Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Thầy Nhan (H)
Chương 3: Thầy Ấy Cắn Câu Rồi…..
Cổ Tình
28/11/2023
Chạng vạng tối, Đô thành.
Lá rụng tà tà rơi xuống. Mặt trời ấm áp treo lửng lơ trên đường chân trời, toả ánh sáng nhu hoà qua ánh mây. Hoàng hôn ngày thu đẹp tựa bức tranh, cái se lạnh len lỏi theo gió, mây trôi lững lờ, thời tiết mát mẻ.
Tô Mạn đứng trước cửa sổ sát đất phòng in, khoé môi cong cong mỉm cười. Qua lớp cửa thuỷ tinh, cô nhìn người đang ông đang chuyên tâm đọc sách. Cô là giảng viên dạy Piano. Mấy năm trước, cô đã thu được văn bằng giảng viên cấp cao. Kỹ năng đàn của cô tinh thông vô cùng. Hôm nay cô tới trường để làm thủ tục tạm rời cương vị công tác, lý do là có trường khác cung cấp cho cô môi trường phát triển cực kỳ tốt.
Đương nhiên đây cũng là một trong các lý do. Nhưng lý do quan trọng nhất chính là người đàn ông mà cô không thể quên…
Giảng viên của cô – Nhan Chí Cương.
Năm tư đại học, vì muốn gϊếŧ thời gian nên cô đã đăng ký môn Phát Triển phần mềm. Ngay khoảnh khắc anh bước vào lớp học, Tô Mạn đã bị khí chất kiêu ngạo giỏi giang và đầy phóng khoáng, cùng với gương mặt tuấn tú lạnh nhạt, xa cách của anh hấp dẫn. Nỗi u buồn phảng phất trên gương mặt anh. Mấy hot boy và các bạn học nổi tiếng trong trường đều bị nhan sắc của anh đè ép. Trước đó tỉ lệ là nam nhiều hơn nữ, nhưng giờ đây trong lớp lại đầy rẫy các bạn học. Các cô ấy đều gọi anh là Nam thần.
Lúc lên lớp, anh rất nghiêm túc, trả lời các câu hỏi một cách từ tốn, logic rõ ràng. Lớp của anh đã ảnh hưởng đến rất nhiều sinh viên muốn học phát triển phần mềm. Anh luôn sẵn sàng hi sinh thời gian nghỉ ngơi của mình, giải thích cặn kẽ các câu hỏi chứ không chê người khác phiền hà.
Chính bởi vậy nên anh đã trở thành mục tiêu của cô. Cô học đàn từ nhỏ, âm cảm rất giỏi. Cô cũng muốn trở thành một giảng viên được chào đón như Nhan Chí Cương.
Thầy trò yêu nhau là điều cấm kỵ.
Cô mãi không dám thốt ra thành lời, một lòng đợi đến ngày tốt nghiệp để tỏ tình, thế nhưng lại nhận được tin ba mẹ báo cô lập tức du học nước ngoài. Cô đã từng nghe ngóng từ nhiều người, nhưng lại mãi không tìm thấy anh…
Thời gian trôi qua rất nhanh. Cô đã du học trở về nước đi dạy. Thoáng chớp mắt đã tám năm trôi qua, cô cũng đã trở thành thục nữ ba mươi tuổi, không còn là cô gái hơn hai mươi năm đó nữa.
Cuối cùng, Tô Mạn cũng thăm dò được, anh đang dạy học ở đại học Châu Kiệt.
Reng reng.
Tiếng chuông đẩy cửa đột ngột vang lên, kéo Tô Mạn trở về thực tại. Cô cũng đi theo bước vào phòng in. Dáng người đàn ông đó cao gầy. Cô nhìn khắp bốn phía. Vì hôm nay, cô đã lên kế hoạch rất lâu. Nhưng đến thời điểm chính thức, cô vẫn cảm thấy cực kỳ hồi hộp, trái tim đập thình thịch không ngừng…
Cô khẽ cắn môi, đưa ra quyết định, giẫm đôi giày cao gót màu lam, tiến đến chỗ anh rồi cất giọng trong veo: “Đàn anh Nhan, chào anh, em là đàn em tốt nghiệp trường đại học Như Thánh…”
Người đàn ông kia ngẩng đầu lên. Ngủ quan của anh vẫn đẹp đẽ tinh tế mà lại thâm thuý như trước. Dường như đến thời gian cũng nhân từ với anh. Trông anh chẳng khác gì trong trí nhớ của cô: tóc đen ngắn gọn gàng, mày kiếm anh tuấn, đôi mắt đen như mực, đường nét gương mặt góc cạnh rõ ràng, toát lên cảm giác nam tính lạnh lùng. Anh vẫn mang khí chất kiêu ngạo tài giỏi và phóng khoáng đó, vẫn hoàn mỹ và xa cách như vậy.
