Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 916: Ngoại truyện - Điên
Nam Đường
09/10/2019
- Tôi biết, tất nhiên là tôi biết! Họ làm tổn
thương Hoan Hoan thì sẽ phải trả giá đắt, đây chính là cái giá đắt nhất! Nếu tôi thả chúng thì chúng sẽ gây họa cho cả một gia đình, tôi đang vì dân trừ hại đấy!
- Những người này sẽ có pháp luật giải quyết, không cần đến em! Nhược Mai, đưa súng cho anh, em dừng tay đi!
- Dừng tay à?
Bạch Nhược Mai cười lạnh rồi dịu dàng lên tiếng:
- Được, tôi dừng tay, bây giờ mày chạy được rồi đấy, tao không giết mày.
- Thật... thật chứ?
Người kia vừa mừng rỡ vừa nghi ngờ hỏi lại.
- Phải, mày tự do rồi, đi nhanh lên, tranh thủ trước khi tao đổi ý.
Người kia nghe thế thì vội bò dậy, dùng tay kéo bên chân khập khiễng, cố gắng bước về phía cửa.
Dù chân chạm đất đau thấu xương nhưng gã đã không thể nghĩ nhiều như thế, tất cả là vì cầu sinh.
Chỉ cần một ngã rẽ nữa là có thể thoát khỏi ánh mắt của Bạch Nhược Mai, xung quanh sẽ có vô số thùng giấy che chắn.
Chỉ cần một ngã rẽ là mình sẽ an toàn.
Ánh sáng hi vọng đã ở trước mắt.
Gã hưng phấn và vui mừng vì được trở về từ cõi chết, thế nhưng nụ cười trên mặt còn chưa nở được tới giây thứ hai thì một tiếng động vang lên, lồng ngực gã đau đớn khủng khiếp.
Trợn tròn mắt nhìn.
Máu tươi đang trào ra.
Gã ngã xuống đất tạo ra một tiếng vang lớn và nặng nề như tiếng dây đàn của tử vong.
Lâm Đông Lục chẳng ngờ Bạch Nhược Mai lại lật lọng, thậm chí là nổ súng giết người.
Anh khiếp sợ nhìn thi thể kia rồi mới nhìn về phía Bạch Nhược Mai, vẻ mặt cô ta hoàn toàn bình thản, không hề có bất cứ sự sợ hãi nào, thậm chí cô ta còn đang khẽ xoa họng súng, nói:
- Xin lỗi, giờ tao đổi ý, bất kỳ kẻ nào làm tổn thương đến con trai tao, tao đều không bỏ qua.
- Em điên rồi!
Lâm Đông Lục xông tới phía trước, anh túm chặt lấy cổ tay rồi đẩy mạnh cô ta vào tường.
Tấm lưng gầy yếu đụng vào tường, cảm giác đau đớn ập tới.
Bạch Nhược Mai cắn răng, hít sâu để nén đau. Cô vẫn nở một nụ cười quyến rũ sau đó ngước nhìn đôi mắt như đang nổi điên của Lâm Đông Lục rồi cười ra tiếng.
- Căm phẫn lắm hả? Tức giận lắm hả? Chuyện thế này anh làm đâu có ít? Anh cho là tay anh sạch hơn tay tôi được bao nhiêu?
Bạch Nhược Mai hời hợt nói:
- Hay là anh thích thủ đoạn mềm dẻo, không thể nhìn thấy máu, giết người nhưng không thể bị kết tội giết người? Tôi không phải kẻ mưu mô gì, không biết làm những thứ giả dối đó, tôi chỉ biết kẻ nào làm tổn thương tới tôi thì sẽ không có kết cục tốt!
- Họ làm tổn thương em ư?
- Chúng bắt cóc con tôi!
Cô ta quát lên, giọng nói sắc nhọn.
Quát xong, Bạch Nhược Mai có vẻ chật vật. Tóc cô ta rối bời dính trên trán, vẻ mặt có chút điên loạn.
- Nhưng họ đáng có kết quả này sao? Em kết liễu nhiều mạng người thế này thì em bảo Hoan Hoan nghĩ thế nào?
Bạch Nhược Mai yên lặng. Cô ta dần nhìn về phía Hoan Hoan, thằng bé rất nghe lời, vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đeo bịt mắt, khuôn mặt nhỏ thì hướng về phía tiếng động.
Nếu không có lớp bịt mắt kia, chắc chắn thằng bé đang nhìn cô ta.
Bịt mắt đã ướt, thậm chí còn có thể thấy được nước mắt. Nó đang khóc. Nó khóc mà không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Bạch Nhược Mai run lên. Cô ta vốn muốn nuôi dưỡng Hoan Hoan nhưng vì thế này, cô ta đã hoàn toàn mất đi tư cách làm mẹ rồi.
