Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 944: Ngoại truyện - Lén Liên Lạc
Nam Đường
09/10/2019
Sau khi ăn cơm xong, cô về phòng, uống thuốc rồi
đi nghỉ ngơi theo lời dặn dò của Hunt, cô nhắm mắt lại đợi Hunt ra ngoài mới dè dặt mở mắt ra nghịch điện thoại.
Cô nhắn tin cho đồng nghiệp Mayne, cô ấy là trợ lý của Hunt, lúc anh không có ở đây thì cô ấy sẽ xử lý chuyện bên trang trại rượu.
“Tình hình hiện tại của chủ tịch Dạ thế nào?”
Mayne trả lời rất nhanh.
“Những bác sĩ phái qua đó đều bị đuổi về rồi, chủ tịch Dạ thực sự quá hung dữ, những người qua đó đều bị mắng tơi bời. E là phải để chính bác sĩ Hunt ra mặt mới được.”
Molly cắn ngón tay, cảm thấy rất bất đắc dĩ, cô đã đoán được là sẽ có chuyện này mà.
Cô lén gọi điện cho Wilson.
- Cô Molly à?
Wilson nhận điện thoại, trong giọng nói tràn đầy sự vui mừng, ông kích động hỏi.
- Suỵt, nhỏ tiếng một chút, tôi lén gọi điện thoại đấy, nếu như để Hunt biết thì tôi chết chắc! Gần đây Nhị thiếu có ngoan ngoãn uống thuốc không? Anh ta đã ăn cơm chưa, mọi việc vẫn bình thường chứ?
- Tôi cũng đang sầu vì chuyện này đây. Hiện tập đoàn đang khai thác một hạng mục mới, cậu ấy bận một cái là không để ý đến sức khỏe của mình nữa, thường xuyên không uống thuốc, hơn nữa thời gian ăn uống không cố định. Những bác sĩ từ bệnh viện đến đây đều bị đuổi đi hết rồi, tình trạng hiện tại không hề khả quan.
Molly nghe thế liền níu chặt mày lại, trên mặt giăng kín mây đen.
- Vậy anh ta có nhắc đến tôi không?
- Không, mấy hôm nay tâm trạng cậu ấy không được tốt, thường xuyên đi bái tế cô Mạnh, lần nào cũng đi liền mấy tiếng liền, tôi cũng vô cùng lo lắng. Bao giờ thì cô Molly quay về, tôi nghĩ… chắc chỉ có cô mới quản được cậu ấy thôi!
- Tôi không ra ngoài được! Để tôi tìm cách sau. Nếu như anh ta đi tiếp khách thì ông nhất định phải đi theo, để anh ta đi một mình thì chắc chắn sẽ tùy tiện, có người ở bên cạnh nhắc nhở tốt hơn nhiều. Người khác nói thì anh ta không nghe đâu, ông nói có khi anh ta còn nghe một hai câu, hơn nữa cũng không trách phạt ông, quản gia phải vất vả nhiều hơn rồi.
- Tôi vất vả vì cậu ấy là chuyện nên làm, khổ cho cho cô Molly rồi.
Wilson nói với giọng đầy cảm kích:
- Cảm ơn cô đã ở bên cậu ấy lâu như thế, tôi cũng không biết nên nói gì mới phải nữa! Tôi có thể nhìn ra cô thật lòng đối xử tốt với cậu chủ tôi, không có bất cứ mục đích nào khác, có lẽ cậu ấy không biết nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được. Cô Molly và cậu chủ nhà tôi trước đây đã từng quen nhau đúng không, tôi có thể nhận ra điều này.
Molly nghe thế liền run tay.
Hóa ra Wilson đã nhận ra cô quen Anjoye.
Bọn họ vốn không phải là người quen, năm đó mình và ông ấy cũng không tiếp xúc nhiều với nhau, tại sao ông có thể nhận ra mà Anjoye lại không chứ.
Chẳng lẽ… anh ta thiếu quan tâm đến mình như thế sao?
