Chương 18: Không Phải Là Em Thích Anh Rồi Chứ?
Vô Tội Quốc Độ
01/05/2023
Hà Lộ nghệch mặt ra, nhỏ giọng phản đối: “Em không có ngây người.”
“Hành động của em không đáng tin chút nào.” Trình Diệu Khôn nhìn về phía Hà Lộ lần nữa: “Có lẽ nào… Không phải em thích anh rồi chứ?”
Đầu Hà Lộ oanh một tiếng, cô muốn phản bác, nhưng lại không nói được lời nào.
“Không nói là đồng ý hửm?”
Ngón tay cô nắm chặt: “Anh lạ thật.”
“Lạ thế nào?”
“Nói chuyện rất lạ.”
Trình Diệu Khôn thấy cổ cô nhiễm một mảng đỏ, khóe môi càng cong lên: “Thẳng thắn với nhau không phải tốt hơn sao.”
“…”
“Anh cũng có cảm giác với em.” Cảm giác muốn làm em.
“Anh, anh nói gì vậy chứ?”
“Em nghĩ sao?”
“Em không biết…” Hà Lộ quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Anh nghĩ em biết, chỉ không biết phải phản ứng thế nào thôi,”
“…” Cô nghĩ cái gì, anh đều biết cả…
“Phía trước sắp rẽ.”
Hà Lộ hoảng loạn, nhìn xung quanh rồi nói rẽ phải.
Sau đó, bên trong xe là khoảng im lặng dài, cho đến ngã rẽ tiếp theo cô mới tiếp tục chỉ đường.
Khi đến trường, đồng hồ vừa chỉ đúng hai giờ, mười phút trôi qua như dài như một thế kỷ.
Xe dừng lại trước cổng cô mới thở phào nhẹ nhõm, tay vừa đặt lên tay nắm thì bị anh kéo lại.
Tay anh rất lớn, bàn tay gần như bao lấy cánh tay trắng nõn của cô, vừa nóng vừa có sức, Hà Lộ thở mạnh, quay đầu nhìn anh.
Cô không nói gì, chỉ dám nhìn, cổ họng căng chặt.
Trình Diệu Khôn thấy vậy, hơi cau mày, đôi mắt hẹp dài có chút nặng nề.
Đợi một hồi, Hà Lộ nuốt nước bọt rồi nói: “Làm gì…”
“Em không có lái xe, buổi chiều anh tới đón em.”
“…Em, em không về nhà ăn cơm chiều.”
Trình Diệu Khôn không ngờ cô nói vậy, nhưng anh không để ý.
“Còn buổi tối?”
Hà Lộ mím môi, rũ mắt xuống không nói lời nào, biểu tình hơi do dự.
Trình Diệu Khôn cười: “Vậy đi, em lưu số anh vào, nếu cần thì tan học gọi anh tới đón.”
Cách này khá tốt, cho cô có thời gian suy nghĩ, không phải gấp gáp đưa ra quyết định.
Hạ Lộ gật đầu, Trình Diệu Khôn khẽ nhếch môi, buông tay cô ra.
Hà Lộ lấy điện thoại, nhớ kỹ số Trình Diệu Khôn sau đó mới phóng ra khỏi xe.
Cô cúi đầu nhanh chóng bước vào cổng trường. Cánh tay ban nãy bị anh chạm vào giờ vẫn còn nóng rực…
Trình Diệu Khôn nhìn bóng dáng cô, lấy ra một điếu thuốc rồi bật lửa rít một hơi. Thấy Hà Lộ vào trường anh mới lái xe đi.
Tuy nhiên anh không về nhà nghỉ mà gọi cho Đỗ Khải.
Cả một buổi chiều, Hà Lộ thất thần, kéo dài đến cả các tiết học buổi tối.
Trong đầu cô toàn là lời nói của Trình Diệu Khôn, không biết có nên gọi cho anh tới đón hay không.
Cô không ngốc, chỉ cần gọi cuộc điện thoại này, anh và cô sẽ bắt đầu xác định quan hệ, rồi mọi chuyện cứ tiếp diễn.
Nhưng cô… Đúng là có cảm giác với anh…
Nếu không vì sao cô luôn bị anh hấp dẫn chú ý, vì sao mỗi lần gặp anh thì mặt đỏ tim đập, luôn hành động khác thường?
Đặc biệt, khi anh nói có cảm giác với cô, Hà Lộ hoảng sợ, ngượng ngùng, lo lắng, thấp thỏm, nhưng không thể phủ nhận, cô cũng có một chút vui trong lòng…
Chỉ là, mới biết nhau có một ngày, bọn họ có tiến triển nhanh quá không?
