Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 834: Ngoại truyện - Một Trăm Vạn
Nam Đường
09/10/2019
- Con... sao con có thể nhẫn tâm như thế? Đó là
em trai con! Mẹ mặc kệ, dù gì con cũng phải giúp, nhất định phải đưa
được em con ra. Hồi con đi học mẹ đã giúp không ít, bây giờ là lúc con
báo đáp đấy!
Đổng Tuệ không hề khách khí.
- Được, đúng là tôi cũng nên trả lại cho bà, coi như chúng ta thanh toán xong, bà ra giá đi.
- Một trăm vạn!
Đổng Tuệ lập tức giở chiêu sư tử ngoạm.
Thật ra không cần nhiều tới vậy để nhờ vả quan hệ, nhưng trước đó phải bồi thường quá nhiều, ở nhà bắt đầu khó khăn, bà ta thì đã quen sung sướng nên mới cần nhiều tiền.
Dư San San cười lạnh.
Lúc cô đi học, Đổng Tuệ cũng chỉ giúp được có mười vạn, về sau còn dừng hẳn, chẳng ngờ giờ bà ta ra giá gấp mười.
Nhưng cô không từ chối, vì cô không muốn tiếp tục dây dưa nữa!
- Được, bà cho tôi số tài khoản, tôi cho bà một trăm vạn, cũng mong bà đừng bao giờ tới tìm tôi nữa.
- Được, chỉ cần cứu được em con ra, mẹ tuyệt đối không phiền con nữa!
Đổng Tuệ mừng rỡ viết số tài khoản của mình ra rồi cẩn thận đưa cho cô, còn liên tục nhắc nhở:
- Tài khoản này nhé, cho mẹ một trăm vạn, nhất định phải gửi đấy, dạo này mẹ cần dùng tiền!
Dư San San nhìn vào tờ giấy, dãy số kia quả là giống một dưỡi dao.
Từ đầu tới cuối, bà ta không hề quan tâm trong biết bao nhiêu năm qua con gái mình đã sống thế nào.
Há miệng là đòi tiền, là vì con của bà ta.
Dư San San cảm thấy đau đớn quá. Cô nhận lấy tờ giấy, siết chặt trong tay, hành động này làm Đổng Tuệ đau lòng muốn chết.
- Con... con cẩn thận đi, đừng làm nhàu, nếu sai số thì làm sao?
- Được, bà đi được rồi đấy.
Dư San San không hề khách khí mà đuổi người luôn.
Đổng Tuệ còn muốn nói gì đó nhưng sắc mặt Dư San San quá khó coi, bà ta lựa chọn im lặng rồi chậm rãi bước đi.
Dư San San lên lầu, các đồng nghiệp đều rất kinh ngạc khi thấy cô.
- Chị San San, hôm nay chị xin nghỉ mà?
- Có chút việc chưa xong nên tăng ca một lát vậy.
Cô cười.
- Trời ạ, không hổ là nữ cường nhân, ốm mà còn tới tăng ca!
- Nói nhảm, nếu không làm sao chị ấy lên tổng biên tập lúc còn trẻ như thế?
Dư San San cười bất đắc dĩ.
Trước đó, Lâm Đông Lục có nói rằng thiết kế cho mùa mới của cô không ổn nên cô đã liên tục tìm đọc tư liệu, chuẩn bị làm lại.
Đắm chìm trong công việc nên thời gian trôi qua rất nhanh, tới khi có người đứng trước mặt mình, Dư San San cũng không biết.
Chờ tới khi cô làm xong bản nháp sơ bộ, bên ngoài đã tối hẳn.
Cô cứ cúi người tô tô vẽ vẽ như vậy, bây giờ mới duỗi lưng, cảm thấy mệt vô cùng.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bạch Kính Thần, Dư San San ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh lại ở đây? Về sớm à?
- Mười giờ tối rồi đây này.
Hắn bất đắc dĩ đáp.
Bạch Kính Thần đợi ở công ty mãi, gọi điện thoại cũng không thấy Dư San San nghe, nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, sợ cô gặp chuyện bất trắc nên vội gọi cho Dạ Đình Sâm, nhờ hắn phái người đi thăm dò, cuối cùng mới biết được hành tung của cô.
Vừa đến đã thấy bên người cô gái nhỏ chồng chất toàn tạp chí, tư liệu, còn cô thì đang chăm chú tô vẽ.
