Chương 1060: VÌ EM TÔI SẴN SÀNG THAY ĐỔI
Duy Thành
02/06/2021
Hai người từ trên xe bước xuống, Cao Thanh Thu đi ở phía trước, Cố Đinh Cẩn đi theo phía sau cô, vào giờ này cổng trường đã đóng lại.
Cây bạch quả ở ngoài bờ tường đã rụng xuống không ít lá ở trên đường, Cao Thanh Thu đi lên phía trước, Cố Đinh Cẩn đi theo sau nhìn chằm chằm vào gò má sạch sẽ của cô.
Thật ra anh ta cảm thấy trước giờ mong muốn của mình cũng không nhiều, chỉ cần đi cùng với cô một chút như vậy là sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Cố Đinh Cẩn nói: “Hai ngày trước tôi nhìn thấy bộ phim của em được quảng cáo trên mạng.”
Cao Thanh Thu gật đầu: “Ừm, cũng sắp chiếu rồi.”
Cố Đinh Cẩn nhìn Cao Thanh Thu: “Tôi thật sự rất hi vọng nhân vật nam chính trong phim sẽ là tôi.”
“. . .” Cao Thanh Thu không nhịn được nhìn thoáng qua bệnh tâm thần này, trước kia không phải là anh ta sao?
Sau này chính anh ta đã lựa chọn Vũ Minh Hân.
Trời hơi nóng, Cao Thanh Thu cảm thấy lòng bàn tay của mình đều là mồ hôi, cô đi lên phía trước, trong lòng càng không ngừng nghĩ ra biện pháp.
Cao Thanh Thu không muốn ở cùng với Cố Đinh Cẩn, không muốn cùng anh ta nhớ lại quá khứ trước đây lại càng không muốn cùng anh ta nói những chuyện liên quan đến cô giống như bây giờ.
Những lời này cô chỉ muốn nói với Hoa Ngọc Thành chứ không muốn nói với anh ta.
Nhưng không còn cách nào khác, ngay cả điện thoại cô cũng không có, cũng không thể một mình đơn độc ở trong xe cùng với anh ta được!
Cô nam quả nữ, còn không bằng xuống xe cùng anh ta đi dạo quanh.
Cô đi lên phía trước, Cố Đinh Cẩn đột nhiên cầm lấy tay của cô: “Thanh Thu.”
“. . .” Cao Thanh Thu nhìn anh ta, bị anh ta cầm cánh tay như thế này da gà của cô đều đã nổi hết lên rồi.
Tuy nhiên với tình hình như thế này thì cô không thể không giả vờ phối hợp với anh ta.
Cố Đinh Cẩn móc từ trong túi ra một sợi dây chuyền: “Em nhìn cái này đi.”
Mặt dây chuyền là một ngôi sao năm cánh.
Cao Thanh Thu hỏi: “Đây là cái gì?”
Cố Đinh Cẩn nói: “Trước khi em kết hôn với cậu của tôi, tôi đã muốn tặng cho em món quà sinh nhật này.”
Thế nhưng khi đó dưới sự bức bách mạnh mẽ của Hoa Ngọc Thành, anh ta không dám đưa.
Sau này anh ta vẫn luôn mang theo trên người.
Cao Thanh Thu nhìn sợi dây chuyền này, không nói gì.
Cố Đinh Cẩn thành khẩn nói: “Tôi biết tôi thật sự không tốt, nếu như không có cậu thì tôi mãi mãi cũng sẽ không biết em lại tốt như vậy và tôi lại yêu em nhiều như vậy. Tôi muốn em ở bên cạnh tôi, chúng ta có thể cùng nhau làm những chuyện mà trước kia chúng ta đã nói. . . Tôi biết, tôi từng làm chuyện sai lầm nhưng tôi cũng rất muốn giải thích với em, muốn bù đắp cho em. . . Không phải chúng ta không thích đối phương mà chỉ vì bỏ lỡ, không phải sao? Cho nên vì sao em không thể cho tôi một cơ hội nữa?”
Cao Thanh Thu cúi đầu xuống nhìn cái bóng của hai người: “Anh cần phải biết là chúng ta đã không còn cơ hội nữa, đã làm sai thì phải trả giá đắt, không phải sao? Anh cũng không phải đứa trẻ nữa, không phải cứ hối hận là có thể thay đổi được những chuyện đã xảy ra trước đây.”
Cố Đinh Cẩn cười cười, lòng có chút chua xót mà nói: “Nếu như em nuôi một con chó con, nó ngã bệnh em cũng sẽ lập tức vứt bỏ nó sao? Tôi không trưởng thành, không lý trí nhưng vì em tôi sẵn sàng thay đổi.”
“. . .” Cao Thanh Thu nhìn Cố Đinh Cẩn không ngờ anh ta vậy mà lại ví von mình với con chó con.
Cô nhìn tình cảm nồng nàn tràn đầy trong mắt anh ta, dáng vẻ cố gắng muốn bù đắp, muốn cứu vãn nhưng lại không biết phải làm như thế nào, nói: “Tôi cảm thấy hình như anh nói cũng có chút đạo lý.”
“. . . Thật sao?” Cố Đinh Cẩn không dám tin nhìn cô.
Cô vậy mà lại tán đồng với anh ta!
Giọng điệu của Cao Thanh Thu rất là dịu dàng: “Nhưng tôi vẫn phải suy nghĩ một chút, anh còn nhớ chỗ đó có một nhà bán tào phớ ăn rất ngon hay không, rất lâu rồi không được ăn, anh đi mua đi, anh mua về tôi sẽ cho anh đáp án, được không?”
