Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 931: Ngoại truyện - Anh Thua Rồi
Nam Đường
09/10/2019
- Anh không sao chứ!
Nhạc Yên Nhi lo lắng hỏi, cô muốn đi tới chỗ anh nhưng bị anh ngăn lại.
- Đừng qua đây, anh không sao đâu, hôm nay tôi muốn nói rõ mọi chuyện cho mọi người biết.
Anh hít sâu một hơi, cố nuốt máu tươi đã dâng lên tới cổ họng xuống, đứng thẳng người dậy.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn giăng đầy vẻ lo lắng của cô, anh mỉm cười thoải mái.
- Xin lỗi, tất cả mọi chuyện đều là do anh làm.
Sau khi anh nói xong, người kinh ngạc nhất chính là Nhạc Yên Nhi, vì lúc đầu Dạ Đình Sâm nói sau lưng có kẻ chủ mưu, Lâm Đông Lục chỉ là đồng phạm, nhưng giờ anh nói tất cả mọi chuyện đều là do anh làm, anh bảo cô làm sao tin được đây?
- Tại sao?
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc mở to mắt:
- Tại sao anh phải hại San San?
Dư San San cũng nhìn lại anh với ánh mắt sáng quắc, cô gằn từng tiếng một:
- Lâm Đông Lục, lời đã nói ra như bát nước hắt đi, anh phải nghĩ kỹ đấy!
Cô đang khuyên anh, khuyên anh đừng làm như vậy, Bạch Nhược Mai không xứng!
Lâm Đông Lục chỉ mỉm cười, anh cảm thấy cơ thể của mình rất yếu, cuối cùng ngồi xuống rìa sân thượng.
Sau lưng của anh là khoảng không!
Gió thổi tung mái tóc nhưng không thể thổi bay nụ cười của anh, anh trấn định tự nhiên, hờ hững nhìn qua mọi người, cuối cùng nhìn Nhạc Yên Nhi, nói:
- Thực ra đâu có nhiều tại sao như thế? Anh hại San San là vì muốn có được em. Nghe được tin em lại mang thai anh rất buồn, ác ma ẩn sâu trong lòng chui ra. Thật ra anh vẫn chưa khỏi bệnh, không có được em anh không vui! Làm hại San San là hành vi của anh lúc phát bệnh, cả thành phố A này có mấy người thoát được sự truy tìm của Bạch Kính Thần và Dạ Đình Sâm chứ? Nhân lúc hiện tại vẫn còn tỉnh táo, anh muốn nói hết chân tướng cho mọi người biết, phòng khi phát bệnh lại không khống chế được bản thân.
- Tại sao lại như vậy, bệnh của anh…
- Vì đố kỵ nên anh không khống chế được bản thân, tất cả đều là do anh làm!
Anh mỉm cười, hờ hững nói.
Anh… muốn cô phối hợp với mình thế này sao? Nhận lấy hết tất cả trách nhiệm về mình, đây chính là điều mà anh muốn ư?
Lòng bàn tay của Dư San San càng ngày càng lạnh, Bạch Kính Thần phát hiện ra, anh ta nhíu chặt mày lại.
Anh ta phẫn nộ tiến lên, túm lấy cổ áo của Lâm Đông Lục, đấm anh ngã xuống đất.
Mặt anh vốn đã có vết thương, cú đấm này càng làm cho vết thương nặng thêm, một ngụm máu tràn lên, rỉ ra từ khóe miệng của anh.
- Khụ khụ… khụ khụ…
Anh không ngừng ho, hô hấp nghẹn lại.
- Mày là đồ khốn, rốt cuộc mày có phải là người không?
Tiếp theo lại là một nắm đấm nữa.
Dư San San vội bước lên ngăn anh ta lại:
- Đừng đánh nữa…
- Em còn cản anh à? Anh ta đã điên rồi!
Bạch Kính Thần gào thét trong phẫn nộ.
- Anh ấy vì…
Cô còn chưa nói ra ba chữ cuối cùng Bạch Kính Thần đã siết chặt lấy cổ tay cô, ngăn cô nói tiếp.
Anh ho khan một cách thống khổ, trán nổi đầy gân xanh, mồ hôi đầm đìa.
Anh không thể đứng thẳng người dậy được, nhưng vẫn dùng sức nắm chặt lấy cổ tay cô, khẩn cầu một cách hèn mọn.
Đừng… nói ra!
Thấy anh khổ sở như thế, Dư San San mím chặt môi, cô muốn nói ra nhưng cuối cùng không thể mở nổi miệng.
Lâm Đông Lục trả giá nhiều như vậy là để bảo vệ Bạch Nhược Mai.
- Bạch Kính Thần, thôi đi, chúng ta không tính toán nữa được không! Không phải anh ấy đã nói hết rồi sao? Lúc phát bệnh anh ấy mới làm như thế!
