Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 835: Ngoại truyện - Người Theo Đuổi
Nam Đường
09/10/2019
Sáng hôm sau, Bạch Kính Thần đưa Dư San San đi làm thì thấy Trần Vũ trước cổng, anh hỏi:
- Người theo đuổi em à?
- Ghen?
- Không ghen, em có người thích chứng tỏ mắt nhìn của anh tốt, là việc vui đấy.
Anh cười nhưng không hề thật lòng, rõ là ghen nhưng hết lần này tới lần khác cứ giả vờ rộng lượng.
Dư San San híp mắt cười:
- Được, thế em xuống chào hỏi nhé.
- Còn cần chân không?
Anh lạnh giọng, ánh mắt đầy uy hiếp.
Dư San San vội ngồi thẳng người, nhìn về phía trước, nói:
- Có.
Lúc này, anh mới hài lòng gật đầu rồi lái xe vào gara, như vậy sẽ tránh được khả năng để Dư San San và Trần Vũ đụng mặt nhau vì ở gara có thang máy đi thẳng lên.
Bạch Kính Thần ra ngoài rất phách lối, anh đi ngang qua Trần Vũ, xe lướt sát ngay bên người Trần Vũ.
Anh ta giật mình, đồ trong tay cũng rơi xuống, là một bức tượng thủy tinh. Bức tượng rơi xuống đất, vỡ tan.
- Mẹ nó, lái xe kiểu gì đấy?
Anh ta nổi điên lên.
Nhưng Bạch Kính Thần chẳng thèm quay đầu lại mà đi thẳng, Trần Vũ còn chẳng kịp nhìn xem đó là ai.
Dư San San đi thẳng tới văn phòng của Lâm Đông Lục, giao kế hoạch mới nhất cho anh.
Lâm Đông Lục thấy cô cười tươi như hoa thì ngạc nhiên lắm, lại càng giật mình hơn khi thấy chủ đề quý mới.
- Đồ nam?
- Phải.
- Tôi nhớ cô phụ trách tạp chí "Đầu Hạ" là chủ yếu nhằm vào nữ giới mà?
- Nhưng những chủ đề cho nữ để làm chuyên đề đã bị khai thác cả rồi, chi bằng chúng ta mở lối đi riêng, bắt đầu từ đồ nam đi. Phụ nữ hơn ba mươi đa số đã có gia đình hoặc người yêu, có lẽ họ nắm rõ thời trang cho bản thân như lòng bàn tay nhưng chưa chắc đã hiểu được về trang phục nam. Chúng ta có thể hợp tác với nhãn hiệu thời trang nam để đề cử cho họ một vài kiểu phối hợp cho người yêu trong mùa mới. Đây là độ tuổi mà phụ nữ tiêu xài khá nhiều, cũng dễ dàng bỏ tiền, nếu lợi dụng được thì hoàn toàn có thể làm được việc đôi bên cùng có lợi.
Hôm qua Dư San San bận rộn lâu như vậy, thế nên lúc này cô có thể nói thao thao bất tuyệt.
- Sao bỗng nhiên chọn mảng đồ nam mà cô không am hiểu? Ai cho cô linh cảm?
- Bạn trai tôi đấy!
Cô cười hì hì.
- Bạch Kính Thần hả?
Lâm Đông Lục cũng cười.
Dư San San gật đầu, ai cũng có thể thấy sự vui sướng trong nụ cười của cô.
Lâm Đông Lục biết họ đã quay lại với nhau, anh cảm thấy thực sự vui mừng, anh chúc mừng cô rồi xem xét kế hoạch, nghiêm túc chọn vài vấn đề để cô khai thác và mau chóng chuẩn bị.
Dư San San ra ngoài, cô hít sâu, nhìn những bản phác thảo kia bằng ánh mắt dịu dàng.
Đây là món quà cô tặng cho Bạch Kính Thần.
Mà lúc này, Bạch Kính Thần được Dư San San nhớ nhung đang nhận điện thoại của Dạ Đình Sâm.
- Chuyện hôm qua cậu nhờ tôi điều tra đã có tin tức rồi.
- Là ai?
- Người theo đuổi Dư San San, Trần Vũ.
- Là nó!
Bạch Kính Thần nheo mắt, giọng nói cũng lạnh anh đi.
- Ừ, cần giải quyết không?
- Em tự làm, lúc cần sẽ tìm anh.
- Được. Yên Nhi biết hai đứa quay lại nên muốn mời hai đứa sang ăn cơm. Tôi lại phải nấu cơm cho hai người đây, mong hai người nể mặt vợ tôi, phải đến đấy, đừng làm cô ấy thất vọng.
- Vâng vâng vâng, ai chẳng biết anh chiều vợ vô độ rồi. Dù nấu cơm cũng là anh tự nguyện mà.