Cô ta hít sâu rồi nói:
- Giao Hoan Hoan cho anh, tôi là một người mẹ tồi nên anh nhất định phải là người cha tốt, cẩn thận giáo dục nó, những cảnh tượng máu me này đừng để nó thấy nữa. Lâm Đông Lục, tôi làm sai, anh sẽ luôn đối đầu với tôi phải không?
- Bạch Nhược Mai, em biết em đang nói gì không? Về vói anh đi, mọi việc để anh nghĩ cách giải quyết.
Lâm Đông Lục nghe vậy thì cảm thấy có chuyện không lành.
Bạch Nhược Mai hít sâu, nước mắt rơi lã chã. Cô ta mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh rồi nói:
- Lâm Đông Lục, tôi không quay đầu lại được nữa rồi.
- Không đâu, mọi việc cứ để anh xử lý, sẽ không ai biết cả.
- Nhưng mà tôi đã không thể làm Bạch Nhược Mai khi xưa rồi, tầng ngăn cách mỏng manh của chúng ta đã bị phá vỡ, sẽ không thể trở lại như xưa. Từ nay về sau chúng ta đi hai đường khác biệt. Lâm Đông Lục, anh hôn em được không? Em không muốn có bất cứ nuối tiếc nào cả.
- Nhược Mai, chúng ta còn...
Lâm Đông Lục muốn khuyên nhưng bị cô ta cắt ngang.
- Hôn em... Hôn em được không? Em không muốn nghe những triết lý lớn lao đâu.
Bạch Nhược Mai nhón chân rồi đặt đôi môi khô khốc của mình lên miệng anh.
Lưỡi cô ta di chuyển loạn xạ như lần đầu hôn môi vậy.
Dù cô ta có cố gắng thế nào cũng không nhận được hồi đáp, dường như cô ta chỉ là tôm tép nhãi nhép, có thế nào cũng bị anh mặc kệ.
Cô ta bỏ cuộc, mở mắt ra nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt kia.
Ánh mắt kia rất lạ như lần đầu thấy cô ta vậy.
Mắt anh sâu như đang muốn đóng dấu lên linh hồn cô ta. Bạch Nhược Mai cười trào phúng:
- Sao nào? Bây giờ còn không muốn lừa em nữa luôn à?
- Bạch Nhược Mai, sao em lại thành ra thế này?
- Em thành ra thế nào?
- Máu lạnh, đáng sợ, ích kỷ! Bạch Nhược Mai dịu dàng hiền lành đâu rồi?
Lâm Đông Lục chất vấn.
Câu nói này khiến cô ta khựng lại. Cuối cùng, Bạch Nhược Mai hít sâu rồi mới mở to mắt nhìn thẳng vào anh.
- Anh muốn biết vì sao tôi lại thành ra thế này ư? Có lẽ là từ khi anh tra tấn tôi! Có lẽ là từ lúc tôi tự thôi miên mình, thừa nhận mình là Nhạc Yên Nhi, có lẽ là khi thấy anh mang Hoan Hoan về, nói rằng đây là con chúng ta, cũng có lẽ là khi tôi gặp Nhạc Yên Nhi rồi biết cô ta có thai. Lâm Đông Lục, anh lấy đi thứ quan trọng nhất của tôi, bây giờ lại chỉ nói vài câu hời hợt đã muốn tôi buông tay, anh không thấy mình tàn nhẫn ư?
- Anh biết em hận nhưng người sai là anh, có gì cũng cứ nhằm vào anh được không? Tại sao phải làm tổn thương nhiều người vô tội như thế?
Lâm Đông Lục đau khổ nói, thấy Bạch Nhược Mai thành ra thế này, người đau lòng nhất chính là anh!
Họ đã vất vả lắm mới có thể sống an bình, nhưng...
Thấy vẻ mặt thâm tình của anh, nếu là trước kia, chắc chắn Bạch Nhược Mai sẽ bị mê hoặc, thế nhưng bây giờ cô ta chẳng còn cảm giác gì cả.
Trái tim quá đau, cô ta đã sắp quên yêu thương có vị thế nào rồi.
Cô từ từ giơ súng lên rồi nhắm vào ngực anh.
- Lâm Đông Lục, anh nói phải, người sai là anh, nếu không có anh thì tôi đã không khổ thế này! Chúng ta cứ tổn thương nhau cả đời đi! Tôi phải giữ lại mạng anh, tôi không giết anh, tôi muốn anh vĩnh viễn sống trong áy náy, cũng để anh hiểu rằng mỗi người chết trong tay tôi đều là vì anh, là đang chuộc tội cho anh!
