Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Thầy Nhan (H)
Chương 15: Thầy Có Niệm Tâm Kinh Cũng Chẳng Ích Gì…...
Cổ Tình
30/11/2023
Nhớ tới đêm đó ở nhà anh, đôi mắt anh sẫm lại, gương mặt phản nghịch thanh cao lạnh lùng, anh còn nói: “Tôi không hoàn hảo như em nghĩ.”
Trong lòng cô suy ngẫm những lời Lâm Tú Ngọc vừa nói.
Sau đó, Tô Mạn nở nụ cười yếu ớt, hoà nhã trấn an: “Dì ơi, dì đừng nghĩ nhiều quá, hiện giờ y học tiến bộ lắm. Dì chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, phối hợp điều trị với bác sĩ thì chắc chắn sẽ càng ngày càng khoẻ hơn.”
Tô Mạn không để ý cửa đã bị mở ra. Nhan Chí Cương đứng sau tấm rèm xanh lá, mím đôi môi mỏng, lẳng lặng nhìn cô. Nét thanh thú và cổ điển cùng tồn tại tạo nên khó chất tuyệt vời, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ cong lên thành một độ cong đáng yêu.
Ngón tay từ nhỏ luyện đàn của cô mảnh khảnh trắng trẻo. Thoạt nhìn Tô Mạn gọt táo rất chăm chú, vỏ táo rơi từng vòng từng vòng xuống qua kẽ tay cô, tựa như đang kéo thành luỹ trong lòng anh lung lay từng chút một.
Nhan Chí Cương ngửi thấy mùi thuốc gay mũi, nhưng lại nhạn chóng có hương hoa thoang thoảng lan đến. Anh vừa kéo rèm liền trông thấy bó Tulip hồng nhạt. Trong phòng bệnh vốn trắng tinh khôi, rộng rãi bỗng tăng thêm chút sức sống, nhiều thêm một ánh rạng đông.
Anh khẽ khàng kéo tấm rèm, như thể đang gắng hết sức vén màn mây đen để thấy được cầu vồng.
Tô Mạn chính là cầu vồng.
“Thầy Nhan, em đến thăm dì…” Cô cười rất tươi, cực kỳ có sức sống.
Nhan Chí Cương nhìn nụ cười trên môi cô. Ánh mắt cô cũng đang cười, trông cô còn đẹp hơn Tulip kia.
Từ sinh viên trở thành đồng nghiệp, khi anh còn chưa kịp quen thì cô đã cẩn thận đút một miếng táo được cắt nhỏ cho mẹ anh rồi.
***
Hoa viên Tam Tinh.
Nhan Chí Cương tiễn Tô Mạn đến trước cửa nhà. Tóc mái của anh đen nhánh rũ xuống trước mí mắt, tôn lên sống mũi cao thẳng của anh. Tô Mạn không nhìn rõ được trong mắt anh, nhưng lúc cô mở cửa thì sau lưng chợt vang lên giọng nói cuốn hút, trầm thấp của anh: “Hôm nay cảm ơn em.”
Tô Mạn nghiêng đầu tựa vào cửa, nét đẹp cổ điển, đôi mắt hơi nheo. Cô có đôi mắt nâu sẫm tuyệt đẹp, dưới ánh đèn trong hành lang, trông chúng hệt như hai trái cầu hổ phách rực sáng. Cô hơi hếch cằm lên, nhìn anh chăm chú, không nói gì.
Cô cũng không nói “tạm biệt” hay “ngủ ngon” như trước đây.
Rốt cuộc cô có ý gì?
Nhan Chí Cương bị ánh mắt trần trụi của cô nhìn chằm chằm, khiến gương mặt tuấn tú của anh hơi đỏ lên, vành tai cũng nhuộm sắc phấn hồng. Anh hắng giọng: “Khụ, bạn học Tô, cảm ơn em. Ngủ ngon, tôi về đây.”
Anh vừa quay người thì lại chợt nhận thấy ngón tay út của mình bị kéo lại. Bàn tay nhỏ bé của cô nắm ngón út của anh, kéo một cái, dẫn Nhan Chí Cương vào nhà.
“Cạch!” Tiếng cửa bị cô đóng lại.
Tô Mạn nép mình vào tấm lưng rộng rãi của anh. Gió thu đêm thổi vào nhà qua cửa sổ sát đất trong phòng khách, nhưng không thổi tan được bầu không khí nóng bỏng mập mờ. Cô vẫn giữ chặt ngón út của anh, khẽ lắc. Anh nghe thấy cô uyển chuyển dịu dàng nói: “Thầy Nhan, thầy không chỉ có một mình, thầy còn có em.”
Lưng anh bị hai bầu sữa mềm mại căng tròn nép vào, tựa như hai quả cầu lừa cuồn cuộn thiêu đốt tấm lưng anh. Anh nhìn chuỗi Phật châu trên cổ tay mình, nhắm mắt lại, bắt đầu mặc niệm Tâm kinh.
