Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 920: Ngoại truyện - Video Được Công Bố
Nam Đường
09/10/2019
Lâm Đông Lục chẳng ngờ hôm sau lại nhận được tin từ Dư San San báo rằng họ sẽ quay về.
Bởi lẽ kết quả từ bệnh viện đã có, trứng của cô hiện giờ có thể thụ tinh nhân tạo, họ phải tới bệnh viện một chuyến.
Nhận được tin này, Lâm Đông Lục cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, có phải là vận mệnh đang trêu đùa hay không?
Nói chuyện với Dư San San xong thì một số điện thoại lạ hoắc gọi tới.
Là Bạch Nhược Mai, chắc chắn chỉ có thể là cô ta mà thôi!
Vừa nghe máy, anh đã vội lên tiếng:
- Nhược Mai, em ở đâu?
- Lâm Đông Lục, trò chơi này anh thua rồi! Bọn họ đang trở về, xem ra ngay cả ông trời cũng giúp tôi, anh thấy sao?
Bạch Nhược Mai cười lạnh, dù là qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được hận thù là lạnh lẽo.
Cô ấy hận mình!
Trái tim Lâm Đông Lục run lên, anh vội vàng cản lại:
- Rốt cuộc thì em ở đâu, bây giờ anh đi tìm em ngay!
- Tôi đang ở con phố kinh doanh lớn nhất thành phố A đây, một phút nữa thôi là đoạn video kia sẽ được công bố, anh muốn xem hậu quả sẽ ra sao không?
- Em... em dừng tay đi, Nhược Mai, anh đang cứu em mà, nếu Dạ Đình Sâm mà biết thì em có biết kết quả sẽ là gì không?
- Cùng lắm là chết thôi, anh nghĩ xem bây giờ tôi sống có khác gì chết không? Với tôi mà nói thì chết mới là giải thoát!
Nói xong, cô ta cúp máy, hoàn toàn không cho anh cơ hội nói tiếp.
Lâm Đông Lục nhíu chặt mày, anh lập tức để thư ký liên lạc với Hắc Tử rồi mau chóng kết nối video với cậu ta.
Hắc Tử lạnh nhạt nói:
- Anh tìm tôi có việc gì?
- Tôi cần cậu xâm nhập vào tất cả hệ thống máy tính của đài truyền hình, một lát nữa trên TV led ở phố kinh doanh sẽ được chiếu đoạn video kia, cậu không muốn thấy tình cảnh đó chứ hả? Giúp tôi!
Lâm Đông Lục nhìn đồng hồ bấm giờ, một phút đã tới, anh mở TV lên, quả nhiên đã thấy một đoạn video khiến người ta thẹn thùng, tuy nhiên may mắn là hai người trong video đã được làm mờ.
Sắc mặt Hắc Tử trở nên nghiêm trọng:
- Mẹ nó, đưa máy tính cho tôi!
Vừa dứt lời, người phụ trách bên kia đã lập tức thỏa mãn yêu cầu của Hắc Tử, cậu ta bắt đầu xâm nhập vào hệ thống của đối phương.
- Hệ thống của đối phương cài đặt tường lửa, bên kia cũng có cao thủ. Hình như đối phương vẫn còn kẽ hở, có cơ hội cho tôi xâm nhập nhưng để hoàn toàn điều khiển được thì có chút khó khăn, vấn đề chỉ là thời gian thôi.
- Mất bao lâu?
Mắt Lâm Đông Lục sáng rực nhìn phụ đề trong TV, bên trên viết mười phút nữa sẽ bắt đầu phát cảnh không che.
Không che.
Vậy chẳng phải Dư San San sẽ lộ mặt trước mọi người hay sao?
Đôi mắt anh trở nên u ám.
Hắn Tử cũng để ý tới việc này, phía cậu ta đang xảy ra chuyện.
Trên trán Hắc Tử toàn là mồ hôi lạnh, hiển nhiên việc này khó giải quyết.
- Tôi không biết, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức thôi!
Nói xong, Hắc Tử cũng dốc toàn lực làm việc.
Trên đường, Dư San San vẫn vô cùng kích động vì cú điện thoại từ bệnh viện, mọi thứ ngoài cửa sổ xe đều trở nên xinh đẹp, cô mừng rỡ nắm tay Bạch Kính Thần, cảm thấy mình đã khổ tận cam lai, cuối cùng cũng chờ được tới ngày này.
Dù phải cố gắng bao nhiêu, dù phải chịu biết bao đau khổ nhưng mọi thứ lúc này trở nên thật đáng giá.
Đúng lúc này, Bạch Kính Thần bỗng nhìn lên màn hình led của một cao ốc, ở đó đang chiếu một video vô cùng kinh tởm, mà điều làm anh khiếp sợ chính là phía sau cổ tới lưng của người con gái trong video có một hình xăm.