- Nói cứ như lúc ở với Dư San San thì cậu không phải nấu cơm ấy.
Dạ Đình Sâm cười nhạo.
- Khác nhau mà, San San sẽ vào giúp em, ở trong bếp cùng em.
- Bảo Dư San San nói với Yên Nhi là khi tôi nấu cơm thì đừng có xem phim thần tượng, tốt hơn hết là ngắm chồng cô ấy nhiều vào.
Dạ Đình Sâm nghiêm túc nói.
- Vâng, tạm biệt thê nô.
- Ừ, tạm biệt bạn gái nô.
Cúp máy, thư ký cũng gõ cửa.
- Tổng thanh tra, đây là tư liệu của một số công ty khoa học kỹ thuật, tất cả đều là tự chủ lập nghiệp, có tinh thần đoàn đội và đội ngũ kỹ thuật chuyên nghiệp, chúng ta sẽ chọn bên nào ạ?
Công ty họ đang nghiên cứu phát triển một app di động, họ đang tìm một đội kỹ thuật phù hợp trong các công ty khởi nghiệp.
Bạch Kính Thần đọc qua giới thiệu của các công ty, thấy được công ty của Trần Vũ.
Cho tới nay, công ty của Trần Vũ ưu tú hơn các công ty còn lại nên được đặt lên đầu tiên.
Anh nhíu mày rồi nói:
- Tình hình của công ty Vũ Sâm thế nào?
- Khoa học kỹ thuật Vũ Sâm được sáng lập bởi một nhóm các thành viên ưu tú, tổng giám đốc là Trần Vũ. Cha người này là tổng giám đốc của Công ty công trình Hồng Kỳ, cũng có danh tiếng tại thành phố A, đó cũng là chủ tịch trên danh nghĩa của Vũ Sâm. Cũng vì vậy mà Vũ Sâm rất nổi bật.
- Thế lực so với các công ty khác thế nào?
- Khoa học kỹ thuật Vũ Sâm có đội ngũ tốt nhất nhưng cũng có một điểm hại đó là tám mươi phần trăm kỹ thuật viên của họ đều được lấy từ các công ty khác, thủ đoạn rất nhiều, thậm chí có chút hèn hạ. Nhưng vì có cha của Trần Vũ nên mọi thứ đều được giấu giếm, chỉ nội bộ công ty mới có tin tức ngầm. Hơn nữa, đội ngũ của họ không có đủ sự đồng lòng, lại thêm nhiều lời oán giận về Trần Vũ, tôi nghĩ công ty này không tồn tại được lâu.
- Cậu nói xem có phải đội ngũ nghiên cứu của chúng ta cũng nên có người mới rồi không?
Bạch Kính Thần xoay ghế, một tay chống trên trán, nở nụ cười xấu xa.
Thư ký sững người rồi lập tức hiểu ý ngay:
- Ý tổng thanh tra là lấy cách của người để trị người?
- Biết làm thế nào rồi chứ? Bắt đầu chuẩn bị đi.
- Được, ngày mai tôi sẽ liên hệ với người phụ trách của họ.
- Ừ, làm việc cẩn thận vào, dạo này tổng giám đốc Trần có vẻ nhàn lắm đấy.
- Đã hiểu ạ.
Thư ký thấy nụ cười của Bạch Kính Thần thì rùng hết cả mình.
Thư ký là người đi theo Bạch Kính Thần đã nhiều năm, biết được tổng thanh tra là tay sát gái hạng nhất, là thường thắng tướng quân trên bàn rượu, đương nhiên cũng là người tài trong công việc.
Người này có tiếng khẩu Phật tâm xà, tiếu lý tàng đao, nụ cười khi đưa người vào bẫy có thể khiến người ta rùng mình.
Xem ra Trần Vũ của Vũ Sâm đã đắc tội với tổng thanh tra của nhà bọn họ rồi, sợ rằng ngày lành của anh ta sắp hết.
Thời gian nghỉ trưa khá ngắn nên Bạch Kính Thần và Dư San San đều không về nhà mà ai ăn cơm ở canteen công ty người ấy.
Chẳng ngờ lúc Dư San San xuống ăn cơm lại thấy Bạch Kính Thần ở hành lang.
Trên đường đi, anh đã làm mê đắm biết bao thiếu nữ vì hào quang của người đàn ông hơn ba mươi tuổi, khiến cho những cô gái này đều choáng váng.
Dư San San kinh ngạc:
- Sao anh lại tới đây?
- Đính chính.
- Đính chính gì?
- Tên người yêu em.
Dư San San nghe vậy là biết anh đang ghen rồi.
Lúc trước, ở công ty luôn có lời đồn cô và Trần Vũ là người yêu, ai kia đã không nhịn được nữa nên giữa trưa cũng phải sang đây một chuyến.
