Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 915: Ngoại truyện - Sát Nhân
Nam Đường
09/10/2019
- Đừng kích động thế, tôi chỉ nói vậy thôi mà.
Bọn tôi cầu tài thôi chứ không muốn làm người khác bị thương, chỉ cần cô ngoan ngoãn giao tiền thì mọi thứ đều dễ nói chuyện!
Chúng không có ý làm khó mà chỉ muốn thấy tiền, sau đó chúng sẽ thả người ngay.
- Chồng tôi đang chuẩn bị rồi! Tôi chỉ muốn xem con tôi có nguy hiểm hay không thôi! Chúng ta trao đổi con tin đi!
- Không không không! Trẻ con dễ khống chế hơn người lớn nhiều, điều kiện này không được rồi. Nhưng tôi có thể cho mẹ con các người nói chuyện.
Kẻ bắt cóc bước tới trước mặt Hoan Hoan rồi tháo băng dính và bịt mắt của thằng bé ra, nó dần thấy được ánh sáng.
Hoan Hoan vừa thấy Bạch Nhược Mai đã gọi to:
- Mẹ! Mẹ mau đi đi, ở đây toàn là người xấu thôi!
Bạch Nhược Mai nghe thế thì cảm thấy vô cùng đau đớn, nghĩ tới chuyện thằng bé luôn nhớ thương mình suốt bao ngày, cô ta không kìm nổi nước mắt.
- Hoan Hoan con đừng lo, ba mẹ nhất định sẽ cứu con!
Cô ta bước tới nhưng bị cản lại.
- Tôi muốn nhìn con tôi, nếu không các người đừng hòng nhận được tiền!
- Để cô ta gặp đi, dù gì sau này bà Lâm đây cũng là áo cơm cha mẹ của chúng ta mà!
Chúng cười, thanh âm quỷ dị vang vọng trong kho hàng rộng lớn.
Bạch Nhược Mai bước tới rồi ngồi xổm bên cạnh Hoan Hoan. Cô ta lau mặt cho thằng bé và sửa sang lại quần áo cho nó.
- Bình thường mẹ dạy con thế nào, không được đi cùng người lạ mà. Lần này ra ngoài phải nhớ đấy, không được như thế nữa, biết chưa?
Thấy thằng nhóc gật đầu thật mạnh, cô ta lại nói:
- Bé trai phải ăn mặc sạch sẽ mới gây ấn tượng tốt với người khác nhé, lần sau đừng làm mình trở nên bẩn thỉu thế này, con biết chưa?
- Mẹ... Hoan Hoan sai rồi, có phải mấy hôm nay con không ngoan nên mẹ giận, mẹ không chịu đến thăm con không? Mẹ, con muốn về nhà, muốn về với ba mẹ.
Hoan Hoan dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, nói xong, thằng bé lập tức khóc lên, trông rất đáng thương.
Bạch Nhược Mai nghe thấy tiếng khóc thì lòng đau như cắt.
Cô ta ôm chặt Hoan Hoan, nói:
- Đây là chuyện người lớn, sau này Hoan Hoan sẽ hiểu, con chỉ cần biết mẹ rất yêu con là được rồi. Chuyện này nói sau nhé, bây giờ chúng ta ra ngoài đã, được không?
- Vâng, chắc chắn ba sẽ tới cứu chúng ta!
- Hoan Hoan, lát nữa dù có gì xảy ra con cũng đừng sợ nhé, con giả vờ không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, được không?
Ánh mắt Bạch Nhược Mai rất phức tạp, cô ta đã có ý định khác.
Hoan Hoan không hiểu ý của câu nói kia, nó chỉ ngẩn ra nhìn mẹ mình rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Dù mẹ làm gì cũng là vì tốt cho nó, nó chỉ cần nghe lời, vậy là mẹ sẽ không giận.
- Vậy... Hoan Hoan nghe lời thì mẹ sẽ về chứ?
- Có.
Cô ta không nỡ để nó thất vọng nên vừa rơi lệ vừa đáp.
Bạch Nhược Mai cầm bịt mắt lên, nói:
- Hoan Hoan nhắm mắt trước đã nhé, mẹ với họ chơi trò chơi, lát nữa là chúng ta ra ngoài rồi. Được không?
- Được ạ.
Bạch Nhược Mai bịt kín mắt Hoan Hoan rồi từ từ đứng dậy.
Bọn bắt cóc cười rồi bắt đầu vỗ tay.
- Hay cho cảnh mẹ con tình thâm! Đúng là khiến người ta cảm động!
