Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 919: Ngoại truyện - Hưởng Tuần Trăng Mật
Nam Đường
09/10/2019
Bạch Kính Thần lắng nghe, khi thấy Dư San San so sánh Lâm Đông Lục và Dạ Đình Sâm thì anh liền nhíu mày:
- Lúc em nhắc tới người đàn ông khác thì đừng tỏ vẻ như thế được không hả?
- Nét mặt em làm sao?
- Rõ vẻ mê trai! Chồng em còn đang đứng đây này, em coi anh là người chết à?
- Có bản lĩnh thì anh cũng cưng chiều em thế đi! Giống như Yên Nhi nói ấy, Dạ Đình Sâm đã cưng chiều cô ấy đến độ cô ấy không thể tự lo cho bản thân rồi, anh cũng thế xem nào!
Dư San San liếc mắt.
Bạch Kính Thần búng trán cô rồi sát lại, đẩy cô vào góc tường.
- Dù chồng em không thể cưng chiều em đến độ làm em không thể tự lo cho bản thân nhưng có thể làm em sướng đến độ không biết sống chết, thế được không?
Nói chuyện thô bỉ thế mà được à?
Dù không muốn thừa nhận nhưng thực sự Bạch Kính Thần rất lợi hại trong chuyện đó, cô hoàn toàn không thể chống cự được, lần nào cũng phải cầu xin anh buông tha. Hình như chưa bao giờ cô thắng được anh cả!
- Vậy đó là kết quả của việc rèn luyện qua nhiều năm tháng đấy hả? Người ta nói mỗi người bạn gái cũ là một trường học với đàn ông, vậy hẳn anh đã học đủ từ nhà trẻ lên đến đại học rồi!
- Hưởng thụ thành quả lao động thì không thích à?
- Em sợ anh không biết tiết chế như vậy thì đến lúc già...
Dư San San chưa dứt lời thì Bạch Kính Thần đã kề sát mặt tới, đôi mắt đào hoa ánh lên vẻ nguy hiểm.
- Xem ra phu nhân không hài lòng với "năng lực" của anh, có cần thử lại không?
Chết rồi!
Đây là điềm cực xấu!
- Thôi... Chúng ta về nhà ăn cơm đi!
Cô cúi người xuống định chui ra ngoài nhưng chẳng ngờ tay anh đã vươn ra trước mặt cô.
- Sốt ruột cơm nước làm gì, em đốt lửa mà còn muốn chạy à?
- Em đốt lúc nào? Anh nói vớ vẩn, rõ ràng em chẳng nói gì cả!
Dư San San tỏ ra oan uổng!
Bạch Kính Thần mặc kệ, anh cúi người xuống, đôi môi mỏng dán lên vành tai Dư San San rồi khẽ hà hơi làm cô bủn rủn toàn thân.
Xung quanh người qua kẻ lại, cô không dám biểu hiện rõ ràng vì sợ sẽ bị nhìn với ánh mắt bất thường.
Tiếng cười xấu xa của Bạch Kính Thần vang lên bên tai cô.
- Nghe giọng em là anh đã muốn rồi, không cho anh ăn no thì làm sao anh cho em no được?
Dư San San đỏ bừng mặt, cô muốn đánh vào gương mặt xấu xa kia nhưng lại bị anh túm chặt tay lại.
- Dám đánh chồng, em nghĩ quẩn đấy à?
Anh không cười nữa nhưng nét mặt vẫn như trêu tức, ánh mắt rất trắng trợn phóng điện với Dư San San ngay chốn đông người.
Người đàn ông này đúng là...
Dư San San không tìm nổi từ để hình dung nữa, cô nhìn anh chằm chằm rồi nói:
- Đừng đùa nữa, mau về nhà!
Cô thực sự không muốn tranh đấu với một tên đàn ông không có ý tốt trong hoàn cảnh yếu thế như vậy, vậy nên Dư San San đành căm hận chuyển chiến trường.
Nhưng một câu bình thường này lại bị anh xuyên tạc thành ý khác.
- Vợ đã nóng ruột muốn về nhà với anh rồi! Được, chúng ta về luôn đi!
Nói xong, mặc kệ ánh nhìn của người ngoài, anh bế bổng cô lên.
Dư San San hô lên một tiếng, tay cô níu chặt áo anh. Khuôn mặt trắng bệch vì giật mình.
- Anh làm gì đấy?
Thấy ánh mắt của những người xung quanh, cô ngượng kinh khủng nên quát lên.
- Bế em.
- Gây sự chú ý quá, đây là nơi công cộng!
- Vợ tôi bất cẩn nên chân bị thương, tôi bế cô ấy về thôi.
Bạch Kính Thần nói với người trên đường.