Nhan Chí Cương nhìn cô gái trước mặt mình. Mái tóc cô đen mượt hơi xoăn, gương mặt trắng sứ nhỏ nhắn, đôi mắt phượng như làn nước thu dịu dàng hơi nhếch lên, đôi môi màu hồng phấn hơi lấp lánh. Dáng người cô thanh tú, khí chất điềm đạm nho nhã, là kiểu người đẹp cổ điển hiếm thấy.
Đầu óc của anh nhanh chóng hoạt động. Anh có ấn tượng về người này. Cô là học trò của anh lúc trước, tên Tô Mạn. Đương nhiên cũng là bởi ngoại hình của cô quá mức xuất chúng. Khí chất mỹ nhân cổ điển kết hợp với vẻ hoạt bát hào phòng ở cô tạo thành một kiểu đẹp… xung đột lẫn nhau, khiến người ta khó lòng mà quên được.
Nhan Chí Cương cao 1m88, tạo nên cảm giác áp bách. Anh rũ mắt nhìn xuống gương mặt nhỏ xinh xắn của cô, cất giọng nói êm tai, trầm ấm: “Bạn học Tô, tôi là giảng viên đại học của em…. Nhan Chí Cương.”
Trong mắt Tô Mạn ánh lên vẻ thành công, nhưng ngoài mặt lại dịu dàng xấu hổ đáp: “À… Em xin lỗi, em nhớ nhầm rồi… Chào thầy Nhan, em là Tô Mạn, đã lâu không gặp.”
Nhan Chí Cương nhìn cô, đôi mắt khẽ chớp, hé môi: “Ừ, lâu thật… Đã tám năm rồi.”
Tô Mạn nở nụ cười nhẹ thần bí – Thầy ấy cắn câu rồi
***
Văn phòng đại học Châu Kiệt, trước cửa treo một bảng tên nhỏ: “Giảng viên Nhan Chí Cương”.
Cốc cốc!
Một giảng viên khoảng chừng năm mươi tuổi tên Phương Hoa vừa gõ cửa vừa nói: “Thầy Nhan, tôi giới thiệu giảng viên Piano mới nhậm chức một chút: Tô Mạn.”
Nhan Chí Cương khẽ nhướn mày, hơi ngạc nhiên nói với cô: “Bạn học Tô?”
Cô nhướn đôi mắt xếch, nở nụ cười dịu dàng quyến rũ, đưa bàn tay trắng muốt nhỏ bé lên vén vài sợi tóc ra sau tai, để lộ vành tai trắng ngần, hơi ngượng ngùng nói: “Hi, thầy Nhan… Lại gặp nhau rồi. Sau này mong thầy chỉ bảo nhiều hơn.”
Lá rụng tà tà rơi xuống. Mặt trời ấm áp treo lửng lơ trên đường chân trời, toả ánh sáng nhu hoà qua ánh mây. Hoàng hôn ngày thu đẹp tựa bức tranh, cái se lạnh len lỏi theo gió, mây trôi lững lờ, thời tiết mát mẻ.
Tô Mạn đứng trước cửa sổ sát đất phòng in, khoé môi cong cong mỉm cười. Qua lớp cửa thuỷ tinh, cô nhìn người đang ông đang chuyên tâm đọc sách. Cô là giảng viên dạy Piano. Mấy năm trước, cô đã thu được văn bằng giảng viên cấp cao. Kỹ năng đàn của cô tinh thông vô cùng. Hôm nay cô tới trường để làm thủ tục tạm rời cương vị công tác, lý do là có trường khác cung cấp cho cô môi trường phát triển cực kỳ tốt.
Đương nhiên đây cũng là một trong các lý do. Nhưng lý do quan trọng nhất chính là người đàn ông mà cô không thể quên…
Giảng viên của cô – Nhan Chí Cương.
Năm tư đại học, vì muốn gϊếŧ thời gian nên cô đã đăng ký môn Phát Triển phần mềm. Ngay khoảnh khắc anh bước vào lớp học, Tô Mạn đã bị khí chất kiêu ngạo giỏi giang và đầy phóng khoáng, cùng với gương mặt tuấn tú lạnh nhạt, xa cách của anh hấp dẫn. Nỗi u buồn phảng phất trên gương mặt anh. Mấy hot boy và các bạn học nổi tiếng trong trường đều bị nhan sắc của anh đè ép. Trước đó tỉ lệ là nam nhiều hơn nữ, nhưng giờ đây trong lớp lại đầy rẫy các bạn học. Các cô ấy đều gọi anh là Nam thần.
Lúc lên lớp, anh rất nghiêm túc, trả lời các câu hỏi một cách từ tốn, logic rõ ràng. Lớp của anh đã ảnh hưởng đến rất nhiều sinh viên muốn học phát triển phần mềm. Anh luôn sẵn sàng hi sinh thời gian nghỉ ngơi của mình, giải thích cặn kẽ các câu hỏi chứ không chê người khác phiền hà.