- Thật sao?
Cô ta hỏi ngược lại một câu rồi lau nước mắt, quay người về phía bọn cướp.
- Tôi rất tò mò vì sao các người lại bắt cóc con tôi, chẳng lẽ là thấy tôi và Lâm Đông Lục rất dễ bắt nạt à?
- Không có lý do gì cả, chỉ là tình cờ thấy được thằng nhóc ở nhà trẻ nên nảy sinh ác ý thôi. Mà anh em chúng tôi thực sự cần tiền làm lộ phí nên đắc tội mới thành việc, không có lần sau đâu!
Chúng cực kỳ thành thật tỏ rõ ý chỉ cần tiền chứ không muốn giết người.
Bạch Nhược Mai gật đầu:
- Vậy quả là không may cho các người rồi.
- Có ý gì?
- Bởi vì... có thể các người sẽ chết hết!
Bạch Nhược Mai híp mắt rồi mau chóng rút một cây súng lục trong người ra.
Khẩu súng này đã được đặt trong xe nhiều năm nhưng chưa bao giờ cô ta có cơ hội dùng, chẳng ngờ bây giờ lại thực sự có dịp sử dụng.
Bất cứ ai muốn làm tổn thương cô ta đều phải chết!
Bất cứ ai muốn làm tổn thương tới con trai cô ta cũng phải chết!
Họng súng đen ngắm thẳng vào đầu bọn bắt cóc, trong súng có mười mấy viên đạn, đã thừa để dùng với mấy người này.
Thấy thế, đám bắt cóc đổi sắc mặt, phản ứng đầu tiên là co cẳng chạy.
Nhưng đã muộn rồi.
Một tiếng súng vang lên trong nhà kho ngầm.
Lâm Đông Lục lúc này đang cầm theo tiền đi tới, ngay khi nghe thấy tiếng vang này, trái tim anh như rung lên.
Anh bước vội hơn rồi vọt vào, thư ký đi sau cũng không kịp cản.
Khi anh chạy tới đã thấy cảnh Bạch Nhược Mai giơ súng bắn người cuối cùng. Những người còn lại thì ngã trong vũng máu.
- Bạch Nhược Mai! Em đang làm gì thế?
Anh không thể tin rằng cô ta đã nổ súng giết người, dù Bạch Nhược Mai có hung dữ đến đâu đi nữa cũng chưa bao giờ làm chuyện giết người phóng hỏa. Chẳng ngờ cô ta lại có thể ra tay giết người!
Hai tay cô ta chưa bao giờ dính máu!
Bạch Nhược Mai nghe thấy giọng Lâm Đông Lục thì sững lại rồi mới nhìn xuống đất.
Trên mặt đất là mấy người nằm la liệt, thân thể họ đầy máu, có người hấp hối, thậm chí có người đã tử vong.
Tất cả đều là do cô ta làm!
Bây giờ bạch Nhược Mai mới tỉnh lại, cô ta run rẩy nhìn tay mình, đôi bàn tay vẫn trắng nõn nhưng trong mắt cô ta giờ chỉ thấy đầy máu!
Cô ta giết người, không chỉ một người!
Làm sao mình lại thành ra thế này?
Nhìn về phía Lâm Đông Lục, khi mắt hai người nhìn nhau, cô ta thấy vẻ thất vọng trong mắt anh.
Ôi.
Thất vọng!
Đúng lúc này, phía sau lưng có tiếng động vang lên, có người định chạy trốn, Bạch Nhược Mai nhận ra nên lập tức chĩa súng về phía đó.
Một tiếng gào thét khốn khổ lại vang lên.
Viên đạn găm vào đùi người kia. Gã nhăn nhó ôm lấy bên chân không thể động đậy rồi tiếp tục lết dưới đất khiến mặt đất có thêm một vệt máu thật dài.
Bạch Nhược Mai lạnh lùng nhìn theo, cô ta đã lấy lại tinh thần rồi.
Cô ta cầm chắc súng rồi bước từng bước tới.
- Đừng... Đừng giết tôi, tôi không cần tiền, tôi không cần gì hết, chỉ cần cô thả tôi thôi!
Người kia liên tục van xin, thậm chí còn quỳ xuống dập đầu với cô ta.
Bạch Nhược Mai tàn nhẫn cười, nhìn về phía Lâm Đông Lục rồi nói:
- Thấy không? Nó đang cầu xin tôi đấy! Kẻ muốn làm tổn thương tới con tôi đang phải cầu xin tôi!
