Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Thầy Nhan (H)

Chương 14: Các Cháu Đang Yêu Nhau À?

Cổ Tình

30/11/2023

Tô Mạn còn chưa tiêu hoá được hết. Lâm Tú Ngọc dù mệt mỏi nhưng vẫn rất vui. Bà cười vui vẻ, ánh mắt ngập tràn hi vọng, bỗng nhiên ném ra một quả boom: “Tô Mạn à, các cháu đang yêu nhau à?”

Tô Mạn lại ngớ ra lần nữa, khuôn miệng khẽ hé ra, định bụng phủ nhận: “Cháu…”

Cô đang định nói thì lại va phải ánh mắt của Nhan Chí Cương. Cô như đọc hiểu được ánh mắt của anh, dường như anh đang thỉnh cầu cô giúp đỡ.

Thỉnh cầu cô lúc này đừng phủ nhận.

Vì thế, Tô Mạn lại nhìn thẳng vào gương mặt hệt như cành cây khô của Lâm Tú Ngọc. Cô thật sự không đành lòng, nhưng lại không biết trả lời ra sao. Nhan Chí Cương bèn lên tiếng ngắt lời: “Mẹ, mẹ làm Tô Mạn sợ đó.”

Sau khi hoàn hồn lại, Tô Mạn bèn mỉm cười dịu dàng nói: “Không sao, dì Lâm…”

Lâm Tú Ngọc dịu dàng đáp: “Ngại quá, do dì nóng lòng quá rồi. Vậy hai đứa cứ tiếp xúc tìm hiểu, hôm nào đó dì sẽ đi chào hỏi ba mẹ cháu…”

???

Sao lại thành người lớn gặp nhau rồi?

Một giây sau, mặt Lâm Tú Ngọc lại xanh mét, hơi thở đột nhiên dồn dập, chẳng mấy chốc đã hôn mê, như thể không đủ không khí để hít thở. Vẻ mặt Nhan Chí Cương đầy nghiêm trọng, anh vội vàng bấm chuông gọi bác sĩ cấp cứu.

Tô Mạn cũng luống cuống theo giúp. Đây là lần đầu tiên cô trông thấy vẻ mặt bối rối đó của Nhan Chí Cương. Vì anh luôn mang dáng vẻ kiêu ngạo, giỏi giang có phần phản nghịch đó, tựa như không có điều gì có thể khiến anh hỉ nộ ái ố, như thể bất cứ chuyện gì cũng nằm trong tầm kiểm soát của anh.



Nhan Chí Cương đứng ngoài phòng bệnh, nhìn y bác sĩ đang chăm sóc cứu chữa cho mẹ mình qua tấm cửa sổ thuỷ tinh. Tô Mạn nhìn bóng lưng cao lớn vững chãi của anh, bỗng nhiên cảm thấy anh thật cô đơn, lạc lõng.

Cứ như cả thế giới này chỉ còn lại mình anh vậy.

Tô Mạn cũng chẳng có tâm trạng mà tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện hôm nay là thế nào, chỉ vô thức đi về phía anh. Cô đứng sau lưng anh, khẽ giọng trấn an: “Thầy Nhan…”

Nhan Chí Cương dời mắt khỏi Lâm Tú Ngọc, nhìn sang bó Tulip màu hồng phấn mà cô mang đến, thấp giọng cô đơn nói: “Giờ em đã biết tôi không phải người hoàn hảo như vậy. Tôi mồ côi cha, mẹ tôi vì nuôi gia đình mà lao lực dài ngày, mệt đến độ sinh bệnh…”

Ánh mắt anh hơi trống rỗng, từ câu chữ có thể nghe ra tâm trạng bất lực: “Tim bà ấy… bị suy kiệt giai đoạn cuối. Chờ một thời gian nữa bệnh tình bà ấy ổn định hơn chút, tôi sẽ giải thích rõ với bà ấy rằng em chỉ là đồng nghiệp. Tạm thời phải để em chịu ấm ức rồi…”

Tô Mạn cau chặt mày, chỉ im lặng lắng nghe chứ không trả lời, thầm nói trong lòng: “Không ấm ức.”

Tô Mạn cắn môi, khẽ nói với thái độ thấu hiểu: “Không sao, cứ đợi dì khoẻ lên đã…”

“Cảm ơn…”

***

Đại học Châu Kiệt.

Tô Mạn vừa tan lớp. Cô xoa ngón tay âm ỉ đau của mình. Dạo này luyện đang quá nhiều. Hôm qua bỗng nhiên gặp chuyện, cô trông thấy một mặt yếu đuối của anh, trong đầu không ngừng hiện lên biểu cảm bất lực của anh, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy đau.

Hình như hôm qua Lâm Tú Ngọc vẫn còn điều gì muốn nói, cô bèn xem giờ, quyết định đi thăm Lâm Tú Ngọc.



Bệnh viện Sơ Dương.

Tô Mạn đẩy cửa phòng bệnh ra, thấy Lâm Tú Ngọc đang xem TV thì dịu dàng nói: “Chào dì, cháu là Tô Mạn đây ạ.”

Thoạt nhìn sắc mặt của Lâm Tú Ngọc đã đỡ hơn một chút, bà nở nụ cười từ ái: “Tô Mạn à, cháu đến rồi.”

Tô Mạn lại mang theo một bó Tulip, đi đến cắm vào bình hoa, nói: “Dì, hôm nay dì thấy đỡ hơn chưa?”

Lâm Tú Ngọc cười càng hoà ái hơn: “Đỡ hơn nhiều rồi, cháu đừng tốn kém nữa…”

Đôi mắt sáng ngời của Tô Mạn lộ vẻ chân thành. Cô cầm táo lên, vừa gọt vỏ vừa nói: “Chiều nay thầy Nhan có lớp, cháu đến trò chuyện với dì trước.”

Lâm Tú Ngọc nhìn cô gái ngoan ngoãn trước mặt, nghĩ một lúc rồi vẫn không nhịn được hỏi: “Tô Mạn này, dì biết dì mới chỉ gặp cháu làn thứ hai, nói thế này có thể sẽ đường đột. Dì biết rõ sức khoẻ của mình, có thể ra đi bất cứ lúc nào. Khi đó A Chí… sẽ chỉ còn lại một mình…”

Nghe thấy thế, lòng Tô Mạn cứ như bị cái gì đó đâm vào. Cô nghĩ lại gia cảnh của mình cũng không tệ, sức khoẻ ba mẹ đều tốt, cũng rất thương cô. Từ nhỏ cô đã lớn lên trong hoàn cảnh ôn hoà, một đường thuận lợi ra nước ngoài du học.

Lúc này đây, cô lại trông thấy một thế giới khác.

Lâm Tú Ngọc đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyệt vọng nói với vẻ bình tĩnh: “Ba nó… rời xa mẹ con dì từ rất sớm… Sau khi nó hiểu chuyện thì vội vàng kiếm tiền phụ giúp gia đình. Những hành động của ba nó đã ảnh hưởng rất sâu sắc đến nó. Không thể cho nó một gia đình nguyên vẹn là điều nuối tiếc của dì. Tuy A Chí ít nói, nhưng tính cách rất thật thà chất phác, là một đứa trẻ tốt. Tô Mạn, các cháu phải ở bên nhau thật lâu dài nhé…”

Hành động của ba anh ấy? Có ý gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Thầy Nhan (H)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook