Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 822: Ngoại truyện - Đảm Bảo Hoàn Thành Nhiệm Vụ
Nam Đường
09/10/2019
- Vậy hôm nay tôi phải làm sao?
Dạ Vị Ương gõ cửa.
- Ông bà bảo con gái đã gả thì như bát nước đổ đi, nước đổ đi rồi khó hốt lại, vậy nên cô mau chóng thu dọn đồ đạc đi với cậu đi ạ!
Dạ Vị Ương đã cảm nhận sâu sắc ác ý của cặp vợ chồng vô sỉ này, đúng là họ đang bức cô đến đường cùng mà!
- Tôi có nhà riêng, tự về ở!
- Ông bà đã đổi hết chìa khóa nhà riêng của cô rồi ạ, cô có chìa cũng không mở được đâu.
Dạ Vị Ương phát điên, cô đá cửa, nổi giận mắng:
- Dạ Tu, Hera, ra ngoài cho con, con liều mạng với hai người, một cặp vợ chồng vô lương tâm chỉ biết lừa con mình! Ra ngay, chúng ta tử chiến đi!
Norman dở khóc dở cười, chẳng ngờ bố mẹ vợ của mình lại trượng nghĩa như vậy, vì xúc tiến tình cảm của họ mà ra tay hung ác thế.
Anh ta bước tới ôm Dạ Vị Ương, nói:
- Tối nay về gặp ông với anh đi, ông rất muốn gặp em đấy.
- Không, em không gặp đâu, nghe nói ông có thể dọa chết người!
- Không khoa trương thế đâu mà.
- Chết em cũng không đi! Cứu với, Eddie, cứu tôi!
Nhưng cô gào khản cô cũng vô dụng. Dạ Vị Ương bị Norman mang ra xe, sau đó, chiếc xe biến mất trong đêm
Ngay lúc này, cửa nhà mở ra, vợ chồng Dạ Tu đứng trước cửa ra vào.
Dạ Tu nước mắt ròng ròng:
- Con gái... con gái bị lợn húc rồi.
- Anh bảo con gái chúng ta là cải trắng á?
Hera liếc nhìn đầy nguy hiểm.
Dạ Tu lập tức thu hồi biểu tình, xoa mắt, nghiêm túc nói:
- Anh nói gì cơ? Anh mất trí nhớ rồi.
- Vào nhà đi.
- Đúng rồi vợ, mai chúng ta đi du lịch đi, trải qua cuộc sống hai người, thế nào?
Dạ Tu lập tức ném Dạ Vị Ương ra sau đầu, ông cười khanh khách nhìn vợ mình, ân cần nói.
- Sắp xếp ổn chưa?
- Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ cần vợ xinh đẹp lên đường thôi.
- Vậy cũng không tệ, chuẩn!
- Tạ ơn vợ đại nhân!
Lúc này, Dạ Vị Ương và Norman đã tới gia tộc Capet.
Cô túm chặt tay cầm cửa, nhất định không chịu xuống xe.
Norman bất đắc dĩ:
- Người đâu, mời thiếu phu nhân xuống.
Lời vừa dứt, bốn người đàn ông cao to cùng nhau ra kéo cửa xe, chút sức của cô chẳng ăn nhằm gì, một lát là cửa đã mở ra, cô run rẩy bước xuống.
- Chân... run chân...
- Xem ra phu nhân muốn anh bế vào rồi!
Norman cười trêu tức, chẳng chờ cô trả lời, đã bế thốc cô lên.
- Đừng, ý em không phải thế, anh thả em xuống!
- Ý anh là thế, anh muốn bế em vào!
Norman vừa cười vừa nói.
Trên đường đi, họ liên tục gặp người giúp việc, những người này đều chào:
- Chào thiếu gia, thiếu phu nhân.
Tiếng thiếu phu nhân này làm má Dạ Vị Ương đỏ bừng.
Norman thấy vợ bé nhỏ của mình hệt như anh đào vừa chín, chỉ chờ người hái.
Vì quá lo lắng nên cô cắn môi liên tục, hô hấp cũng không thuận, Norman chỉ muốn cúi xuống hôn lấy đôi môi mê người kia.
Lạnh lùng được huấn luyện ra từ môi trường quân đội bây giờ đã gần như biến mất hoàn toàn, anh liên tục bại lui trước một cô gái.
Norman kìm chế rung động, liên tục tự nhắc nhở bản thân.
Dạ Vị Ương giãy giụa liên tục, bất an nói:
- Anh thả em xuống đi, nếu ông nhìn thấy thì giết em mất!
- Đừng nhúc nhích!