Là Dư San San!
Video rất mờ, xem ra là bị người ta quay lén trong đêm nên chất lượng cực kỳ tệ. Hơn nữa, đây rõ ràng là một video cưỡng hiếp vì người con gái kia đang điên cuồng giãy giụa.
Anh còn lý trí, ngay lập tức hiểu ra đây là video từ nhiều năm trước.
Bạch Kính Thần nhìn Dư San San, cô đang ôm chặt cánh tay anh, tất nhiên là không nhận ra video kia. Bạch Kính Thần vội che mắt cô lại, dịu dàng hỏi:
- San San à, chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ tuần trăng mật như thế à?
Trước mắt là một khoảng đen, Dư San San cảm thấy khó hiểu.
- Sao thế? Chẳng lẽ chuyện có con lại không quan trọng bằng tuần trăng mật à?
- Nhưng bây giờ mà chuẩn bị mang thai luôn thì chúng ta sẽ không có thế giới hai người nữa. Hai ta vất vả lắm mới khổ tận cam lai, anh còn chưa độc chiếm em đủ đâu, bây giờ tự nhiên có thêm một thành viên là anh không đồng ý, bây giờ chúng ta quay lại, đi Pháp được không?
Giọng Bạch Kính Thần trầm trầm vang lên, thấy video thế này, người làm chồng như anh lại càng đau lòng, việc đầu tiên anh muốn làm là bảo vệ vợ của mình.
Dư San San nghe thế thì bật cười, người con gái này như đóa hoa hồng diễm lệ nở rộ trước mắt anh, mỹ lệ mà cũng dễ vỡ tan.
Anh không muốn thấy nụ cười này mất đi.
- Anh nói vớ vẩn gì đấy? Anh biết chúng ta chờ giờ phút này bao lâu rồi không hả? Làm sao mà bỏ được, mà có khi thụ tinh ống nghiệm phải làm mấy lần cơ, chúng ta còn thời gian mà.
- Không cần, thời gian đó với anh là quá ngắn, anh muốn hưởng tuần trăng mật với em, kệ chuyện con cái đi! Lái xe, làm phiền quay lại sân bay.
- Được.
Lái xe gật đầu rồi tiện tay mở radio.
Dư San San định cản lại thì bỗng một tin tức vang lên.
"Hôm nay, hệ thống TV toàn thành phố đã bị tê liệt và truyền bá video đồi trụy, Chính phủ đã bắt đầu ráo riết điều tra. Video này đã khiến người dân khủng hoảng, đồng thời cũng khiến chính phủ chú ý, hiện tại xác nhận tội phạm là một đội hacker đang thực hiện hành động trả thù với kế hoạch bài trừ văn hóa phẩm đồi trụy của chính phủ thời gian trước. Hiện nay, phía bộ đội đặc chủng đã tham gia điều tra".
- Ôi, cái thời đại gì thế này, lại có người đi chiếu những thứ này. Cô gái trong video đáng thương quá, xem ra là bị người ta cưỡng hiếp.
Lái xe lải nhải không thôi, khuôn mặt Bạch Kính Thần thì trở nên tái nhợt.
Anh đá vào sau ghế lái xe, nổi giận gầm lên:
- Ông lái xe thì lái đi, câm miệng vào cho tôi!
Lái xe giật mình phanh gấp.
- Làm gì đấy? Tôi nói thế thì sao?
- Câm miệng cho tôi, bây giờ ra sân bay ngay lập tức!
Bạch Kính Thần sốt ruột nói.
Lái xe cũng ngang bướng, ông ta tắt máy dừng xe, giận dữ nói:
- Khách như cậu tôi không tiếp được, tôi phải báo cáo cậu!
- Ông phí lời làm cái mẹ gì, tôi trả gấp đôi, không, gấp mười, bây giờ ra sân bay ngay lập tức!
Anh kích động đến độ muốn giết người rồi nhưng lại chẳng dám rời tay vì sợ Dư San San sẽ thấy thứ không nên thấy.
Lái xe hiển nhiên đã bị giá tiền kia lung lay, dù phàn nàn nhưng vẫn ngoan ngoãn lên xe.
Lái xe đang định nổ máy thì Dư San San lên tiếng.
- Không cần đâu.
- Gì cơ?
Lái xe hỏi lại.
Bạch Kính Thần cũng kinh ngạc nhìn cô, ngay lúc này, lòng bàn tay hắn đã ướt đẫm, là nước mắt.
Cô khóc.
Dư San San khóc rồi.
Tay anh vẫn ngăn trước mắt cô, cô cũng không giãy ra.
- Bạch Kính Thần, chúng ta xuống xe đi, em muốn về nhà.