Lòng dạ hẹp hòi!
- Người theo đuổi em à?
- Ghen?
- Không ghen, em có người thích chứng tỏ mắt nhìn của anh tốt, là việc vui đấy.
Anh cười nhưng không hề thật lòng, rõ là ghen nhưng hết lần này tới lần khác cứ giả vờ rộng lượng.
Dư San San híp mắt cười:
- Được, thế em xuống chào hỏi nhé.
- Còn cần chân không?
Anh lạnh giọng, ánh mắt đầy uy hiếp.
Dư San San vội ngồi thẳng người, nhìn về phía trước, nói:
- Có.
Lúc này, anh mới hài lòng gật đầu rồi lái xe vào gara, như vậy sẽ tránh được khả năng để Dư San San và Trần Vũ đụng mặt nhau vì ở gara có thang máy đi thẳng lên.
Bạch Kính Thần ra ngoài rất phách lối, anh đi ngang qua Trần Vũ, xe lướt sát ngay bên người Trần Vũ.
Anh ta giật mình, đồ trong tay cũng rơi xuống, là một bức tượng thủy tinh. Bức tượng rơi xuống đất, vỡ tan.
- Mẹ nó, lái xe kiểu gì đấy?
Anh ta nổi điên lên.
Nhưng Bạch Kính Thần chẳng thèm quay đầu lại mà đi thẳng, Trần Vũ còn chẳng kịp nhìn xem đó là ai.
Dư San San đi thẳng tới văn phòng của Lâm Đông Lục, giao kế hoạch mới nhất cho anh.
Lâm Đông Lục thấy cô cười tươi như hoa thì ngạc nhiên lắm, lại càng giật mình hơn khi thấy chủ đề quý mới.
- Đồ nam?
- Phải.
- Tôi nhớ cô phụ trách tạp chí "Đầu Hạ" là chủ yếu nhằm vào nữ giới mà?
- Nhưng những chủ đề cho nữ để làm chuyên đề đã bị khai thác cả rồi, chi bằng chúng ta mở lối đi riêng, bắt đầu từ đồ nam đi. Phụ nữ hơn ba mươi đa số đã có gia đình hoặc người yêu, có lẽ họ nắm rõ thời trang cho bản thân như lòng bàn tay nhưng chưa chắc đã hiểu được về trang phục nam. Chúng ta có thể hợp tác với nhãn hiệu thời trang nam để đề cử cho họ một vài kiểu phối hợp cho người yêu trong mùa mới. Đây là độ tuổi mà phụ nữ tiêu xài khá nhiều, cũng dễ dàng bỏ tiền, nếu lợi dụng được thì hoàn toàn có thể làm được việc đôi bên cùng có lợi.
Hôm qua Dư San San bận rộn lâu như vậy, thế nên lúc này cô có thể nói thao thao bất tuyệt.
- Sao bỗng nhiên chọn mảng đồ nam mà cô không am hiểu? Ai cho cô linh cảm?
- Bạn trai tôi đấy!
Cô cười hì hì.
- Bạch Kính Thần hả?
Lâm Đông Lục cũng cười.
Dư San San gật đầu, ai cũng có thể thấy sự vui sướng trong nụ cười của cô.
Lâm Đông Lục biết họ đã quay lại với nhau, anh cảm thấy thực sự vui mừng, anh chúc mừng cô rồi xem xét kế hoạch, nghiêm túc chọn vài vấn đề để cô khai thác và mau chóng chuẩn bị.
Dư San San ra ngoài, cô hít sâu, nhìn những bản phác thảo kia bằng ánh mắt dịu dàng.
Đây là món quà cô tặng cho Bạch Kính Thần.
Mà lúc này, Bạch Kính Thần được Dư San San nhớ nhung đang nhận điện thoại của Dạ Đình Sâm.
- Chuyện hôm qua cậu nhờ tôi điều tra đã có tin tức rồi.
- Là ai?
- Người theo đuổi Dư San San, Trần Vũ.
- Là nó!
Bạch Kính Thần nheo mắt, giọng nói cũng lạnh anh đi.
- Ừ, cần giải quyết không?
- Em tự làm, lúc cần sẽ tìm anh.
- Được. Yên Nhi biết hai đứa quay lại nên muốn mời hai đứa sang ăn cơm. Tôi lại phải nấu cơm cho hai người đây, mong hai người nể mặt vợ tôi, phải đến đấy, đừng làm cô ấy thất vọng.
- Vâng vâng vâng, ai chẳng biết anh chiều vợ vô độ rồi. Dù nấu cơm cũng là anh tự nguyện mà.
- Nói cứ như lúc ở với Dư San San thì cậu không phải nấu cơm ấy.
