Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 837: Ngoại truyện - Hoa Đào Nát
Nam Đường
09/10/2019
Bạch Kính Thần híp mắt, anh ôm lấy mặt Dư San San, nhìn sâu vào mắt cô.
Nói rõ từng chữ:
- Dư San San, em nghe kỹ cho anh, anh sẽ để ý tới bất cứ sinh vật giống đực nào ở gần em, cho dù là một con chó, một con mèo cũng không được. Anh chỉ muốn chiếm lấy em, thân thể em, trái tim em, tai mắt em, ngay cả hơi thở của em cũng phải có mùi của anh!
Anh bá đạo vô lý, từng câu từng chữ rơi vào tai cô, chiếm cứ trái tim cô.
Anh luôn là kẻ theo chủ nghĩa đàn ông, cô biết, cũng không ghét vì người đàn ông thế này có hơi kiêu ngạo nhưng lại có chính kiến, như vậy rất tốt.
Cô gật đầu:
- Vâng vâng vâng, ngài Bạch Kính Thần, lần sau em ra chợ mua thức ăn cũng sẽ hỏi xem gà vịt có phải con mái không, rau quả có phân đực cái không, để sau này cạnh em không có bất cứ sinh vật giống đực nào nữa, được chứ?
- Thế còn tạm được.
Anh hài lòng gật đầu rồi nói:
- Anh đút cơm cho em nào.
- Làm gì mà sến sẩm thế?
Dư San San ghét bỏ.
- Anh sẽ dính chặt em cho em xem!
Bạch Kính Thần thản nhiên nói, ngay cả ánh mắt cũng rất nghiêm túc, dường như nếu cô không há miệng ra thì anh sẽ tự tách hai hàm của cô ra vậy.
Dư San San nhìn quanh, thấy ai nấy đều nhìn mình bằng ánh mắt hâm mộ không thôi.
Cô lúng túng há miệng, ăn một miếng rồi khẽ nói:
- Bạch Kính Thần, vừa phải thôi! Nếu không bà đây nổi giận thật đấy!
- Thấy hoa đào nát của em hơi nhiều nên anh phải ra mặt ngăn cản.
- Hoa đào nát cái khỉ gì?
- Trần Vũ.
Lúc đôi môi mỏng nói ra hai chữ này, ngay cả ánh mắt anh cũng lạnh đi.
Dư San San cảm nhận được điều đó, cô cảm thấy chột dạ, cũng biết là anh giận nên không đùa nữa.
Dù hai người có mạnh mẽ đến đâu đi nữa thì khi ở bên nhau sẽ có một người nhún nhường trước.
Bữa cơm này là một buổi phát thức ăn cho chó điên cuồng và khoe ân ái cực độ.
Lúc Dư San San đưa anh xuống lầu, Bạch Kính Thần nói:
- Tối nay sang nhà họ Dạ làm khách, anh cả anh mời qua.
- Thế tối anh đón em nhé.
- Ừ, anh về đây, quay lại làm việc đi.
- Lái xe cẩn thận đấy.
Cô hôn lên má anh một cái rồi cười hì hì vẫy tay tạm biệt, chẳng ngờ anh đã kịp ôm chặt lấy cô.
Bạch Kính Thần nhướng mày, nở nụ cười xấu xa đặc trưng rồi nói:
- Chỉ thế mà đã muốn đuổi anh đi à?
- Anh còn muốn thế nào nữa?
Dư San San tức giận nói, cô ngước mắt lên, lẽ ra đây sẽ là hành động trợn trắng mắt nhưng chẳng ngờ với Dư San San thì nó lại thành một động tác rất phong tình, khóe mắt câu hồn kia nhướn lên lập tức làm sáng cả xung quanh.
Bạch Kính Thần nuốt nước miếng rồi lập tức cúi người chinh phục đôi môi cô, miêu tả từng đường cong của bờ môi, công thành đoạt đất.
Nụ hôn có khi dịu dàng, có khi mãnh liệt.
Sẽ chẳng bao giờ đoán được anh hôn thế nào.
Lần này cũng vậy, anh bá đạo nhấm nháp như muốn nuốt cô vào bụng, hôn đến độ quên hết xung quanh làm cô thở hồng hộc, ngực cũng phập phồng, cảnh đẹp kia như ầm ầm sóng dậy.
Dư San San mặc không nhiều, bên trong áo khoác chỉ có một chiếc áo thun trắng đơn giản, cổ áo rộng, anh đứng gần, chỉ cần cúi nhìn là có thể thấy hết cảnh đẹp.
Đầu ngón tay lạnh buốt của anh to gan lướt qua da cô, làm cô run lên.
- Đồ yêu tinh này, nhạy cảm thế, làm anh muốn em rồi đấy.
