Chương 137: Không Bỏ Xuống Được…
Vô Tội Quốc Độ
02/05/2023
Hai người mua nến hương ở cửa hàng bên ngoài rồi mới đi vào chùa.
Đi vào trong, Trình Diệu Khôn nhìn thấy một chiếc tượng Phật bằng vàng ở giữa sân. Tượng Phật rất lớn, trước tượng là một cái lư hương đang lượn lờ hương khói…
Mặt sau cùng bên phải bức tượng là các dãy nhà chùa, cột nhà được sơn màu đỏ ánh vàng, nhìn vô cùng bắt mắt. Bên trái là một bãi cỏ xanh rộng lớn, ở giữa đó có cây hoa đang nở, cánh hoa màu trắng cùng nhụy hoa vàng ươm, không hiểu vì sao chỉ nhìn như vậy, trong lòng anh cảm thấy vô cùng yên bình…
Có lẽ vì ít người tới, ngôi chùa cũng không quá lớn nên nơi này trông rất thanh tịnh. Trình Diệu Khôn nhìn xung quanh, đi theo đằng sau Hà Lộ đến trước tượng Phật vàng.
Bước lên bậc thềm, Hà Lộ lấy những nén hương mới mua ra, đưa một cây cho Trình Diệu Khôn, một cây cho bản thân.
Trình Diệu Khôn thấy thế vội vàng kiếm bật lửa trong túi quần, nhưng bị Hà Lộ cười ngăn lại: “Đến trước lư hương đốt cũng được mà.”
“Vậy sao…” Anh xấu hổ cất bật lửa vào túi, đi theo Hà Lộ đứng trước lư hương, nhìn cô tự đốt nhang rồi làm theo.
Hà Lộ quay đầu nhìn anh, cười nói: “Thật ra anh có thể trong lòng cầu nguyện lúc thắp hương cũng được.”
Trình Diệu Khôn gật đầu không nói gì, nhưng trong đầu trống rỗng, nhất thời anh không có điều gì muốn cầu nguyện cả. Đến khi vái xong, anh vẫn không nghĩ ra được gì…
Anh thở dài trong lòng, đi theo Hà Lộ cắm nhang vào lư hương, rồi đứng trước tượng Phật, đứng trên nệm rơm quỳ lạy.
Ánh mặt trời điểm lên bức tượng Phật bằng vàng khiến nơi này trở nên trang nghiêm hơn, anh ngửa đầu lên nhìn, không biết tại sao, trong đầu nhớ về rất nhiều hình ảnh.
Có tốt, cũng có xấu…
Anh nhíu mày không nhìn nữa, quay sang Hà Lộ, thấy cô vẫn chắp tay trước ngực, đôi mắt nhắm lại, sườn mặt lộ ra vẻ thành kính không nói nên lời.
Anh càng cau mày, cúi đầu nhìn lên tay mình, dường như anh đang nghe được tiếng hoan hô cổ vũ sống động bên tai…
Anh… Đang muốn cầu nguyện điều gì?
Trình Diệu Khôn nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, trong đầu vẫn trống rỗng không nghĩ được gì…
Trình Diệu Khôn suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng bỏ cuộc.
Anh mở mắt ra quay sang Hà Lộ, thấy vị trí nệm rơm bên cạnh không có ai. Anh ngẩn người, trong lòng hoảng loạn, sau đó giọng nói Hà Lộ truyền đến từ đằng sau…
“Anh mới vừa ước điều gì?”
“…”
Trình Diệu Khôn chậm rãi quay đầu, thấy Hà Lộ bước đến bên phải mình, hơi cúi người chống tay lên đầu gối, mở to mắt tò mò nhìn anh…
“Em đoán đi.” Trình Diệu Khôn không biết nói gì, liền đứng lên.
Hà Lộ cũng đứng thẳng dậy theo anh, đầu ngẩng lên.
“Em không biết nên mới hỏi, sao mà đoán được chứ?”
Trình Diệu Khôn hít một hơi thật sâu rồi thở dài: “Anh cũng không biết nên suy nghĩ về cái gì, trong lòng cũng muốn cầu nguyện, nhưng không nghĩ ra. Ngược lại toàn nhớ về ngày xưa lúc còn ở trên sàn đấu.”
“Sàn đấu?”
“Ừ.” Anh gật đầu, “Em nói cây cầu ước nguyện nằm ở đâu?”
Hà Lộ biết anh đang nói sang chuyện khác, nhưng cô không hỏi nữa. Hà Lộ mang cặp xách lên rồi xoay người đi xuống thềm đá.
“Ở đằng sau.”
Trình Diệu Khôn đi theo cô, hai người đi trên đường mòn trong sân cỏ bên cạnh, vòng ra đằng sau.
Hai bên đường mòn được trồng rất nhiều cây hoa trắng vàng, vài bông rơi xuống đất tạo nên một mùi hương nhàn nhạt…
“Đây là hoa gì?” Trình Diệu Khôn tò mò hỏi.
“Là hoa chi đại.”