Cô khẽ nói, giọng nói run rẩy như không phải là của mình nữa.
Bởi lẽ kết quả từ bệnh viện đã có, trứng của cô hiện giờ có thể thụ tinh nhân tạo, họ phải tới bệnh viện một chuyến.
Nhận được tin này, Lâm Đông Lục cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, có phải là vận mệnh đang trêu đùa hay không?
Nói chuyện với Dư San San xong thì một số điện thoại lạ hoắc gọi tới.
Là Bạch Nhược Mai, chắc chắn chỉ có thể là cô ta mà thôi!
Vừa nghe máy, anh đã vội lên tiếng:
- Nhược Mai, em ở đâu?
- Lâm Đông Lục, trò chơi này anh thua rồi! Bọn họ đang trở về, xem ra ngay cả ông trời cũng giúp tôi, anh thấy sao?
Bạch Nhược Mai cười lạnh, dù là qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được hận thù là lạnh lẽo.
Cô ấy hận mình!
Trái tim Lâm Đông Lục run lên, anh vội vàng cản lại:
- Rốt cuộc thì em ở đâu, bây giờ anh đi tìm em ngay!
- Tôi đang ở con phố kinh doanh lớn nhất thành phố A đây, một phút nữa thôi là đoạn video kia sẽ được công bố, anh muốn xem hậu quả sẽ ra sao không?
- Em... em dừng tay đi, Nhược Mai, anh đang cứu em mà, nếu Dạ Đình Sâm mà biết thì em có biết kết quả sẽ là gì không?
- Cùng lắm là chết thôi, anh nghĩ xem bây giờ tôi sống có khác gì chết không? Với tôi mà nói thì chết mới là giải thoát!
Nói xong, cô ta cúp máy, hoàn toàn không cho anh cơ hội nói tiếp.
Lâm Đông Lục nhíu chặt mày, anh lập tức để thư ký liên lạc với Hắc Tử rồi mau chóng kết nối video với cậu ta.
Hắc Tử lạnh nhạt nói:
- Anh tìm tôi có việc gì?
- Tôi cần cậu xâm nhập vào tất cả hệ thống máy tính của đài truyền hình, một lát nữa trên TV led ở phố kinh doanh sẽ được chiếu đoạn video kia, cậu không muốn thấy tình cảnh đó chứ hả? Giúp tôi!
Lâm Đông Lục nhìn đồng hồ bấm giờ, một phút đã tới, anh mở TV lên, quả nhiên đã thấy một đoạn video khiến người ta thẹn thùng, tuy nhiên may mắn là hai người trong video đã được làm mờ.
Sắc mặt Hắc Tử trở nên nghiêm trọng:
- Mẹ nó, đưa máy tính cho tôi!
Vừa dứt lời, người phụ trách bên kia đã lập tức thỏa mãn yêu cầu của Hắc Tử, cậu ta bắt đầu xâm nhập vào hệ thống của đối phương.
- Hệ thống của đối phương cài đặt tường lửa, bên kia cũng có cao thủ. Hình như đối phương vẫn còn kẽ hở, có cơ hội cho tôi xâm nhập nhưng để hoàn toàn điều khiển được thì có chút khó khăn, vấn đề chỉ là thời gian thôi.
- Mất bao lâu?
Mắt Lâm Đông Lục sáng rực nhìn phụ đề trong TV, bên trên viết mười phút nữa sẽ bắt đầu phát cảnh không che.
Không che.
Vậy chẳng phải Dư San San sẽ lộ mặt trước mọi người hay sao?
Đôi mắt anh trở nên u ám.
Hắn Tử cũng để ý tới việc này, phía cậu ta đang xảy ra chuyện.
Trên trán Hắc Tử toàn là mồ hôi lạnh, hiển nhiên việc này khó giải quyết.
- Tôi không biết, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức thôi!
Nói xong, Hắc Tử cũng dốc toàn lực làm việc.
Trên đường, Dư San San vẫn vô cùng kích động vì cú điện thoại từ bệnh viện, mọi thứ ngoài cửa sổ xe đều trở nên xinh đẹp, cô mừng rỡ nắm tay Bạch Kính Thần, cảm thấy mình đã khổ tận cam lai, cuối cùng cũng chờ được tới ngày này.
Dù phải cố gắng bao nhiêu, dù phải chịu biết bao đau khổ nhưng mọi thứ lúc này trở nên thật đáng giá.
Đúng lúc này, Bạch Kính Thần bỗng nhìn lên màn hình led của một cao ốc, ở đó đang chiếu một video vô cùng kinh tởm, mà điều làm anh khiếp sợ chính là phía sau cổ tới lưng của người con gái trong video có một hình xăm.
Là Dư San San!