- Qủy mới biết lúc nào anh ta bị bệnh, lúc nào thì khỏi?
Trong lòng Bạch Kính Thần hừng hực lửa giận, anh ta hung hắng nói:
- Em buông ra, hôm nay anh nhất định phải dạy cho anh ta một bài học!
- Được thôi, nếu đánh một trận có thể khiến anh nguôi giận, vậy thì đánh đi.
Đến lúc này rồi mà Lâm Đông Lục vẫn còn cười thoải mái như thế, rõ ràng là đang chọc giận Bạch Kính Thần.
Dư San San muốn ngăn cản nhưng lại bị Bạch Kính Thần đẩy ra sau lưng, cô loạng choạng suýt thì ngã xuống đất.
Bạch Kính Thần như một con thú hoang phát điên đấm liên tiếp vào người Lâm Đông Lục.
Anh phun ra một ngụm máu, vết thương trên người hoàn toàn nứt ra, chiếc áo sơ mi trắng nhuốm đẫm máu tươi.
- Đừng đánh nữa, đánh nữa anh ấy sẽ mất mạng đấy! Anh ấy… anh ấy bị thương rồi, Dạ Đình Sâm anh mau ngăn Bạch Kính Thần lại đi!
Nhạc Yên Nhi vội vàng nói.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì lạnh mặt bước lên, nhanh chóng tách hai người ra.
Lâm Đông Lục chật vật ngã ngồi xuống đất, dùng sức lau đi vết máu ở miệng, nhưng chất lỏng tanh ngọt kia không ngừng trào lên cổ họng anh.
- Khụ khụ…
Máu của anh giăng kín cả mặt đất.
- Lâm Đông Lục!
Dư San San xông tới, dìu anh đứng dậy, trên mặt cô chứa đầy vẻ lo lắng.
- Không… không sao.
Anh yếu ớt nói.
- Đã thành thế này rồi mà anh còn nói không sao à? Tôi đưa anh đi viện!
- Không cần đâu, mấy người đi đi! Tôi muốn… được yên tĩnh một mình, Bạch Kính Thần, nếu như anh thật sự hận tôi, muốn trút giận thay San San thì gọi cảnh sát tới tống tôi vào ngục đi, thế chẳng phải được rồi sao?
- Anh…
Dư San San kinh ngạc nhìn anh, cô không ngờ anh sẽ dùng cách này.
Bây giờ cô đã hiểu tại sao Lâm Đông Lục lại chắc chắn cô sẽ giúp Bạch Nhược Mai rồi, nếu anh thành ra thế này thì sao cô có thể nhẫn tâm làm tổn thương Bạch Nhược Mai được?
Nếu như cô tổn thương cô ta thì chẳng phải là có lỗi với anh sao?
Lâm Đông Lục vứt cho cô một lựa chọn khó khăn, dùng chính bản thân mình để trao đổi.
Anh nắm chặt tay cô, ngước đôi mắt màu hổ phách nhìn cô đầy chăm chú, đôi mắt ấy truyền đạt một thông điệp quá rõ ràng.
Giữ bí mật!
Hãy giữ kín bí mật này!
Dư San San không nói gì, môi cô hơi hé ra nhưng không thốt ra nổi một âm thanh nào.
Bạch Kính Thần tiến lên ôm lấy cô vào lòng, định đưa cô đi.
Đúng vào lúc họ định rời đi thì cửa sân thượng đột nhiên bật mở, một người bất ngờ xuất hiện trước mặt họ.
Nhìn thấy người đó, đồng tử trong mắt Lâm Đông Lục co rút lại, anh kinh ngạc nhìn đối phương.
Bạch Nhược Mai!
Lâm Đông Lục cũng không biết mình lấy sức ở đâu ra mà đứng từ dưới đất lên, lảo đảo đi tới trước mặt cô ta.
- Sao… sao em lại ở đây?
- Anh tưởng rằng một phòng thẩm vấn nho nhỏ có thể nhốt nổi tôi sao? Anh nghĩ đơn giản quá rồi!
Bạch Nhược Mai lấy một khẩu súng từ sau lưng ra, chĩa thẳng vảo đầu anh, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy tà ác, nói.
Lâm Đông Lục nghe thế thì cười cay đắng:
- Nói vậy, đến cuối cùng vẫn là anh thua.
- Đúng thế, anh thua rồi!
Bạch Nhược Mai tàn nhẫn nói, sau đó cô ta lớn giọng tuyên bố:
- Các người thật sự tưởng rằng mọi chuyện là do Lâm Đông Lục làm ư? Bây giờ tôi nói cho các người biết, tất cả đều là tôi làm! Thật ra tôi vốn không mất trí nhớ, tôi vẫn luôn biết mình là ai, tôi là Bạch Nhược Mai!
