Khách Trọ (Tháo Hán H)

Chương 136: Đây Là Nơi Em Muốn Dẫn Anh Tới?

Vô Tội Quốc Độ

02/05/2023

Cúp điện thoại, Hà Lộ đeo một chiếc cặp nhỏ trên lưng, cầm lấy bút và ghi chú bỏ vào trong túi rồi ra khỏi phòng.

Cô qua phòng mẹ Hà chào tạm biệt rồi mới đi ra ngoài. Hà Lộ bước nhanh, vừa đến trước của siêu thị liền gấp rút gọi cho Trình Diệu Khôn.

“Em, em tới siêu thị rồi.”

Trình Diệu Khôn nghe âm thanh hổn hển của cô, trong lòng vừa vui vừa lo lắng.

“Sao không từ từ rồi đi?”

“Không có, bước chân của em mau lẹ thôi.” Hà Lộ hít sâu một hơi trả lời.

“Ừ…” Trình Diệu Khôn cười, cầm áo sơ mi trên giường rồi bước ra cửa, “Anh tới liền, trễ nhất là năm phút.”

“Vâng.”

Tắt điện thoại, Trình Diệu Khôn đi tới cửa, anh cất di động vào túi quần rồi mặc áo sơ mi xong mới bước ra khỏi phòng.

Anh cúi đầu cài nút áo, đôi chân nhanh chóng bước đi. Ra đến chính sảnh không thấy ai nên cũng nhanh chóng ra ngoài sân.

Chỉ khi anh vừa mới ra khỏi cổng, mẹ Hà lặng lẽ từ trong quầy đi ra…

Hừ! Còn nói là đi thắp hương với bạn? Rõ ràng là hai đứa chúng nó bí mật đi ra ngoài chơi!

Trước cửa siêu thị, Hà Lộ đi lòng vòng xung quanh chờ đợi. Không lâu sau liền thấy Trình Diệu Khôn đang chạy xe ra.



Cô không nhịn được cười lên, chờ đến khi xe dừng trước mặt, Hà Lộ tự nhiên đi qua phía phó lái ngồi vào.

Trình Diệu Khôn nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi hơi cong: “Em muốn dẫn anh đi đâu?”

Hà Lộ cài dây an toàn xong nhìn anh cười: “Để em chỉ đường cho.”

“À… Vẫn tiếp tục đi thẳng, hay vòng lại?”

“Đi thẳng, đằng trước có đường rẽ vào anh thấy không? Quẹo vào đó sẽ thấy một cây cầu nhỏ, qua cầu đi thêm một lát nữa là anh sẽ thấy được chỗ đó.”

Trình Diệu Khôn nâng mi lên, khởi động xe: “Còn tỏ vẻ thần bí.”

“He he.” Hà Lộ cúi đầu cười, tay nhỏ đặt trên đùi, dựa lưng vào ghế.

Trình Diệu Khôn đi được tầm ba phút thì đến lối rẽ mà Hà Lộ nói tới.

Đoạn đường này không giống với đường vào nhà cô, nơi này đã được tu sửa và lót một lớp nhựa đường bên dưới. Phía trước không xa chính là cây cầu nhỏ.

Ở bên này cầu, Trình Diệu Khôn cũng không thấy được cái gì, khác ở chỗ bên kia cầu không có bờ ruộng mà là toàn là cây cối, phát triển vô cùng tươi tốt.

Tuy nhiên, sau khi qua cầu liền rẽ vào một khúc cua, cuối con đường xuất hiện một tu viện với tường và gạch ngói màu đỏ vàng của chùa chiền.

Ngôi chùa không quá lớn, trước cổng còn có hai chỗ thắp hương và đèn cầy.

“À…” Trình Diệu Khôn cười, quay đầu nhìn Hà Lộ, “Đây là nơi em muốn dẫn anh tới sao?”



Hà Lộ đỏ mặt: “Bên trong còn có cây cầu ước nguyện, linh thiên lắm.”

“Ừ.”

“…”

Hà Lộ không nói gì, nghĩ rằng anh không thích đến nơi này, trong lòng buồn bã.

Nhưng khi đầu cô hơi cúi xuống, Trình Diệu Khôn liền đánh tay lái dừng xe ở ven đường dưới bóng cây.

Hà Lộ nghi hoặc: “Anh làm gì vậy?”

“Đương nhiên là đỗ xe, đi bộ vào mới thành tâm, lời cầu nguyện mới dễ dàng thành hiện thực.”

Sự buồn bã của Hà Lộ nháy mắt tan biến, cô cười tươi rồi tháo dây an toàn ra.

Hai người đi song song dưới bóng cây, Hà Lộ hỏi anh: “Anh có tin Phật không?”

Trình Diệu Khôn hơi nâng môi: “Không thể nói có tin hay không, nhưng lòng thành kính cúng Phật thì vẫn phải có.”

“Em tin.” Hà Lộ nói.

“Ừ, mọi người ở đây đa phần đều tin.”

Hà Lộ hiểu ý anh, rũ mắt xuống, cũng không giải thích rõ rằng lòng tin của cô không phải do phong tục nơi đây hình thành nên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khách Trọ (Tháo Hán H)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook