Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 823: Ngoại truyện - Sói Xám Lớn Ăn Thỏ Trắng Nhỏ
Nam Đường
09/10/2019
Ông lão cầm vòng tay đặt vào tay Dạ Vị Ương, cũng giống hệt như chiếc vòng khi trước Arthur đưa cho Nhạc Yên Nhi.
Đậy là tín vật của gia tộc Capet, có thể tự do ra vào, và trong những lúc cần thiết, nó có thể đại diện cho quyền uy gia tộc.
Dạ Vị Ương vội nhận lấy:
- Cháu cảm ơn ông.
Có lời này của ông lão, cô đã yên tâm. Dù ông nói ẩn ý, khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc đáng sợ nhưng vẫn thông tình đạt lý, phân rõ đúng sai, vậy là cô an tâm rồi.
Dặn dò Dạ Vị Ương xong, đôi mắt ưng sắc bén của ông lão nhìn về phía Norman.
- Nhiệm vụ giao cho cháu đã xong chưa? Nếu vì kết hôn mà chậm trễ công việc thì ông không tha cho cháu đâu!
- Báo cáo cấp trên, đều đã hoàn thành!
Norman tự tin nói.
Ông lão hài lòng gật đầu, dặn dò thêm vài câu nghiêm khắc như đang nói chuyện với cấp dưới. Từng câu của ông đều là mệnh lệnh, Norman chăm chú gật đầu.
Hai người nói chuyện đâu ra đấy, Dạ Vị Ương không chen nổi một câu nào.
Không hổ là gia đình đời đời theo nghiệp binh, không khí này các nhà khác khó mà theo được, dù ông lão đã về hưu lâu năm nhưng hơi thở của hùng sư vẫn còn, cũng khiến người ta cảm thấy e ngại.
Thấy ông, Dạ Vị Ương đã có thể tưởng tượng tới bộ dáng sau này của Norman.
Sau khi ông đi, cả đám người đều thở phào, chỉ có Norman là bình tĩnh vì cũng quen rồi.
Arthur thở dài, khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra hỉ nộ ái ố.
- Chúc mừng anh và chị dâu, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.
- Khách sáo rồi.
Norman đáp rất thản nhiên.
- Vậy em về phòng nghỉ trước, anh chị ngủ ngon.
- Ngủ ngon.
Dạ Vị Ương nghe thấy đoạn đối thoai âm u này thì rất ngạc nhiên, đây là anh em ruột thật ư?
Cô, Dạ Đình Sâm và Anjoye chỉ là anh em họ nhưng cảnh tượng lúc họ ở cùng nhau lại thoải mái hơn anh em nhà này nhiều.
Đối thoại giữa hai người họ chẳng khác gì người lạ cả.
Đây là gia tộc kỳ quái gì vậy?
Sau đó Dạ Vị Ương mới biết gia tộc Capet có một chứng bệnh gọi là mặt đơ. Arthur cũng vậy, nó rất khó lộ ra biểu cảm của mình, nhưng khi thấy Minh Tinh Tinh, nó có thể cười.
- Vậy con của chúng ta cũng là mặt liệt à?
Cô hoảng sợ ôm mặt, tại sao lại có gia tộc tồn tại loại bệnh kỳ quái thế này?
- Vậy nên mới cần nhờ em thay đổi, nhưng mà... em đã muốn sinh con cho anh rồi à? Đúng là vinh hạnh quá!
- Anh nói gì cơ?
Dạ Vị Ương trong nháy mắt đã mất trí nhớ, cô ngây ngốc nhìn anh giả vờ vô tội.
Anh ép sát từng bước, cô lùi từng bước về phía cầu thang.
- Anh... anh định làm gì? Ông vừa đi thôi, ông bảo anh không được bắt nạt em, nếu anh tiến nữa là em kêu lên đấy!
- Anh bắt nạt em? Đây là hoạt động bình thường của vợ chồng mà.
Norman cười nhạt, đôi mắt ưng lộ vẻ xảo quyệt:
- Lúc trước ở hôn lễ, em đối xử với anh thế nào hả?
- Ơ...
Nghĩ tới những tấm ảnh nude suýt nữa đã bị lộ ra, Dạ Vị Ương chột dạ.
- Em luôn luôn giám sát anh, khó trách thời gian đó anh thấy rất khó chịu, luôn có cảm giác bị nhòm ngó, hóa ra là em! Có phải em luôn rất tò mò về năng lực kia của anh không? Đêm nay em sẽ biết thôi!
- Anh nói gì thế, em bé ngây thơ không hiểu gì hết!
Chẳng mấy chốc họ đã tới tầng hai, Dạ Vị Ương giả vờ đáng thương lùi từng bước.