- Đúng là tôi có quen anh ta, nhưng tôi quá nhỏ bé, thế nên anh ta… chắc là đã hoàn toàn quên tôi rồi.
- Cô… cô có muốn tôi nhắc nhở cậu ấy không? Nói không chừng cậu ấy sẽ nhớ ra đây.
Wilson tốt bụng đề nghị.
Molly mím môi lại, im lặng vài giây rồi đáp:
- Không cần đâu, tôi không cần anh ta phải biết, tôi muốn tự mình nói với anh ta.
- Vậy được, mấy hôm nay tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy, hy vọng cô Molly có thể nhanh chóng trở về.
Cô đáp ‘vâng’ rồi liền cúp điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, tâm trạng càng nặng nề hơn.
Cô vô thức xoa lên ngực, trái tim trong lồng ngực cô đang đập một cách khỏe mạnh.
Molly thấy ngực mình nặng nề như có một tảng đá đè lên, khiến cô không thể thở nổi.
Cuối cùng, cô thở dài một hơi, nhắm mắt lại.
Không nghĩ nữa.
Hãy làm những chuyện mà mình muốn làm đi, trái tim này không biết sẽ ngừng đập lúc nào, cô không muốn mình phải hối tiếc.
Cô ở nhà vài ngày liền, Hunt chăm sóc cho cô rất cẩn thận, chẳng bao lâu sau cô lại có thể chạy nhảy tung tăng được.
Lúc này Hunt mới cho phép cô đến viện quan sát phẫu thuật.
Cô thích ở trong phòng phẫu thuật, nhưng bản thân cô lại không được động vào dao mổ, vì có một lần cô cầm dao mổ, nhưng không ngờ vì quá khẩn trương nên ngất xỉu, nếu không có Hunt đứng bên cạnh ra tay kịp thời thì chắc chắn người bệnh đó sẽ gặp nguy hiểm.
Cô không mong ước xa vời sẽ cứu được nhiều người, nhưng ít nhất đừng có hại người ta.
Từ đó về sau cô chỉ có thể quan sát các ca phẫu thuật, cô có rất nhiều tri thức lý luận nhưng lại không thể tận tay cầm lấy dao mổ mà mình ngưỡng mộ.
Cuộc phẫu thuật kết thúc nhanh chóng, anh lau sạch mồ hôi đầm đìa trên trán, dặn dò:
- Chuyển bệnh nhân đến phòng bệnh nặng, quan sát hai mươi tư giờ.
Hunt đi đến trước mặt Molly, thấy đôi mắt cô thất thần, anh liền hỏi:
- Ca phẫu thuật đã kết thúc rồi, em đang nghĩ gì đấy?
- Em đang nghĩ lúc nào thì mình lại phải lên bàn giải phẫu.
- Thôi nào, đừng nghĩ nhiều nữa, em sẽ khỏe lại thôi, chúng ta đến canteen ăn cơm trước đã, thầy đói rồi.
- Vâng! Người là sắt cơm là thép, ăn cơm là chuyện lớn!
Nụ cười trở lại trên gương mặt cô, cô trở về là một cô gái vui vẻ hoạt bát.
Cô sống chẳng dễ dàng gì, cười cũng là một ngày mà khóc cũng là một ngày, tại sao không sống tiếp thật hạnh phúc chứ?
Hơn nữa…
Cô không chỉ sống vì một người, chủ nhân của trái tim trong lồng ngực cô cũng hy vọng cô có thể sống tốt, có điều… người đó không để lại danh tính, không tiết lộ bất cứ điều gì.
Ngày đầu tiên tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật cấy ghép tim, Hunt liền xuất hiện trong phòng bệnh của cô, anh nói với cô:
- Rốt cuộc em cũng tỉnh rồi, ca phẫu thuật lần này rất thành công. Người hiến tim cho em có một câu muốn chuyển tới em.
- Câu gì?
- Người đó muốn em sống thật tốt, gắng hết sức mình để sống, đi khắp thế giới ngắm nhìn những phong cảnh mà cô ấy chưa được nhìn thấy, em hiểu không?
