Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Thầy Nhan (H)
Chương 21: Thẹn Thùng Cái Gì Vậy?
Cổ Tình
01/12/2023
"Cô Tô, tôi đã quen A Chí mười năm, biết hết những chuyện mà cạu ấy phải trải qua. Gia đình ảnh hưởng sâu sắc đến cậu ấy, có thể cậu ấy thậm chí còn không biết yêu người ra hoặc được yêu là như thế nào. Nhưng cậu ấy là một người đàn ông tốt, chỉ là cô sẽ phải vất vả đôi chút."
Chạng vạng tối, trong phòng nghỉ cho giảng viên của đại học Châu Kiệt.
Tô Mạn nhẹ nhàng gõ cửa phòng Nhan Chí Cương. Giọng nói êm ái dễ chịu của anh truyền ra: "Mời vào."
Cô đẩy cửa bước vào. Dưới ánh chiều tà, toàn thân cô như được phủ một lớp hào quang. Tô Mạn nở nụ cười ngọt ngào, đôi môi hồng phấn khẽ hé: "Thầy Nhan, hôm nay em đi thăm dì với thầy nhé?"
Nhan Chí Cương đang soạn bài, nghe vậy thì sững người, bàn tay đang gõ phím dừng lại. Anh ngẩng đầu nhìn người con gái xinh đẹp ở trước mắt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ nói: "Được."
Bệnh viện Sơ Dương.
Nhan Chí Cương đi sau lưng Tô Mạn. Anh dừng bước, nhìn theo bóng lưng cô rồi gọi: "Bạn học Tô."
Tpoo Mạn quay đầu, chờ anh nói tiếp. Đôi mắt dưới hàng mày rậm của Nhan Chí Cương sáng lên, anh cất giọng trầm ấm: "Cảm ơn em."
Đôi mắt nâu sẫm của cô khẽ chớp, khóe môi cong lên như một móc câu ngoắc vào lòng anh, giọng cô thanh thanh:
"Thầy Nhan, thầy lại nợ em lần nữa rồi nhé."
Dứt lời, Tô Mạn dí dỏm nháy mắt với anh, quay người gõ cửa phòng bệnh. Nhan Chí Cương còn muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì cho phải. Một người đàn ông 37 tuổi mà lại không biết ăn nói như thế.
"Dì ạ, hôm nay dì có thấy khá hơn chút nào không?" Tô Mạn vừa buông bó hoa xuống, bỏ hoa cũ trong bình rồi thay hoa mới, vừa hỏi.
Trong căn phòng bệnh nhợt nhạt lập tức ngập tràn sức sống nhờ bó hoa hồng phấn và hương hoa ngập tràn.
Gương mặt Lâm Tú Ngọc dãi nắng dầm sương, đầy nếp nhăn, hốc mắt hơi sâu. Thoạt nhìn trông bà yếu tiều tụy. Nhưng khi trông con trai mình và Tô Mạn, bà vẫn yêu thương cười nói: "Tô Mạn à, lại khiến cháu tốn kém rồi"
"Dì ơi, dì gọi cháu là Mạn Mạn được rồi ạ." Cô dịu dàng đáp.
Nhan Chí Cương quay sang liếc nhìn cô: "Mạn Mạn"
Hôm nay tinh thần của Lâm Tú Ngọc cũng khá hơn nhiều, bà dịu dàng nói: "Được, Mạn Mạn, cảm ơn cháu nhé. Bình thường chỉ có A Chí và A Thần đến thăm dì, bây giờ lại có thêm cháu nữa, dì rất là vui."
A Thần chính là Hàn Dịch Thần. Nhan Chí Cương cũng không có nhiều bạn bè.
Lục này, bầu không khí trong phòng bệnh có cảm giác hài hòa khó nói lên lời. Nhan Chí Cương nhìn thấy nét hi vọng và mong chờ sâu trong đôi mắt đục ngầu của mẹ mình.
