Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 838: Ngoại truyện - Làm Khách
Nam Đường
09/10/2019
- Đồng ý! Tất nhiên là đồng ý, còn mong anh chỉ ra những nơi thiếu sót.
- Đầu tiên là phân tích thị trường, biết đâu là xu hướng, còn phải làm một đề án khác, đưa ra những đề án khác cho những đối tượng khác nhau.
- Được! Còn gì nữa?
- Không có gì nữa, tôi còn có việc nên đi trước. Ngày kia có thời gian chứ? Ngày kia có thể cho tôi xem.
Bạch Kính Thần nói vài câu rồi đứng dậy.
- Ngày kia... Liệu có quá gấp không? Báo cáo phân tích thị trường cần có thời gian điều tra!
- Vậy xin lỗi, xem ra chúng tôi không có cơ hội hợp tác với quý công ty rồi.
Bạch Kính Thần cũng tỏ ra nghiêm túc, anh chỉnh lại áo vest, carvat, khí thế uy nghiêm nhìn qua Trần Vũ, ánh mắt hoàn toàn không có tình cảm.
Trần Vũ nghe vậy thì cắn răng:
- Được, chiều ngày kia tôi sẽ tới.
- Ừ.
Bạch Kính Thần đáp rồi rời đi ngay, không để cho Trần Vũ có cơ hội nói gì.
Vừa ra cửa, thư ký đã tới:
- Sáu giờ tối có một buổi họp ở trụ sở chính.
- Không đi, tôi phải đi hẹn hò.
Anh kiêu ngạo đáp.
- Vậy buổi tiệc ông Vương mời?
- Từ chối.
- Cô Lâm muốn hẹn anh xem phim..
Thư ký lúng túng.
Bạch Kính Thần dừng chân, nghi ngờ hỏi:
- Cô Lâm là ai?
- Lần trước anh cười với người ta ba lần, người ta tưởng anh có ý với người ta nên đã tới tìm anh mấy lượt, nhưng chẳng lần nào anh có mặt.
- Tôi có cười à?
Bạch Kính Thần gãi đầu, tỏ vẻ bản thân không hề có ấn tượng gì.
- Đúng thế, anh còn khen cô ấy xinh, còn nói dáng người cô ấy đẹp, da trắng chân dài, có ngực có eo, có nhan sắc!
Thư ký còn vừa nói vừa giơ tay phác họa đường cong.
Bạch Kính Thần vỗ đầu, anh nhớ ra rồi.
Hôm đó anh đi dự họp, gặp được một cô gái, tất nhiên không xinh bằng Dư San San nhưng dáng người quả là đẹp, chỉ nhìn theo bản năng đàn ông thôi, nhưng ngay lập tức anh nhận ra mình sai nên không nhìn nữa. Sau đó, thấy bên cạnh có đứa bé con đang cười với anh, trước đây thấy trẻ con thật phiền nhưng bây giờ lại rất muốn có một đứa con với Dư San San, vậy là anh cũng cười vài lần với đứa bé.
Kết quả làm người ta hiểu lầm.
Hắn vội bịt miệng thư ký:
- Là hiểu lầm thôi, tôi không cười với cô ấy, đừng có mà kể cho San San nghe, nếu cô ấy mà biết thì tôi chết chắc, tôi chết chắc thì cậu cũng không có ngày lành! Biết chưa?
- Biết biết... vậy cô Lâm hẹn đi xem phim thì sao?
- Tôi có biết cô ấy là ai đâu, về sau phụ nữ hẹn là từ chối hết, bàn việc uống rượu cũng không mang theo phụ nữ, ai mang là liều mạng với người đó, biết chưa?
- Tổng thanh tra, ăn chay à?
Thư ký nuốt một ngụm nước miếng, nói.
- Tôi ăn chay lâu năm rồi.
Bạch Kính Thần lườm:
- Nhớ là đừng để San San biết, nếu không là tôi đi đời nhà ma đấy!
- Vâng, tuân lệnh!
Thư ký nhìn hắn bằng ánh mắt đầy quan tâm.
Cậu ta không tiếp xúc nhiều với Dư San San nhưng thực sự bội phục cô gái này. Tục ngữ nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, huấn luyện cho một tên trăng hoa thành thỏ con quả không dễ.
Bạch Kính Thần dọn đồ, chờ tới năm rưỡi tan làm liền lái xe đi đón Dư San San, hai người cùng tới nhà họ Dạ.
Trước cổng có hai em bé đáng yêu đang ngồi xổm.
