Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 930: Ngoại truyện - Gánh Hết Tội Lỗi
Nam Đường
09/10/2019
Thư ký nghe thế thì ngẩn ra, nói:
- Ông chủ, sức khỏe của anh…
- Đi đi, không sao đâu, thời gian của tôi không còn nhiều nữa, tôi còn phải cho bọn họ một câu trả lời.
Thư ký không còn cách nào khác, chỉ đành lấy máy tính cho anh.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình đang sáng, đột nhiên không biết viết gì, cuối cùng anh viết lá thư đầu tiên cho Hank, bây giờ Hank đã không còn là thư ký của anh nữa mà đang đi du lịch vòng quanh thế giới, nghe nói Hank cũng đã tìm được một người cùng chung lý tưởng để kết hôn, hiện giờ cuộc sống đã ổn định.
Có điều… anh ta vẫn không muốn trở về.
Thành phố A để lại cho anh ta bao nhiêu ký ức đau khổ, Lâm Đông Lục biết vì mình sinh bệnh nên Hank đã phải làm rất nhiều chuyện trái với lương tâm.
Lá thư thứ hai anh viết cho Bạch Nhược Mai.
Có vài chuyện cô ta không muốn tin tưởng, nhưng anh vẫn phải cho cô ta biết mình không nói dối.
Sau khi viết xong anh vẫn muốn viết tiếp nhưng cứ sửa rồi xóa nhiều lần, cuối cùng không viết thêm gì nữa.
Anh muốn viết thư cho Nhạc Yên Nhi nhưng rồi phát hiện ra mình chẳng có gì để nói.
Những ký ức của chung hai người thật sự quá ít ỏi nên anh quyết định thôi không viết nữa, trong lòng bình thản không có bất cứ tiếc nuối gì.
Cuối cùng anh viết một tờ di thư.
Sau khi viết xong hết, anh tắt máy tính đi, rồi ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đèn neon sáng bừng khắp các tòa cao ốc, từ xa nhìn lại trông như một thành phố không có đêm tối vậy.
Kính thủy tinh phản chiếu hình bóng của anh, tuy sắc mặt trắng bệch nhưng miệng vẫn mỉm cười, trông có vẻ rất bình thản.
Anh cầm điện thoại lên gọi đến cục cảnh sát, người nhận điên thoại tất nhiên là người của anh.
- Cô ấy ngủ rồi à?
- Vẫn chưa, sau khi vào phòng thẩm vấn cô ta không nói gì cả, hiện giờ đang ở phòng tạm giam nghỉ ngơi, anh Lâm muốn tìm cô ta sao?
- Tôi muốn nói chuyện với cô ấy, anh có thể đưa điện thoại cho cô ấy không?
- Được.
Điện thoại nhanh chóng được chuyển đến tay Bạch Nhược Mai, tuy cô ta không nói gì nhưng Lâm Đông Lục biết cô ta nhất định có thể nghe được.
- Nhược Mai, anh biết em đang nghe, bây giờ anh đang ngắm thành phố A về đêm, ánh đèn rất đẹp, trên trời có rất nhiều sao, cả một vùng trời đỏ chói rực rỡ, trước đây chúng ta cũng đã từng ôm nhau đứng trước cửa sổ ngắm cảnh đêm đúng không?
Nhắc tới quá khứ hạnh phúc, anh không nhịn được mỉm cười.
- Nhược Mai, có lẽ em sẽ phải ở lại đó một thời gian, anh sẽ nghĩ cách đưa em ra, anh đã liên lạc với bệnh viện tâm thần, có lẽ cả hai chúng ta đều có tâm bệnh, chúng ta cùng đi khám được không?
- Nhược Mai… mặc kệ em có tin hay không, mấy năm nay người anh yêu là em. Nhưng anh cũng biết chúng ta không thể trở lại như xưa nữa, anh thấy rất áy náy với đứa bé đã mất đi đó, cứ tưởng rằng mình có thể bù đắp được, nhưng anh biết mình sai rồi. Vết thương đó sẽ không bao giờ lành lại, mấy năm nay anh luôn cảm nhận được sự đau khổ của em, là anh hủy hoại em, xin lỗi em.
- Chúng ta đều không thể trở lại được nữa rồi, Lâm Đông Lục.
