Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Thầy Nhan (H)
Chương 4: Tiệc Chào Mừng
Cổ Tình
28/11/2023
Bầu không khí thập niên 70 xưa cũ, trần nhà treo đèn neon đủ màu không ngừng xoay vòng. Ánh sáng lục lam chàm tím quét qua người cat nam lẫn nữ trên sàn nhảy. Đêm nay, dường như những người ngày thường nghiêm cẩn làm tấm gương sáng cũng tạm thời được giải phóng.
Tô Mạn đến gần chiếc bàn dài bày đầy bánh ngọt và đồ uống. Cô nâng hai ly cocktail, đưa mắt tìm kiếm, sau đó dừng lại trên thân mình cao lớn cường tráng đang tựa vào tường của Nhan Chí Cương. Anh đút một tay vào túi, chân trái gập lên chống trên vách tường. Ánh sáng xanh đỏ lướt qua gương mặt lạnh nhạt, lúc sáng lúc tối. Giữa bầu không khí lập loè, bóng dáng anh như lơ đãng để lộ chút khó chất kiêu ngạo phóng khoáng.
Có cảm giác tự phòng ngự, hết sức giữ khoảng cách với người khác khó nói nên lời.
Thật ra tám năm trước, Tô Mạn và các bạn học đều cảm thấy Nhan Chí Cương là sự tồn tại đặc biệt trong các giảng viên.
Gương mặt anh lạnh lùng vô tình tạo nên khí chất tự nhiên, nhưng lại mang đến cảm giác hơi phản nghịch, không hề giống giảng viên. Đôi khi cô còn cảm thấy bóng lưng của anh trông có vài phần u buồn.
Tóm lại, Nhan Chí Cương là đề tài thảo luận hàng đầu của cả thầy lẫn trò trong trường, là sự mê hoặc thần bí.
Tô Mạn nheo đôi mắt phượng, lông mi dài cong vυ"t khẽ chớp như cánh bướm vỗ nhẹ. Cô cong đôi môi đỏ mọng quyến rũ, nở nụ cười xinh đẹp, giẫm đôi giày cao gót màu đỏ rượu lên mặt sàn lát gạch hoa trắng sứ, từ từ đi về phía anh. Đôi tay thon dài trắng nõn đưa cho anh một ly rượu, cô cất giọng ngọt ngào êm ái: “Thầy Nhan… uống ly Cocktail đi?”
Nhan Chí Cương vừa mới uống mấy ly, sắc mặt đã bơi hồng, đôi mắt lại càng tĩnh mịch hơn ngày thưởng, chất chứa rất nhiều bí mật. Anh nhìn thẳng vào cô, cất giọng gợi cảm trầm ấm: “Bạn học Tô, cảm ơn em…”
Bốn bề vắng lặng, ánh đèn lập loè, trai đơn gái chiếc.
Cô đi từng bước đến gần bóng người cao lớn, rồi đột ngột đưa bàn tay bé nhỏ áp lên l*иg ngực ấm áp của anh. Hơi thở cô như hoa lan, bụng dưới phẳng lì dán lên bụng anh. Tô Mạn thậm chí có thể cảm nhận được vật cứng kia đang dần nóng lên áp vào âm môi của mình. Hương thơm của con gái cùng với hơi ấm lướt qua khuôn mặt cương nghị tuấn tú của anh, ngón tay như búp măng đảo nhẹ chạm lên chóp mũi cao thẳng của anh, lướt xuống góc cạnh khuôn mặt anh…
Nhan Chí Cương mở trừng mắt, gương mặt không chút gợn sóng, hơi thở vững vàng hỏi: “Bạn học Tô… Em có biết mình đang làm gì không?”
Đôi môi đỏ hồng của cô khẽ hé: “Thầy Nhan, em đã là đồng nghiệp của thầy rồi, còn gọi em là bạn học Tô gì chứ…”
Nhan Chí Cương hơi nheo mắt, nhưng cũng không né tránh. Anh làm lơ cảm giác nóng trướng không mấy quen thuộc ở hạ bộ, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Rốt cuộc cô muốn làm gì?
Anh đáp lại bằng chất giọng trầm thấp: “Chẳng phải em cũng gọi tôi là thầy Nhan đó à?”
Anh vừa dứt lời, Tô Mạn đã nở nụ cười đầy quyến rũ.
Anh uống một hơi cạn ly cocktail trong tay, nhìn cô. Mái tóc đen dài của cô được cuốn lên, trên đỉnh đầu là dây buộc tóc chấm bi đen trắng, áo vest khoác ngoài chiếc váy lụa đỏ rượu dán sát người. Vòng eo cô nhỏ đến nỗi tựa như chỉ vừa bấm là sẽ gãy, cặp mông căng tròn tuyệt đẹp. Từ chiều cao của mình, anh có thể nhìn thấy khe núi trắng như tuyết, bộ ngực sữa lộ sâu khiến người ta mơ màng.