Cây bạch quả ở ngoài bờ tường đã rụng xuống không ít lá ở trên đường, Cao Thanh Thu đi lên phía trước, Cố Đinh Cẩn đi theo sau nhìn chằm chằm vào gò má sạch sẽ của cô.
Thật ra anh ta cảm thấy trước giờ mong muốn của mình cũng không nhiều, chỉ cần đi cùng với cô một chút như vậy là sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Cố Đinh Cẩn nói: “Hai ngày trước tôi nhìn thấy bộ phim của em được quảng cáo trên mạng.”
Cao Thanh Thu gật đầu: “Ừm, cũng sắp chiếu rồi.”
Cố Đinh Cẩn nhìn Cao Thanh Thu: “Tôi thật sự rất hi vọng nhân vật nam chính trong phim sẽ là tôi.”
“. . .” Cao Thanh Thu không nhịn được nhìn thoáng qua bệnh tâm thần này, trước kia không phải là anh ta sao?
Sau này chính anh ta đã lựa chọn Vũ Minh Hân.
Trời hơi nóng, Cao Thanh Thu cảm thấy lòng bàn tay của mình đều là mồ hôi, cô đi lên phía trước, trong lòng càng không ngừng nghĩ ra biện pháp.
Cao Thanh Thu không muốn ở cùng với Cố Đinh Cẩn, không muốn cùng anh ta nhớ lại quá khứ trước đây lại càng không muốn cùng anh ta nói những chuyện liên quan đến cô giống như bây giờ.
Những lời này cô chỉ muốn nói với Hoa Ngọc Thành chứ không muốn nói với anh ta.
Nhưng không còn cách nào khác, ngay cả điện thoại cô cũng không có, cũng không thể một mình đơn độc ở trong xe cùng với anh ta được!
Cô nam quả nữ, còn không bằng xuống xe cùng anh ta đi dạo quanh.
Cô đi lên phía trước, Cố Đinh Cẩn đột nhiên cầm lấy tay của cô: “Thanh Thu.”
“. . .” Cao Thanh Thu nhìn anh ta, bị anh ta cầm cánh tay như thế này da gà của cô đều đã nổi hết lên rồi.
Tuy nhiên với tình hình như thế này thì cô không thể không giả vờ phối hợp với anh ta.
Cố Đinh Cẩn móc từ trong túi ra một sợi dây chuyền: “Em nhìn cái này đi.”
Mặt dây chuyền là một ngôi sao năm cánh.
Cao Thanh Thu hỏi: “Đây là cái gì?”
Cố Đinh Cẩn nói: “Trước khi em kết hôn với cậu của tôi, tôi đã muốn tặng cho em món quà sinh nhật này.”
Thế nhưng khi đó dưới sự bức bách mạnh mẽ của Hoa Ngọc Thành, anh ta không dám đưa.
Sau này anh ta vẫn luôn mang theo trên người.
Cao Thanh Thu nhìn sợi dây chuyền này, không nói gì.
Cố Đinh Cẩn thành khẩn nói: “Tôi biết tôi thật sự không tốt, nếu như không có cậu thì tôi mãi mãi cũng sẽ không biết em lại tốt như vậy và tôi lại yêu em nhiều như vậy. Tôi muốn em ở bên cạnh tôi, chúng ta có thể cùng nhau làm những chuyện mà trước kia chúng ta đã nói. . . Tôi biết, tôi từng làm chuyện sai lầm nhưng tôi cũng rất muốn giải thích với em, muốn bù đắp cho em. . . Không phải chúng ta không thích đối phương mà chỉ vì bỏ lỡ, không phải sao? Cho nên vì sao em không thể cho tôi một cơ hội nữa?”
Cao Thanh Thu cúi đầu xuống nhìn cái bóng của hai người: “Anh cần phải biết là chúng ta đã không còn cơ hội nữa, đã làm sai thì phải trả giá đắt, không phải sao? Anh cũng không phải đứa trẻ nữa, không phải cứ hối hận là có thể thay đổi được những chuyện đã xảy ra trước đây.”
Cố Đinh Cẩn cười cười, lòng có chút chua xót mà nói: “Nếu như em nuôi một con chó con, nó ngã bệnh em cũng sẽ lập tức vứt bỏ nó sao? Tôi không trưởng thành, không lý trí nhưng vì em tôi sẵn sàng thay đổi.”
“. . .” Cao Thanh Thu nhìn Cố Đinh Cẩn không ngờ anh ta vậy mà lại ví von mình với con chó con.
Cô nhìn tình cảm nồng nàn tràn đầy trong mắt anh ta, dáng vẻ cố gắng muốn bù đắp, muốn cứu vãn nhưng lại không biết phải làm như thế nào, nói: “Tôi cảm thấy hình như anh nói cũng có chút đạo lý.”
“. . . Thật sao?” Cố Đinh Cẩn không dám tin nhìn cô.
Cô vậy mà lại tán đồng với anh ta!
Giọng điệu của Cao Thanh Thu rất là dịu dàng: “Nhưng tôi vẫn phải suy nghĩ một chút, anh còn nhớ chỗ đó có một nhà bán tào phớ ăn rất ngon hay không, rất lâu rồi không được ăn, anh đi mua đi, anh mua về tôi sẽ cho anh đáp án, được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.