Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 945: Ngoại truyện - Dò Xét
Nam Đường
10/10/2019
Sau khi ăn cơm xong hai người trở lại văn phòng,
cô đi khám cho một số bệnh nhân nhẹ, còn Hunt có một cuộc phẫu thuật rất quan trọng vào lúc hai giờ chiều.
Chiều hôm nay không có bệnh nhân nào, vì thế cô rất rảnh rỗi.
Đúng vào lúc này Mayne xông vào, tức giận vứt kẹp tài liệu xuống bàn, cáu kỉnh nỏi:
- Sao trên đời lại có một bệnh nhân như thế chứ, tức lộn ruột, có khi anh ta còn chưa chết thì tôi đã xong đời rồi!
- Sao thế?
Molly nghi hoặc hỏi.
- Tại cái cậu chủ tịch Dạ kia ấy! Mấy bác sĩ mà bệnh viện gửi tới anh ta đều không hài lòng, người mới nhất được phái đến còn chưa ở được một tiếng thì đã bị đuổi đi rồi, giờ cô ấy còn đang đứng trước cửa trang trại rượu vừa khóc vừa gọi điện cho tôi đây này! Tôi phải báo cáo công tác cho Hunt thế nào bây giờ? Hôm nay Hunt có tới hai ca phẫu thuật, vốn đã mệt rồi, buổi chiều lại còn phải đến trang trại rượu, như thế thật quá vất vả, mà tôi… đến một việc nhỏ như thế cũng không làm tốt được!
Mayne buồn bã nói.
- Lại bị đuổi ra ngoài á?
Molly đứng lên khỏi ghế, hai mày nhíu chặt lại.
Anh ta có cần cái mạng này nữa không, anh ta có biết có bao nhiêu người vì muốn được sống tiếp mà phải nỗ lực rất vất vả không. Có biết bác sĩ đã trả giá nhiều thế nào để làm tròn chức trách của mình không.
Mà anh ta… lại coi rẻ sinh mạng của mình!
Cô không thể để yên được nữa!
Molly cởi áo blouse trắng ra, mặc quần áo của mình vào rồi xông ra ngoài.
Mayne vừa đuổi theo sau vừa gọi cô:
- Cô đi đâu đấy, lát nữa Hunt không nhìn thấy cô thì làm thế nào?
Nhưng Molly đã chạy mất hút rồi.
Cô nhanh chóng chạy tới trang trại rượu, không ngờ lại nhìn thấy một cô gái trang điểm diêm dúa đang đứng trước cửa, cô ta mặc đồng phục phẫu thuật bó sát người, cổ chữ V khoét sâu, váy siêu ngắn, đầu đội mũ y tá màu hồng.
Cô ta đang…cosplay à?
Cô gái kia quay lưng lại với cô, đối mặt với trang trại, tức giận đập cửa, nhưng không ai thèm để ý đến cô ta, nhốt cô ta ở ngoài.
- Cô là…
Molly nghi hoặc nói, cô gái kia từ từ quay đầu lại, cô thấy người đó là ai thì nghẹn họng trân trối.
- Cassie?
Đây không phải là bác sĩ trong khoa của cô sao? Tuy rằng khi ở trong bệnh viện cô ta cũng rất lòe loẹt, nhưng không đến mức này. Cô ta ăn mặc thế này là để quyến rũ đàn ông à?
Chắc là cô ta định quyến rũ Anjoye rồi!
Cassi không ngờ sẽ gặp Molly ở đây, ngay tức khắc lạnh mặt xuống. Cô ta vẫn luôn không thích Molly, bởi vì cô còn trẻ mà đã vào được khoa của họ, hơn nữa lại còn là học trò cuối cùng của Hunt, rõ ràng lần đầu tiên làm phẫu thuật đã thất bại nhưng dựa vào quan hệ mà bám trụ lại lâu như thế.
Vì thế cô ta vẫn luôn ghét Molly.
Cô ta nhíu mày lại, nói:
- Sao cô lại tới đây, đến để cười tôi đúng không?