Nghe vậy, họ còn nhìn anh với ánh mắt tán thưởng, liên tục nói:
- Có một người chồng tâm lý lại biết chăm sóc thế này thật là tốt quá!
- Đúng, nếu là tôi thì sẽ vui đến chết mất! Nhưng mà cậu ấy cũng đẹp trai thật...
Dư San San trợn trắng mắt, một nơi thần thánh như bệnh viện mà sao lại lắm người mê trai thế này?
Về nhà bằng cách vô cùng bắt mắt, sau đó Dư San San vẫn không thể lấy lại danh dự, vì với một con sói đói mà nói thì chắc chắn bé thỏ trắng phải bị ăn sạch sẽ mới được!
Mọi việc vẫn kết thúc bằng sự cầu xin của Dư San San, Bạch Kính Thần cũng vui vẻ đi nấu cơm và hầu hạ cho vợ yêu của mình.
Bữa cơm này rất ngọt ngào, vì hai người đã quyết định đi hưởng tuần trăng mật nên cũng thông báo hành trình với Diệp Quân Nghi, một tiếng sau, bà gửi lại một tờ kế hoạch hoàn chỉnh.
Mỗi khách sạn ở từng địa điểm đều được đánh dấu, hai người hoàn toàn không cần bận tâm.
Diệp Quân Nghi còn gọi tới hỏi thăm:
- Ta với phụ thân của con chẳng biết trăng mật là gì, nhưng con thì không thế được, nhất định phải đối xử tốt với San San. Muốn chơi thế nào cũng được, sau khi về thì tham gia tiệc ly hôn của chúng ta.
Vụ ly hôn này đã kéo dài rất lâu nhưng chẳng có bất cứ tiến triển thực chất nào, hai người họ cứ tự cho rằng bản thân sẽ thắng, điều này khiến đám học trò của họ vừa gặp nhau là đã muốn ôm đầu khóc rống.
Trước khi đi, Bạch Kính Thần và Dư San San tới bệnh viện kiểm tra một lần, kết quả sẽ có sau hai ngày, khi ấy sẽ có điện thoại báo cáo.
Dường như mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Họ tạm biệt Nhạc Yên Nhi rồi lên máy bay đi Provence, tới thăm thế giới đầy oải hương kia.
Lâm Đông Lục nhất quyết muốn tiễn họ, anh phải thấy được họ bình an lên máy bay rồi mới yên lòng được. Chỉ cần họ đi rồi thì đoạn video kia sẽ chẳng còn ý nghĩa gì với Bạch Nhược Mai cả.
Sức khỏe anh chưa hồi phục hoàn toàn, bước đi còn lảo đảo nhưng Lâm Đông Lục nhất định không để thư ký đỡ.
Anh ho khan rồi bước từng bước về.
Trong bóng tối, Bạch Nhược Mai nhìn thấy tất cả với ánh mắt lạnh như băng. Đúng lúc này, cô ta nhận được một tin nhắn.
"Nhược Mai, anh gọi cho em nhưng em không nghe máy. Anh mong em có thể đọc được tin nhắn này. Anh đã tiễn San San đi, xin lỗi em, anh không thể trơ mắt thấy em làm tổn thương người khác được".
Sau khi đọc xong, Bạch Nhược Mai mỉm cười tàn nhẫn, cô ta siết chặt điện thoại, nghiến răng.
Không cho phép mình làm tổn thương người khác, vậy lại để người khác tùy tiện làm tổn thương mình hay sao?
Cô ta trở thành như bây giờ hoàn toàn là do một tay Lâm Đông Lục tạo thành, anh ta là người không có tư cách để trách cứ nhất.
Nhưng anh cũng là người duy nhất bảo vệ cô ta.
Cô ta không biết phải nói về Lâm Đông Lục thế nào nữa, anh áy náy với cô ta hay còn tâm tình nào khác thì cô ta không biết, thế nhưng anh luôn dung túng cho cô ta. Dù Lâm Đông Lục vẫn luôn điều tra nhưng cô ta lại dễ dàng thoát được, tất cả cũng bởi vì những người kia không thể thương tổn tới cô ta.
Vì áy náy hay vì thương hại, Bạch Nhược Mai không biết. Anh luôn khuyên cô ta buông tay, thế nhưng con đường này đã chẳng có đường lui nữa rồi.
Bạch Nhược Mai tắt máy rồi quay đi. Không có Dư San San cũng tốt, cô ta có thể tập trung đối phó với một mình Nhạc Yên Nhi.
Thế nhưng cần có một kế hoạch thật kín đáo, bởi lẽ Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm gần như không rời khỏi nhà nửa bước, nếu muốn ra tay thì rất khó khăn. Hơn nữa, thời gian quá gấp gáp, một khi Lâm Đông Lục xuất viện, chắc chắn đây sẽ là một cản trở với Bạch Nhược Mai.