Cô ta cố gắng nói nhỏ vì sợ Lâm Hoan nghe thấy.
Một khi đã hận, cặp mắt cô ta cũng trở nên cực kỳ điên cuồng.
- Những người này sẽ có pháp luật giải quyết, không cần đến em! Nhược Mai, đưa súng cho anh, em dừng tay đi!
- Dừng tay à?
Bạch Nhược Mai cười lạnh rồi dịu dàng lên tiếng:
- Được, tôi dừng tay, bây giờ mày chạy được rồi đấy, tao không giết mày.
- Thật... thật chứ?
Người kia vừa mừng rỡ vừa nghi ngờ hỏi lại.
- Phải, mày tự do rồi, đi nhanh lên, tranh thủ trước khi tao đổi ý.
Người kia nghe thế thì vội bò dậy, dùng tay kéo bên chân khập khiễng, cố gắng bước về phía cửa.
Dù chân chạm đất đau thấu xương nhưng gã đã không thể nghĩ nhiều như thế, tất cả là vì cầu sinh.
Chỉ cần một ngã rẽ nữa là có thể thoát khỏi ánh mắt của Bạch Nhược Mai, xung quanh sẽ có vô số thùng giấy che chắn.
Chỉ cần một ngã rẽ là mình sẽ an toàn.
Ánh sáng hi vọng đã ở trước mắt.
Gã hưng phấn và vui mừng vì được trở về từ cõi chết, thế nhưng nụ cười trên mặt còn chưa nở được tới giây thứ hai thì một tiếng động vang lên, lồng ngực gã đau đớn khủng khiếp.
Trợn tròn mắt nhìn.
Máu tươi đang trào ra.
Gã ngã xuống đất tạo ra một tiếng vang lớn và nặng nề như tiếng dây đàn của tử vong.
Lâm Đông Lục chẳng ngờ Bạch Nhược Mai lại lật lọng, thậm chí là nổ súng giết người.
Anh khiếp sợ nhìn thi thể kia rồi mới nhìn về phía Bạch Nhược Mai, vẻ mặt cô ta hoàn toàn bình thản, không hề có bất cứ sự sợ hãi nào, thậm chí cô ta còn đang khẽ xoa họng súng, nói:
- Xin lỗi, giờ tao đổi ý, bất kỳ kẻ nào làm tổn thương đến con trai tao, tao đều không bỏ qua.
- Em điên rồi!
Lâm Đông Lục xông tới phía trước, anh túm chặt lấy cổ tay rồi đẩy mạnh cô ta vào tường.
Tấm lưng gầy yếu đụng vào tường, cảm giác đau đớn ập tới.
Bạch Nhược Mai cắn răng, hít sâu để nén đau. Cô vẫn nở một nụ cười quyến rũ sau đó ngước nhìn đôi mắt như đang nổi điên của Lâm Đông Lục rồi cười ra tiếng.
- Căm phẫn lắm hả? Tức giận lắm hả? Chuyện thế này anh làm đâu có ít? Anh cho là tay anh sạch hơn tay tôi được bao nhiêu?
Bạch Nhược Mai hời hợt nói:
- Hay là anh thích thủ đoạn mềm dẻo, không thể nhìn thấy máu, giết người nhưng không thể bị kết tội giết người? Tôi không phải kẻ mưu mô gì, không biết làm những thứ giả dối đó, tôi chỉ biết kẻ nào làm tổn thương tới tôi thì sẽ không có kết cục tốt!
- Họ làm tổn thương em ư?
- Chúng bắt cóc con tôi!
Cô ta quát lên, giọng nói sắc nhọn.
Quát xong, Bạch Nhược Mai có vẻ chật vật. Tóc cô ta rối bời dính trên trán, vẻ mặt có chút điên loạn.
- Nhưng họ đáng có kết quả này sao? Em kết liễu nhiều mạng người thế này thì em bảo Hoan Hoan nghĩ thế nào?
Bạch Nhược Mai yên lặng. Cô ta dần nhìn về phía Hoan Hoan, thằng bé rất nghe lời, vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đeo bịt mắt, khuôn mặt nhỏ thì hướng về phía tiếng động.
Nếu không có lớp bịt mắt kia, chắc chắn thằng bé đang nhìn cô ta.
Bịt mắt đã ướt, thậm chí còn có thể thấy được nước mắt. Nó đang khóc. Nó khóc mà không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Bạch Nhược Mai run lên. Cô ta vốn muốn nuôi dưỡng Hoan Hoan nhưng vì thế này, cô ta đã hoàn toàn mất đi tư cách làm mẹ rồi.
