Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Thầy Nhan (H)
Chương 22: Nhẫn Cưới
Cổ Tình
01/12/2023
Nhan Chí Cương nằm lật qua lật lại trên giường, tựa như không ngủ được. Anh luôn làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, thường sẽ ngủ rất nhanh sau khi vận động thể thao. Sau khi rời khỏi bệnh viện về nhà, anh đã đi chạy bộ ở công viên gần đó, đến mức trán toát đầy mô hôi. Sau khi về nhà tắm rửa, hẳn là anh nên kiệt sức, ngã xuống giường là ngủ ngay mới đúng.
Nhưng nhắm mắt lại, anh lại nhớ đến lời mẹ của mình: "Mạn MẠn à, hai đứa định bao giờ kết hôn?"
Kết hôn?
Thật ra cuộc đời của anh không có kế hoạch này. Vì anh không tin vào tình yêu.
Nhất là ba anh _ Nhan Trúc Sinh. Anh không bao giờ có thể quên được ngày đó, khi Nhan Trúc Sinh quang minh chính đại đưa tình nhân cặp kè bên ngoài về nhà. Anh cũng không thể quên được đôi giày cao gót màu đỏ trước cửa nhà bọn họ khi ấy. Dó không phải là giày của Lâm Tú Ngọc.
Mẹ anh đau lòng rơi nước mắt, anh khi ấy còn là trẻ con thì bất lực, nỗi oán hận Nhan Trúc Sinh tích lũy từng ngày. Những hình ảnh đau khổ tuôn ra trước mắt. Anh mở mắt ra, mặc quần dài đi ra ngoài hít thơt không khí. Trước đây anh vừa ý căn chung cư đắt đỏ này, ngoại trừ cơ sở vật chất cao cắp ra thì còn vì hoa viên rộng lớn này.
Nhan Chí Cương đi đến hoa viên, ngơ ngẩn đi dạo không có mục đích. Bỗng dưng anh dừng chân lại. Ở đây có vườn tulip này từ bao giờ thế.
Tím có, hồng có, cam có, đỏ có....
Reng reng reng...
Anh nhận điện thoại: "Chào anh Nhan, tôi là bác sĩ Lý."
"Chào bác sĩ Lý, tình hình mẹ tôi sao vậy?"
Bác sĩ Lý nói rất nhiều. Lồng ngực Nhan Chí Cương như bị ai vặn xoắn thở không nổi.
Cơn gió cuối đông lạnh lẽo, dưới ánh trăng, bóng anh bị kéo ra rất dài, để lộ vẻ cô đơn bất lực.
Đó là một cảm giác cô tịch tang thương.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, hương hoa tulip phiêu đãng, chập chờn.
Anh đứng cô đơn cạnh vườn tulip. Ánh đèn yếu ớt rọi xuống những đóa hoa, dạo động khẽ khangf. Bầu trời đầy sao bỗng trở nên cực kỳ chói mắt.
Nhan Chí Cương nhìn chằm chằm vào đóa hoa tulip thướt tha. Trong đầu anh bỗng hiện lên một suy nghĩ mà đến chính anh cũng thấy kinh ngạc. Anh ngây người nhìn về phía tầng Tô Mạn ở, tự hỏi lòng: "Như vậy có được không?"
Nhan Chí Cương nhấc bước đi về nhà, lấy Whiskey ra khỏi tủ, rót đầy một ly. Anh thấp thỏm bước về phòng, tùy tiện đặt ly rượu trên ngăn tủ, muốn tắm một cái để khiến mình tỉnh táo hơn. Khi mở tủ ra, khóe mắt của anh lại liếc thấy chiếc quần chữ T màu đỏ vẫn nằm yên vị bên trong.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh móc lấy chiếc quần lót kia, quơ trước mắt. Vải ren xuyên thấu mê hoặc lòng người. Anh nhìn bóng mình phản chiếu trong gương, tựa như đang suy tư điều gì đó.
Lúc này đây, đôi mắt của anh sắc bén như chim ưng. Anh nâng ly rượu lên, ngửa đầu uống hơi cạn sạch chất lỏng có nồng độ 40 đó
Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà, thức trắng đêm không ngủ. Gạt tàn trên đầu giường găm đầy mẩu thuốc, còn có một hộp thuốc lá đã bị bóp nhăn nhúm, nhưng anh vẫn không hề thấy buồn ngủ.
Thuốc, càng hút càng tỉnh.
Đêm, càng khuya càng đẹp.
Nhan Chí Cương đưa ra một quyết định.
.............
Sáng hôm sau.
Tất cả giảng viên đều biết người không bao giờ đi muộn về sớm cũng rất ít khi xin nghỉ phép như Nhan Chí Cương hôm nay lại xin nghỉ.