Tô Mạn đến gần chiếc bàn dài bày đầy bánh ngọt và đồ uống. Cô nâng hai ly cocktail, đưa mắt tìm kiếm, sau đó dừng lại trên thân mình cao lớn cường tráng đang tựa vào tường của Nhan Chí Cương. Anh đút một tay vào túi, chân trái gập lên chống trên vách tường. Ánh sáng xanh đỏ lướt qua gương mặt lạnh nhạt, lúc sáng lúc tối. Giữa bầu không khí lập loè, bóng dáng anh như lơ đãng để lộ chút khó chất kiêu ngạo phóng khoáng.
Có cảm giác tự phòng ngự, hết sức giữ khoảng cách với người khác khó nói nên lời.
Thật ra tám năm trước, Tô Mạn và các bạn học đều cảm thấy Nhan Chí Cương là sự tồn tại đặc biệt trong các giảng viên.
Gương mặt anh lạnh lùng vô tình tạo nên khí chất tự nhiên, nhưng lại mang đến cảm giác hơi phản nghịch, không hề giống giảng viên. Đôi khi cô còn cảm thấy bóng lưng của anh trông có vài phần u buồn.
Tóm lại, Nhan Chí Cương là đề tài thảo luận hàng đầu của cả thầy lẫn trò trong trường, là sự mê hoặc thần bí.
Tô Mạn nheo đôi mắt phượng, lông mi dài cong vυ"t khẽ chớp như cánh bướm vỗ nhẹ. Cô cong đôi môi đỏ mọng quyến rũ, nở nụ cười xinh đẹp, giẫm đôi giày cao gót màu đỏ rượu lên mặt sàn lát gạch hoa trắng sứ, từ từ đi về phía anh. Đôi tay thon dài trắng nõn đưa cho anh một ly rượu, cô cất giọng ngọt ngào êm ái: “Thầy Nhan… uống ly Cocktail đi?”
Nhan Chí Cương vừa mới uống mấy ly, sắc mặt đã bơi hồng, đôi mắt lại càng tĩnh mịch hơn ngày thưởng, chất chứa rất nhiều bí mật. Anh nhìn thẳng vào cô, cất giọng gợi cảm trầm ấm: “Bạn học Tô, cảm ơn em…”
Bốn bề vắng lặng, ánh đèn lập loè, trai đơn gái chiếc.
Cô đi từng bước đến gần bóng người cao lớn, rồi đột ngột đưa bàn tay bé nhỏ áp lên l*иg ngực ấm áp của anh. Hơi thở cô như hoa lan, bụng dưới phẳng lì dán lên bụng anh. Tô Mạn thậm chí có thể cảm nhận được vật cứng kia đang dần nóng lên áp vào âm môi của mình. Hương thơm của con gái cùng với hơi ấm lướt qua khuôn mặt cương nghị tuấn tú của anh, ngón tay như búp măng đảo nhẹ chạm lên chóp mũi cao thẳng của anh, lướt xuống góc cạnh khuôn mặt anh…
Nhan Chí Cương mở trừng mắt, gương mặt không chút gợn sóng, hơi thở vững vàng hỏi: “Bạn học Tô… Em có biết mình đang làm gì không?”
Đôi môi đỏ hồng của cô khẽ hé: “Thầy Nhan, em đã là đồng nghiệp của thầy rồi, còn gọi em là bạn học Tô gì chứ…”
Nhan Chí Cương hơi nheo mắt, nhưng cũng không né tránh. Anh làm lơ cảm giác nóng trướng không mấy quen thuộc ở hạ bộ, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Rốt cuộc cô muốn làm gì?
Anh đáp lại bằng chất giọng trầm thấp: “Chẳng phải em cũng gọi tôi là thầy Nhan đó à?”
Anh vừa dứt lời, Tô Mạn đã nở nụ cười đầy quyến rũ.
Anh uống một hơi cạn ly cocktail trong tay, nhìn cô. Mái tóc đen dài của cô được cuốn lên, trên đỉnh đầu là dây buộc tóc chấm bi đen trắng, áo vest khoác ngoài chiếc váy lụa đỏ rượu dán sát người. Vòng eo cô nhỏ đến nỗi tựa như chỉ vừa bấm là sẽ gãy, cặp mông căng tròn tuyệt đẹp. Từ chiều cao của mình, anh có thể nhìn thấy khe núi trắng như tuyết, bộ ngực sữa lộ sâu khiến người ta mơ màng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.