Anh thấp giọng quát lên.
Hô hấp của cũng đã trở nên dồn dập.
Cô nghi ngờ ngước lên, thấy mắt anh thật sâu, bên trong là ham muốn mênh mông như đại dương không bờ bến, thân hình nho nhỏ của cô phản chiếu trong đôi mắt đó, dường như có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào.
Cô đỏ mặt, bỗng nhận ra trước mặt mình là một con sói, một con sói đói!
Vội nuốt nước bọt, đâu còn dám giãy giụa nữa, Dạ Vị Ương ngoan ngoãn nép trong lòng người đàn ông này, thận trọng nói:
- Anh... anh cho em xuống đi, cứ là lạ ấy, chúng ta...
- Chúng ta là vợ chồng, làm gì cũng không lạ.
Anh hít sâu một hơi, cố nén rung động rồi sải bước tiến vào nhà.
Vừa vào đã có thể cảm nhận được bầu không khí trang nghiêm.
Trên salon phòng khách, một ông lão đang ngồi nghiêm chỉnh ở đó. Mái tóc hoa râm được chải hết về phía sau, ông mặc một bộ đồ ở nhà màu xám đậm, tay đặt khẽ lên gậy, những ngón tay khô quắt và thô ráp vuốt ve ngọc thạch bên trên gậy.
Vì thời gian vuốt ve lâu dài nên ngọc thạch đã trở nên bóng loáng.
Arthur đứng một bên, im lặng không nói gì, dù còn nhỏ nhưng trông rất nghiêm túc.
Nhìn quanh đều là người giúp việc, không ai dám thở mạnh.
Dạ Vị Ương rất bỡ ngỡ.
Ông lão trước mặt này nhìn giống hệt ông nội đã mất của mình này! Nghiêm túc chết đi được, nếp nhăn cũng lộ ra hung dữ, đôi mắt đục ngầu nhưng vẫn lấp lóe.
Mấy ông già thế này không đáng yêu chút nào!
Cô đã quen làm theo ý mình, hoàn toàn không muốn nhận sự quản giáo như vậy, nếu không cô thà ly hôn để được tự do!
Dạ Vị Ương đập khẽ vào vai Norman, ra hiệu cho anh ta buông mình xuống.
Norman đặt cô xuống rồi chào theo kiểu nhà binh:
- Báo cáo cấp trên, nhiệm vụ hoàn thành, đã mang cháu dâu về cho cấp trên ạ!
- Cháu chào ông, cháu, cháu là...
Cô run rẩy chưa nói hết lời, chẳng ngờ ông lão đã nhướng mày, ánh mắt sắc bén liếc sang:
- Cháu nói gì?
- Em...em nói sai gì à?
Cô sợ run người, hoảng hốt nhìn Norman.
Anh ta thản nhiên đáp:
- Em phải đổi xưng hô, gọi là ông nội chứ.
- Ông nội... Chào ông nội, cháu là Dạ Vị Ương.
- Chuyện hai đứa ông biết cả rồi, chuyện hôn lễ hai đứa cứ tự sắp xếp, ông không có yêu cầu gì khác, chỉ có một thứ thôi.
- Gì ạ?
- Sớm sinh con cho ông bế chắt.
Dạ Vị Ương ngẩn ra, vừa đến đã có nhiệm vụ, lại còn gian khổ như vậy, có lầm không?
Sinh con xong, mình không phải là phụ nữ đã có chồng mà thành bà già vàng mặt đấy.
Cô lắc đầu liên tục, cười lấy lòng:
- Ông à, chúng cháu vừa kết hôn, nói chuyện con có phải là...
Cô chưa nói xong thì chẳng ngờ Norman đã túm chặt tay cô, nghiêm túc nói:
- Báo cáo cấp trên, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Hay lắm, Dạ Vị Ương đành im.
Ông lão rất hài lòng rồi lấy ra một món đồ.
- Thế là tốt, ông chẳng có gì tặng cho cháu dâu, đây là tín vật nhà Capet, coi như lễ gặp mặt. Ông biết người trẻ bây giờ có tư tưởng riêng, không quen nhìn những ông già cổ hủ này. Chuyện của hai đứa ông không can thiệp, nhưng nếu cháu sai lầm thì người đàn ông của cháu sẽ phải gánh trách nhiệm, đây là nghĩa vụ của nó.
Bây giờ, cháu đã vào nhà Capet, đã thành một phần tử trong chúng ta. Nhà Capet không có gì đặc biệt, thế nhưng sẽ rất tốt với người nhà. Không phải lo sẽ ấm ức, nếu thằng ranh này bắt nạt cháu thì cứ nói với ông, mọi thứ cứ để ông lo!