Molly có thể cảm nhận được sự tức giận trong giọng nói của cô ta, cô hờ hững đáp:
- Không phải, tôi đến thăm Nhị thiếu.
Cassi vừa nghe thế thì không nhịn được cười nhạo:
- Thăm Nhị thiếu? Cô còn không biết xấu hổ mà mở miệng à, nếu không phải vì cô thì sao Nhị thiếu lại ghét chúng tôi đến thế? Tôi thấy cậu ấy nhiều lần đuổi bác sĩ của bệnh viện đi tại cô hết!
- Nếu như tôi không bị đuổi đi thì hình như cũng không đến lượt cô.
Molly hờ hững đáp lại.
Cassi nghe thế thì sắc mặt lập tức thay đổi, cô ta tức giận giậm mạnh chân xuống đất.
Con nhóc này thật là đáng ghét, bất luận là về kinh nghiệm hay tuổi tác cô cũng hơn cô ta nhiều, nhưng cô ta toàn nói chuyện không biết trên dưới, nhìn là thấy ghét rồi.
Đúng như những gì cô ta nói, nếu như Nhị thiếu không đuổi cô ta đi thì sẽ không đến lượt bọn họ.
Nói tới nói lui, thành cũng bởi cô ta, bại cũng bởi cô ta!
Hai con ngươi trong mắt Cassi đảo vòng vòng:
- Vậy giờ cô tới đây làm gì? Cô tưởng rằng Nhị thiếu sẽ để cô vào sao, nếu tôi mà là cậu ấy thì bây giờ chắc chắn sẽ rất ghét cô!
- Nhị thiếu có ghét tôi hay không liên quan gì đến cô?
Cô bình tĩnh đáp trả rổi đi lên ấn chuông cửa.
Cô nhìn vào bên trong với vẻ sốt sắng, chờ Wilson ra mở cửa cho cô.
Cassie khoanh hai tay trước ngực, cười nói:
- Đừng hy vọng nữa, sẽ không ai mở cửa cho cô đâu, không biết thân biết phận!
Vừa dứt lời, sắc mặt Cassie lập tức trở nên khó coi, bởi vì đã có người mở cửa ra!
Không chỉ mở cửa, Wilson còn vội vàng chạy ra, lúc nhìn thấy Molly, trên mặt ông đầy vẻ vui mừng.
Molly đi vào, Cassie cũng đi theo, cô đang lo lắng cho sức khỏe của Anjoye nên không có thời gian cãi nhau với cô ta, vì thế cô chỉ im lặng.
Cô đi tới trước mặt Wilson, hỏi:
- Thế nào rồi? Nhị thiếu vẫn ổn chứ?
- Sau khi để cái cô bác sĩ kia khám, Nhị thiếu liền nổi trận lôi đình, tự nhốt mình trong thư phòng, không biết đang làm cái gì. Cô mau đi xem sao, tôi thật sự lo cậu ấy không chống đỡ nổi mà làm chuyện dại dột.
Chuyện dại dột?
Những chữ này đột nhiên bật ra trong đầu cô, làm cô giật nảy mình.
Tuy rằng trong tiềm thức cô biết những người như Anjoye sẽ không lựa chọn kết thúc cuộc đời của mình như thế, nhưng cô lo anh ta sẽ mất đi ý chí sinh tồn, rồi đâm ra nghĩ quẩn.
Molly vội vàng gật đầu, lập tức chạy vào nhà.
Cả hai người đều không thèm quan tâm đến Cassie, thế là cô ta cứ đi vào theo, cô ta vừa đi vừa thấy kinh ngạc, tại sao quản gia lại xem trọng Molly đến thế, tại sao chứ?
Molly gõ cửa thư phòng nhưng không ai trả lời, cô nhíu chặt mày lại, cuối cùng cắn răng nói:
- Anjoye, nếu như chú mà còn không ra thì tôi sẽ xông vào đấy!
Nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Cô hít sâu một hơi rồi dùng cơ thể gầy yếu của mình đập mạnh vào cửa, khiến cả người đau nhức. Cô cố nhịn xuống, gương mặt nhỏ nhắn vì đau mà nhăn hết lại nhưng cô vẫn tiêp tục kiên trì.
Một lần, hai lần, ba lần…
Cả cánh tay của cô đều đau đớn đến mức mất cảm giác.
Cô đang định đập lần thứ tư thì cánh cửa bất ngờ bật mở.
Cô không kịp đề phòng, xông thẳng vào trong, va vào người Anjoye.
Đà của cô rất mạnh, cô lao vào lòng Anjoye khiến anh ta đứng không vững phải lùi lại sau vài bước mới dừng lại được.
Tuy cánh tay đau đớn nhưng lý trí của cô lại vô cùng tỉnh táo.
Cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn vào gương mặt đen xì kia, cũng không thèm quan tâm lúc này gương mặt anh tuấn đó đáng sợ đến nhường nào mà chỉ kích động nói:
- Cuối cùng chú cũng mở cửa rồi, chú có biết là tôi sốt ruột lắm không hả.
- Cô đang làm cái gì?
Anjoye nhíu mày lại, tóm chặt lấy cổ tay của cô.
Cánh tay của Molly vốn đang đau, bị anh ta nắm chặt như thế cô càng thấy đau hơn.
- Chú… chú bỏ tay ra…
Cô nhăn mặt lại, hai mắt rơm rớm nhìn anh với ánh mắt tức giận.
- Tại sao cô còn quay lại, không muốn sống nữa à?
Anjoye lạnh lùng nhăn mày, trong đôi mắt hồ ly kia giờ không có lấy một ý cười.
Trước đây lúc nào anh ta cũng cười.
Lúc vui cùng cười, buồn cũng cười. Nhưng kể từ sau khi ngồi lên vị trí đó, anh ta rất ít khi cười.
Hơn nữa nụ cười của anh ta không phải là nụ cười thật lòng, thậm chí có khi anh ta còn không buồn ngụy trang, nụ cười đó sẽ trở nên rất âm u đáng sợ.
Bây giờ anh ta còn chẳng thèm cười mà cứ thế nói ra những lời vô tình.
Chiều hôm nay không có bệnh nhân nào, vì thế cô rất rảnh rỗi.
Đúng vào lúc này Mayne xông vào, tức giận vứt kẹp tài liệu xuống bàn, cáu kỉnh nỏi:
- Sao trên đời lại có một bệnh nhân như thế chứ, tức lộn ruột, có khi anh ta còn chưa chết thì tôi đã xong đời rồi!
- Sao thế?
Molly nghi hoặc hỏi.
- Tại cái cậu chủ tịch Dạ kia ấy! Mấy bác sĩ mà bệnh viện gửi tới anh ta đều không hài lòng, người mới nhất được phái đến còn chưa ở được một tiếng thì đã bị đuổi đi rồi, giờ cô ấy còn đang đứng trước cửa trang trại rượu vừa khóc vừa gọi điện cho tôi đây này! Tôi phải báo cáo công tác cho Hunt thế nào bây giờ? Hôm nay Hunt có tới hai ca phẫu thuật, vốn đã mệt rồi, buổi chiều lại còn phải đến trang trại rượu, như thế thật quá vất vả, mà tôi… đến một việc nhỏ như thế cũng không làm tốt được!
Mayne buồn bã nói.
- Lại bị đuổi ra ngoài á?
Molly đứng lên khỏi ghế, hai mày nhíu chặt lại.
Anh ta có cần cái mạng này nữa không, anh ta có biết có bao nhiêu người vì muốn được sống tiếp mà phải nỗ lực rất vất vả không. Có biết bác sĩ đã trả giá nhiều thế nào để làm tròn chức trách của mình không.
Mà anh ta… lại coi rẻ sinh mạng của mình!
Cô không thể để yên được nữa!
Molly cởi áo blouse trắng ra, mặc quần áo của mình vào rồi xông ra ngoài.