“Hoa chi đại?” Anh quay đầu nhìn Hà Lộ, tỏ vẻ em không lừa anh chứ.
Đi vào trong, Trình Diệu Khôn nhìn thấy một chiếc tượng Phật bằng vàng ở giữa sân. Tượng Phật rất lớn, trước tượng là một cái lư hương đang lượn lờ hương khói…
Mặt sau cùng bên phải bức tượng là các dãy nhà chùa, cột nhà được sơn màu đỏ ánh vàng, nhìn vô cùng bắt mắt. Bên trái là một bãi cỏ xanh rộng lớn, ở giữa đó có cây hoa đang nở, cánh hoa màu trắng cùng nhụy hoa vàng ươm, không hiểu vì sao chỉ nhìn như vậy, trong lòng anh cảm thấy vô cùng yên bình…
Có lẽ vì ít người tới, ngôi chùa cũng không quá lớn nên nơi này trông rất thanh tịnh. Trình Diệu Khôn nhìn xung quanh, đi theo đằng sau Hà Lộ đến trước tượng Phật vàng.
Bước lên bậc thềm, Hà Lộ lấy những nén hương mới mua ra, đưa một cây cho Trình Diệu Khôn, một cây cho bản thân.
Trình Diệu Khôn thấy thế vội vàng kiếm bật lửa trong túi quần, nhưng bị Hà Lộ cười ngăn lại: “Đến trước lư hương đốt cũng được mà.”
“Vậy sao…” Anh xấu hổ cất bật lửa vào túi, đi theo Hà Lộ đứng trước lư hương, nhìn cô tự đốt nhang rồi làm theo.
Hà Lộ quay đầu nhìn anh, cười nói: “Thật ra anh có thể trong lòng cầu nguyện lúc thắp hương cũng được.”
Trình Diệu Khôn gật đầu không nói gì, nhưng trong đầu trống rỗng, nhất thời anh không có điều gì muốn cầu nguyện cả. Đến khi vái xong, anh vẫn không nghĩ ra được gì…
Anh thở dài trong lòng, đi theo Hà Lộ cắm nhang vào lư hương, rồi đứng trước tượng Phật, đứng trên nệm rơm quỳ lạy.
Ánh mặt trời điểm lên bức tượng Phật bằng vàng khiến nơi này trở nên trang nghiêm hơn, anh ngửa đầu lên nhìn, không biết tại sao, trong đầu nhớ về rất nhiều hình ảnh.
Có tốt, cũng có xấu…
Anh nhíu mày không nhìn nữa, quay sang Hà Lộ, thấy cô vẫn chắp tay trước ngực, đôi mắt nhắm lại, sườn mặt lộ ra vẻ thành kính không nói nên lời.
Anh càng cau mày, cúi đầu nhìn lên tay mình, dường như anh đang nghe được tiếng hoan hô cổ vũ sống động bên tai…
Anh… Đang muốn cầu nguyện điều gì?
Trình Diệu Khôn nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, trong đầu vẫn trống rỗng không nghĩ được gì…
Trình Diệu Khôn suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng bỏ cuộc.
Anh mở mắt ra quay sang Hà Lộ, thấy vị trí nệm rơm bên cạnh không có ai. Anh ngẩn người, trong lòng hoảng loạn, sau đó giọng nói Hà Lộ truyền đến từ đằng sau…
“Anh mới vừa ước điều gì?”
“…”
Trình Diệu Khôn chậm rãi quay đầu, thấy Hà Lộ bước đến bên phải mình, hơi cúi người chống tay lên đầu gối, mở to mắt tò mò nhìn anh…
“Em đoán đi.” Trình Diệu Khôn không biết nói gì, liền đứng lên.
Hà Lộ cũng đứng thẳng dậy theo anh, đầu ngẩng lên.
“Em không biết nên mới hỏi, sao mà đoán được chứ?”
Trình Diệu Khôn hít một hơi thật sâu rồi thở dài: “Anh cũng không biết nên suy nghĩ về cái gì, trong lòng cũng muốn cầu nguyện, nhưng không nghĩ ra. Ngược lại toàn nhớ về ngày xưa lúc còn ở trên sàn đấu.”
“Sàn đấu?”
“Ừ.” Anh gật đầu, “Em nói cây cầu ước nguyện nằm ở đâu?”
Hà Lộ biết anh đang nói sang chuyện khác, nhưng cô không hỏi nữa. Hà Lộ mang cặp xách lên rồi xoay người đi xuống thềm đá.
“Ở đằng sau.”
Trình Diệu Khôn đi theo cô, hai người đi trên đường mòn trong sân cỏ bên cạnh, vòng ra đằng sau.
Hai bên đường mòn được trồng rất nhiều cây hoa trắng vàng, vài bông rơi xuống đất tạo nên một mùi hương nhàn nhạt…
“Đây là hoa gì?” Trình Diệu Khôn tò mò hỏi.
“Là hoa chi đại.”
“Hoa chi đại?” Anh quay đầu nhìn Hà Lộ, tỏ vẻ em không lừa anh chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.