Từ đó về sau, cô liền sống tiếp thật tốt với nguyện vọng đó, tuy rằng trong quá trình hồi phục trái tim gặp nhiều vấn đề, dù bị bệnh tật tra tấn cô vẫn có thể học y, mỗi lần phát bệnh đều quẩn quanh giữa ranh giới sống chết, nhưng cô không bỏ cuộc.
Cô vốn nên là một người chết nhưng giờ cô đang kéo dài sinh mệnh của người khác, cô không thể từ bỏ!
Hơn nữa Hunt cũng nhận nuôi cô, đối xử với cô như em gái, đem hết những gì mình học được dạy cho cô.
Bỏi vì cô là kiệt tác phẫu thuật của anh, vì để quan sát cô tốt hơn nên anh liền nhận nuôi đứa trẻ không nhà để về như cô.
Nhưng cô vẫn luôn thấy Hunt đối xử với cô quá tốt, không giống như đối xử với tác phẩm của mình, cũng không giống như thương hại cô không nơi nương tựa.
Có lúc… anh ấy sẽ ngơ ngẩn nhìn cô hồi lâu, tuy anh nhìn cô nhưng dường như đang xuyên qua cô để nhìn một người khác.
Tuy nhiên khi cô hỏi thì anh không nói mà cứ luôn im lặng.
Cô nghĩ Hunt chắc chắn là một người cô đơn, cả đời nghiên cứu học thuật, không có thời gian yêu đương, cũng không có thời gian xử lý quan hệ xã hội, nếu như cô không xuất hiện thì chắc chắn anh sẽ vẫn sống trong thế giới của riêng mình!
Có lẽ là ông trời cố ý kết nối hai người cô đơn lại với nhau, cũng giống như những con nhím giúp nhau sưởi ấm vậy.
Hunt cần một người phá vỡ cuộc sống phẳng lặng của mình.
Cô cần một người giúp kéo dài sinh mệnh mong manh này.
Vì thế hai người ở bên nhau, dìu dắt nhau.
Tuy rằng cuộc sống bình lặng nhưng ngập tràn tình người ấm áp.
Cô nhắn tin cho đồng nghiệp Mayne, cô ấy là trợ lý của Hunt, lúc anh không có ở đây thì cô ấy sẽ xử lý chuyện bên trang trại rượu.
“Tình hình hiện tại của chủ tịch Dạ thế nào?”
Mayne trả lời rất nhanh.
“Những bác sĩ phái qua đó đều bị đuổi về rồi, chủ tịch Dạ thực sự quá hung dữ, những người qua đó đều bị mắng tơi bời. E là phải để chính bác sĩ Hunt ra mặt mới được.”
Molly cắn ngón tay, cảm thấy rất bất đắc dĩ, cô đã đoán được là sẽ có chuyện này mà.
Cô lén gọi điện cho Wilson.
- Cô Molly à?
Wilson nhận điện thoại, trong giọng nói tràn đầy sự vui mừng, ông kích động hỏi.
- Suỵt, nhỏ tiếng một chút, tôi lén gọi điện thoại đấy, nếu như để Hunt biết thì tôi chết chắc! Gần đây Nhị thiếu có ngoan ngoãn uống thuốc không? Anh ta đã ăn cơm chưa, mọi việc vẫn bình thường chứ?
- Tôi cũng đang sầu vì chuyện này đây. Hiện tập đoàn đang khai thác một hạng mục mới, cậu ấy bận một cái là không để ý đến sức khỏe của mình nữa, thường xuyên không uống thuốc, hơn nữa thời gian ăn uống không cố định. Những bác sĩ từ bệnh viện đến đây đều bị đuổi đi hết rồi, tình trạng hiện tại không hề khả quan.
Molly nghe thế liền níu chặt mày lại, trên mặt giăng kín mây đen.
- Vậy anh ta có nhắc đến tôi không?