Cuối cùng, Bạch Nhược Mai cất giọng đầy buồn bã.
Lâm Đông Lục thở dài một hơi, gật đầu thừa nhận:
- Đúng thế, không thể trở lại được nữa rồi, vết sẹo đó không chỉ lưu lại trên người em mà cả trên người anh nữa, vĩnh viễn không thể lành lại được, vì thế chúng ta phải chia tay rồi, đúng không?
- Tôi muốn Hoan Hoan.
Bạch Nhược Mai gằn từng tiếng một, giọng nói của cô ta cứng ngắc như đang cố kiềm chế sự tức giận của mình.
- Được, anh giao Hoan Hoan cho em, chúng ta đều phải hạnh phúc nhé.
- Lâm Đông Lục, tôi không muốn nghe mấy lời châm chọc của anh nữa, tôi hạnh phúc ư… ha ha, đúng là chuyện nực cười! Tôi nguyền rủa anh không được chết tử tế, Lâm Đông Lục, tôi hận anh!
Bạch Nhược Mai gào lên một cách phẫn nộ rồi cúp điện thoại luôn, gương mặt của cô ta trở nên dữ dằn nhưng lại đau lòng đến mức rơi lệ.
Cảnh sát đang định lấy lại điện thoại của mình nhưng không ngờ cô ta lại ném nó thật mạnh xuống đất, còn giẫm lên mấy cái nữa.
Sau cùng cô ta thống khổ co ro lại trong góc.
Lâm Đông Lục nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, rồi thở dài một hơi.
Nhược Mai, mọi chuyện đều sắp kết thúc rồi, tất cả mọi lỗi lầm đều để mình anh gánh chịu đi!
Mười giờ sáng, Dư San San nhận được điện thoại của Lâm Đông Lục, bảo bọn họ và Nhạc Yên Nhi đến chỗ anh.
Dư San San nghe giọng nói của Lâm Đông Lục rất yếu ớt thì không nhịn được lo lắng hỏi:
- Lâm Đông Lục, anh vẫn ổn chứ, tôi thấy tình hình của anh bây giờ không tốt lắm…
- San San, tôi hy vọng cô có thể đồng ý với tôi một chuyện.
Lâm Đông Lục nhẹ giọng nói, ai cũng có thể nghe ra sự mệt mỏi trong giọng nói của anh.
- Anh muốn tôi đồng ý chuyện gì?
- Chuyện này một mình tôi sẽ gánh vác, cô giúp tôi bảo vệ Nhược Mai được không?
- Cái gì?
Dư San San kinh ngạc, hỏi lại với vẻ không dám tin.
Anh muốn một mình gánh vác ư?
- Nhược Mai đã bị đưa vào cục cảnh sát rồi, một năm nữa mới được ra ngoài, tôi đã liên lạc với bệnh viện tốt, đợi lúc cô ấy ra ngoài nhất định sẽ được chữa trị tử tế.
- Vậy anh chắc rằng cô ta sẽ không làm chuyện xấu nữa sao? Lâm Đông Lục, anh đừng kích động, anh làm thế này cô ta có biết không?
Dư San San nói với giọng vô cùng lo lắng.
- Cô ấy sẽ không làm chuyện xấu nữa đâu, vì Hoan Hoan cô ấy sẽ trở nên tốt hơn, tôi thực sự nợ cô ấy quá nhiều, e rằng cả đời này cũng không trả hết được. San San, tôi chỉ nhờ cô chuyện này thôi, tôi đảm bảo Nhược Mai sẽ không làm hại mọi người nữa đâu.
- Tại… tại sao anh lại chắc chắn như vậy?
Lâm Đông Lục nghe thế chỉ im lặng.
Tại sao lại chắc chắn như vậy? Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như anh chết rồi thì Hoan Hoan sẽ mất cha, vì con cô ấy sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, đây là cách bảo vệ Bạch Nhược Mai duy nhất mà anh nghĩ ra được.
Anh cười khổ, đáng tiếc cô không nhìn thấy.
Lâm Đông Lục nhẹ giọng nói:
- Lần nãy hãy tin tôi, hơn nữa tôi tin là cô sẽ giúp tôi.