Dư San San nghe thấy lời ngả ngớn như thế thì lườm một cái, cô đẩy mạnh anh ra, khi hô hấp được không khí trong lành, cô cảm thấy như mình sống lại lần nữa.
- Lưu manh, còn định đi làm không?
- Được rồi, tối nay xử lý em, anh đi đây!
Anh cố kiềm nén ham muốn trong lòng, biến nó thành yêu thương, nhìn cô thật kỹ.
Sau đó, anh cúi xuống hôn trán cô:
- Nhìn anh đi cho anh yên tâm.
- Được.
Dư San San bất đắc dĩ, chẳng lẽ mình không đáng tin thế ư?
Thật ra chủ nghĩa đàn ông của anh cũng một phần do cô mà ra, cô không ổn định, chẳng biết một giây sau cô sẽ dừng lại ở đâu.
Anh bá đạo không cho cô rời mắt khỏi anh, cô phải nhìn anh, anh mới yên tâm.
Bạch Kính Thần lên xe rồi nhìn qua kính chiếu hậu, anh nhìn cô cho tới ngã rẽ rồi mới thôi.
Anh nhớ lại nụ hôn vừa rồi, thật tuyệt.
Đúng lúc này, thư ký gọi tới:
- Tổng thanh tra, chiều nay người phụ trách của Vũ Sâm sẽ tới bàn chi tiết về chuyện hợp tác, tôi sẽ tiếp đón theo quy trình.
- Tôi tự ra mặt.
Thư ký rất kinh ngạc, công ty khởi nghiệp nhỏ như Vũ Sâm vốn không thể nào khiến Bạch Kính Thần chú ý, chẳng ngờ lần này anh lại tự ra mặt.
Xem ra chuyện không thể coi thường.
- Được, tôi sẽ chuẩn bị cho quá tình đám phán, đối phương tới công ty ta vào hai rưỡi.
- Bốn giờ họp.
- Được, tôi sẽ thông báo họ tới vào tối nay.
- Không cần, tôi thích cho gã chờ.
Bạch Kính Thần híp mắt, giọng nói lạnh buốt, đâu còn nụ cười đẹp kia nữa.
Nghĩ tới tên cầm thú kia muốn làm vấy bẩn người con gái của anh, ánh mắt anh liền trở nên đáng sợ.
Muốn chơi à?
Vậy từ từ chơi!
Thời gian dần trôi, Trần Vũ tới Khoa học kỹ thuật Hiện Đại từ hai rưỡi, anh ta chờ tới bốn giờ, cũng liên tục giục thư ký nhưng thư ký lại chỉ nói tổng thanh tra bận, phải chờ một lát.
Trần Vũ rất khó chịu, việc này vốn chẳng cần tới tổng thanh tra tự ra mặt, chỉ sợ rằng hợp đồng nếu đã quyết định thì bên trên cũng sẽ không chớp mắt.
Chẳng lẽ do công ty mình có tiềm lực nên được tổng thanh tra chú ý, muốn đích thân ra mặt bàn bạc?
Nghĩ vậy, Trần Vũ không sốt ruột nữa, thậm chí anh ta còn cười vui vẻ, cảm thấy thành công đang trong tầm tay. Khoa học kĩ thuật Hiện Đại giờ là con rồng đầu đàn trong ngành, nếu có thể hợp tác với họ, vậy chắc chắn Vũ Sâm có thể chuyển mình.
Anh ta kiên nhẫn chờ, mãi cho tới bốn rưỡi, Bạch Kính Thần mới quyết định gặp mặt.
- Anh Trần, tổng thanh tra đã có thời gian, mời anh theo tôi tới phòng họp.
Thư ký dẫn Trần Vũ tới phòng họp, Bạch Kính Thần đã chờ ở đó.
Trần Vũ cảm thấy người này rất quen mắt nhưng không nhớ đã gặp qua ở đâu, anh ta cho rằng mình đã từng thấy người này trên tạp chí tài chính kinh tế hay trên TV gì đó nên không để ý nữa.
Nếu như Trần Vũ cố gắng nhớ lại, hẳn anh ta sẽ nhận ra đây là người trong tấm hình Bạch Nhược Mai đưa cho mình.
- Xin chào tổng thanh tra Bạch, tôi là người phụ trách phía Vũ Sâm, tên Trần Vũ, hân hạnh được biết anh.
- Hân hạnh.
Bạch Kính Thần thản nhiên đáp rồi giơ tay ra, hai người bắt tay nhau.
Ngồi xuống xong, Bạch Kính Thần chủ động lên tiếng:
- Tôi đã xem qua đề án của các anh, thiết kế rất mới lạ nhưng lại chưa hoàn thiện, còn phải cải tiến nhiều chỗ, có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian, hơn nữa cũng không thể quyết định được phương án chúng ta áp dụng cuối cùng. Nếu bên anh đồng ý đổi thì chúng tôi sẽ cho thời gian, còn nếu không thì chúng tôi sẽ chọn một công ty khác để hợp tác.