- Không, mấy hôm nay tâm trạng cậu ấy không được tốt, thường xuyên đi bái tế cô Mạnh, lần nào cũng đi liền mấy tiếng liền, tôi cũng vô cùng lo lắng. Bao giờ thì cô Molly quay về, tôi nghĩ… chắc chỉ có cô mới quản được cậu ấy thôi!
- Tôi không ra ngoài được! Để tôi tìm cách sau. Nếu như anh ta đi tiếp khách thì ông nhất định phải đi theo, để anh ta đi một mình thì chắc chắn sẽ tùy tiện, có người ở bên cạnh nhắc nhở tốt hơn nhiều. Người khác nói thì anh ta không nghe đâu, ông nói có khi anh ta còn nghe một hai câu, hơn nữa cũng không trách phạt ông, quản gia phải vất vả nhiều hơn rồi.
- Tôi vất vả vì cậu ấy là chuyện nên làm, khổ cho cho cô Molly rồi.
Wilson nói với giọng đầy cảm kích:
- Cảm ơn cô đã ở bên cậu ấy lâu như thế, tôi cũng không biết nên nói gì mới phải nữa! Tôi có thể nhìn ra cô thật lòng đối xử tốt với cậu chủ tôi, không có bất cứ mục đích nào khác, có lẽ cậu ấy không biết nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được. Cô Molly và cậu chủ nhà tôi trước đây đã từng quen nhau đúng không, tôi có thể nhận ra điều này.
Molly nghe thế liền run tay.
Hóa ra Wilson đã nhận ra cô quen Anjoye.
Bọn họ vốn không phải là người quen, năm đó mình và ông ấy cũng không tiếp xúc nhiều với nhau, tại sao ông có thể nhận ra mà Anjoye lại không chứ.
Chẳng lẽ… anh ta thiếu quan tâm đến mình như thế sao?
- Đúng là tôi có quen anh ta, nhưng tôi quá nhỏ bé, thế nên anh ta… chắc là đã hoàn toàn quên tôi rồi.
- Cô… cô có muốn tôi nhắc nhở cậu ấy không? Nói không chừng cậu ấy sẽ nhớ ra đây.
Wilson tốt bụng đề nghị.
Molly mím môi lại, im lặng vài giây rồi đáp:
- Không cần đâu, tôi không cần anh ta phải biết, tôi muốn tự mình nói với anh ta.
- Vậy được, mấy hôm nay tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy, hy vọng cô Molly có thể nhanh chóng trở về.
Cô đáp ‘vâng’ rồi liền cúp điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, tâm trạng càng nặng nề hơn.
Cô vô thức xoa lên ngực, trái tim trong lồng ngực cô đang đập một cách khỏe mạnh.
Molly thấy ngực mình nặng nề như có một tảng đá đè lên, khiến cô không thể thở nổi.
Cuối cùng, cô thở dài một hơi, nhắm mắt lại.
Không nghĩ nữa.
Hãy làm những chuyện mà mình muốn làm đi, trái tim này không biết sẽ ngừng đập lúc nào, cô không muốn mình phải hối tiếc.
Cô ở nhà vài ngày liền, Hunt chăm sóc cho cô rất cẩn thận, chẳng bao lâu sau cô lại có thể chạy nhảy tung tăng được.
Lúc này Hunt mới cho phép cô đến viện quan sát phẫu thuật.
Cô thích ở trong phòng phẫu thuật, nhưng bản thân cô lại không được động vào dao mổ, vì có một lần cô cầm dao mổ, nhưng không ngờ vì quá khẩn trương nên ngất xỉu, nếu không có Hunt đứng bên cạnh ra tay kịp thời thì chắc chắn người bệnh đó sẽ gặp nguy hiểm.
Cô không mong ước xa vời sẽ cứu được nhiều người, nhưng ít nhất đừng có hại người ta.
Từ đó về sau cô chỉ có thể quan sát các ca phẫu thuật, cô có rất nhiều tri thức lý luận nhưng lại không thể tận tay cầm lấy dao mổ mà mình ngưỡng mộ.
