Chương 150: Con Rể Đưa Tới Cửa?
Vô Tội Quốc Độ
02/05/2023
Việc đầu tiên Trình Diệu Khôn làm khi xuống máy bay chính là gọi điện cho người bạn muốn mua nhà kia, kêu họ trực tiếp đến nhà mình.
Dù sao cũng là bán nhà, không việc gì tốt hơn nếu làm việc ở đó. Với lại chuyện này cũng không nhỏ, họ cũng nên đến xem qua căn nhà trước.
Bạn của Trình Diệu Khôn là một nhà biên kịch. Khi Trình Diệu Khôn lên tám thì người bạn này đã lăn lộn trong giới này đã mười năm, vẫn luôn không có gì quá nổi bật. Nhưng tầm hai năm trước, một bộ phim truyền hình bỗng nổi lên, nhờ vậy mà hai năm qua người bạn nọ cũng kiếm được không ít tiền.
Tới bây giờ, con của họ cũng sắp học tiểu học, sợ không tìm được chỗ ở thích hợp, may mắn biết được Trình Diệu Khôn đang muốn bán nhà, mà giá cả cũng rất hợp lý. So với Trình Diệu Khôn đang bán nhà thì họ còn lo sẽ bị người khác mua trước, lập tức gọi điện cho anh.
Thời điểm Trình Diệu Khôn tới nơi bằng taxi, anh đã nhìn thấy cặp vợ chồng đứng ở cầu thang bên ngoài chờ sẵn.
Thấy anh xuống xe, người đàn ông nọ ôm vợ chào đón vui vẻ.
“Tiểu Trình!”
“A, anh Lưu, chị dâu, chờ lâu không?”
“Không lâu không lâu, anh cũng vừa mới tới thôi.”
“Thật ngại quá… Đi nào, lên lầu rồi nói.”
“Ừ!”
Nhà Trình Diệu Khôn rộng hơn 100 mét vuông, với ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và hai nhà vệ sinh. Lúc mới mua hai năm trước chưa kịp ở bao lâu thì đi tù, nhà còn rất mới!
Biên kịch Lưu cùng vợ đi xem khắp nhà, càng nhìn càng thấy thích, thậm chí còn không tốn quá nhiều vào tiền trang trí lại phòng!
Việc đi coi nhà thuận lợi, dù sao cũng là do anh đang muốn bán gấp, giá cả phải chăng so với thị trường, vì thế ba người quyết định sáng mai đi làm thủ tục bán nhà.
Bàn chuyện chính sự xong, hai người cùng nhau hút thuốc tán gẫu, biên kịch Lưu cũng có chút tò mò.
“Hỏi này, sao tự nhiên em lại muốn bán nhà?”
Trình Diệu Khôn rít một hơi: “Em tính chuyển đến nơi khác lập nghiệp.”
“Nơi khác?”
Trình Diệu Khôn cười cười không nói, biên kịch Lưu liếc nhìn anh một cái.
“Thần thần bí bí làm gì, em muốn đi đâu lập nghiệp? Mà làm cái gì?”
Trình Diệu Khôn hơi cúi đầu, khóe môi cong lên: “Là đến chỗ của bạn gái, cô ấy rất tốt, nên em cũng muốn an cư tại đó.”
Biên kịch Lưu ngây ngốc nghe.
“Bạn gái? Lý Tư Mục thì…”
“Chia tay rồi.”
“Ặc…”
“Vậy bạn gái bây giờ là ai?”
Trình Diệu Khôn không phải là người nói nhiều, anh cũng ít khi chia sẻ các sinh hoạt cá nhân của mình.
Nhưng không biết tại sao, khi được biên kịch Lưu hỏi vậy, trong đầu anh nhớ về một Hà Lộ nhỏ nhắn xinh xinh, rất muốn nói về cô với người khác.
Vì thế, không những nói về Hà Lộ, Trình Diệu Khôn còn nói đến kế hoạch tương lai lâu dài của anh.
Biên kịch Lưu nghe xong, vỗ một cái lên đùi mình nói: “Vãi! Đây không phải là đi ở rể à!”
“Ở rể???”
“Thì dùng đất của người ta xây nhà, rồi ở lại nhà họ lập nghiệp, không phải là con rể đưa tới cửa chứ là gì?”
Trình Diệu Khôn nghĩ nghĩ, hình như giống thật…
Nhưng mà thì sao chứ?
“Để anh nói chú nghe, không phải là em có thể trả được tiền phòng sao, đến lúc đó nói chuyện với nhà gái cho rõ ràng, phòng ở…”
Biên kịch Lưu lời nói lời ra, Trình Diệu Khôn vẫy tay: “Không cần thiết, dù sao nguyên căn nhà đó cũng không quá mắc, nên em chỉ cần xây một căn biệt thự nhỏ bên trong, trang hoàng lại nơi đó khoảng hơn trăm vạn là được.”
“Hơn trăm vạn không phải là tiền sao?” Người vợ bên cạnh không chịu nổi nữa, “Giờ mà không nói chuyện rõ ràng, lỡ đến lúc làm xong nhà họ trở mặt, đuổi cậu ra ngoài thì cậu biết đi đâu mà ở bây giờ?”
“À…” Trình Diệu Khôn cười, “Con gái của họ cũng gả cho em, nếu đúng thật muốn độc chiếm căn nhà đó thì em cũng không còn lời nào để nói cả. Hơn nữa bọn họ đều là những con người thật thà chất phát, không phải là loại nuôi ong tay áo.”