Tô Mạn bê một chén súp gà hẵng còn nóng. Nhan Chí Cương thấy cô lấy thìa ra, nhẹ nhàng khuấy đều, đút từng thìa cho mẹ anh. Hoàng hôn buông xuống, phủ ánh sáng nhạt động lòng người lên sườn mặt dịu dàng và tư thế khom người của cô, cùng với sống lưng của cô.
Lòng anh như bị cái gì đó va mạnh vào. Dường như anh còn nghe thấy tiếng trái tim mình sụp đổ.
Lâm Tú Ngọc uống từng miếng súp, thỉnh thoảng lại nở nụ cười dịu dàng yêu thương với Tô Mạn, rồi đột nhiên cất tiếng hỏi: "Mạn Mạn à... hai đứa định bao giờ kết hôn?"
Bàn tay cầm thìa của Tô Mạn khẽ run lên. Quả thật là cô thích anh, nhưng lại chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Dù gì cô cũng chỉ mới tìm được anh cách đây không lâu.
Đây quả là một câu hỏi mang tính bùng nổ.
Tô Mạn nhìn về Nhan Chí Cương, không biết phải làm thế nào. Cô ấp úng không nói nên câu. Một lúc sau, Nhan Chí Cương đến gần giường bệnh, nhận lấy chén súp từ tay cô, ngón tay thon dài lơ đãng chạm vào cô, độ ấm từ lòng ngón tay tạo ra một tia tĩnh điện.
Tô Mạn vội vàng thu tay lại.
Tay anh nóng quá.
Nhan Chí Cương nhìn mẹ, cố ý nói lảng: "Mẹ, mẹ đừng dọa người ta, làm gì có ai mới gặp lần thứ hai đã nhắc đến chuyện cưới xin chứ."
"À, cũng đúng....Mạn Mạn...dì chỉ hỏi chút thôi, cháu đừng để bụng nhé."
Gương mặt trắng sứ của Tô Mạn hơi nóng lên, gò má ửng hồng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, cực kỳ tự nhiên.
Đúng thật là!
Cô nghĩ, mình trêu chọc anh đến mức đó, thậm chí còn đùa bỡn thứ đồ thô cứng của anh mà cũng chẳng hề đỏ mặt.
Thế mà giờ cô lại thẹn thùng cái gì vậy chứ?
Chạng vạng tối, trong phòng nghỉ cho giảng viên của đại học Châu Kiệt.
Tô Mạn nhẹ nhàng gõ cửa phòng Nhan Chí Cương. Giọng nói êm ái dễ chịu của anh truyền ra: "Mời vào."
Cô đẩy cửa bước vào. Dưới ánh chiều tà, toàn thân cô như được phủ một lớp hào quang. Tô Mạn nở nụ cười ngọt ngào, đôi môi hồng phấn khẽ hé: "Thầy Nhan, hôm nay em đi thăm dì với thầy nhé?"
Nhan Chí Cương đang soạn bài, nghe vậy thì sững người, bàn tay đang gõ phím dừng lại. Anh ngẩng đầu nhìn người con gái xinh đẹp ở trước mắt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ nói: "Được."
Bệnh viện Sơ Dương.
Nhan Chí Cương đi sau lưng Tô Mạn. Anh dừng bước, nhìn theo bóng lưng cô rồi gọi: "Bạn học Tô."
Tpoo Mạn quay đầu, chờ anh nói tiếp. Đôi mắt dưới hàng mày rậm của Nhan Chí Cương sáng lên, anh cất giọng trầm ấm: "Cảm ơn em."
Đôi mắt nâu sẫm của cô khẽ chớp, khóe môi cong lên như một móc câu ngoắc vào lòng anh, giọng cô thanh thanh:
"Thầy Nhan, thầy lại nợ em lần nữa rồi nhé."
Dứt lời, Tô Mạn dí dỏm nháy mắt với anh, quay người gõ cửa phòng bệnh. Nhan Chí Cương còn muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì cho phải. Một người đàn ông 37 tuổi mà lại không biết ăn nói như thế.