Cô ta hít sâu rồi nói:
- Giao Hoan Hoan cho anh, tôi là một người mẹ tồi nên anh nhất định phải là người cha tốt, cẩn thận giáo dục nó, những cảnh tượng máu me này đừng để nó thấy nữa. Lâm Đông Lục, tôi làm sai, anh sẽ luôn đối đầu với tôi phải không?
- Bạch Nhược Mai, em biết em đang nói gì không? Về vói anh đi, mọi việc để anh nghĩ cách giải quyết.
Lâm Đông Lục nghe vậy thì cảm thấy có chuyện không lành.
Bạch Nhược Mai hít sâu, nước mắt rơi lã chã. Cô ta mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh rồi nói:
- Lâm Đông Lục, tôi không quay đầu lại được nữa rồi.
- Không đâu, mọi việc cứ để anh xử lý, sẽ không ai biết cả.
- Nhưng mà tôi đã không thể làm Bạch Nhược Mai khi xưa rồi, tầng ngăn cách mỏng manh của chúng ta đã bị phá vỡ, sẽ không thể trở lại như xưa. Từ nay về sau chúng ta đi hai đường khác biệt. Lâm Đông Lục, anh hôn em được không? Em không muốn có bất cứ nuối tiếc nào cả.
- Nhược Mai, chúng ta còn...
Lâm Đông Lục muốn khuyên nhưng bị cô ta cắt ngang.
- Hôn em... Hôn em được không? Em không muốn nghe những triết lý lớn lao đâu.
Bạch Nhược Mai nhón chân rồi đặt đôi môi khô khốc của mình lên miệng anh.
Lưỡi cô ta di chuyển loạn xạ như lần đầu hôn môi vậy.
Dù cô ta có cố gắng thế nào cũng không nhận được hồi đáp, dường như cô ta chỉ là tôm tép nhãi nhép, có thế nào cũng bị anh mặc kệ.
Cô ta bỏ cuộc, mở mắt ra nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt kia.
Ánh mắt kia rất lạ như lần đầu thấy cô ta vậy.
Mắt anh sâu như đang muốn đóng dấu lên linh hồn cô ta. Bạch Nhược Mai cười trào phúng:
- Sao nào? Bây giờ còn không muốn lừa em nữa luôn à?
- Bạch Nhược Mai, sao em lại thành ra thế này?
- Em thành ra thế nào?
- Máu lạnh, đáng sợ, ích kỷ! Bạch Nhược Mai dịu dàng hiền lành đâu rồi?
Lâm Đông Lục chất vấn.
Câu nói này khiến cô ta khựng lại. Cuối cùng, Bạch Nhược Mai hít sâu rồi mới mở to mắt nhìn thẳng vào anh.
- Anh muốn biết vì sao tôi lại thành ra thế này ư? Có lẽ là từ khi anh tra tấn tôi! Có lẽ là từ lúc tôi tự thôi miên mình, thừa nhận mình là Nhạc Yên Nhi, có lẽ là khi thấy anh mang Hoan Hoan về, nói rằng đây là con chúng ta, cũng có lẽ là khi tôi gặp Nhạc Yên Nhi rồi biết cô ta có thai. Lâm Đông Lục, anh lấy đi thứ quan trọng nhất của tôi, bây giờ lại chỉ nói vài câu hời hợt đã muốn tôi buông tay, anh không thấy mình tàn nhẫn ư?
- Anh biết em hận nhưng người sai là anh, có gì cũng cứ nhằm vào anh được không? Tại sao phải làm tổn thương nhiều người vô tội như thế?
Lâm Đông Lục đau khổ nói, thấy Bạch Nhược Mai thành ra thế này, người đau lòng nhất chính là anh!
Họ đã vất vả lắm mới có thể sống an bình, nhưng...
Thấy vẻ mặt thâm tình của anh, nếu là trước kia, chắc chắn Bạch Nhược Mai sẽ bị mê hoặc, thế nhưng bây giờ cô ta chẳng còn cảm giác gì cả.
Trái tim quá đau, cô ta đã sắp quên yêu thương có vị thế nào rồi.
Cô từ từ giơ súng lên rồi nhắm vào ngực anh.
- Lâm Đông Lục, anh nói phải, người sai là anh, nếu không có anh thì tôi đã không khổ thế này! Chúng ta cứ tổn thương nhau cả đời đi! Tôi phải giữ lại mạng anh, tôi không giết anh, tôi muốn anh vĩnh viễn sống trong áy náy, cũng để anh hiểu rằng mỗi người chết trong tay tôi đều là vì anh, là đang chuộc tội cho anh!
Cô ta cố gắng nói nhỏ vì sợ Lâm Hoan nghe thấy.
Một khi đã hận, cặp mắt cô ta cũng trở nên cực kỳ điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.