- Vừa đẹp.
- Cái gì vừa đẹp?
Anh ta đột nhiên nói một câu như vậy khiến cô ngẩn ra, còn chưa hiểu chuyện gì cả, Norman đã bước nhanh tới, rút ngắn khoảng cách giữa hai người rồi mở cánh cửa sau lưng cô ra.
Phòng mở ra, cô ngã nhào về sau, Dạ Vị Ương sợ hãi nhắm mắt, chẳng ngờ lại nhào vào ngực Norman.
Vừa mở mắt đã thấy anh ta cười trêu tức.
- Vợ, cẩn thận chứ!
Dạ Vị Ương nóng bừng mặt, cô vội đứng thẳng dậy, giận dữ nói:
- Ai là vợ anh, chúng ta chưa đăng ký kết hôn, em chưa cần thực hiện nghĩa vụ về mặt luật pháp!
- Vậy ta thực hiện sớm đi.
- Không được!
Cô vội vàng nói.
Norman nghe thế thì đóng cửa lại, nhướng mày cười:
- Em chắc không? Vào phòng anh rồi mà còn dám nói với anh thế à?
- Phòng anh?
Cô nuốt nước miếng, nhìn về phía chiếc giường lớn màu đen, phong cách cứng nhắc, đúng là giống hệt người nào đó.
Ban nãy anh nói "Vừa đẹp", ý là chỉ bé thỏ trắng đã tự mình trốn vào bẫy của lão sói xám rồi.
Norman chỉ cười chứ không đáp, nụ cười này trong mắt Dạ Vị Ương chẳng khác gì nụ cười ma quỷ.
Cô lùi từng bước, anh ép sát từng bước.
Cuối cùng, anh ta tăng tốc, dùng tốc độ nhanh nhẹn và mạnh mẽ để tấn công, bắt được con mồi, ném lên giường rồi lập tức cởi quần áo của mình.
Áo khoác, carvat, sơ mi, thắt lưng.
Từng món đồ một, anh cởi ra cho cô thấy.
- Tò mò về chỗ kia của anh lắm phải không? Đêm nay chúng ta nghiên cứu đi!
- Em chưa tắm! Toàn mồ hôi khắp người này...
- Chờ chút nữa mồ hôi ra nhiều hơn, chúng ta cùng tắm chẳng phải tốt hơn à?
- Đừng!
Nhưng cô cầu xin thế nào cũng vô ích, đêm nay chắc chắn là đêm lão sói xám ăn thịt bé thỏ trắng rồi.
Ngoài cửa, chẳng ngờ người ông nghiêm nghị đàng hoàng lại đang ghé tai nghe ngóng, Arthur đang định ra ngoài tìm Minh Tinh Tinh thấy được cảnh này, bất đắc dĩ nói:
- Ông à, bộ dáng này của ông mà bị người ngoài trông thấy thì làm gì còn ai tin phục ông nữa?
Ông lão trừng mắt, thở dài, tiếp tục nghe lén.
Trên thực tế, ông đã vui mừng lắm rồi.
Vốn lo lắng thằng đầu gỗ Norman sẽ không biết làm vợ vui, nhưng thấy hai đứa nó thế này, ông cũng an tâm rồi.
Xem ra có thể sớm bế chắt cho xem.
Nhưng như nhận ra có điều bất thường, ông nhìn về phía Arthur, nghiêm túc hỏi:
- Đêm hôm khuya khoắt còn đi đâu?
Arthur đáp:
- Cháu sang gặp Minh Tinh Tinh.
- Tìm nó làm gì? Dạo này cháu liên tục đi tìm nó vào buổi tối đấy.
Ông lão nhìn Arthur chằm chằm.
Cách đó không xa, Arthur đứng thẳng, không hề hoảng sợ, khuôn mặt nó không có bất cứ cảm xúc nào, đây chính là lá chắn bảo vệ tốt nhất.
Nó bình tĩnh đáp:
- Thế ạ? Cháu tìm thằng bé mười một tuổi thì làm gì được?
Ông lão nghe thế thì thấy cũng đúng.
Năm nay Arthur mới mười ba, Minh Tinh Tinh thì mười một, hai đứa chơi khá thân, còn cùng chung chí hướng.
Ông lão không nghi ngờ nữa:
- Về sớm đấy.
- Vâng, mai cháu về ăn sáng.
Nói xong, nó quay đi, lúc này khuôn mặt bình tĩnh đã nở một nụ cười khẽ.
Đứa bé mười một tuổi...