Anh bỏ một ngày ra đi chọn nhẫn cưới.
Đêm đến.
Reng reng reng.
Tiếng chuông cửa reo vang. Tô Mạn thì thào tự hỏi: "Giờ này còn ai..."
Cô mở cửa ra, là anh!
Nhưng nhắm mắt lại, anh lại nhớ đến lời mẹ của mình: "Mạn MẠn à, hai đứa định bao giờ kết hôn?"
Kết hôn?
Thật ra cuộc đời của anh không có kế hoạch này. Vì anh không tin vào tình yêu.
Nhất là ba anh _ Nhan Trúc Sinh. Anh không bao giờ có thể quên được ngày đó, khi Nhan Trúc Sinh quang minh chính đại đưa tình nhân cặp kè bên ngoài về nhà. Anh cũng không thể quên được đôi giày cao gót màu đỏ trước cửa nhà bọn họ khi ấy. Dó không phải là giày của Lâm Tú Ngọc.
Mẹ anh đau lòng rơi nước mắt, anh khi ấy còn là trẻ con thì bất lực, nỗi oán hận Nhan Trúc Sinh tích lũy từng ngày. Những hình ảnh đau khổ tuôn ra trước mắt. Anh mở mắt ra, mặc quần dài đi ra ngoài hít thơt không khí. Trước đây anh vừa ý căn chung cư đắt đỏ này, ngoại trừ cơ sở vật chất cao cắp ra thì còn vì hoa viên rộng lớn này.
Nhan Chí Cương đi đến hoa viên, ngơ ngẩn đi dạo không có mục đích. Bỗng dưng anh dừng chân lại. Ở đây có vườn tulip này từ bao giờ thế.
Tím có, hồng có, cam có, đỏ có....
Reng reng reng...
Anh nhận điện thoại: "Chào anh Nhan, tôi là bác sĩ Lý."
"Chào bác sĩ Lý, tình hình mẹ tôi sao vậy?"
Bác sĩ Lý nói rất nhiều. Lồng ngực Nhan Chí Cương như bị ai vặn xoắn thở không nổi.
Cơn gió cuối đông lạnh lẽo, dưới ánh trăng, bóng anh bị kéo ra rất dài, để lộ vẻ cô đơn bất lực.
Đó là một cảm giác cô tịch tang thương.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, hương hoa tulip phiêu đãng, chập chờn.
Anh đứng cô đơn cạnh vườn tulip. Ánh đèn yếu ớt rọi xuống những đóa hoa, dạo động khẽ khangf. Bầu trời đầy sao bỗng trở nên cực kỳ chói mắt.
Nhan Chí Cương nhìn chằm chằm vào đóa hoa tulip thướt tha. Trong đầu anh bỗng hiện lên một suy nghĩ mà đến chính anh cũng thấy kinh ngạc. Anh ngây người nhìn về phía tầng Tô Mạn ở, tự hỏi lòng: "Như vậy có được không?"
Nhan Chí Cương nhấc bước đi về nhà, lấy Whiskey ra khỏi tủ, rót đầy một ly. Anh thấp thỏm bước về phòng, tùy tiện đặt ly rượu trên ngăn tủ, muốn tắm một cái để khiến mình tỉnh táo hơn. Khi mở tủ ra, khóe mắt của anh lại liếc thấy chiếc quần chữ T màu đỏ vẫn nằm yên vị bên trong.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh móc lấy chiếc quần lót kia, quơ trước mắt. Vải ren xuyên thấu mê hoặc lòng người. Anh nhìn bóng mình phản chiếu trong gương, tựa như đang suy tư điều gì đó.
Lúc này đây, đôi mắt của anh sắc bén như chim ưng. Anh nâng ly rượu lên, ngửa đầu uống hơi cạn sạch chất lỏng có nồng độ 40 đó
Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà, thức trắng đêm không ngủ. Gạt tàn trên đầu giường găm đầy mẩu thuốc, còn có một hộp thuốc lá đã bị bóp nhăn nhúm, nhưng anh vẫn không hề thấy buồn ngủ.
Thuốc, càng hút càng tỉnh.
Đêm, càng khuya càng đẹp.
Nhan Chí Cương đưa ra một quyết định.
.............
Sáng hôm sau.
Tất cả giảng viên đều biết người không bao giờ đi muộn về sớm cũng rất ít khi xin nghỉ phép như Nhan Chí Cương hôm nay lại xin nghỉ.
Anh bỏ một ngày ra đi chọn nhẫn cưới.
Đêm đến.
Reng reng reng.
Tiếng chuông cửa reo vang. Tô Mạn thì thào tự hỏi: "Giờ này còn ai..."
Cô mở cửa ra, là anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.