- Lúc em nhắc tới người đàn ông khác thì đừng tỏ vẻ như thế được không hả?
- Nét mặt em làm sao?
- Rõ vẻ mê trai! Chồng em còn đang đứng đây này, em coi anh là người chết à?
- Có bản lĩnh thì anh cũng cưng chiều em thế đi! Giống như Yên Nhi nói ấy, Dạ Đình Sâm đã cưng chiều cô ấy đến độ cô ấy không thể tự lo cho bản thân rồi, anh cũng thế xem nào!
Dư San San liếc mắt.
Bạch Kính Thần búng trán cô rồi sát lại, đẩy cô vào góc tường.
- Dù chồng em không thể cưng chiều em đến độ làm em không thể tự lo cho bản thân nhưng có thể làm em sướng đến độ không biết sống chết, thế được không?
Nói chuyện thô bỉ thế mà được à?
Dù không muốn thừa nhận nhưng thực sự Bạch Kính Thần rất lợi hại trong chuyện đó, cô hoàn toàn không thể chống cự được, lần nào cũng phải cầu xin anh buông tha. Hình như chưa bao giờ cô thắng được anh cả!
- Vậy đó là kết quả của việc rèn luyện qua nhiều năm tháng đấy hả? Người ta nói mỗi người bạn gái cũ là một trường học với đàn ông, vậy hẳn anh đã học đủ từ nhà trẻ lên đến đại học rồi!
- Hưởng thụ thành quả lao động thì không thích à?
- Em sợ anh không biết tiết chế như vậy thì đến lúc già...
Dư San San chưa dứt lời thì Bạch Kính Thần đã kề sát mặt tới, đôi mắt đào hoa ánh lên vẻ nguy hiểm.
- Xem ra phu nhân không hài lòng với "năng lực" của anh, có cần thử lại không?
Chết rồi!
Đây là điềm cực xấu!
- Thôi... Chúng ta về nhà ăn cơm đi!
Cô cúi người xuống định chui ra ngoài nhưng chẳng ngờ tay anh đã vươn ra trước mặt cô.
- Sốt ruột cơm nước làm gì, em đốt lửa mà còn muốn chạy à?
- Em đốt lúc nào? Anh nói vớ vẩn, rõ ràng em chẳng nói gì cả!
Dư San San tỏ ra oan uổng!
Bạch Kính Thần mặc kệ, anh cúi người xuống, đôi môi mỏng dán lên vành tai Dư San San rồi khẽ hà hơi làm cô bủn rủn toàn thân.
Xung quanh người qua kẻ lại, cô không dám biểu hiện rõ ràng vì sợ sẽ bị nhìn với ánh mắt bất thường.
Tiếng cười xấu xa của Bạch Kính Thần vang lên bên tai cô.
- Nghe giọng em là anh đã muốn rồi, không cho anh ăn no thì làm sao anh cho em no được?
Dư San San đỏ bừng mặt, cô muốn đánh vào gương mặt xấu xa kia nhưng lại bị anh túm chặt tay lại.
- Dám đánh chồng, em nghĩ quẩn đấy à?
Anh không cười nữa nhưng nét mặt vẫn như trêu tức, ánh mắt rất trắng trợn phóng điện với Dư San San ngay chốn đông người.
Người đàn ông này đúng là...
Dư San San không tìm nổi từ để hình dung nữa, cô nhìn anh chằm chằm rồi nói:
- Đừng đùa nữa, mau về nhà!
Cô thực sự không muốn tranh đấu với một tên đàn ông không có ý tốt trong hoàn cảnh yếu thế như vậy, vậy nên Dư San San đành căm hận chuyển chiến trường.
Nhưng một câu bình thường này lại bị anh xuyên tạc thành ý khác.
- Vợ đã nóng ruột muốn về nhà với anh rồi! Được, chúng ta về luôn đi!
Nói xong, mặc kệ ánh nhìn của người ngoài, anh bế bổng cô lên.
Dư San San hô lên một tiếng, tay cô níu chặt áo anh. Khuôn mặt trắng bệch vì giật mình.
- Anh làm gì đấy?
Thấy ánh mắt của những người xung quanh, cô ngượng kinh khủng nên quát lên.
- Bế em.
- Gây sự chú ý quá, đây là nơi công cộng!
- Vợ tôi bất cẩn nên chân bị thương, tôi bế cô ấy về thôi.
Bạch Kính Thần nói với người trên đường.
Nghe vậy, họ còn nhìn anh với ánh mắt tán thưởng, liên tục nói:
- Có một người chồng tâm lý lại biết chăm sóc thế này thật là tốt quá!