Dạ Vị Ương gõ cửa.
- Ông bà bảo con gái đã gả thì như bát nước đổ đi, nước đổ đi rồi khó hốt lại, vậy nên cô mau chóng thu dọn đồ đạc đi với cậu đi ạ!
Dạ Vị Ương đã cảm nhận sâu sắc ác ý của cặp vợ chồng vô sỉ này, đúng là họ đang bức cô đến đường cùng mà!
- Tôi có nhà riêng, tự về ở!
- Ông bà đã đổi hết chìa khóa nhà riêng của cô rồi ạ, cô có chìa cũng không mở được đâu.
Dạ Vị Ương phát điên, cô đá cửa, nổi giận mắng:
- Dạ Tu, Hera, ra ngoài cho con, con liều mạng với hai người, một cặp vợ chồng vô lương tâm chỉ biết lừa con mình! Ra ngay, chúng ta tử chiến đi!
Norman dở khóc dở cười, chẳng ngờ bố mẹ vợ của mình lại trượng nghĩa như vậy, vì xúc tiến tình cảm của họ mà ra tay hung ác thế.
Anh ta bước tới ôm Dạ Vị Ương, nói:
- Tối nay về gặp ông với anh đi, ông rất muốn gặp em đấy.
- Không, em không gặp đâu, nghe nói ông có thể dọa chết người!
- Không khoa trương thế đâu mà.
- Chết em cũng không đi! Cứu với, Eddie, cứu tôi!
Nhưng cô gào khản cô cũng vô dụng. Dạ Vị Ương bị Norman mang ra xe, sau đó, chiếc xe biến mất trong đêm
Ngay lúc này, cửa nhà mở ra, vợ chồng Dạ Tu đứng trước cửa ra vào.
Dạ Tu nước mắt ròng ròng:
- Con gái... con gái bị lợn húc rồi.
- Anh bảo con gái chúng ta là cải trắng á?
Hera liếc nhìn đầy nguy hiểm.
Dạ Tu lập tức thu hồi biểu tình, xoa mắt, nghiêm túc nói:
- Anh nói gì cơ? Anh mất trí nhớ rồi.
- Vào nhà đi.
- Đúng rồi vợ, mai chúng ta đi du lịch đi, trải qua cuộc sống hai người, thế nào?
Dạ Tu lập tức ném Dạ Vị Ương ra sau đầu, ông cười khanh khách nhìn vợ mình, ân cần nói.
- Sắp xếp ổn chưa?
- Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ cần vợ xinh đẹp lên đường thôi.
- Vậy cũng không tệ, chuẩn!
- Tạ ơn vợ đại nhân!
Lúc này, Dạ Vị Ương và Norman đã tới gia tộc Capet.
Cô túm chặt tay cầm cửa, nhất định không chịu xuống xe.
Norman bất đắc dĩ:
- Người đâu, mời thiếu phu nhân xuống.
Lời vừa dứt, bốn người đàn ông cao to cùng nhau ra kéo cửa xe, chút sức của cô chẳng ăn nhằm gì, một lát là cửa đã mở ra, cô run rẩy bước xuống.
- Chân... run chân...
- Xem ra phu nhân muốn anh bế vào rồi!
Norman cười trêu tức, chẳng chờ cô trả lời, đã bế thốc cô lên.
- Đừng, ý em không phải thế, anh thả em xuống!
- Ý anh là thế, anh muốn bế em vào!
Norman vừa cười vừa nói.
Trên đường đi, họ liên tục gặp người giúp việc, những người này đều chào:
- Chào thiếu gia, thiếu phu nhân.
Tiếng thiếu phu nhân này làm má Dạ Vị Ương đỏ bừng.
Norman thấy vợ bé nhỏ của mình hệt như anh đào vừa chín, chỉ chờ người hái.
Vì quá lo lắng nên cô cắn môi liên tục, hô hấp cũng không thuận, Norman chỉ muốn cúi xuống hôn lấy đôi môi mê người kia.
Lạnh lùng được huấn luyện ra từ môi trường quân đội bây giờ đã gần như biến mất hoàn toàn, anh liên tục bại lui trước một cô gái.
Norman kìm chế rung động, liên tục tự nhắc nhở bản thân.
Dạ Vị Ương giãy giụa liên tục, bất an nói:
- Anh thả em xuống đi, nếu ông nhìn thấy thì giết em mất!
- Đừng nhúc nhích!
Anh thấp giọng quát lên.
Hô hấp của cũng đã trở nên dồn dập.