Mayne vừa đuổi theo sau vừa gọi cô:
- Cô đi đâu đấy, lát nữa Hunt không nhìn thấy cô thì làm thế nào?
Nhưng Molly đã chạy mất hút rồi.
Cô nhanh chóng chạy tới trang trại rượu, không ngờ lại nhìn thấy một cô gái trang điểm diêm dúa đang đứng trước cửa, cô ta mặc đồng phục phẫu thuật bó sát người, cổ chữ V khoét sâu, váy siêu ngắn, đầu đội mũ y tá màu hồng.
Cô ta đang…cosplay à?
Cô gái kia quay lưng lại với cô, đối mặt với trang trại, tức giận đập cửa, nhưng không ai thèm để ý đến cô ta, nhốt cô ta ở ngoài.
- Cô là…
Molly nghi hoặc nói, cô gái kia từ từ quay đầu lại, cô thấy người đó là ai thì nghẹn họng trân trối.
- Cassie?
Đây không phải là bác sĩ trong khoa của cô sao? Tuy rằng khi ở trong bệnh viện cô ta cũng rất lòe loẹt, nhưng không đến mức này. Cô ta ăn mặc thế này là để quyến rũ đàn ông à?
Chắc là cô ta định quyến rũ Anjoye rồi!
Cassi không ngờ sẽ gặp Molly ở đây, ngay tức khắc lạnh mặt xuống. Cô ta vẫn luôn không thích Molly, bởi vì cô còn trẻ mà đã vào được khoa của họ, hơn nữa lại còn là học trò cuối cùng của Hunt, rõ ràng lần đầu tiên làm phẫu thuật đã thất bại nhưng dựa vào quan hệ mà bám trụ lại lâu như thế.
Vì thế cô ta vẫn luôn ghét Molly.
Cô ta nhíu mày lại, nói:
- Sao cô lại tới đây, đến để cười tôi đúng không?
Molly có thể cảm nhận được sự tức giận trong giọng nói của cô ta, cô hờ hững đáp:
- Không phải, tôi đến thăm Nhị thiếu.
Cassi vừa nghe thế thì không nhịn được cười nhạo:
- Thăm Nhị thiếu? Cô còn không biết xấu hổ mà mở miệng à, nếu không phải vì cô thì sao Nhị thiếu lại ghét chúng tôi đến thế? Tôi thấy cậu ấy nhiều lần đuổi bác sĩ của bệnh viện đi tại cô hết!
- Nếu như tôi không bị đuổi đi thì hình như cũng không đến lượt cô.
Molly hờ hững đáp lại.
Cassi nghe thế thì sắc mặt lập tức thay đổi, cô ta tức giận giậm mạnh chân xuống đất.
Con nhóc này thật là đáng ghét, bất luận là về kinh nghiệm hay tuổi tác cô cũng hơn cô ta nhiều, nhưng cô ta toàn nói chuyện không biết trên dưới, nhìn là thấy ghét rồi.
Đúng như những gì cô ta nói, nếu như Nhị thiếu không đuổi cô ta đi thì sẽ không đến lượt bọn họ.
Nói tới nói lui, thành cũng bởi cô ta, bại cũng bởi cô ta!
Hai con ngươi trong mắt Cassi đảo vòng vòng:
- Vậy giờ cô tới đây làm gì? Cô tưởng rằng Nhị thiếu sẽ để cô vào sao, nếu tôi mà là cậu ấy thì bây giờ chắc chắn sẽ rất ghét cô!
- Nhị thiếu có ghét tôi hay không liên quan gì đến cô?
Cô bình tĩnh đáp trả rổi đi lên ấn chuông cửa.
Cô nhìn vào bên trong với vẻ sốt sắng, chờ Wilson ra mở cửa cho cô.
Cassie khoanh hai tay trước ngực, cười nói:
- Đừng hy vọng nữa, sẽ không ai mở cửa cho cô đâu, không biết thân biết phận!
Vừa dứt lời, sắc mặt Cassie lập tức trở nên khó coi, bởi vì đã có người mở cửa ra!