Dáng vẻ nghiêm túc của Dư San San rất hấp dẫn, hệt như một đóa hoa yên lặng vậy.
Bạch Kính Thần không nỡ quấy rầy vì biết linh cảm tới thì cô sẽ thường xuyên bỏ bữa, nhất định phải làm xong, như vậy mới nắm được linh cảm xẹt qua trong chớp mắt.
Dư San San xấu hổ, cô vội nói:
- Em không nghĩ thời gian trôi qua nhanh thế, bây giờ còn kịp hẹn hò không?
- Hẳn là không còn quán xá nào bán hàng nữa rồi, mình về nhà ăn đi, cũng may trưa nay mua nhiều nguyên liệu, sẽ không đói được.
Bạch Kính Thần vươn tay:
- Em còn đi được không?
Cô chìa tay ra, lúc đứng lên, mặt cô nhăn lại:
- Không được rồi! Em cúi người lâu quá, căng gân rồi!
- Không biết nghỉ ngơi gì cả!
Anh bất đắc dĩ nói rồi quay lại, ngồi xổm người xuống:
- Lên đây đi.
Dư San San không khách khí, cô nằm trên lưng anh, cảm thấy rất ấm áp.
Trong tai là tiếng giày da nện xuống nền đất từng tiếng vững chắc, cô quấn chặt cổ anh rồi hỏi:
- Chờ em lâu lắm à?
- Ừ.
- Xin lỗi, lẽ ra em phải gọi cho anh từ sớm, cũng định tới công ty anh, mang cho anh bánh ngọt nữa, xem ra là không được rồi.
- Vậy để lần sau, còn nhiều cơ hội mà, em đừng lười là được.
- Không đâu, chắc chắn mai em sẽ mang cho anh ăn.
Cô vui vẻ nói.
Họ về nhà, xuống xe, Bạch Kính Thần tiếp tục cõng Dư San San.
Buổi tối do thời gian gấp rút nên họ nấu mỳ Ý rồi cùng xem phim thần tượng.
Cơm nước xong xuôi, Dư San San rửa bát, Bạch Kính Thần đi sửa soạn đồ đạc, dù sao nửa năm không đụng tới rồi, phải tẩy rửa mới được.
Chờ tới khi lên giường đã gần mười hai giờ, Dư San San mệt không muốn động đậy nữa, cô nằm thẳng trên giường.
Chẳng mấy chốc, cửa phòng tắm mở ra, Bạch Kính Thần quấn khăn tắm bước tới, vừa đi vừa lau tóc.
Tóc ngắn của đàn ông rất mau khô.
- Mau tắt đèn đi ngủ thôi, mệt quá!
Việc gặp Đổng Tuệ khiến Dư San San không vui, sau đó cô lại bận rộn mãi, bây giờ đã kiệt sức rồi, cô uể oải nằm trên giường, không muốn động đậy.
Nhưng người nào đó không muốn buông tha cô.
Đầu lưỡi, cánh môi, râu, ngón tay, mọi thứ cùng ra trận.
Chúng tấn công phía sau lưng cô khiến Dư San San ngứa ngáy, cảm giác này thật khó chịu.
- Đừng... đừng, ngứa quá!
- Nhìn anh này!
Anh ôm cô quay lại để cô đối diện với mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Dư San San thấy một đôi mắt mang theo ham muốn, không hề khắc chế mà nói thẳng rằng bản thân đang muốn cô.
Chia cắt đã lâu, giờ phút này anh đang hừng hực, Dư San San lập tức tỉnh ngủ.
- Em còn nhớ em muốn làm gì với anh không?
Anh dùng răng từ từ mở áo ngủ của cô.
“Muốn ôm anh, muốn hôn anh, muốn ngủ với anh.”
Hai cái trước đã thực hiện, theo thứ tự thì tất nhiên là ngủ với anh rồi!
Nhưng tình hình này đâu phải cô chủ động, rõ ràng là bị anh cuốn theo mà!
- Em phản kháng được không?
- Em muốn chơi à?
Không phải chơi, phản kháng thật ấy!
Dư San San dở khóc dở cười, cuối cùng cô cũng chịu chủ động ôm cổ anh, cười hì hì dâng đôi môi của mình lên.
- Xa nhau nửa năm rồi, có nhớ anh không?
- Trên hay là dưới?
- Em thử là biết mà, xem chỗ nào nhớ hơn không?
