt đã lành một phần nhỏ kia, tìm thấy đường chỉ rồi bắt đầu tháo ra.
Mà lúc này Dạ Vị Ương đang quanh quẩn trước cổng, muốn đi vào trong làm cho ra lẽ, dù đã xông thẳng lên trước nhưng cô lại không có dũng khí gõ cửa.
Cô lấy lý do gì để đi vào đây?
Cuối cùng chỉ đành giậm mạnh đôi giày cao gót xuống đầy bất đắc dĩ rồi quay gót bỏ đi, tuy nhiên cô lại thấy có hai người làm đi từ cửa ngách ra ngoài, tay họ cầm theo thùng rác, hình như là đi phi tang.
Bên trong có cái gì mà cần phải bí mật như vậy?
Cô tò mò đi theo xem thử và nhìn thấy đầy băng gạc thấm máu và vỏ thuốc.
Trong đó… có ai bị thương ư?
Cô nhíu mày lại, bước đến hỏi:
- Hai người đang làm gì thế?
Hai người đó bị dọa nhảy dựng lên, cứ như là đang làm một việc gì nguy hiểm vậy. Đợi khi nhìn rõ người đằng sau là cô thì cả hai đồng loạt thở phào một hơi.
- Là cô Dạ à.
- Bên trong có ai bị thương ư?
- Là…
Một người trong số đó đang chuẩn bị đáp lời, nhưng còn chưa kịp nói ra thì lại bị người còn lại thúc vào cánh tay, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta đừng nói gì.
Cô gái đó cũng biết mình lắm miệng, vội vàng bịt miệng lại, rũ mắt xuống nói:
- Bên trong không có ai bị thương cả.
Dạ Vị Ương cau mày, đổi giọng nghiêm khắc:
- Xem ra mấy cô thực sự không coi tôi là thiếu phu nhân nhà này rồi, Norman đã nói cho tôi biết hết mà các cô còn dám giấu tôi, có phải không đặt tôi trong mắt hay không?
Hai người nghe thế thì vội lắc đầu nói không dám.
- Tôi biết chuyện Norman bị thương, anh ấy bị thương lúc nào thế, giờ sao rồi?
Dạ Vị Ương chỉ thử dò hỏi, nhưng trên mặt cô không hề có vẻ hoảng loạn.
Cô gái kia vừa nghe Norman chủ động nói cho cô biết thì liền nghĩ không cần thiết phải giấu giếm nữa, hơn nữa nếu giờ cô ấy đắc tội với Dạ Vị Ương, đợi về sau cô kết hôn với thiếu gia thì cô ấy còn được sống yên ổn ư?
Thế nên cô ấy vội vàng nói:
- Hôm kia thiếu gia bị trúng đạn, đến sáng ngày hôm nay mới tỉnh lại, bây giờ vết thương lại rách ra rồi, bác sĩ đang khâu lại cho cậu ấy.
Quả nhiên cô đoán không sai, người bị thương chính là Norman, trong phòng của anh ta có mùi nước hoa nồng như thế là để che giấu mùi máu, sắc mặt anh ta trắng bệnh là do mất máu quá nhiều, cơ thể suy yếu.
Cô không ngờ, đến hôm nay anh ta mới tỉnh lại, điều đó có nghĩa là tính đến lúc mười giờ, anh ta mới tỉnh được có mấy tiếng mà thôi.
Anh ta còn giả vờ như không có chuyện gì mà ngồi ăn cơm với cô, cô còn tát anh ta một cái nữa.
Tuy cô không biết tại sao vết thương của anh ta lai nứt ra, nhưng không khó để đoán ra là do cô.
Chẳng trách…
Hóa ra anh ta vội vàng vứt cô ra ngoài là vì không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối lúc bị thương của mình.
Thực ra Dạ Vị Ương là một người quật cường, cô không thích nợ người khác, nhất là những người thích giả vờ làm anh hùng như Norman, cảm giác nợ nần người khác thật sự khó chịu.
Cô đẩy luôn cửa hông ra đi vào trong, lối vào này phần lớn là dành cho người làm nên không trông coi nghiêm ngặt, hơn nữa cho dù có nhìn thấy cô bọn họ cũng không dám ngăn cản, vì dù gì cô cũng là vợ tương lai của Norman.
Dạ Vị Ương đi thẳng vào trong, dưới đất vẫn còn vết máu chưa kịp lau, chúng kéo dài cho đến tận cửa phòng!
Cô nhìn mà thấy chết khiếp, một người có bao nhiêu máu mà có thể chảy nhiều như thế này?
Cô đứng trước cửa, đẩy ra một khe hở nhỏ, cuộc phẫu thuật bên trong đang rất căng thẳng, không ai chú ý tới người đứng ngoài cửa như cô.
Chỉ nhìn thấy Norman nằm sấp trên giường, bác sĩ đang khâu lại vết thương cho anh ta.
Bác sĩ đeo găng tay cao su, bên trên dính đầy máu, mặt mày nghiêm túc, trán toát đầy mồ hôi.
Vì là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như thế nên tim cô đập thình thịch, hai tai ù đi, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì nữa.
Cô đứng ngây ra đó cả tiếng đồng hồ, cùng cùng cũng thấycuộc phẫu thuật cũng kết thúc.
Bác sĩ thở phào một hơi, trợ lý vội vàng tiến lên lau mồ hôi cho ông:
- Đã phẫu thuật xong rồi, tôi chỉ có thể kê cho cậu hai vỉ giảm đau nhẹ để đối phó tạm. Nếu như có chuyện gì thì cứ nhấn chuông gọi tôi.
- Được.
Anh ta khó nhọc đáp lại, giọng nói vừa nhỏ vừa yếu.
Nhưng… nó lại khiến trái tim cô chấn động.
Sao anh ta vẫn tỉnh, chẳng lẽ lúc làm phẫu thuật không dùng thuốc gây mê ư? Vậy trong một tiếng đồng hồ vừa rồi làm sao anh ta chịu đựng được?
Bác sĩ đi ra ngoài, không ngờ lại nhìn thấy Dạ Vị Ương đứng ở cửa, ông vừa định lên tiếng thì đã bị cô ngăn lại.
- Norman không biết tôi ở đây, tôi muốn hỏi … anh ta thế nào rồi?
- Hóa ra là thế.
Bác sĩ đè thấp giọng xuống, nói:
- Cậu ấy gặp chút phiền phức, không cẩn thận bị thương, vết thương nứt ra chỉ có thể khâu lại, nhưng cậu ấy bị dị ứng với thuốc gây mê, vì thế chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Dạ Vị Ương run lên, hô hấp của cô nghẹn lại.
Cắn răng chịu đựng…
Rốt cuộc ý chí của người này mạnh đến đâu mà có thể chịu đau chống đỡ suốt một tiếng, mà đến bây giờ vẫn còn sức nói chuyện.
- Nếu như cô Dạ đã đến thăm sếp Norman thì đi lấy thuốc giảm đau cho cậu ấy luôn đi.
Dạ Vị Ương không từ chối, đi lấy thuốc cùng bác sĩ rồi quay trở lại, lúc tay đặt lên cánh cửa, đầu cô vẫn ong ong, đến bản thân cô cũng không biết rốt cuộc bây giờ mình đang làm gì.
Thực ra cô có thể quay gót bỏ đi, làm như không biết gì hết, tiếp tục yên tâm thoải mái từ chối anh ta, làm khó anh ta, nhưng cô không làm được. Dạ Vị Ương chậm rãi bước đến bên giường của người đó, cô cố bước thật chậm để đôi giày cao gót không tạo ra âm thanh quá lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.