Cuộc phẫu thuật kết thúc nhanh chóng, anh lau sạch mồ hôi đầm đìa trên trán, dặn dò:
- Chuyển bệnh nhân đến phòng bệnh nặng, quan sát hai mươi tư giờ.
Hunt đi đến trước mặt Molly, thấy đôi mắt cô thất thần, anh liền hỏi:
- Ca phẫu thuật đã kết thúc rồi, em đang nghĩ gì đấy?
- Em đang nghĩ lúc nào thì mình lại phải lên bàn giải phẫu.
- Thôi nào, đừng nghĩ nhiều nữa, em sẽ khỏe lại thôi, chúng ta đến canteen ăn cơm trước đã, thầy đói rồi.
- Vâng! Người là sắt cơm là thép, ăn cơm là chuyện lớn!
Nụ cười trở lại trên gương mặt cô, cô trở về là một cô gái vui vẻ hoạt bát.
Cô sống chẳng dễ dàng gì, cười cũng là một ngày mà khóc cũng là một ngày, tại sao không sống tiếp thật hạnh phúc chứ?
Hơn nữa…
Cô không chỉ sống vì một người, chủ nhân của trái tim trong lồng ngực cô cũng hy vọng cô có thể sống tốt, có điều… người đó không để lại danh tính, không tiết lộ bất cứ điều gì.
Ngày đầu tiên tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật cấy ghép tim, Hunt liền xuất hiện trong phòng bệnh của cô, anh nói với cô:
- Rốt cuộc em cũng tỉnh rồi, ca phẫu thuật lần này rất thành công. Người hiến tim cho em có một câu muốn chuyển tới em.
- Câu gì?
- Người đó muốn em sống thật tốt, gắng hết sức mình để sống, đi khắp thế giới ngắm nhìn những phong cảnh mà cô ấy chưa được nhìn thấy, em hiểu không?
Từ đó về sau, cô liền sống tiếp thật tốt với nguyện vọng đó, tuy rằng trong quá trình hồi phục trái tim gặp nhiều vấn đề, dù bị bệnh tật tra tấn cô vẫn có thể học y, mỗi lần phát bệnh đều quẩn quanh giữa ranh giới sống chết, nhưng cô không bỏ cuộc.
Cô vốn nên là một người chết nhưng giờ cô đang kéo dài sinh mệnh của người khác, cô không thể từ bỏ!
Hơn nữa Hunt cũng nhận nuôi cô, đối xử với cô như em gái, đem hết những gì mình học được dạy cho cô.
Bỏi vì cô là kiệt tác phẫu thuật của anh, vì để quan sát cô tốt hơn nên anh liền nhận nuôi đứa trẻ không nhà để về như cô.
Nhưng cô vẫn luôn thấy Hunt đối xử với cô quá tốt, không giống như đối xử với tác phẩm của mình, cũng không giống như thương hại cô không nơi nương tựa.
Có lúc… anh ấy sẽ ngơ ngẩn nhìn cô hồi lâu, tuy anh nhìn cô nhưng dường như đang xuyên qua cô để nhìn một người khác.
Tuy nhiên khi cô hỏi thì anh không nói mà cứ luôn im lặng.
Cô nghĩ Hunt chắc chắn là một người cô đơn, cả đời nghiên cứu học thuật, không có thời gian yêu đương, cũng không có thời gian xử lý quan hệ xã hội, nếu như cô không xuất hiện thì chắc chắn anh sẽ vẫn sống trong thế giới của riêng mình!
Có lẽ là ông trời cố ý kết nối hai người cô đơn lại với nhau, cũng giống như những con nhím giúp nhau sưởi ấm vậy.
Hunt cần một người phá vỡ cuộc sống phẳng lặng của mình.
Cô cần một người giúp kéo dài sinh mệnh mong manh này.
Vì thế hai người ở bên nhau, dìu dắt nhau.
Tuy rằng cuộc sống bình lặng nhưng ngập tràn tình người ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.