[Quan tự tại bồ tát. Hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì. Chiếu kiến ngũ uẩn giai không. Độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử.]
Tô Mạn quay người anh lại đối mặt với mình. Lúc cô cười rộ lên trông rất động lòng người, đôi môi mỏng màu hồng phấn cong lên, đôi mắt phượng hẹp dài cũng cong cong, trong đêm khuya trông lại càng câu hồn đoạt phách. Gò má của cô ửng hồng, lúm đồng tiền tăng thêm nét dịu dàng nơi cô.
Anh hít sâu, cố nghĩ đến câu tiếp theo.
[Sắc bất dị không. Không bất dị sắc. Sắc tức thị không. Không tức thị sắc.]
Tô Mạn đi từng bước về phía anh. Nhan Chí Cương lui ra sau, va phải góc sô pha. Cô dùng một tay đẩy anh ngã xuống sô pha, gò má ửng hồng dán lên cái cắm lún phún râu của anh, hơi thở nóng rẫy phả lên tai anh. Đó là điểm mẫn cảm của anh, anh trầm thấp rên lên: “Ưm…”
Đầu lưỡi hồng phấn của cô khẽ liếm tai anh như trêu đùa, cô nhẹ giọng nỉ non: “Thầy à, thầy cũng bước chân vào nhà em rồi…”
Bỗng dưng Nhan Chí Cương như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, một giây sau liền đẩy cô gái trên người mình ra, khàn giọng nói: “Bạn học Tô, đứng lên đi, tôi phải về nhà…”
Mùi phật thủ kết hợp với hương lavender lan tới từ đèn xông tinh dầu trên bang trà, vừa thả lỏng lại vừa thôi thúc.
Tô Mạn xem lời anh nói như gió thổi bên tai, bắt đầu hôn lên hầu kết nhấp nhô của anh, khiến nó lên xuống dưới đầu lưỡi của cô. Bàn tay nhỏ bé bắt đầu dao động trên lồиg ngực rắn chắc của anh, nắm lấy hai điểm nhô lên, vừa gảy nhẹ vừa vân vê. Cô nghe thấy hơi thở anh dần gấp gáp, loạn xạ, liền nở nụ cười ranh mãnh. Tay còn lại của cô tiến công xuống hạ bộ, cầm lấy toàn bộ thứ thô cức qua lớp vải, thỉnh thoảng còn xoa nắm cái túi bên dưới…
Thật sự rất lẳng lơ
Túi da mềm mềm, cây gậy cứng đơ.
Nhan Chí Cương bị làn tấn công mềm mại ấm áp đó giật như dòng điện. Anh tóm lấy bàn tay đang tác quái của cô: “Bạn học Tô, em đang làm cái gì?”
Trong lòng cô suy ngẫm những lời Lâm Tú Ngọc vừa nói.
Sau đó, Tô Mạn nở nụ cười yếu ớt, hoà nhã trấn an: “Dì ơi, dì đừng nghĩ nhiều quá, hiện giờ y học tiến bộ lắm. Dì chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, phối hợp điều trị với bác sĩ thì chắc chắn sẽ càng ngày càng khoẻ hơn.”
Tô Mạn không để ý cửa đã bị mở ra. Nhan Chí Cương đứng sau tấm rèm xanh lá, mím đôi môi mỏng, lẳng lặng nhìn cô. Nét thanh thú và cổ điển cùng tồn tại tạo nên khó chất tuyệt vời, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ cong lên thành một độ cong đáng yêu.
Ngón tay từ nhỏ luyện đàn của cô mảnh khảnh trắng trẻo. Thoạt nhìn Tô Mạn gọt táo rất chăm chú, vỏ táo rơi từng vòng từng vòng xuống qua kẽ tay cô, tựa như đang kéo thành luỹ trong lòng anh lung lay từng chút một.
Nhan Chí Cương ngửi thấy mùi thuốc gay mũi, nhưng lại nhạn chóng có hương hoa thoang thoảng lan đến. Anh vừa kéo rèm liền trông thấy bó Tulip hồng nhạt. Trong phòng bệnh vốn trắng tinh khôi, rộng rãi bỗng tăng thêm chút sức sống, nhiều thêm một ánh rạng đông.
Anh khẽ khàng kéo tấm rèm, như thể đang gắng hết sức vén màn mây đen để thấy được cầu vồng.
Tô Mạn chính là cầu vồng.
“Thầy Nhan, em đến thăm dì…” Cô cười rất tươi, cực kỳ có sức sống.
Nhan Chí Cương nhìn nụ cười trên môi cô. Ánh mắt cô cũng đang cười, trông cô còn đẹp hơn Tulip kia.
Từ sinh viên trở thành đồng nghiệp, khi anh còn chưa kịp quen thì cô đã cẩn thận đút một miếng táo được cắt nhỏ cho mẹ anh rồi.
***
Hoa viên Tam Tinh.