Câu nói này của anh đầy ý vị sâu xa.
Dư San San vẫn muốn nói gì đó nhưng anh đã cúp máy.
Lâm Đông Lục đặt điện thoại xuống, nhìn về phía thành phố A, phóng mắt nhìn ra xa, trời xanh mây trắng, cao ốc san sát, cảnh vật mới đẹp làm sao.
Anh nhìn xuống dưới, trên tòa nhà cao tầng có treo biển quảng cáo của Truyền thông Quảng Thắng, cũng không biết sau khi anh đi rồi Hank có chịu trở lại tiếp nhận nó không, nếu anh ta không trở lại thì công ty này sẽ hoàn toàn xong đời.
Thực ra… Truyền thông Quảng Thắng vốn nên biến mất lâu rồi, vào lúc vốn xoay vòng của Bất động sản Quảng Thịnh bắt đầu gặp khó khăn thì nó nên biến mất rồi, năm năm qua chỉ là đổi một cái tên khác để kéo dài hơn tàn mà thôi.
Giờ nó bị hủy trong tay anh cũng không phải là chuyện xấu.
Chỉ là anh đã bỏ tâm huyết suốt bao nhiêu năm nay, giờ phải từ bỏ vẫn có chút không nỡ.
Vào lúc đang thấy thương cảm, anh bỗng nghe thấy tiếng bước chân, xem ra bọn họ đã đến rồi.
Bốn người bước lên sân thượng, họ nhìn thấy Lâm Đông Lục đang đứng bên mép lan can hóng gió, cơ thể của anh gầy gò dường như chỉ cơn gió mạnh cũng có thể thổi ngã được.
Anh từ từ xoay người lại, mỉm cười ôn hòa, chỉ có điều sắc mặt tái nhợt ốm yếu.
- Mọi người đến rồi à… khụ khụ…
Vừa nói xong anh liền không nhịn được mà bật ho, cơ thể cong lại như đang chịu nỗi đau đớn cùng cực.
Anh có thể cảm nhận được nỗi đau khi vết thương bắt đầu nứt vỡ rồi máu tươi thấm ra, nhưng do bên ngoài được quấn một lớp băng gạc dày nên giờ vẫn chưa nhìn ra.
- Ông chủ, sức khỏe của anh…
- Đi đi, không sao đâu, thời gian của tôi không còn nhiều nữa, tôi còn phải cho bọn họ một câu trả lời.
Thư ký không còn cách nào khác, chỉ đành lấy máy tính cho anh.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình đang sáng, đột nhiên không biết viết gì, cuối cùng anh viết lá thư đầu tiên cho Hank, bây giờ Hank đã không còn là thư ký của anh nữa mà đang đi du lịch vòng quanh thế giới, nghe nói Hank cũng đã tìm được một người cùng chung lý tưởng để kết hôn, hiện giờ cuộc sống đã ổn định.
Có điều… anh ta vẫn không muốn trở về.
Thành phố A để lại cho anh ta bao nhiêu ký ức đau khổ, Lâm Đông Lục biết vì mình sinh bệnh nên Hank đã phải làm rất nhiều chuyện trái với lương tâm.
Lá thư thứ hai anh viết cho Bạch Nhược Mai.
Có vài chuyện cô ta không muốn tin tưởng, nhưng anh vẫn phải cho cô ta biết mình không nói dối.
Sau khi viết xong anh vẫn muốn viết tiếp nhưng cứ sửa rồi xóa nhiều lần, cuối cùng không viết thêm gì nữa.
Anh muốn viết thư cho Nhạc Yên Nhi nhưng rồi phát hiện ra mình chẳng có gì để nói.
Những ký ức của chung hai người thật sự quá ít ỏi nên anh quyết định thôi không viết nữa, trong lòng bình thản không có bất cứ tiếc nuối gì.
Cuối cùng anh viết một tờ di thư.
Sau khi viết xong hết, anh tắt máy tính đi, rồi ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đèn neon sáng bừng khắp các tòa cao ốc, từ xa nhìn lại trông như một thành phố không có đêm tối vậy.
Kính thủy tinh phản chiếu hình bóng của anh, tuy sắc mặt trắng bệch nhưng miệng vẫn mỉm cười, trông có vẻ rất bình thản.