- Đoán xem hôm nay là ba tôi với chú Bạch nấu cơm hay là mẹ với dì Dư?
- À, mẹ cậu với dì Dư.
Evan nói nhỏ.
- Đưa tiền đây.
Vãn Vãn chìa tay.
Evan ngạc nhiên:
- Còn chưa kết thúc mà sao tôi đã thua rồi?
- Cậu chưa gặp chú Bạch thôi, chú ấy cũng chiều phụ nữ lắm. Tên nhóc, phải học hỏi, về sau ở với tôi cũng phải biết nấu cơm đấy!
- Ý cậu là... lớn rồi chúng ta cũng ở với nhau?
- Ừ, cậu nấu cơm cho tôi với Đinh Đang ăn.
- Sao còn có cả nó?
Evan không hiểu.
- Đương nhiên là có rồi, sao, còn ý kiến à? Muốn ăn đòn à?
Vãn Vãn trợn mắt, hung dữ nói. Con bé chống nạnh trông nhìn bà địa chủ nhỏ.
Evan mím môi không nói gì, trông nó thật ngoan ngoãn và vô hại.
Vãn Vãn cười hài lòng:
- Ngoan, lát nữa chị mua kẹo cho mà ăn!
Nói xong còn sờ đầu Evan, thằng bé thế mà cũng không giận.
Đến Trung Quốc đã lâu, nói học được một câu ngạn ngữ: Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Còn nhiều thời gian.
Dư San San vừa vào cửa, Vãn Vãn đã hò reo:
- Ba mẹ, chú Bạch dì Dư đến này!
Dư San San bước tới sờ mặt Vãn Vãn:
- Vãn Vãn ngoan quá, dì mua cho Vãn Vãn đồ ăn vặt này.
- Cảm ơn dì ạ!
Họ đi vào nhà, Nhạc Yên Nhi đứng lên, cười nói:
- Cuối cùng hai người cũng tới, mau ngồi xuống nghỉ đi.
- Ơ? Có phải cậu béo lên không?
Dư San San nghi ngờ hỏi, còn chạy tới nhéo mặt Nhạc Yên Nhi.
- Đừng, còn chẳng phải tại ai kia cho ăn nhiều nên béo à, rõ ràng ngày nào tớ cũng tập mà vẫn cứ béo.
Nhạc Yên Nhi ấm ức, cô giữ chặt tay Dư San San:
- Chúng ta nói chuyện, để cho đàn ông làm việc đi.
- Được.
Vậy là hai người đàn ông mặt xám xịt chui vào bếp.
- Buồn ngủ quá! Chẳng biết có phải là tại mùa xuân không nữa.
Nhạc Yên Nhi ôm gối, ủ rũ nói.
Dạo này làm sao mà cô luôn cảm thấy khó chịu, cứ buồn ngủ, ngủ đến không biết trời đất gì cả.
- Còn có vấn đề gì nữa không?
Dư San San nghi ngờ.
- Vấn đề?
Nhạc Yên Nhi nghiêng đầu nghĩ:
- Không có gì, dạo này khẩu vị tốt, hay ăn.
- Chờ đấy, tớ đưa cậu ra hiệu thuốc xem sao.
Dư San San nghi ngờ, nhất định phải lôi Nhạc Yên Nhi ra hiệu thuốc.
Từ đây tới tiệm thuốc mất khoảng mười phút lái xe. Trên đường, Dư San San hỏi:
- Lần kinh trước của cậu là khi nào?
- Không nhớ lắm, hình như tháng trước không có.
Dư San San hốt hoảng nhìn sang:
- Chị gái ơi, chuyện quan trọng như kinh nguyệt mà chị còn không nhớ, mà hình như không có là thế nào?
- Thỉnh thoảng một hai tháng không có chẳng phải là chuyện bình thường à?
- Không nghĩ tới khả năng khác à? Ví dụ như mang thai?
- Không có khả năng, lúc sinh Vãn Vãn tớ xuất huyết nhiều, lúc mổ khiến thành tử cung bị tổn thương, bác sĩ nói là rất khó mang thai lại.
Nhạc Yên Nhi xua tay, lơ đễnh nói.
- Thôi, cứ đi mua que thử thai cái đã, cậu đúng là hồ đồ mà, nếu không mang thai thì phải kiểm tra sức khỏe!
Dư San San không yên tâm, cô nhất định phải đưa Nhạc Yên Nhi ra hiệu thuốc.