Chính bởi vậy nên anh đã trở thành mục tiêu của cô. Cô học đàn từ nhỏ, âm cảm rất giỏi. Cô cũng muốn trở thành một giảng viên được chào đón như Nhan Chí Cương.
Thầy trò yêu nhau là điều cấm kỵ.
Cô mãi không dám thốt ra thành lời, một lòng đợi đến ngày tốt nghiệp để tỏ tình, thế nhưng lại nhận được tin ba mẹ báo cô lập tức du học nước ngoài. Cô đã từng nghe ngóng từ nhiều người, nhưng lại mãi không tìm thấy anh…
Thời gian trôi qua rất nhanh. Cô đã du học trở về nước đi dạy. Thoáng chớp mắt đã tám năm trôi qua, cô cũng đã trở thành thục nữ ba mươi tuổi, không còn là cô gái hơn hai mươi năm đó nữa.
Cuối cùng, Tô Mạn cũng thăm dò được, anh đang dạy học ở đại học Châu Kiệt.
Reng reng.
Tiếng chuông đẩy cửa đột ngột vang lên, kéo Tô Mạn trở về thực tại. Cô cũng đi theo bước vào phòng in. Dáng người đàn ông đó cao gầy. Cô nhìn khắp bốn phía. Vì hôm nay, cô đã lên kế hoạch rất lâu. Nhưng đến thời điểm chính thức, cô vẫn cảm thấy cực kỳ hồi hộp, trái tim đập thình thịch không ngừng…
Cô khẽ cắn môi, đưa ra quyết định, giẫm đôi giày cao gót màu lam, tiến đến chỗ anh rồi cất giọng trong veo: “Đàn anh Nhan, chào anh, em là đàn em tốt nghiệp trường đại học Như Thánh…”
Người đàn ông kia ngẩng đầu lên. Ngủ quan của anh vẫn đẹp đẽ tinh tế mà lại thâm thuý như trước. Dường như đến thời gian cũng nhân từ với anh. Trông anh chẳng khác gì trong trí nhớ của cô: tóc đen ngắn gọn gàng, mày kiếm anh tuấn, đôi mắt đen như mực, đường nét gương mặt góc cạnh rõ ràng, toát lên cảm giác nam tính lạnh lùng. Anh vẫn mang khí chất kiêu ngạo tài giỏi và phóng khoáng đó, vẫn hoàn mỹ và xa cách như vậy.
Nhan Chí Cương nhìn cô gái trước mặt mình. Mái tóc cô đen mượt hơi xoăn, gương mặt trắng sứ nhỏ nhắn, đôi mắt phượng như làn nước thu dịu dàng hơi nhếch lên, đôi môi màu hồng phấn hơi lấp lánh. Dáng người cô thanh tú, khí chất điềm đạm nho nhã, là kiểu người đẹp cổ điển hiếm thấy.
Đầu óc của anh nhanh chóng hoạt động. Anh có ấn tượng về người này. Cô là học trò của anh lúc trước, tên Tô Mạn. Đương nhiên cũng là bởi ngoại hình của cô quá mức xuất chúng. Khí chất mỹ nhân cổ điển kết hợp với vẻ hoạt bát hào phòng ở cô tạo thành một kiểu đẹp… xung đột lẫn nhau, khiến người ta khó lòng mà quên được.
Nhan Chí Cương cao 1m88, tạo nên cảm giác áp bách. Anh rũ mắt nhìn xuống gương mặt nhỏ xinh xắn của cô, cất giọng nói êm tai, trầm ấm: “Bạn học Tô, tôi là giảng viên đại học của em…. Nhan Chí Cương.”
Trong mắt Tô Mạn ánh lên vẻ thành công, nhưng ngoài mặt lại dịu dàng xấu hổ đáp: “À… Em xin lỗi, em nhớ nhầm rồi… Chào thầy Nhan, em là Tô Mạn, đã lâu không gặp.”
Nhan Chí Cương nhìn cô, đôi mắt khẽ chớp, hé môi: “Ừ, lâu thật… Đã tám năm rồi.”
Tô Mạn nở nụ cười nhẹ thần bí – Thầy ấy cắn câu rồi
***
Văn phòng đại học Châu Kiệt, trước cửa treo một bảng tên nhỏ: “Giảng viên Nhan Chí Cương”.
Cốc cốc!
Một giảng viên khoảng chừng năm mươi tuổi tên Phương Hoa vừa gõ cửa vừa nói: “Thầy Nhan, tôi giới thiệu giảng viên Piano mới nhậm chức một chút: Tô Mạn.”
Nhan Chí Cương khẽ nhướn mày, hơi ngạc nhiên nói với cô: “Bạn học Tô?”
Cô nhướn đôi mắt xếch, nở nụ cười dịu dàng quyến rũ, đưa bàn tay trắng muốt nhỏ bé lên vén vài sợi tóc ra sau tai, để lộ vành tai trắng ngần, hơi ngượng ngùng nói: “Hi, thầy Nhan… Lại gặp nhau rồi. Sau này mong thầy chỉ bảo nhiều hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.