Bây giờ Minh Tinh Tinh là trẻ con, chẳng phải đây là thời cơ dạy dỗ tốt nhất hay sao? Có một kế hoạch gọi là bồi dưỡng. Có một loại tình yêu gọi là yên lặng bảo vệ, chờ em mười năm!
Đậy là tín vật của gia tộc Capet, có thể tự do ra vào, và trong những lúc cần thiết, nó có thể đại diện cho quyền uy gia tộc.
Dạ Vị Ương vội nhận lấy:
- Cháu cảm ơn ông.
Có lời này của ông lão, cô đã yên tâm. Dù ông nói ẩn ý, khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc đáng sợ nhưng vẫn thông tình đạt lý, phân rõ đúng sai, vậy là cô an tâm rồi.
Dặn dò Dạ Vị Ương xong, đôi mắt ưng sắc bén của ông lão nhìn về phía Norman.
- Nhiệm vụ giao cho cháu đã xong chưa? Nếu vì kết hôn mà chậm trễ công việc thì ông không tha cho cháu đâu!
- Báo cáo cấp trên, đều đã hoàn thành!
Norman tự tin nói.
Ông lão hài lòng gật đầu, dặn dò thêm vài câu nghiêm khắc như đang nói chuyện với cấp dưới. Từng câu của ông đều là mệnh lệnh, Norman chăm chú gật đầu.
Hai người nói chuyện đâu ra đấy, Dạ Vị Ương không chen nổi một câu nào.
Không hổ là gia đình đời đời theo nghiệp binh, không khí này các nhà khác khó mà theo được, dù ông lão đã về hưu lâu năm nhưng hơi thở của hùng sư vẫn còn, cũng khiến người ta cảm thấy e ngại.
Thấy ông, Dạ Vị Ương đã có thể tưởng tượng tới bộ dáng sau này của Norman.
Sau khi ông đi, cả đám người đều thở phào, chỉ có Norman là bình tĩnh vì cũng quen rồi.
Arthur thở dài, khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra hỉ nộ ái ố.
- Chúc mừng anh và chị dâu, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.
- Khách sáo rồi.
Norman đáp rất thản nhiên.
- Vậy em về phòng nghỉ trước, anh chị ngủ ngon.
- Ngủ ngon.
Dạ Vị Ương nghe thấy đoạn đối thoai âm u này thì rất ngạc nhiên, đây là anh em ruột thật ư?
Cô, Dạ Đình Sâm và Anjoye chỉ là anh em họ nhưng cảnh tượng lúc họ ở cùng nhau lại thoải mái hơn anh em nhà này nhiều.
Đối thoại giữa hai người họ chẳng khác gì người lạ cả.
Đây là gia tộc kỳ quái gì vậy?
Sau đó Dạ Vị Ương mới biết gia tộc Capet có một chứng bệnh gọi là mặt đơ. Arthur cũng vậy, nó rất khó lộ ra biểu cảm của mình, nhưng khi thấy Minh Tinh Tinh, nó có thể cười.
- Vậy con của chúng ta cũng là mặt liệt à?
Cô hoảng sợ ôm mặt, tại sao lại có gia tộc tồn tại loại bệnh kỳ quái thế này?
- Vậy nên mới cần nhờ em thay đổi, nhưng mà... em đã muốn sinh con cho anh rồi à? Đúng là vinh hạnh quá!
- Anh nói gì cơ?
Dạ Vị Ương trong nháy mắt đã mất trí nhớ, cô ngây ngốc nhìn anh giả vờ vô tội.
Anh ép sát từng bước, cô lùi từng bước về phía cầu thang.
- Anh... anh định làm gì? Ông vừa đi thôi, ông bảo anh không được bắt nạt em, nếu anh tiến nữa là em kêu lên đấy!
- Anh bắt nạt em? Đây là hoạt động bình thường của vợ chồng mà.
Norman cười nhạt, đôi mắt ưng lộ vẻ xảo quyệt:
- Lúc trước ở hôn lễ, em đối xử với anh thế nào hả?
- Ơ...
Nghĩ tới những tấm ảnh nude suýt nữa đã bị lộ ra, Dạ Vị Ương chột dạ.
- Em luôn luôn giám sát anh, khó trách thời gian đó anh thấy rất khó chịu, luôn có cảm giác bị nhòm ngó, hóa ra là em! Có phải em luôn rất tò mò về năng lực kia của anh không? Đêm nay em sẽ biết thôi!
- Anh nói gì thế, em bé ngây thơ không hiểu gì hết!
Chẳng mấy chốc họ đã tới tầng hai, Dạ Vị Ương giả vờ đáng thương lùi từng bước.
- Vừa đẹp.
- Cái gì vừa đẹp?