- Nhược Mai, bỏ súng xuống đi, em biết bây giờ em đang làm gì không?
Lâm Đông Lục gào lên.
Chúng không có ý làm khó mà chỉ muốn thấy tiền, sau đó chúng sẽ thả người ngay.
- Chồng tôi đang chuẩn bị rồi! Tôi chỉ muốn xem con tôi có nguy hiểm hay không thôi! Chúng ta trao đổi con tin đi!
- Không không không! Trẻ con dễ khống chế hơn người lớn nhiều, điều kiện này không được rồi. Nhưng tôi có thể cho mẹ con các người nói chuyện.
Kẻ bắt cóc bước tới trước mặt Hoan Hoan rồi tháo băng dính và bịt mắt của thằng bé ra, nó dần thấy được ánh sáng.
Hoan Hoan vừa thấy Bạch Nhược Mai đã gọi to:
- Mẹ! Mẹ mau đi đi, ở đây toàn là người xấu thôi!
Bạch Nhược Mai nghe thế thì cảm thấy vô cùng đau đớn, nghĩ tới chuyện thằng bé luôn nhớ thương mình suốt bao ngày, cô ta không kìm nổi nước mắt.
- Hoan Hoan con đừng lo, ba mẹ nhất định sẽ cứu con!
Cô ta bước tới nhưng bị cản lại.
- Tôi muốn nhìn con tôi, nếu không các người đừng hòng nhận được tiền!
- Để cô ta gặp đi, dù gì sau này bà Lâm đây cũng là áo cơm cha mẹ của chúng ta mà!
Chúng cười, thanh âm quỷ dị vang vọng trong kho hàng rộng lớn.
Bạch Nhược Mai bước tới rồi ngồi xổm bên cạnh Hoan Hoan. Cô ta lau mặt cho thằng bé và sửa sang lại quần áo cho nó.
- Bình thường mẹ dạy con thế nào, không được đi cùng người lạ mà. Lần này ra ngoài phải nhớ đấy, không được như thế nữa, biết chưa?
Thấy thằng nhóc gật đầu thật mạnh, cô ta lại nói:
- Bé trai phải ăn mặc sạch sẽ mới gây ấn tượng tốt với người khác nhé, lần sau đừng làm mình trở nên bẩn thỉu thế này, con biết chưa?
- Mẹ... Hoan Hoan sai rồi, có phải mấy hôm nay con không ngoan nên mẹ giận, mẹ không chịu đến thăm con không? Mẹ, con muốn về nhà, muốn về với ba mẹ.
Hoan Hoan dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, nói xong, thằng bé lập tức khóc lên, trông rất đáng thương.
Bạch Nhược Mai nghe thấy tiếng khóc thì lòng đau như cắt.
Cô ta ôm chặt Hoan Hoan, nói:
- Đây là chuyện người lớn, sau này Hoan Hoan sẽ hiểu, con chỉ cần biết mẹ rất yêu con là được rồi. Chuyện này nói sau nhé, bây giờ chúng ta ra ngoài đã, được không?
- Vâng, chắc chắn ba sẽ tới cứu chúng ta!
- Hoan Hoan, lát nữa dù có gì xảy ra con cũng đừng sợ nhé, con giả vờ không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, được không?
Ánh mắt Bạch Nhược Mai rất phức tạp, cô ta đã có ý định khác.
Hoan Hoan không hiểu ý của câu nói kia, nó chỉ ngẩn ra nhìn mẹ mình rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Dù mẹ làm gì cũng là vì tốt cho nó, nó chỉ cần nghe lời, vậy là mẹ sẽ không giận.
- Vậy... Hoan Hoan nghe lời thì mẹ sẽ về chứ?
- Có.
Cô ta không nỡ để nó thất vọng nên vừa rơi lệ vừa đáp.
Bạch Nhược Mai cầm bịt mắt lên, nói:
- Hoan Hoan nhắm mắt trước đã nhé, mẹ với họ chơi trò chơi, lát nữa là chúng ta ra ngoài rồi. Được không?
- Được ạ.
Bạch Nhược Mai bịt kín mắt Hoan Hoan rồi từ từ đứng dậy.
Bọn bắt cóc cười rồi bắt đầu vỗ tay.
- Hay cho cảnh mẹ con tình thâm! Đúng là khiến người ta cảm động!
- Thật sao?
Cô ta hỏi ngược lại một câu rồi lau nước mắt, quay người về phía bọn cướp.