Nhan Chí Cương tiễn Tô Mạn đến trước cửa nhà. Tóc mái của anh đen nhánh rũ xuống trước mí mắt, tôn lên sống mũi cao thẳng của anh. Tô Mạn không nhìn rõ được trong mắt anh, nhưng lúc cô mở cửa thì sau lưng chợt vang lên giọng nói cuốn hút, trầm thấp của anh: “Hôm nay cảm ơn em.”
Tô Mạn nghiêng đầu tựa vào cửa, nét đẹp cổ điển, đôi mắt hơi nheo. Cô có đôi mắt nâu sẫm tuyệt đẹp, dưới ánh đèn trong hành lang, trông chúng hệt như hai trái cầu hổ phách rực sáng. Cô hơi hếch cằm lên, nhìn anh chăm chú, không nói gì.
Cô cũng không nói “tạm biệt” hay “ngủ ngon” như trước đây.
Rốt cuộc cô có ý gì?
Nhan Chí Cương bị ánh mắt trần trụi của cô nhìn chằm chằm, khiến gương mặt tuấn tú của anh hơi đỏ lên, vành tai cũng nhuộm sắc phấn hồng. Anh hắng giọng: “Khụ, bạn học Tô, cảm ơn em. Ngủ ngon, tôi về đây.”
Anh vừa quay người thì lại chợt nhận thấy ngón tay út của mình bị kéo lại. Bàn tay nhỏ bé của cô nắm ngón út của anh, kéo một cái, dẫn Nhan Chí Cương vào nhà.
“Cạch!” Tiếng cửa bị cô đóng lại.
Tô Mạn nép mình vào tấm lưng rộng rãi của anh. Gió thu đêm thổi vào nhà qua cửa sổ sát đất trong phòng khách, nhưng không thổi tan được bầu không khí nóng bỏng mập mờ. Cô vẫn giữ chặt ngón út của anh, khẽ lắc. Anh nghe thấy cô uyển chuyển dịu dàng nói: “Thầy Nhan, thầy không chỉ có một mình, thầy còn có em.”
Lưng anh bị hai bầu sữa mềm mại căng tròn nép vào, tựa như hai quả cầu lừa cuồn cuộn thiêu đốt tấm lưng anh. Anh nhìn chuỗi Phật châu trên cổ tay mình, nhắm mắt lại, bắt đầu mặc niệm Tâm kinh.
[Quan tự tại bồ tát. Hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì. Chiếu kiến ngũ uẩn giai không. Độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử.]
Tô Mạn quay người anh lại đối mặt với mình. Lúc cô cười rộ lên trông rất động lòng người, đôi môi mỏng màu hồng phấn cong lên, đôi mắt phượng hẹp dài cũng cong cong, trong đêm khuya trông lại càng câu hồn đoạt phách. Gò má của cô ửng hồng, lúm đồng tiền tăng thêm nét dịu dàng nơi cô.
Anh hít sâu, cố nghĩ đến câu tiếp theo.
[Sắc bất dị không. Không bất dị sắc. Sắc tức thị không. Không tức thị sắc.]
Tô Mạn đi từng bước về phía anh. Nhan Chí Cương lui ra sau, va phải góc sô pha. Cô dùng một tay đẩy anh ngã xuống sô pha, gò má ửng hồng dán lên cái cắm lún phún râu của anh, hơi thở nóng rẫy phả lên tai anh. Đó là điểm mẫn cảm của anh, anh trầm thấp rên lên: “Ưm…”
Đầu lưỡi hồng phấn của cô khẽ liếm tai anh như trêu đùa, cô nhẹ giọng nỉ non: “Thầy à, thầy cũng bước chân vào nhà em rồi…”
Bỗng dưng Nhan Chí Cương như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, một giây sau liền đẩy cô gái trên người mình ra, khàn giọng nói: “Bạn học Tô, đứng lên đi, tôi phải về nhà…”
Mùi phật thủ kết hợp với hương lavender lan tới từ đèn xông tinh dầu trên bang trà, vừa thả lỏng lại vừa thôi thúc.
Tô Mạn xem lời anh nói như gió thổi bên tai, bắt đầu hôn lên hầu kết nhấp nhô của anh, khiến nó lên xuống dưới đầu lưỡi của cô. Bàn tay nhỏ bé bắt đầu dao động trên lồиg ngực rắn chắc của anh, nắm lấy hai điểm nhô lên, vừa gảy nhẹ vừa vân vê. Cô nghe thấy hơi thở anh dần gấp gáp, loạn xạ, liền nở nụ cười ranh mãnh. Tay còn lại của cô tiến công xuống hạ bộ, cầm lấy toàn bộ thứ thô cức qua lớp vải, thỉnh thoảng còn xoa nắm cái túi bên dưới…
Thật sự rất lẳng lơ
Túi da mềm mềm, cây gậy cứng đơ.
Nhan Chí Cương bị làn tấn công mềm mại ấm áp đó giật như dòng điện. Anh tóm lấy bàn tay đang tác quái của cô: “Bạn học Tô, em đang làm cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.