Thật ra trước mặt mẹ con Hà Lộ, anh mới là kẻ gian xảo nhất…
Dù sao cũng là bán nhà, không việc gì tốt hơn nếu làm việc ở đó. Với lại chuyện này cũng không nhỏ, họ cũng nên đến xem qua căn nhà trước.
Bạn của Trình Diệu Khôn là một nhà biên kịch. Khi Trình Diệu Khôn lên tám thì người bạn này đã lăn lộn trong giới này đã mười năm, vẫn luôn không có gì quá nổi bật. Nhưng tầm hai năm trước, một bộ phim truyền hình bỗng nổi lên, nhờ vậy mà hai năm qua người bạn nọ cũng kiếm được không ít tiền.
Tới bây giờ, con của họ cũng sắp học tiểu học, sợ không tìm được chỗ ở thích hợp, may mắn biết được Trình Diệu Khôn đang muốn bán nhà, mà giá cả cũng rất hợp lý. So với Trình Diệu Khôn đang bán nhà thì họ còn lo sẽ bị người khác mua trước, lập tức gọi điện cho anh.
Thời điểm Trình Diệu Khôn tới nơi bằng taxi, anh đã nhìn thấy cặp vợ chồng đứng ở cầu thang bên ngoài chờ sẵn.
Thấy anh xuống xe, người đàn ông nọ ôm vợ chào đón vui vẻ.
“Tiểu Trình!”
“A, anh Lưu, chị dâu, chờ lâu không?”
“Không lâu không lâu, anh cũng vừa mới tới thôi.”
“Thật ngại quá… Đi nào, lên lầu rồi nói.”
“Ừ!”
Nhà Trình Diệu Khôn rộng hơn 100 mét vuông, với ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và hai nhà vệ sinh. Lúc mới mua hai năm trước chưa kịp ở bao lâu thì đi tù, nhà còn rất mới!
Biên kịch Lưu cùng vợ đi xem khắp nhà, càng nhìn càng thấy thích, thậm chí còn không tốn quá nhiều vào tiền trang trí lại phòng!
Việc đi coi nhà thuận lợi, dù sao cũng là do anh đang muốn bán gấp, giá cả phải chăng so với thị trường, vì thế ba người quyết định sáng mai đi làm thủ tục bán nhà.
Bàn chuyện chính sự xong, hai người cùng nhau hút thuốc tán gẫu, biên kịch Lưu cũng có chút tò mò.
“Hỏi này, sao tự nhiên em lại muốn bán nhà?”
Trình Diệu Khôn rít một hơi: “Em tính chuyển đến nơi khác lập nghiệp.”
“Nơi khác?”
Trình Diệu Khôn cười cười không nói, biên kịch Lưu liếc nhìn anh một cái.
“Thần thần bí bí làm gì, em muốn đi đâu lập nghiệp? Mà làm cái gì?”
Trình Diệu Khôn hơi cúi đầu, khóe môi cong lên: “Là đến chỗ của bạn gái, cô ấy rất tốt, nên em cũng muốn an cư tại đó.”
Biên kịch Lưu ngây ngốc nghe.
“Bạn gái? Lý Tư Mục thì…”
“Chia tay rồi.”
“Ặc…”
“Vậy bạn gái bây giờ là ai?”
Trình Diệu Khôn không phải là người nói nhiều, anh cũng ít khi chia sẻ các sinh hoạt cá nhân của mình.
Nhưng không biết tại sao, khi được biên kịch Lưu hỏi vậy, trong đầu anh nhớ về một Hà Lộ nhỏ nhắn xinh xinh, rất muốn nói về cô với người khác.
Vì thế, không những nói về Hà Lộ, Trình Diệu Khôn còn nói đến kế hoạch tương lai lâu dài của anh.
Biên kịch Lưu nghe xong, vỗ một cái lên đùi mình nói: “Vãi! Đây không phải là đi ở rể à!”
“Ở rể???”
“Thì dùng đất của người ta xây nhà, rồi ở lại nhà họ lập nghiệp, không phải là con rể đưa tới cửa chứ là gì?”
Trình Diệu Khôn nghĩ nghĩ, hình như giống thật…
Nhưng mà thì sao chứ?
“Để anh nói chú nghe, không phải là em có thể trả được tiền phòng sao, đến lúc đó nói chuyện với nhà gái cho rõ ràng, phòng ở…”
Biên kịch Lưu lời nói lời ra, Trình Diệu Khôn vẫy tay: “Không cần thiết, dù sao nguyên căn nhà đó cũng không quá mắc, nên em chỉ cần xây một căn biệt thự nhỏ bên trong, trang hoàng lại nơi đó khoảng hơn trăm vạn là được.”
“Hơn trăm vạn không phải là tiền sao?” Người vợ bên cạnh không chịu nổi nữa, “Giờ mà không nói chuyện rõ ràng, lỡ đến lúc làm xong nhà họ trở mặt, đuổi cậu ra ngoài thì cậu biết đi đâu mà ở bây giờ?”
“À…” Trình Diệu Khôn cười, “Con gái của họ cũng gả cho em, nếu đúng thật muốn độc chiếm căn nhà đó thì em cũng không còn lời nào để nói cả. Hơn nữa bọn họ đều là những con người thật thà chất phát, không phải là loại nuôi ong tay áo.”
Thật ra trước mặt mẹ con Hà Lộ, anh mới là kẻ gian xảo nhất…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.