Bạch Kính Thần cười xấu xa rồi hôn cô.
Nụ hôn nồng nhiệt như lửa.
Chẳng mấy chốc, không khí trong phòng trở nên kiều diễm.
Đổng Tuệ không hề khách khí.
- Được, đúng là tôi cũng nên trả lại cho bà, coi như chúng ta thanh toán xong, bà ra giá đi.
- Một trăm vạn!
Đổng Tuệ lập tức giở chiêu sư tử ngoạm.
Thật ra không cần nhiều tới vậy để nhờ vả quan hệ, nhưng trước đó phải bồi thường quá nhiều, ở nhà bắt đầu khó khăn, bà ta thì đã quen sung sướng nên mới cần nhiều tiền.
Dư San San cười lạnh.
Lúc cô đi học, Đổng Tuệ cũng chỉ giúp được có mười vạn, về sau còn dừng hẳn, chẳng ngờ giờ bà ta ra giá gấp mười.
Nhưng cô không từ chối, vì cô không muốn tiếp tục dây dưa nữa!
- Được, bà cho tôi số tài khoản, tôi cho bà một trăm vạn, cũng mong bà đừng bao giờ tới tìm tôi nữa.
- Được, chỉ cần cứu được em con ra, mẹ tuyệt đối không phiền con nữa!
Đổng Tuệ mừng rỡ viết số tài khoản của mình ra rồi cẩn thận đưa cho cô, còn liên tục nhắc nhở:
- Tài khoản này nhé, cho mẹ một trăm vạn, nhất định phải gửi đấy, dạo này mẹ cần dùng tiền!
Dư San San nhìn vào tờ giấy, dãy số kia quả là giống một dưỡi dao.
Từ đầu tới cuối, bà ta không hề quan tâm trong biết bao nhiêu năm qua con gái mình đã sống thế nào.
Há miệng là đòi tiền, là vì con của bà ta.
Dư San San cảm thấy đau đớn quá. Cô nhận lấy tờ giấy, siết chặt trong tay, hành động này làm Đổng Tuệ đau lòng muốn chết.
- Con... con cẩn thận đi, đừng làm nhàu, nếu sai số thì làm sao?
- Được, bà đi được rồi đấy.
Dư San San không hề khách khí mà đuổi người luôn.
Đổng Tuệ còn muốn nói gì đó nhưng sắc mặt Dư San San quá khó coi, bà ta lựa chọn im lặng rồi chậm rãi bước đi.
Dư San San lên lầu, các đồng nghiệp đều rất kinh ngạc khi thấy cô.
- Chị San San, hôm nay chị xin nghỉ mà?
- Có chút việc chưa xong nên tăng ca một lát vậy.
Cô cười.
- Trời ạ, không hổ là nữ cường nhân, ốm mà còn tới tăng ca!
- Nói nhảm, nếu không làm sao chị ấy lên tổng biên tập lúc còn trẻ như thế?
Dư San San cười bất đắc dĩ.
Trước đó, Lâm Đông Lục có nói rằng thiết kế cho mùa mới của cô không ổn nên cô đã liên tục tìm đọc tư liệu, chuẩn bị làm lại.
Đắm chìm trong công việc nên thời gian trôi qua rất nhanh, tới khi có người đứng trước mặt mình, Dư San San cũng không biết.
Chờ tới khi cô làm xong bản nháp sơ bộ, bên ngoài đã tối hẳn.
Cô cứ cúi người tô tô vẽ vẽ như vậy, bây giờ mới duỗi lưng, cảm thấy mệt vô cùng.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bạch Kính Thần, Dư San San ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh lại ở đây? Về sớm à?
- Mười giờ tối rồi đây này.
Hắn bất đắc dĩ đáp.
Bạch Kính Thần đợi ở công ty mãi, gọi điện thoại cũng không thấy Dư San San nghe, nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, sợ cô gặp chuyện bất trắc nên vội gọi cho Dạ Đình Sâm, nhờ hắn phái người đi thăm dò, cuối cùng mới biết được hành tung của cô.
Vừa đến đã thấy bên người cô gái nhỏ chồng chất toàn tạp chí, tư liệu, còn cô thì đang chăm chú tô vẽ.
Dáng vẻ nghiêm túc của Dư San San rất hấp dẫn, hệt như một đóa hoa yên lặng vậy.