Nhạc Yên Nhi lo lắng hỏi, cô muốn đi tới chỗ anh nhưng bị anh ngăn lại.
- Đừng qua đây, anh không sao đâu, hôm nay tôi muốn nói rõ mọi chuyện cho mọi người biết.
Anh hít sâu một hơi, cố nuốt máu tươi đã dâng lên tới cổ họng xuống, đứng thẳng người dậy.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn giăng đầy vẻ lo lắng của cô, anh mỉm cười thoải mái.
- Xin lỗi, tất cả mọi chuyện đều là do anh làm.
Sau khi anh nói xong, người kinh ngạc nhất chính là Nhạc Yên Nhi, vì lúc đầu Dạ Đình Sâm nói sau lưng có kẻ chủ mưu, Lâm Đông Lục chỉ là đồng phạm, nhưng giờ anh nói tất cả mọi chuyện đều là do anh làm, anh bảo cô làm sao tin được đây?
- Tại sao?
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc mở to mắt:
- Tại sao anh phải hại San San?
Dư San San cũng nhìn lại anh với ánh mắt sáng quắc, cô gằn từng tiếng một:
- Lâm Đông Lục, lời đã nói ra như bát nước hắt đi, anh phải nghĩ kỹ đấy!
Cô đang khuyên anh, khuyên anh đừng làm như vậy, Bạch Nhược Mai không xứng!
Lâm Đông Lục chỉ mỉm cười, anh cảm thấy cơ thể của mình rất yếu, cuối cùng ngồi xuống rìa sân thượng.
Sau lưng của anh là khoảng không!
Gió thổi tung mái tóc nhưng không thể thổi bay nụ cười của anh, anh trấn định tự nhiên, hờ hững nhìn qua mọi người, cuối cùng nhìn Nhạc Yên Nhi, nói:
- Thực ra đâu có nhiều tại sao như thế? Anh hại San San là vì muốn có được em. Nghe được tin em lại mang thai anh rất buồn, ác ma ẩn sâu trong lòng chui ra. Thật ra anh vẫn chưa khỏi bệnh, không có được em anh không vui! Làm hại San San là hành vi của anh lúc phát bệnh, cả thành phố A này có mấy người thoát được sự truy tìm của Bạch Kính Thần và Dạ Đình Sâm chứ? Nhân lúc hiện tại vẫn còn tỉnh táo, anh muốn nói hết chân tướng cho mọi người biết, phòng khi phát bệnh lại không khống chế được bản thân.
- Tại sao lại như vậy, bệnh của anh…
- Vì đố kỵ nên anh không khống chế được bản thân, tất cả đều là do anh làm!
Anh mỉm cười, hờ hững nói.
Anh… muốn cô phối hợp với mình thế này sao? Nhận lấy hết tất cả trách nhiệm về mình, đây chính là điều mà anh muốn ư?
Lòng bàn tay của Dư San San càng ngày càng lạnh, Bạch Kính Thần phát hiện ra, anh ta nhíu chặt mày lại.
Anh ta phẫn nộ tiến lên, túm lấy cổ áo của Lâm Đông Lục, đấm anh ngã xuống đất.
Mặt anh vốn đã có vết thương, cú đấm này càng làm cho vết thương nặng thêm, một ngụm máu tràn lên, rỉ ra từ khóe miệng của anh.
- Khụ khụ… khụ khụ…
Anh không ngừng ho, hô hấp nghẹn lại.
- Mày là đồ khốn, rốt cuộc mày có phải là người không?
Tiếp theo lại là một nắm đấm nữa.
Dư San San vội bước lên ngăn anh ta lại:
- Đừng đánh nữa…
- Em còn cản anh à? Anh ta đã điên rồi!
Bạch Kính Thần gào thét trong phẫn nộ.
- Anh ấy vì…
Cô còn chưa nói ra ba chữ cuối cùng Bạch Kính Thần đã siết chặt lấy cổ tay cô, ngăn cô nói tiếp.
Anh ho khan một cách thống khổ, trán nổi đầy gân xanh, mồ hôi đầm đìa.
Anh không thể đứng thẳng người dậy được, nhưng vẫn dùng sức nắm chặt lấy cổ tay cô, khẩn cầu một cách hèn mọn.
Đừng… nói ra!
Thấy anh khổ sở như thế, Dư San San mím chặt môi, cô muốn nói ra nhưng cuối cùng không thể mở nổi miệng.
Lâm Đông Lục trả giá nhiều như vậy là để bảo vệ Bạch Nhược Mai.
- Bạch Kính Thần, thôi đi, chúng ta không tính toán nữa được không! Không phải anh ấy đã nói hết rồi sao? Lúc phát bệnh anh ấy mới làm như thế!