Nói rõ từng chữ:
- Dư San San, em nghe kỹ cho anh, anh sẽ để ý tới bất cứ sinh vật giống đực nào ở gần em, cho dù là một con chó, một con mèo cũng không được. Anh chỉ muốn chiếm lấy em, thân thể em, trái tim em, tai mắt em, ngay cả hơi thở của em cũng phải có mùi của anh!
Anh bá đạo vô lý, từng câu từng chữ rơi vào tai cô, chiếm cứ trái tim cô.
Anh luôn là kẻ theo chủ nghĩa đàn ông, cô biết, cũng không ghét vì người đàn ông thế này có hơi kiêu ngạo nhưng lại có chính kiến, như vậy rất tốt.
Cô gật đầu:
- Vâng vâng vâng, ngài Bạch Kính Thần, lần sau em ra chợ mua thức ăn cũng sẽ hỏi xem gà vịt có phải con mái không, rau quả có phân đực cái không, để sau này cạnh em không có bất cứ sinh vật giống đực nào nữa, được chứ?
- Thế còn tạm được.
Anh hài lòng gật đầu rồi nói:
- Anh đút cơm cho em nào.
- Làm gì mà sến sẩm thế?
Dư San San ghét bỏ.
- Anh sẽ dính chặt em cho em xem!
Bạch Kính Thần thản nhiên nói, ngay cả ánh mắt cũng rất nghiêm túc, dường như nếu cô không há miệng ra thì anh sẽ tự tách hai hàm của cô ra vậy.
Dư San San nhìn quanh, thấy ai nấy đều nhìn mình bằng ánh mắt hâm mộ không thôi.
Cô lúng túng há miệng, ăn một miếng rồi khẽ nói:
- Bạch Kính Thần, vừa phải thôi! Nếu không bà đây nổi giận thật đấy!
- Thấy hoa đào nát của em hơi nhiều nên anh phải ra mặt ngăn cản.
- Hoa đào nát cái khỉ gì?
- Trần Vũ.
Lúc đôi môi mỏng nói ra hai chữ này, ngay cả ánh mắt anh cũng lạnh đi.
Dư San San cảm nhận được điều đó, cô cảm thấy chột dạ, cũng biết là anh giận nên không đùa nữa.
Dù hai người có mạnh mẽ đến đâu đi nữa thì khi ở bên nhau sẽ có một người nhún nhường trước.
Bữa cơm này là một buổi phát thức ăn cho chó điên cuồng và khoe ân ái cực độ.
Lúc Dư San San đưa anh xuống lầu, Bạch Kính Thần nói:
- Tối nay sang nhà họ Dạ làm khách, anh cả anh mời qua.
- Thế tối anh đón em nhé.
- Ừ, anh về đây, quay lại làm việc đi.
- Lái xe cẩn thận đấy.
Cô hôn lên má anh một cái rồi cười hì hì vẫy tay tạm biệt, chẳng ngờ anh đã kịp ôm chặt lấy cô.
Bạch Kính Thần nhướng mày, nở nụ cười xấu xa đặc trưng rồi nói:
- Chỉ thế mà đã muốn đuổi anh đi à?
- Anh còn muốn thế nào nữa?
Dư San San tức giận nói, cô ngước mắt lên, lẽ ra đây sẽ là hành động trợn trắng mắt nhưng chẳng ngờ với Dư San San thì nó lại thành một động tác rất phong tình, khóe mắt câu hồn kia nhướn lên lập tức làm sáng cả xung quanh.
Bạch Kính Thần nuốt nước miếng rồi lập tức cúi người chinh phục đôi môi cô, miêu tả từng đường cong của bờ môi, công thành đoạt đất.
Nụ hôn có khi dịu dàng, có khi mãnh liệt.
Sẽ chẳng bao giờ đoán được anh hôn thế nào.
Lần này cũng vậy, anh bá đạo nhấm nháp như muốn nuốt cô vào bụng, hôn đến độ quên hết xung quanh làm cô thở hồng hộc, ngực cũng phập phồng, cảnh đẹp kia như ầm ầm sóng dậy.
Dư San San mặc không nhiều, bên trong áo khoác chỉ có một chiếc áo thun trắng đơn giản, cổ áo rộng, anh đứng gần, chỉ cần cúi nhìn là có thể thấy hết cảnh đẹp.
Đầu ngón tay lạnh buốt của anh to gan lướt qua da cô, làm cô run lên.
- Đồ yêu tinh này, nhạy cảm thế, làm anh muốn em rồi đấy.
Dư San San nghe thấy lời ngả ngớn như thế thì lườm một cái, cô đẩy mạnh anh ra, khi hô hấp được không khí trong lành, cô cảm thấy như mình sống lại lần nữa.