"Dì ạ, hôm nay dì có thấy khá hơn chút nào không?" Tô Mạn vừa buông bó hoa xuống, bỏ hoa cũ trong bình rồi thay hoa mới, vừa hỏi.
Trong căn phòng bệnh nhợt nhạt lập tức ngập tràn sức sống nhờ bó hoa hồng phấn và hương hoa ngập tràn.
Gương mặt Lâm Tú Ngọc dãi nắng dầm sương, đầy nếp nhăn, hốc mắt hơi sâu. Thoạt nhìn trông bà yếu tiều tụy. Nhưng khi trông con trai mình và Tô Mạn, bà vẫn yêu thương cười nói: "Tô Mạn à, lại khiến cháu tốn kém rồi"
"Dì ơi, dì gọi cháu là Mạn Mạn được rồi ạ." Cô dịu dàng đáp.
Nhan Chí Cương quay sang liếc nhìn cô: "Mạn Mạn"
Hôm nay tinh thần của Lâm Tú Ngọc cũng khá hơn nhiều, bà dịu dàng nói: "Được, Mạn Mạn, cảm ơn cháu nhé. Bình thường chỉ có A Chí và A Thần đến thăm dì, bây giờ lại có thêm cháu nữa, dì rất là vui."
A Thần chính là Hàn Dịch Thần. Nhan Chí Cương cũng không có nhiều bạn bè.
Lục này, bầu không khí trong phòng bệnh có cảm giác hài hòa khó nói lên lời. Nhan Chí Cương nhìn thấy nét hi vọng và mong chờ sâu trong đôi mắt đục ngầu của mẹ mình.
Tô Mạn bê một chén súp gà hẵng còn nóng. Nhan Chí Cương thấy cô lấy thìa ra, nhẹ nhàng khuấy đều, đút từng thìa cho mẹ anh. Hoàng hôn buông xuống, phủ ánh sáng nhạt động lòng người lên sườn mặt dịu dàng và tư thế khom người của cô, cùng với sống lưng của cô.
Lòng anh như bị cái gì đó va mạnh vào. Dường như anh còn nghe thấy tiếng trái tim mình sụp đổ.
Lâm Tú Ngọc uống từng miếng súp, thỉnh thoảng lại nở nụ cười dịu dàng yêu thương với Tô Mạn, rồi đột nhiên cất tiếng hỏi: "Mạn Mạn à... hai đứa định bao giờ kết hôn?"
Bàn tay cầm thìa của Tô Mạn khẽ run lên. Quả thật là cô thích anh, nhưng lại chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Dù gì cô cũng chỉ mới tìm được anh cách đây không lâu.
Đây quả là một câu hỏi mang tính bùng nổ.
Tô Mạn nhìn về Nhan Chí Cương, không biết phải làm thế nào. Cô ấp úng không nói nên câu. Một lúc sau, Nhan Chí Cương đến gần giường bệnh, nhận lấy chén súp từ tay cô, ngón tay thon dài lơ đãng chạm vào cô, độ ấm từ lòng ngón tay tạo ra một tia tĩnh điện.
Tô Mạn vội vàng thu tay lại.
Tay anh nóng quá.
Nhan Chí Cương nhìn mẹ, cố ý nói lảng: "Mẹ, mẹ đừng dọa người ta, làm gì có ai mới gặp lần thứ hai đã nhắc đến chuyện cưới xin chứ."
"À, cũng đúng....Mạn Mạn...dì chỉ hỏi chút thôi, cháu đừng để bụng nhé."
Gương mặt trắng sứ của Tô Mạn hơi nóng lên, gò má ửng hồng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, cực kỳ tự nhiên.
Đúng thật là!
Cô nghĩ, mình trêu chọc anh đến mức đó, thậm chí còn đùa bỡn thứ đồ thô cứng của anh mà cũng chẳng hề đỏ mặt.
Thế mà giờ cô lại thẹn thùng cái gì vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.