Không chỉ mở cửa, Wilson còn vội vàng chạy ra, lúc nhìn thấy Molly, trên mặt ông đầy vẻ vui mừng.
Molly đi vào, Cassie cũng đi theo, cô đang lo lắng cho sức khỏe của Anjoye nên không có thời gian cãi nhau với cô ta, vì thế cô chỉ im lặng.
Cô đi tới trước mặt Wilson, hỏi:
- Thế nào rồi? Nhị thiếu vẫn ổn chứ?
- Sau khi để cái cô bác sĩ kia khám, Nhị thiếu liền nổi trận lôi đình, tự nhốt mình trong thư phòng, không biết đang làm cái gì. Cô mau đi xem sao, tôi thật sự lo cậu ấy không chống đỡ nổi mà làm chuyện dại dột.
Chuyện dại dột?
Những chữ này đột nhiên bật ra trong đầu cô, làm cô giật nảy mình.
Tuy rằng trong tiềm thức cô biết những người như Anjoye sẽ không lựa chọn kết thúc cuộc đời của mình như thế, nhưng cô lo anh ta sẽ mất đi ý chí sinh tồn, rồi đâm ra nghĩ quẩn.
Molly vội vàng gật đầu, lập tức chạy vào nhà.
Cả hai người đều không thèm quan tâm đến Cassie, thế là cô ta cứ đi vào theo, cô ta vừa đi vừa thấy kinh ngạc, tại sao quản gia lại xem trọng Molly đến thế, tại sao chứ?
Molly gõ cửa thư phòng nhưng không ai trả lời, cô nhíu chặt mày lại, cuối cùng cắn răng nói:
- Anjoye, nếu như chú mà còn không ra thì tôi sẽ xông vào đấy!
Nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Cô hít sâu một hơi rồi dùng cơ thể gầy yếu của mình đập mạnh vào cửa, khiến cả người đau nhức. Cô cố nhịn xuống, gương mặt nhỏ nhắn vì đau mà nhăn hết lại nhưng cô vẫn tiêp tục kiên trì.
Một lần, hai lần, ba lần…
Cả cánh tay của cô đều đau đớn đến mức mất cảm giác.
Cô đang định đập lần thứ tư thì cánh cửa bất ngờ bật mở.
Cô không kịp đề phòng, xông thẳng vào trong, va vào người Anjoye.
Đà của cô rất mạnh, cô lao vào lòng Anjoye khiến anh ta đứng không vững phải lùi lại sau vài bước mới dừng lại được.
Tuy cánh tay đau đớn nhưng lý trí của cô lại vô cùng tỉnh táo.
Cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn vào gương mặt đen xì kia, cũng không thèm quan tâm lúc này gương mặt anh tuấn đó đáng sợ đến nhường nào mà chỉ kích động nói:
- Cuối cùng chú cũng mở cửa rồi, chú có biết là tôi sốt ruột lắm không hả.
- Cô đang làm cái gì?
Anjoye nhíu mày lại, tóm chặt lấy cổ tay của cô.
Cánh tay của Molly vốn đang đau, bị anh ta nắm chặt như thế cô càng thấy đau hơn.
- Chú… chú bỏ tay ra…
Cô nhăn mặt lại, hai mắt rơm rớm nhìn anh với ánh mắt tức giận.
- Tại sao cô còn quay lại, không muốn sống nữa à?
Anjoye lạnh lùng nhăn mày, trong đôi mắt hồ ly kia giờ không có lấy một ý cười.
Trước đây lúc nào anh ta cũng cười.
Lúc vui cùng cười, buồn cũng cười. Nhưng kể từ sau khi ngồi lên vị trí đó, anh ta rất ít khi cười.
Hơn nữa nụ cười của anh ta không phải là nụ cười thật lòng, thậm chí có khi anh ta còn không buồn ngụy trang, nụ cười đó sẽ trở nên rất âm u đáng sợ.
Bây giờ anh ta còn chẳng thèm cười mà cứ thế nói ra những lời vô tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.