Bạch Kính Thần không nỡ quấy rầy vì biết linh cảm tới thì cô sẽ thường xuyên bỏ bữa, nhất định phải làm xong, như vậy mới nắm được linh cảm xẹt qua trong chớp mắt.
Dư San San xấu hổ, cô vội nói:
- Em không nghĩ thời gian trôi qua nhanh thế, bây giờ còn kịp hẹn hò không?
- Hẳn là không còn quán xá nào bán hàng nữa rồi, mình về nhà ăn đi, cũng may trưa nay mua nhiều nguyên liệu, sẽ không đói được.
Bạch Kính Thần vươn tay:
- Em còn đi được không?
Cô chìa tay ra, lúc đứng lên, mặt cô nhăn lại:
- Không được rồi! Em cúi người lâu quá, căng gân rồi!
- Không biết nghỉ ngơi gì cả!
Anh bất đắc dĩ nói rồi quay lại, ngồi xổm người xuống:
- Lên đây đi.
Dư San San không khách khí, cô nằm trên lưng anh, cảm thấy rất ấm áp.
Trong tai là tiếng giày da nện xuống nền đất từng tiếng vững chắc, cô quấn chặt cổ anh rồi hỏi:
- Chờ em lâu lắm à?
- Ừ.
- Xin lỗi, lẽ ra em phải gọi cho anh từ sớm, cũng định tới công ty anh, mang cho anh bánh ngọt nữa, xem ra là không được rồi.
- Vậy để lần sau, còn nhiều cơ hội mà, em đừng lười là được.
- Không đâu, chắc chắn mai em sẽ mang cho anh ăn.
Cô vui vẻ nói.
Họ về nhà, xuống xe, Bạch Kính Thần tiếp tục cõng Dư San San.
Buổi tối do thời gian gấp rút nên họ nấu mỳ Ý rồi cùng xem phim thần tượng.
Cơm nước xong xuôi, Dư San San rửa bát, Bạch Kính Thần đi sửa soạn đồ đạc, dù sao nửa năm không đụng tới rồi, phải tẩy rửa mới được.
Chờ tới khi lên giường đã gần mười hai giờ, Dư San San mệt không muốn động đậy nữa, cô nằm thẳng trên giường.
Chẳng mấy chốc, cửa phòng tắm mở ra, Bạch Kính Thần quấn khăn tắm bước tới, vừa đi vừa lau tóc.
Tóc ngắn của đàn ông rất mau khô.
- Mau tắt đèn đi ngủ thôi, mệt quá!
Việc gặp Đổng Tuệ khiến Dư San San không vui, sau đó cô lại bận rộn mãi, bây giờ đã kiệt sức rồi, cô uể oải nằm trên giường, không muốn động đậy.
Nhưng người nào đó không muốn buông tha cô.
Đầu lưỡi, cánh môi, râu, ngón tay, mọi thứ cùng ra trận.
Chúng tấn công phía sau lưng cô khiến Dư San San ngứa ngáy, cảm giác này thật khó chịu.
- Đừng... đừng, ngứa quá!
- Nhìn anh này!
Anh ôm cô quay lại để cô đối diện với mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Dư San San thấy một đôi mắt mang theo ham muốn, không hề khắc chế mà nói thẳng rằng bản thân đang muốn cô.
Chia cắt đã lâu, giờ phút này anh đang hừng hực, Dư San San lập tức tỉnh ngủ.
- Em còn nhớ em muốn làm gì với anh không?
Anh dùng răng từ từ mở áo ngủ của cô.
“Muốn ôm anh, muốn hôn anh, muốn ngủ với anh.”
Hai cái trước đã thực hiện, theo thứ tự thì tất nhiên là ngủ với anh rồi!
Nhưng tình hình này đâu phải cô chủ động, rõ ràng là bị anh cuốn theo mà!
- Em phản kháng được không?
- Em muốn chơi à?
Không phải chơi, phản kháng thật ấy!
Dư San San dở khóc dở cười, cuối cùng cô cũng chịu chủ động ôm cổ anh, cười hì hì dâng đôi môi của mình lên.
- Xa nhau nửa năm rồi, có nhớ anh không?
- Trên hay là dưới?
- Em thử là biết mà, xem chỗ nào nhớ hơn không?
Bạch Kính Thần cười xấu xa rồi hôn cô.
Nụ hôn nồng nhiệt như lửa.
Chẳng mấy chốc, không khí trong phòng trở nên kiều diễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.