- Đúng, nếu là tôi thì sẽ vui đến chết mất! Nhưng mà cậu ấy cũng đẹp trai thật...
Dư San San trợn trắng mắt, một nơi thần thánh như bệnh viện mà sao lại lắm người mê trai thế này?
Về nhà bằng cách vô cùng bắt mắt, sau đó Dư San San vẫn không thể lấy lại danh dự, vì với một con sói đói mà nói thì chắc chắn bé thỏ trắng phải bị ăn sạch sẽ mới được!
Mọi việc vẫn kết thúc bằng sự cầu xin của Dư San San, Bạch Kính Thần cũng vui vẻ đi nấu cơm và hầu hạ cho vợ yêu của mình.
Bữa cơm này rất ngọt ngào, vì hai người đã quyết định đi hưởng tuần trăng mật nên cũng thông báo hành trình với Diệp Quân Nghi, một tiếng sau, bà gửi lại một tờ kế hoạch hoàn chỉnh.
Mỗi khách sạn ở từng địa điểm đều được đánh dấu, hai người hoàn toàn không cần bận tâm.
Diệp Quân Nghi còn gọi tới hỏi thăm:
- Ta với phụ thân của con chẳng biết trăng mật là gì, nhưng con thì không thế được, nhất định phải đối xử tốt với San San. Muốn chơi thế nào cũng được, sau khi về thì tham gia tiệc ly hôn của chúng ta.
Vụ ly hôn này đã kéo dài rất lâu nhưng chẳng có bất cứ tiến triển thực chất nào, hai người họ cứ tự cho rằng bản thân sẽ thắng, điều này khiến đám học trò của họ vừa gặp nhau là đã muốn ôm đầu khóc rống.
Trước khi đi, Bạch Kính Thần và Dư San San tới bệnh viện kiểm tra một lần, kết quả sẽ có sau hai ngày, khi ấy sẽ có điện thoại báo cáo.
Dường như mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Họ tạm biệt Nhạc Yên Nhi rồi lên máy bay đi Provence, tới thăm thế giới đầy oải hương kia.
Lâm Đông Lục nhất quyết muốn tiễn họ, anh phải thấy được họ bình an lên máy bay rồi mới yên lòng được. Chỉ cần họ đi rồi thì đoạn video kia sẽ chẳng còn ý nghĩa gì với Bạch Nhược Mai cả.
Sức khỏe anh chưa hồi phục hoàn toàn, bước đi còn lảo đảo nhưng Lâm Đông Lục nhất định không để thư ký đỡ.
Anh ho khan rồi bước từng bước về.
Trong bóng tối, Bạch Nhược Mai nhìn thấy tất cả với ánh mắt lạnh như băng. Đúng lúc này, cô ta nhận được một tin nhắn.
"Nhược Mai, anh gọi cho em nhưng em không nghe máy. Anh mong em có thể đọc được tin nhắn này. Anh đã tiễn San San đi, xin lỗi em, anh không thể trơ mắt thấy em làm tổn thương người khác được".
Sau khi đọc xong, Bạch Nhược Mai mỉm cười tàn nhẫn, cô ta siết chặt điện thoại, nghiến răng.
Không cho phép mình làm tổn thương người khác, vậy lại để người khác tùy tiện làm tổn thương mình hay sao?
Cô ta trở thành như bây giờ hoàn toàn là do một tay Lâm Đông Lục tạo thành, anh ta là người không có tư cách để trách cứ nhất.
Nhưng anh cũng là người duy nhất bảo vệ cô ta.
Cô ta không biết phải nói về Lâm Đông Lục thế nào nữa, anh áy náy với cô ta hay còn tâm tình nào khác thì cô ta không biết, thế nhưng anh luôn dung túng cho cô ta. Dù Lâm Đông Lục vẫn luôn điều tra nhưng cô ta lại dễ dàng thoát được, tất cả cũng bởi vì những người kia không thể thương tổn tới cô ta.
Vì áy náy hay vì thương hại, Bạch Nhược Mai không biết. Anh luôn khuyên cô ta buông tay, thế nhưng con đường này đã chẳng có đường lui nữa rồi.
Bạch Nhược Mai tắt máy rồi quay đi. Không có Dư San San cũng tốt, cô ta có thể tập trung đối phó với một mình Nhạc Yên Nhi.
Thế nhưng cần có một kế hoạch thật kín đáo, bởi lẽ Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm gần như không rời khỏi nhà nửa bước, nếu muốn ra tay thì rất khó khăn. Hơn nữa, thời gian quá gấp gáp, một khi Lâm Đông Lục xuất viện, chắc chắn đây sẽ là một cản trở với Bạch Nhược Mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.