“Hành động của em không đáng tin chút nào.” Trình Diệu Khôn nhìn về phía Hà Lộ lần nữa: “Có lẽ nào… Không phải em thích anh rồi chứ?”
Đầu Hà Lộ oanh một tiếng, cô muốn phản bác, nhưng lại không nói được lời nào.
“Không nói là đồng ý hửm?”
Ngón tay cô nắm chặt: “Anh lạ thật.”
“Lạ thế nào?”
“Nói chuyện rất lạ.”
Trình Diệu Khôn thấy cổ cô nhiễm một mảng đỏ, khóe môi càng cong lên: “Thẳng thắn với nhau không phải tốt hơn sao.”
“…”
“Anh cũng có cảm giác với em.” Cảm giác muốn làm em.
“Anh, anh nói gì vậy chứ?”
“Em nghĩ sao?”
“Em không biết…” Hà Lộ quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Anh nghĩ em biết, chỉ không biết phải phản ứng thế nào thôi,”
“…” Cô nghĩ cái gì, anh đều biết cả…
“Phía trước sắp rẽ.”
Hà Lộ hoảng loạn, nhìn xung quanh rồi nói rẽ phải.
Sau đó, bên trong xe là khoảng im lặng dài, cho đến ngã rẽ tiếp theo cô mới tiếp tục chỉ đường.
Khi đến trường, đồng hồ vừa chỉ đúng hai giờ, mười phút trôi qua như dài như một thế kỷ.
Xe dừng lại trước cổng cô mới thở phào nhẹ nhõm, tay vừa đặt lên tay nắm thì bị anh kéo lại.
Tay anh rất lớn, bàn tay gần như bao lấy cánh tay trắng nõn của cô, vừa nóng vừa có sức, Hà Lộ thở mạnh, quay đầu nhìn anh.
Cô không nói gì, chỉ dám nhìn, cổ họng căng chặt.
Trình Diệu Khôn thấy vậy, hơi cau mày, đôi mắt hẹp dài có chút nặng nề.
Đợi một hồi, Hà Lộ nuốt nước bọt rồi nói: “Làm gì…”
“Em không có lái xe, buổi chiều anh tới đón em.”
“…Em, em không về nhà ăn cơm chiều.”
Trình Diệu Khôn không ngờ cô nói vậy, nhưng anh không để ý.
“Còn buổi tối?”
Hà Lộ mím môi, rũ mắt xuống không nói lời nào, biểu tình hơi do dự.
Trình Diệu Khôn cười: “Vậy đi, em lưu số anh vào, nếu cần thì tan học gọi anh tới đón.”
Cách này khá tốt, cho cô có thời gian suy nghĩ, không phải gấp gáp đưa ra quyết định.
Hạ Lộ gật đầu, Trình Diệu Khôn khẽ nhếch môi, buông tay cô ra.
Hà Lộ lấy điện thoại, nhớ kỹ số Trình Diệu Khôn sau đó mới phóng ra khỏi xe.
Cô cúi đầu nhanh chóng bước vào cổng trường. Cánh tay ban nãy bị anh chạm vào giờ vẫn còn nóng rực…
Trình Diệu Khôn nhìn bóng dáng cô, lấy ra một điếu thuốc rồi bật lửa rít một hơi. Thấy Hà Lộ vào trường anh mới lái xe đi.
Tuy nhiên anh không về nhà nghỉ mà gọi cho Đỗ Khải.
Cả một buổi chiều, Hà Lộ thất thần, kéo dài đến cả các tiết học buổi tối.
Trong đầu cô toàn là lời nói của Trình Diệu Khôn, không biết có nên gọi cho anh tới đón hay không.
Cô không ngốc, chỉ cần gọi cuộc điện thoại này, anh và cô sẽ bắt đầu xác định quan hệ, rồi mọi chuyện cứ tiếp diễn.
Nhưng cô… Đúng là có cảm giác với anh…
Nếu không vì sao cô luôn bị anh hấp dẫn chú ý, vì sao mỗi lần gặp anh thì mặt đỏ tim đập, luôn hành động khác thường?
Đặc biệt, khi anh nói có cảm giác với cô, Hà Lộ hoảng sợ, ngượng ngùng, lo lắng, thấp thỏm, nhưng không thể phủ nhận, cô cũng có một chút vui trong lòng…
Chỉ là, mới biết nhau có một ngày, bọn họ có tiến triển nhanh quá không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.