- Tôi rất tò mò vì sao các người lại bắt cóc con tôi, chẳng lẽ là thấy tôi và Lâm Đông Lục rất dễ bắt nạt à?
- Không có lý do gì cả, chỉ là tình cờ thấy được thằng nhóc ở nhà trẻ nên nảy sinh ác ý thôi. Mà anh em chúng tôi thực sự cần tiền làm lộ phí nên đắc tội mới thành việc, không có lần sau đâu!
Chúng cực kỳ thành thật tỏ rõ ý chỉ cần tiền chứ không muốn giết người.
Bạch Nhược Mai gật đầu:
- Vậy quả là không may cho các người rồi.
- Có ý gì?
- Bởi vì... có thể các người sẽ chết hết!
Bạch Nhược Mai híp mắt rồi mau chóng rút một cây súng lục trong người ra.
Khẩu súng này đã được đặt trong xe nhiều năm nhưng chưa bao giờ cô ta có cơ hội dùng, chẳng ngờ bây giờ lại thực sự có dịp sử dụng.
Bất cứ ai muốn làm tổn thương cô ta đều phải chết!
Bất cứ ai muốn làm tổn thương tới con trai cô ta cũng phải chết!
Họng súng đen ngắm thẳng vào đầu bọn bắt cóc, trong súng có mười mấy viên đạn, đã thừa để dùng với mấy người này.
Thấy thế, đám bắt cóc đổi sắc mặt, phản ứng đầu tiên là co cẳng chạy.
Nhưng đã muộn rồi.
Một tiếng súng vang lên trong nhà kho ngầm.
Lâm Đông Lục lúc này đang cầm theo tiền đi tới, ngay khi nghe thấy tiếng vang này, trái tim anh như rung lên.
Anh bước vội hơn rồi vọt vào, thư ký đi sau cũng không kịp cản.
Khi anh chạy tới đã thấy cảnh Bạch Nhược Mai giơ súng bắn người cuối cùng. Những người còn lại thì ngã trong vũng máu.
- Bạch Nhược Mai! Em đang làm gì thế?
Anh không thể tin rằng cô ta đã nổ súng giết người, dù Bạch Nhược Mai có hung dữ đến đâu đi nữa cũng chưa bao giờ làm chuyện giết người phóng hỏa. Chẳng ngờ cô ta lại có thể ra tay giết người!
Hai tay cô ta chưa bao giờ dính máu!
Bạch Nhược Mai nghe thấy giọng Lâm Đông Lục thì sững lại rồi mới nhìn xuống đất.
Trên mặt đất là mấy người nằm la liệt, thân thể họ đầy máu, có người hấp hối, thậm chí có người đã tử vong.
Tất cả đều là do cô ta làm!
Bây giờ bạch Nhược Mai mới tỉnh lại, cô ta run rẩy nhìn tay mình, đôi bàn tay vẫn trắng nõn nhưng trong mắt cô ta giờ chỉ thấy đầy máu!
Cô ta giết người, không chỉ một người!
Làm sao mình lại thành ra thế này?
Nhìn về phía Lâm Đông Lục, khi mắt hai người nhìn nhau, cô ta thấy vẻ thất vọng trong mắt anh.
Ôi.
Thất vọng!
Đúng lúc này, phía sau lưng có tiếng động vang lên, có người định chạy trốn, Bạch Nhược Mai nhận ra nên lập tức chĩa súng về phía đó.
Một tiếng gào thét khốn khổ lại vang lên.
Viên đạn găm vào đùi người kia. Gã nhăn nhó ôm lấy bên chân không thể động đậy rồi tiếp tục lết dưới đất khiến mặt đất có thêm một vệt máu thật dài.
Bạch Nhược Mai lạnh lùng nhìn theo, cô ta đã lấy lại tinh thần rồi.
Cô ta cầm chắc súng rồi bước từng bước tới.
- Đừng... Đừng giết tôi, tôi không cần tiền, tôi không cần gì hết, chỉ cần cô thả tôi thôi!
Người kia liên tục van xin, thậm chí còn quỳ xuống dập đầu với cô ta.
Bạch Nhược Mai tàn nhẫn cười, nhìn về phía Lâm Đông Lục rồi nói:
- Thấy không? Nó đang cầu xin tôi đấy! Kẻ muốn làm tổn thương tới con tôi đang phải cầu xin tôi!
- Nhược Mai, bỏ súng xuống đi, em biết bây giờ em đang làm gì không?
Lâm Đông Lục gào lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.