Cô nghi ngờ ngước lên, thấy mắt anh thật sâu, bên trong là ham muốn mênh mông như đại dương không bờ bến, thân hình nho nhỏ của cô phản chiếu trong đôi mắt đó, dường như có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào.
Cô đỏ mặt, bỗng nhận ra trước mặt mình là một con sói, một con sói đói!
Vội nuốt nước bọt, đâu còn dám giãy giụa nữa, Dạ Vị Ương ngoan ngoãn nép trong lòng người đàn ông này, thận trọng nói:
- Anh... anh cho em xuống đi, cứ là lạ ấy, chúng ta...
- Chúng ta là vợ chồng, làm gì cũng không lạ.
Anh hít sâu một hơi, cố nén rung động rồi sải bước tiến vào nhà.
Vừa vào đã có thể cảm nhận được bầu không khí trang nghiêm.
Trên salon phòng khách, một ông lão đang ngồi nghiêm chỉnh ở đó. Mái tóc hoa râm được chải hết về phía sau, ông mặc một bộ đồ ở nhà màu xám đậm, tay đặt khẽ lên gậy, những ngón tay khô quắt và thô ráp vuốt ve ngọc thạch bên trên gậy.
Vì thời gian vuốt ve lâu dài nên ngọc thạch đã trở nên bóng loáng.
Arthur đứng một bên, im lặng không nói gì, dù còn nhỏ nhưng trông rất nghiêm túc.
Nhìn quanh đều là người giúp việc, không ai dám thở mạnh.
Dạ Vị Ương rất bỡ ngỡ.
Ông lão trước mặt này nhìn giống hệt ông nội đã mất của mình này! Nghiêm túc chết đi được, nếp nhăn cũng lộ ra hung dữ, đôi mắt đục ngầu nhưng vẫn lấp lóe.
Mấy ông già thế này không đáng yêu chút nào!
Cô đã quen làm theo ý mình, hoàn toàn không muốn nhận sự quản giáo như vậy, nếu không cô thà ly hôn để được tự do!
Dạ Vị Ương đập khẽ vào vai Norman, ra hiệu cho anh ta buông mình xuống.
Norman đặt cô xuống rồi chào theo kiểu nhà binh:
- Báo cáo cấp trên, nhiệm vụ hoàn thành, đã mang cháu dâu về cho cấp trên ạ!
- Cháu chào ông, cháu, cháu là...
Cô run rẩy chưa nói hết lời, chẳng ngờ ông lão đã nhướng mày, ánh mắt sắc bén liếc sang:
- Cháu nói gì?
- Em...em nói sai gì à?
Cô sợ run người, hoảng hốt nhìn Norman.
Anh ta thản nhiên đáp:
- Em phải đổi xưng hô, gọi là ông nội chứ.
- Ông nội... Chào ông nội, cháu là Dạ Vị Ương.
- Chuyện hai đứa ông biết cả rồi, chuyện hôn lễ hai đứa cứ tự sắp xếp, ông không có yêu cầu gì khác, chỉ có một thứ thôi.
- Gì ạ?
- Sớm sinh con cho ông bế chắt.
Dạ Vị Ương ngẩn ra, vừa đến đã có nhiệm vụ, lại còn gian khổ như vậy, có lầm không?
Sinh con xong, mình không phải là phụ nữ đã có chồng mà thành bà già vàng mặt đấy.
Cô lắc đầu liên tục, cười lấy lòng:
- Ông à, chúng cháu vừa kết hôn, nói chuyện con có phải là...
Cô chưa nói xong thì chẳng ngờ Norman đã túm chặt tay cô, nghiêm túc nói:
- Báo cáo cấp trên, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Hay lắm, Dạ Vị Ương đành im.
Ông lão rất hài lòng rồi lấy ra một món đồ.
- Thế là tốt, ông chẳng có gì tặng cho cháu dâu, đây là tín vật nhà Capet, coi như lễ gặp mặt. Ông biết người trẻ bây giờ có tư tưởng riêng, không quen nhìn những ông già cổ hủ này. Chuyện của hai đứa ông không can thiệp, nhưng nếu cháu sai lầm thì người đàn ông của cháu sẽ phải gánh trách nhiệm, đây là nghĩa vụ của nó.
Bây giờ, cháu đã vào nhà Capet, đã thành một phần tử trong chúng ta. Nhà Capet không có gì đặc biệt, thế nhưng sẽ rất tốt với người nhà. Không phải lo sẽ ấm ức, nếu thằng ranh này bắt nạt cháu thì cứ nói với ông, mọi thứ cứ để ông lo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.