Anh cầm điện thoại lên gọi đến cục cảnh sát, người nhận điên thoại tất nhiên là người của anh.
- Cô ấy ngủ rồi à?
- Vẫn chưa, sau khi vào phòng thẩm vấn cô ta không nói gì cả, hiện giờ đang ở phòng tạm giam nghỉ ngơi, anh Lâm muốn tìm cô ta sao?
- Tôi muốn nói chuyện với cô ấy, anh có thể đưa điện thoại cho cô ấy không?
- Được.
Điện thoại nhanh chóng được chuyển đến tay Bạch Nhược Mai, tuy cô ta không nói gì nhưng Lâm Đông Lục biết cô ta nhất định có thể nghe được.
- Nhược Mai, anh biết em đang nghe, bây giờ anh đang ngắm thành phố A về đêm, ánh đèn rất đẹp, trên trời có rất nhiều sao, cả một vùng trời đỏ chói rực rỡ, trước đây chúng ta cũng đã từng ôm nhau đứng trước cửa sổ ngắm cảnh đêm đúng không?
Nhắc tới quá khứ hạnh phúc, anh không nhịn được mỉm cười.
- Nhược Mai, có lẽ em sẽ phải ở lại đó một thời gian, anh sẽ nghĩ cách đưa em ra, anh đã liên lạc với bệnh viện tâm thần, có lẽ cả hai chúng ta đều có tâm bệnh, chúng ta cùng đi khám được không?
- Nhược Mai… mặc kệ em có tin hay không, mấy năm nay người anh yêu là em. Nhưng anh cũng biết chúng ta không thể trở lại như xưa nữa, anh thấy rất áy náy với đứa bé đã mất đi đó, cứ tưởng rằng mình có thể bù đắp được, nhưng anh biết mình sai rồi. Vết thương đó sẽ không bao giờ lành lại, mấy năm nay anh luôn cảm nhận được sự đau khổ của em, là anh hủy hoại em, xin lỗi em.
- Chúng ta đều không thể trở lại được nữa rồi, Lâm Đông Lục.
Cuối cùng, Bạch Nhược Mai cất giọng đầy buồn bã.
Lâm Đông Lục thở dài một hơi, gật đầu thừa nhận:
- Đúng thế, không thể trở lại được nữa rồi, vết sẹo đó không chỉ lưu lại trên người em mà cả trên người anh nữa, vĩnh viễn không thể lành lại được, vì thế chúng ta phải chia tay rồi, đúng không?
- Tôi muốn Hoan Hoan.
Bạch Nhược Mai gằn từng tiếng một, giọng nói của cô ta cứng ngắc như đang cố kiềm chế sự tức giận của mình.
- Được, anh giao Hoan Hoan cho em, chúng ta đều phải hạnh phúc nhé.
- Lâm Đông Lục, tôi không muốn nghe mấy lời châm chọc của anh nữa, tôi hạnh phúc ư… ha ha, đúng là chuyện nực cười! Tôi nguyền rủa anh không được chết tử tế, Lâm Đông Lục, tôi hận anh!
Bạch Nhược Mai gào lên một cách phẫn nộ rồi cúp điện thoại luôn, gương mặt của cô ta trở nên dữ dằn nhưng lại đau lòng đến mức rơi lệ.
Cảnh sát đang định lấy lại điện thoại của mình nhưng không ngờ cô ta lại ném nó thật mạnh xuống đất, còn giẫm lên mấy cái nữa.
Sau cùng cô ta thống khổ co ro lại trong góc.
Lâm Đông Lục nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, rồi thở dài một hơi.
Nhược Mai, mọi chuyện đều sắp kết thúc rồi, tất cả mọi lỗi lầm đều để mình anh gánh chịu đi!
Mười giờ sáng, Dư San San nhận được điện thoại của Lâm Đông Lục, bảo bọn họ và Nhạc Yên Nhi đến chỗ anh.
Dư San San nghe giọng nói của Lâm Đông Lục rất yếu ớt thì không nhịn được lo lắng hỏi:
- Lâm Đông Lục, anh vẫn ổn chứ, tôi thấy tình hình của anh bây giờ không tốt lắm…
- San San, tôi hy vọng cô có thể đồng ý với tôi một chuyện.