Cuối cùng, cô còn mượn luôn nhà vệ sinh của hiệu thuốc cho Nhạc Yên Nhi thử thai luôn.
- Đầu tiên là phân tích thị trường, biết đâu là xu hướng, còn phải làm một đề án khác, đưa ra những đề án khác cho những đối tượng khác nhau.
- Được! Còn gì nữa?
- Không có gì nữa, tôi còn có việc nên đi trước. Ngày kia có thời gian chứ? Ngày kia có thể cho tôi xem.
Bạch Kính Thần nói vài câu rồi đứng dậy.
- Ngày kia... Liệu có quá gấp không? Báo cáo phân tích thị trường cần có thời gian điều tra!
- Vậy xin lỗi, xem ra chúng tôi không có cơ hội hợp tác với quý công ty rồi.
Bạch Kính Thần cũng tỏ ra nghiêm túc, anh chỉnh lại áo vest, carvat, khí thế uy nghiêm nhìn qua Trần Vũ, ánh mắt hoàn toàn không có tình cảm.
Trần Vũ nghe vậy thì cắn răng:
- Được, chiều ngày kia tôi sẽ tới.
- Ừ.
Bạch Kính Thần đáp rồi rời đi ngay, không để cho Trần Vũ có cơ hội nói gì.
Vừa ra cửa, thư ký đã tới:
- Sáu giờ tối có một buổi họp ở trụ sở chính.
- Không đi, tôi phải đi hẹn hò.
Anh kiêu ngạo đáp.
- Vậy buổi tiệc ông Vương mời?
- Từ chối.
- Cô Lâm muốn hẹn anh xem phim..
Thư ký lúng túng.
Bạch Kính Thần dừng chân, nghi ngờ hỏi:
- Cô Lâm là ai?
- Lần trước anh cười với người ta ba lần, người ta tưởng anh có ý với người ta nên đã tới tìm anh mấy lượt, nhưng chẳng lần nào anh có mặt.
- Tôi có cười à?
Bạch Kính Thần gãi đầu, tỏ vẻ bản thân không hề có ấn tượng gì.
- Đúng thế, anh còn khen cô ấy xinh, còn nói dáng người cô ấy đẹp, da trắng chân dài, có ngực có eo, có nhan sắc!
Thư ký còn vừa nói vừa giơ tay phác họa đường cong.
Bạch Kính Thần vỗ đầu, anh nhớ ra rồi.
Hôm đó anh đi dự họp, gặp được một cô gái, tất nhiên không xinh bằng Dư San San nhưng dáng người quả là đẹp, chỉ nhìn theo bản năng đàn ông thôi, nhưng ngay lập tức anh nhận ra mình sai nên không nhìn nữa. Sau đó, thấy bên cạnh có đứa bé con đang cười với anh, trước đây thấy trẻ con thật phiền nhưng bây giờ lại rất muốn có một đứa con với Dư San San, vậy là anh cũng cười vài lần với đứa bé.
Kết quả làm người ta hiểu lầm.
Hắn vội bịt miệng thư ký:
- Là hiểu lầm thôi, tôi không cười với cô ấy, đừng có mà kể cho San San nghe, nếu cô ấy mà biết thì tôi chết chắc, tôi chết chắc thì cậu cũng không có ngày lành! Biết chưa?
- Biết biết... vậy cô Lâm hẹn đi xem phim thì sao?
- Tôi có biết cô ấy là ai đâu, về sau phụ nữ hẹn là từ chối hết, bàn việc uống rượu cũng không mang theo phụ nữ, ai mang là liều mạng với người đó, biết chưa?
- Tổng thanh tra, ăn chay à?
Thư ký nuốt một ngụm nước miếng, nói.
- Tôi ăn chay lâu năm rồi.
Bạch Kính Thần lườm:
- Nhớ là đừng để San San biết, nếu không là tôi đi đời nhà ma đấy!
- Vâng, tuân lệnh!
Thư ký nhìn hắn bằng ánh mắt đầy quan tâm.
Cậu ta không tiếp xúc nhiều với Dư San San nhưng thực sự bội phục cô gái này. Tục ngữ nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, huấn luyện cho một tên trăng hoa thành thỏ con quả không dễ.
Bạch Kính Thần dọn đồ, chờ tới năm rưỡi tan làm liền lái xe đi đón Dư San San, hai người cùng tới nhà họ Dạ.
Trước cổng có hai em bé đáng yêu đang ngồi xổm.
- Đoán xem hôm nay là ba tôi với chú Bạch nấu cơm hay là mẹ với dì Dư?