Dạ Đình Sâm cười nhạo.
- Khác nhau mà, San San sẽ vào giúp em, ở trong bếp cùng em.
- Bảo Dư San San nói với Yên Nhi là khi tôi nấu cơm thì đừng có xem phim thần tượng, tốt hơn hết là ngắm chồng cô ấy nhiều vào.
Dạ Đình Sâm nghiêm túc nói.
- Vâng, tạm biệt thê nô.
- Ừ, tạm biệt bạn gái nô.
Cúp máy, thư ký cũng gõ cửa.
- Tổng thanh tra, đây là tư liệu của một số công ty khoa học kỹ thuật, tất cả đều là tự chủ lập nghiệp, có tinh thần đoàn đội và đội ngũ kỹ thuật chuyên nghiệp, chúng ta sẽ chọn bên nào ạ?
Công ty họ đang nghiên cứu phát triển một app di động, họ đang tìm một đội kỹ thuật phù hợp trong các công ty khởi nghiệp.
Bạch Kính Thần đọc qua giới thiệu của các công ty, thấy được công ty của Trần Vũ.
Cho tới nay, công ty của Trần Vũ ưu tú hơn các công ty còn lại nên được đặt lên đầu tiên.
Anh nhíu mày rồi nói:
- Tình hình của công ty Vũ Sâm thế nào?
- Khoa học kỹ thuật Vũ Sâm được sáng lập bởi một nhóm các thành viên ưu tú, tổng giám đốc là Trần Vũ. Cha người này là tổng giám đốc của Công ty công trình Hồng Kỳ, cũng có danh tiếng tại thành phố A, đó cũng là chủ tịch trên danh nghĩa của Vũ Sâm. Cũng vì vậy mà Vũ Sâm rất nổi bật.
- Thế lực so với các công ty khác thế nào?
- Khoa học kỹ thuật Vũ Sâm có đội ngũ tốt nhất nhưng cũng có một điểm hại đó là tám mươi phần trăm kỹ thuật viên của họ đều được lấy từ các công ty khác, thủ đoạn rất nhiều, thậm chí có chút hèn hạ. Nhưng vì có cha của Trần Vũ nên mọi thứ đều được giấu giếm, chỉ nội bộ công ty mới có tin tức ngầm. Hơn nữa, đội ngũ của họ không có đủ sự đồng lòng, lại thêm nhiều lời oán giận về Trần Vũ, tôi nghĩ công ty này không tồn tại được lâu.
- Cậu nói xem có phải đội ngũ nghiên cứu của chúng ta cũng nên có người mới rồi không?
Bạch Kính Thần xoay ghế, một tay chống trên trán, nở nụ cười xấu xa.
Thư ký sững người rồi lập tức hiểu ý ngay:
- Ý tổng thanh tra là lấy cách của người để trị người?
- Biết làm thế nào rồi chứ? Bắt đầu chuẩn bị đi.
- Được, ngày mai tôi sẽ liên hệ với người phụ trách của họ.
- Ừ, làm việc cẩn thận vào, dạo này tổng giám đốc Trần có vẻ nhàn lắm đấy.
- Đã hiểu ạ.
Thư ký thấy nụ cười của Bạch Kính Thần thì rùng hết cả mình.
Thư ký là người đi theo Bạch Kính Thần đã nhiều năm, biết được tổng thanh tra là tay sát gái hạng nhất, là thường thắng tướng quân trên bàn rượu, đương nhiên cũng là người tài trong công việc.
Người này có tiếng khẩu Phật tâm xà, tiếu lý tàng đao, nụ cười khi đưa người vào bẫy có thể khiến người ta rùng mình.
Xem ra Trần Vũ của Vũ Sâm đã đắc tội với tổng thanh tra của nhà bọn họ rồi, sợ rằng ngày lành của anh ta sắp hết.
Thời gian nghỉ trưa khá ngắn nên Bạch Kính Thần và Dư San San đều không về nhà mà ai ăn cơm ở canteen công ty người ấy.
Chẳng ngờ lúc Dư San San xuống ăn cơm lại thấy Bạch Kính Thần ở hành lang.
Trên đường đi, anh đã làm mê đắm biết bao thiếu nữ vì hào quang của người đàn ông hơn ba mươi tuổi, khiến cho những cô gái này đều choáng váng.
Dư San San kinh ngạc:
- Sao anh lại tới đây?
- Đính chính.
- Đính chính gì?
- Tên người yêu em.
Dư San San nghe vậy là biết anh đang ghen rồi.
Lúc trước, ở công ty luôn có lời đồn cô và Trần Vũ là người yêu, ai kia đã không nhịn được nữa nên giữa trưa cũng phải sang đây một chuyến.
Lòng dạ hẹp hòi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.