Anh ta đột nhiên nói một câu như vậy khiến cô ngẩn ra, còn chưa hiểu chuyện gì cả, Norman đã bước nhanh tới, rút ngắn khoảng cách giữa hai người rồi mở cánh cửa sau lưng cô ra.
Phòng mở ra, cô ngã nhào về sau, Dạ Vị Ương sợ hãi nhắm mắt, chẳng ngờ lại nhào vào ngực Norman.
Vừa mở mắt đã thấy anh ta cười trêu tức.
- Vợ, cẩn thận chứ!
Dạ Vị Ương nóng bừng mặt, cô vội đứng thẳng dậy, giận dữ nói:
- Ai là vợ anh, chúng ta chưa đăng ký kết hôn, em chưa cần thực hiện nghĩa vụ về mặt luật pháp!
- Vậy ta thực hiện sớm đi.
- Không được!
Cô vội vàng nói.
Norman nghe thế thì đóng cửa lại, nhướng mày cười:
- Em chắc không? Vào phòng anh rồi mà còn dám nói với anh thế à?
- Phòng anh?
Cô nuốt nước miếng, nhìn về phía chiếc giường lớn màu đen, phong cách cứng nhắc, đúng là giống hệt người nào đó.
Ban nãy anh nói "Vừa đẹp", ý là chỉ bé thỏ trắng đã tự mình trốn vào bẫy của lão sói xám rồi.
Norman chỉ cười chứ không đáp, nụ cười này trong mắt Dạ Vị Ương chẳng khác gì nụ cười ma quỷ.
Cô lùi từng bước, anh ép sát từng bước.
Cuối cùng, anh ta tăng tốc, dùng tốc độ nhanh nhẹn và mạnh mẽ để tấn công, bắt được con mồi, ném lên giường rồi lập tức cởi quần áo của mình.
Áo khoác, carvat, sơ mi, thắt lưng.
Từng món đồ một, anh cởi ra cho cô thấy.
- Tò mò về chỗ kia của anh lắm phải không? Đêm nay chúng ta nghiên cứu đi!
- Em chưa tắm! Toàn mồ hôi khắp người này...
- Chờ chút nữa mồ hôi ra nhiều hơn, chúng ta cùng tắm chẳng phải tốt hơn à?
- Đừng!
Nhưng cô cầu xin thế nào cũng vô ích, đêm nay chắc chắn là đêm lão sói xám ăn thịt bé thỏ trắng rồi.
Ngoài cửa, chẳng ngờ người ông nghiêm nghị đàng hoàng lại đang ghé tai nghe ngóng, Arthur đang định ra ngoài tìm Minh Tinh Tinh thấy được cảnh này, bất đắc dĩ nói:
- Ông à, bộ dáng này của ông mà bị người ngoài trông thấy thì làm gì còn ai tin phục ông nữa?
Ông lão trừng mắt, thở dài, tiếp tục nghe lén.
Trên thực tế, ông đã vui mừng lắm rồi.
Vốn lo lắng thằng đầu gỗ Norman sẽ không biết làm vợ vui, nhưng thấy hai đứa nó thế này, ông cũng an tâm rồi.
Xem ra có thể sớm bế chắt cho xem.
Nhưng như nhận ra có điều bất thường, ông nhìn về phía Arthur, nghiêm túc hỏi:
- Đêm hôm khuya khoắt còn đi đâu?
Arthur đáp:
- Cháu sang gặp Minh Tinh Tinh.
- Tìm nó làm gì? Dạo này cháu liên tục đi tìm nó vào buổi tối đấy.
Ông lão nhìn Arthur chằm chằm.
Cách đó không xa, Arthur đứng thẳng, không hề hoảng sợ, khuôn mặt nó không có bất cứ cảm xúc nào, đây chính là lá chắn bảo vệ tốt nhất.
Nó bình tĩnh đáp:
- Thế ạ? Cháu tìm thằng bé mười một tuổi thì làm gì được?
Ông lão nghe thế thì thấy cũng đúng.
Năm nay Arthur mới mười ba, Minh Tinh Tinh thì mười một, hai đứa chơi khá thân, còn cùng chung chí hướng.
Ông lão không nghi ngờ nữa:
- Về sớm đấy.
- Vâng, mai cháu về ăn sáng.
Nói xong, nó quay đi, lúc này khuôn mặt bình tĩnh đã nở một nụ cười khẽ.
Đứa bé mười một tuổi...
Bây giờ Minh Tinh Tinh là trẻ con, chẳng phải đây là thời cơ dạy dỗ tốt nhất hay sao? Có một kế hoạch gọi là bồi dưỡng. Có một loại tình yêu gọi là yên lặng bảo vệ, chờ em mười năm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.