- Qủy mới biết lúc nào anh ta bị bệnh, lúc nào thì khỏi?
Trong lòng Bạch Kính Thần hừng hực lửa giận, anh ta hung hắng nói:
- Em buông ra, hôm nay anh nhất định phải dạy cho anh ta một bài học!
- Được thôi, nếu đánh một trận có thể khiến anh nguôi giận, vậy thì đánh đi.
Đến lúc này rồi mà Lâm Đông Lục vẫn còn cười thoải mái như thế, rõ ràng là đang chọc giận Bạch Kính Thần.
Dư San San muốn ngăn cản nhưng lại bị Bạch Kính Thần đẩy ra sau lưng, cô loạng choạng suýt thì ngã xuống đất.
Bạch Kính Thần như một con thú hoang phát điên đấm liên tiếp vào người Lâm Đông Lục.
Anh phun ra một ngụm máu, vết thương trên người hoàn toàn nứt ra, chiếc áo sơ mi trắng nhuốm đẫm máu tươi.
- Đừng đánh nữa, đánh nữa anh ấy sẽ mất mạng đấy! Anh ấy… anh ấy bị thương rồi, Dạ Đình Sâm anh mau ngăn Bạch Kính Thần lại đi!
Nhạc Yên Nhi vội vàng nói.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì lạnh mặt bước lên, nhanh chóng tách hai người ra.
Lâm Đông Lục chật vật ngã ngồi xuống đất, dùng sức lau đi vết máu ở miệng, nhưng chất lỏng tanh ngọt kia không ngừng trào lên cổ họng anh.
- Khụ khụ…
Máu của anh giăng kín cả mặt đất.
- Lâm Đông Lục!
Dư San San xông tới, dìu anh đứng dậy, trên mặt cô chứa đầy vẻ lo lắng.
- Không… không sao.
Anh yếu ớt nói.
- Đã thành thế này rồi mà anh còn nói không sao à? Tôi đưa anh đi viện!
- Không cần đâu, mấy người đi đi! Tôi muốn… được yên tĩnh một mình, Bạch Kính Thần, nếu như anh thật sự hận tôi, muốn trút giận thay San San thì gọi cảnh sát tới tống tôi vào ngục đi, thế chẳng phải được rồi sao?
- Anh…
Dư San San kinh ngạc nhìn anh, cô không ngờ anh sẽ dùng cách này.
Bây giờ cô đã hiểu tại sao Lâm Đông Lục lại chắc chắn cô sẽ giúp Bạch Nhược Mai rồi, nếu anh thành ra thế này thì sao cô có thể nhẫn tâm làm tổn thương Bạch Nhược Mai được?
Nếu như cô tổn thương cô ta thì chẳng phải là có lỗi với anh sao?
Lâm Đông Lục vứt cho cô một lựa chọn khó khăn, dùng chính bản thân mình để trao đổi.
Anh nắm chặt tay cô, ngước đôi mắt màu hổ phách nhìn cô đầy chăm chú, đôi mắt ấy truyền đạt một thông điệp quá rõ ràng.
Giữ bí mật!
Hãy giữ kín bí mật này!
Dư San San không nói gì, môi cô hơi hé ra nhưng không thốt ra nổi một âm thanh nào.
Bạch Kính Thần tiến lên ôm lấy cô vào lòng, định đưa cô đi.
Đúng vào lúc họ định rời đi thì cửa sân thượng đột nhiên bật mở, một người bất ngờ xuất hiện trước mặt họ.
Nhìn thấy người đó, đồng tử trong mắt Lâm Đông Lục co rút lại, anh kinh ngạc nhìn đối phương.
Bạch Nhược Mai!
Lâm Đông Lục cũng không biết mình lấy sức ở đâu ra mà đứng từ dưới đất lên, lảo đảo đi tới trước mặt cô ta.
- Sao… sao em lại ở đây?
- Anh tưởng rằng một phòng thẩm vấn nho nhỏ có thể nhốt nổi tôi sao? Anh nghĩ đơn giản quá rồi!
Bạch Nhược Mai lấy một khẩu súng từ sau lưng ra, chĩa thẳng vảo đầu anh, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy tà ác, nói.
Lâm Đông Lục nghe thế thì cười cay đắng:
- Nói vậy, đến cuối cùng vẫn là anh thua.
- Đúng thế, anh thua rồi!
Bạch Nhược Mai tàn nhẫn nói, sau đó cô ta lớn giọng tuyên bố:
- Các người thật sự tưởng rằng mọi chuyện là do Lâm Đông Lục làm ư? Bây giờ tôi nói cho các người biết, tất cả đều là tôi làm! Thật ra tôi vốn không mất trí nhớ, tôi vẫn luôn biết mình là ai, tôi là Bạch Nhược Mai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.