- Lưu manh, còn định đi làm không?
- Được rồi, tối nay xử lý em, anh đi đây!
Anh cố kiềm nén ham muốn trong lòng, biến nó thành yêu thương, nhìn cô thật kỹ.
Sau đó, anh cúi xuống hôn trán cô:
- Nhìn anh đi cho anh yên tâm.
- Được.
Dư San San bất đắc dĩ, chẳng lẽ mình không đáng tin thế ư?
Thật ra chủ nghĩa đàn ông của anh cũng một phần do cô mà ra, cô không ổn định, chẳng biết một giây sau cô sẽ dừng lại ở đâu.
Anh bá đạo không cho cô rời mắt khỏi anh, cô phải nhìn anh, anh mới yên tâm.
Bạch Kính Thần lên xe rồi nhìn qua kính chiếu hậu, anh nhìn cô cho tới ngã rẽ rồi mới thôi.
Anh nhớ lại nụ hôn vừa rồi, thật tuyệt.
Đúng lúc này, thư ký gọi tới:
- Tổng thanh tra, chiều nay người phụ trách của Vũ Sâm sẽ tới bàn chi tiết về chuyện hợp tác, tôi sẽ tiếp đón theo quy trình.
- Tôi tự ra mặt.
Thư ký rất kinh ngạc, công ty khởi nghiệp nhỏ như Vũ Sâm vốn không thể nào khiến Bạch Kính Thần chú ý, chẳng ngờ lần này anh lại tự ra mặt.
Xem ra chuyện không thể coi thường.
- Được, tôi sẽ chuẩn bị cho quá tình đám phán, đối phương tới công ty ta vào hai rưỡi.
- Bốn giờ họp.
- Được, tôi sẽ thông báo họ tới vào tối nay.
- Không cần, tôi thích cho gã chờ.
Bạch Kính Thần híp mắt, giọng nói lạnh buốt, đâu còn nụ cười đẹp kia nữa.
Nghĩ tới tên cầm thú kia muốn làm vấy bẩn người con gái của anh, ánh mắt anh liền trở nên đáng sợ.
Muốn chơi à?
Vậy từ từ chơi!
Thời gian dần trôi, Trần Vũ tới Khoa học kỹ thuật Hiện Đại từ hai rưỡi, anh ta chờ tới bốn giờ, cũng liên tục giục thư ký nhưng thư ký lại chỉ nói tổng thanh tra bận, phải chờ một lát.
Trần Vũ rất khó chịu, việc này vốn chẳng cần tới tổng thanh tra tự ra mặt, chỉ sợ rằng hợp đồng nếu đã quyết định thì bên trên cũng sẽ không chớp mắt.
Chẳng lẽ do công ty mình có tiềm lực nên được tổng thanh tra chú ý, muốn đích thân ra mặt bàn bạc?
Nghĩ vậy, Trần Vũ không sốt ruột nữa, thậm chí anh ta còn cười vui vẻ, cảm thấy thành công đang trong tầm tay. Khoa học kĩ thuật Hiện Đại giờ là con rồng đầu đàn trong ngành, nếu có thể hợp tác với họ, vậy chắc chắn Vũ Sâm có thể chuyển mình.
Anh ta kiên nhẫn chờ, mãi cho tới bốn rưỡi, Bạch Kính Thần mới quyết định gặp mặt.
- Anh Trần, tổng thanh tra đã có thời gian, mời anh theo tôi tới phòng họp.
Thư ký dẫn Trần Vũ tới phòng họp, Bạch Kính Thần đã chờ ở đó.
Trần Vũ cảm thấy người này rất quen mắt nhưng không nhớ đã gặp qua ở đâu, anh ta cho rằng mình đã từng thấy người này trên tạp chí tài chính kinh tế hay trên TV gì đó nên không để ý nữa.
Nếu như Trần Vũ cố gắng nhớ lại, hẳn anh ta sẽ nhận ra đây là người trong tấm hình Bạch Nhược Mai đưa cho mình.
- Xin chào tổng thanh tra Bạch, tôi là người phụ trách phía Vũ Sâm, tên Trần Vũ, hân hạnh được biết anh.
- Hân hạnh.
Bạch Kính Thần thản nhiên đáp rồi giơ tay ra, hai người bắt tay nhau.
Ngồi xuống xong, Bạch Kính Thần chủ động lên tiếng:
- Tôi đã xem qua đề án của các anh, thiết kế rất mới lạ nhưng lại chưa hoàn thiện, còn phải cải tiến nhiều chỗ, có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian, hơn nữa cũng không thể quyết định được phương án chúng ta áp dụng cuối cùng. Nếu bên anh đồng ý đổi thì chúng tôi sẽ cho thời gian, còn nếu không thì chúng tôi sẽ chọn một công ty khác để hợp tác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.