Video rất mờ, xem ra là bị người ta quay lén trong đêm nên chất lượng cực kỳ tệ. Hơn nữa, đây rõ ràng là một video cưỡng hiếp vì người con gái kia đang điên cuồng giãy giụa.
Anh còn lý trí, ngay lập tức hiểu ra đây là video từ nhiều năm trước.
Bạch Kính Thần nhìn Dư San San, cô đang ôm chặt cánh tay anh, tất nhiên là không nhận ra video kia. Bạch Kính Thần vội che mắt cô lại, dịu dàng hỏi:
- San San à, chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ tuần trăng mật như thế à?
Trước mắt là một khoảng đen, Dư San San cảm thấy khó hiểu.
- Sao thế? Chẳng lẽ chuyện có con lại không quan trọng bằng tuần trăng mật à?
- Nhưng bây giờ mà chuẩn bị mang thai luôn thì chúng ta sẽ không có thế giới hai người nữa. Hai ta vất vả lắm mới khổ tận cam lai, anh còn chưa độc chiếm em đủ đâu, bây giờ tự nhiên có thêm một thành viên là anh không đồng ý, bây giờ chúng ta quay lại, đi Pháp được không?
Giọng Bạch Kính Thần trầm trầm vang lên, thấy video thế này, người làm chồng như anh lại càng đau lòng, việc đầu tiên anh muốn làm là bảo vệ vợ của mình.
Dư San San nghe thế thì bật cười, người con gái này như đóa hoa hồng diễm lệ nở rộ trước mắt anh, mỹ lệ mà cũng dễ vỡ tan.
Anh không muốn thấy nụ cười này mất đi.
- Anh nói vớ vẩn gì đấy? Anh biết chúng ta chờ giờ phút này bao lâu rồi không hả? Làm sao mà bỏ được, mà có khi thụ tinh ống nghiệm phải làm mấy lần cơ, chúng ta còn thời gian mà.
- Không cần, thời gian đó với anh là quá ngắn, anh muốn hưởng tuần trăng mật với em, kệ chuyện con cái đi! Lái xe, làm phiền quay lại sân bay.
- Được.
Lái xe gật đầu rồi tiện tay mở radio.
Dư San San định cản lại thì bỗng một tin tức vang lên.
"Hôm nay, hệ thống TV toàn thành phố đã bị tê liệt và truyền bá video đồi trụy, Chính phủ đã bắt đầu ráo riết điều tra. Video này đã khiến người dân khủng hoảng, đồng thời cũng khiến chính phủ chú ý, hiện tại xác nhận tội phạm là một đội hacker đang thực hiện hành động trả thù với kế hoạch bài trừ văn hóa phẩm đồi trụy của chính phủ thời gian trước. Hiện nay, phía bộ đội đặc chủng đã tham gia điều tra".
- Ôi, cái thời đại gì thế này, lại có người đi chiếu những thứ này. Cô gái trong video đáng thương quá, xem ra là bị người ta cưỡng hiếp.
Lái xe lải nhải không thôi, khuôn mặt Bạch Kính Thần thì trở nên tái nhợt.
Anh đá vào sau ghế lái xe, nổi giận gầm lên:
- Ông lái xe thì lái đi, câm miệng vào cho tôi!
Lái xe giật mình phanh gấp.
- Làm gì đấy? Tôi nói thế thì sao?
- Câm miệng cho tôi, bây giờ ra sân bay ngay lập tức!
Bạch Kính Thần sốt ruột nói.
Lái xe cũng ngang bướng, ông ta tắt máy dừng xe, giận dữ nói:
- Khách như cậu tôi không tiếp được, tôi phải báo cáo cậu!
- Ông phí lời làm cái mẹ gì, tôi trả gấp đôi, không, gấp mười, bây giờ ra sân bay ngay lập tức!
Anh kích động đến độ muốn giết người rồi nhưng lại chẳng dám rời tay vì sợ Dư San San sẽ thấy thứ không nên thấy.
Lái xe hiển nhiên đã bị giá tiền kia lung lay, dù phàn nàn nhưng vẫn ngoan ngoãn lên xe.
Lái xe đang định nổ máy thì Dư San San lên tiếng.
- Không cần đâu.
- Gì cơ?
Lái xe hỏi lại.
Bạch Kính Thần cũng kinh ngạc nhìn cô, ngay lúc này, lòng bàn tay hắn đã ướt đẫm, là nước mắt.
Cô khóc.
Dư San San khóc rồi.
Tay anh vẫn ngăn trước mắt cô, cô cũng không giãy ra.
- Bạch Kính Thần, chúng ta xuống xe đi, em muốn về nhà.
Cô khẽ nói, giọng nói run rẩy như không phải là của mình nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.