Lâm Đông Lục nhẹ giọng nói, ai cũng có thể nghe ra sự mệt mỏi trong giọng nói của anh.
- Anh muốn tôi đồng ý chuyện gì?
- Chuyện này một mình tôi sẽ gánh vác, cô giúp tôi bảo vệ Nhược Mai được không?
- Cái gì?
Dư San San kinh ngạc, hỏi lại với vẻ không dám tin.
Anh muốn một mình gánh vác ư?
- Nhược Mai đã bị đưa vào cục cảnh sát rồi, một năm nữa mới được ra ngoài, tôi đã liên lạc với bệnh viện tốt, đợi lúc cô ấy ra ngoài nhất định sẽ được chữa trị tử tế.
- Vậy anh chắc rằng cô ta sẽ không làm chuyện xấu nữa sao? Lâm Đông Lục, anh đừng kích động, anh làm thế này cô ta có biết không?
Dư San San nói với giọng vô cùng lo lắng.
- Cô ấy sẽ không làm chuyện xấu nữa đâu, vì Hoan Hoan cô ấy sẽ trở nên tốt hơn, tôi thực sự nợ cô ấy quá nhiều, e rằng cả đời này cũng không trả hết được. San San, tôi chỉ nhờ cô chuyện này thôi, tôi đảm bảo Nhược Mai sẽ không làm hại mọi người nữa đâu.
- Tại… tại sao anh lại chắc chắn như vậy?
Lâm Đông Lục nghe thế chỉ im lặng.
Tại sao lại chắc chắn như vậy? Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như anh chết rồi thì Hoan Hoan sẽ mất cha, vì con cô ấy sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, đây là cách bảo vệ Bạch Nhược Mai duy nhất mà anh nghĩ ra được.
Anh cười khổ, đáng tiếc cô không nhìn thấy.
Lâm Đông Lục nhẹ giọng nói:
- Lần nãy hãy tin tôi, hơn nữa tôi tin là cô sẽ giúp tôi.
Câu nói này của anh đầy ý vị sâu xa.
Dư San San vẫn muốn nói gì đó nhưng anh đã cúp máy.
Lâm Đông Lục đặt điện thoại xuống, nhìn về phía thành phố A, phóng mắt nhìn ra xa, trời xanh mây trắng, cao ốc san sát, cảnh vật mới đẹp làm sao.
Anh nhìn xuống dưới, trên tòa nhà cao tầng có treo biển quảng cáo của Truyền thông Quảng Thắng, cũng không biết sau khi anh đi rồi Hank có chịu trở lại tiếp nhận nó không, nếu anh ta không trở lại thì công ty này sẽ hoàn toàn xong đời.
Thực ra… Truyền thông Quảng Thắng vốn nên biến mất lâu rồi, vào lúc vốn xoay vòng của Bất động sản Quảng Thịnh bắt đầu gặp khó khăn thì nó nên biến mất rồi, năm năm qua chỉ là đổi một cái tên khác để kéo dài hơn tàn mà thôi.
Giờ nó bị hủy trong tay anh cũng không phải là chuyện xấu.
Chỉ là anh đã bỏ tâm huyết suốt bao nhiêu năm nay, giờ phải từ bỏ vẫn có chút không nỡ.
Vào lúc đang thấy thương cảm, anh bỗng nghe thấy tiếng bước chân, xem ra bọn họ đã đến rồi.
Bốn người bước lên sân thượng, họ nhìn thấy Lâm Đông Lục đang đứng bên mép lan can hóng gió, cơ thể của anh gầy gò dường như chỉ cơn gió mạnh cũng có thể thổi ngã được.
Anh từ từ xoay người lại, mỉm cười ôn hòa, chỉ có điều sắc mặt tái nhợt ốm yếu.
- Mọi người đến rồi à… khụ khụ…
Vừa nói xong anh liền không nhịn được mà bật ho, cơ thể cong lại như đang chịu nỗi đau đớn cùng cực.
Anh có thể cảm nhận được nỗi đau khi vết thương bắt đầu nứt vỡ rồi máu tươi thấm ra, nhưng do bên ngoài được quấn một lớp băng gạc dày nên giờ vẫn chưa nhìn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.