- À, mẹ cậu với dì Dư.
Evan nói nhỏ.
- Đưa tiền đây.
Vãn Vãn chìa tay.
Evan ngạc nhiên:
- Còn chưa kết thúc mà sao tôi đã thua rồi?
- Cậu chưa gặp chú Bạch thôi, chú ấy cũng chiều phụ nữ lắm. Tên nhóc, phải học hỏi, về sau ở với tôi cũng phải biết nấu cơm đấy!
- Ý cậu là... lớn rồi chúng ta cũng ở với nhau?
- Ừ, cậu nấu cơm cho tôi với Đinh Đang ăn.
- Sao còn có cả nó?
Evan không hiểu.
- Đương nhiên là có rồi, sao, còn ý kiến à? Muốn ăn đòn à?
Vãn Vãn trợn mắt, hung dữ nói. Con bé chống nạnh trông nhìn bà địa chủ nhỏ.
Evan mím môi không nói gì, trông nó thật ngoan ngoãn và vô hại.
Vãn Vãn cười hài lòng:
- Ngoan, lát nữa chị mua kẹo cho mà ăn!
Nói xong còn sờ đầu Evan, thằng bé thế mà cũng không giận.
Đến Trung Quốc đã lâu, nói học được một câu ngạn ngữ: Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Còn nhiều thời gian.
Dư San San vừa vào cửa, Vãn Vãn đã hò reo:
- Ba mẹ, chú Bạch dì Dư đến này!
Dư San San bước tới sờ mặt Vãn Vãn:
- Vãn Vãn ngoan quá, dì mua cho Vãn Vãn đồ ăn vặt này.
- Cảm ơn dì ạ!
Họ đi vào nhà, Nhạc Yên Nhi đứng lên, cười nói:
- Cuối cùng hai người cũng tới, mau ngồi xuống nghỉ đi.
- Ơ? Có phải cậu béo lên không?
Dư San San nghi ngờ hỏi, còn chạy tới nhéo mặt Nhạc Yên Nhi.
- Đừng, còn chẳng phải tại ai kia cho ăn nhiều nên béo à, rõ ràng ngày nào tớ cũng tập mà vẫn cứ béo.
Nhạc Yên Nhi ấm ức, cô giữ chặt tay Dư San San:
- Chúng ta nói chuyện, để cho đàn ông làm việc đi.
- Được.
Vậy là hai người đàn ông mặt xám xịt chui vào bếp.
- Buồn ngủ quá! Chẳng biết có phải là tại mùa xuân không nữa.
Nhạc Yên Nhi ôm gối, ủ rũ nói.
Dạo này làm sao mà cô luôn cảm thấy khó chịu, cứ buồn ngủ, ngủ đến không biết trời đất gì cả.
- Còn có vấn đề gì nữa không?
Dư San San nghi ngờ.
- Vấn đề?
Nhạc Yên Nhi nghiêng đầu nghĩ:
- Không có gì, dạo này khẩu vị tốt, hay ăn.
- Chờ đấy, tớ đưa cậu ra hiệu thuốc xem sao.
Dư San San nghi ngờ, nhất định phải lôi Nhạc Yên Nhi ra hiệu thuốc.
Từ đây tới tiệm thuốc mất khoảng mười phút lái xe. Trên đường, Dư San San hỏi:
- Lần kinh trước của cậu là khi nào?
- Không nhớ lắm, hình như tháng trước không có.
Dư San San hốt hoảng nhìn sang:
- Chị gái ơi, chuyện quan trọng như kinh nguyệt mà chị còn không nhớ, mà hình như không có là thế nào?
- Thỉnh thoảng một hai tháng không có chẳng phải là chuyện bình thường à?
- Không nghĩ tới khả năng khác à? Ví dụ như mang thai?
- Không có khả năng, lúc sinh Vãn Vãn tớ xuất huyết nhiều, lúc mổ khiến thành tử cung bị tổn thương, bác sĩ nói là rất khó mang thai lại.
Nhạc Yên Nhi xua tay, lơ đễnh nói.
- Thôi, cứ đi mua que thử thai cái đã, cậu đúng là hồ đồ mà, nếu không mang thai thì phải kiểm tra sức khỏe!
Dư San San không yên tâm, cô nhất định phải đưa Nhạc Yên Nhi ra hiệu thuốc.
Cuối cùng, cô còn mượn luôn nhà vệ sinh của hiệu thuốc cho Nhạc Yên Nhi thử thai luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.