Chương 134: Sắp Bắn Rồi! Ngậm Chặt Lại!
Vô Tội Quốc Độ
02/05/2023
Trình Diệu Khôn cuối cùng cũng chịu buông tha cô, kéo cơ thể mềm như cọng bún của Hà Lộ nằm xuống.
Anh quỳ bò nắm lấy hai đầu gối cô tách ra, cự vật dưới háng căng trướng cắm thẳng vào bên trong hoa huyệt.
Côn thịt dữ tợn màu đỏ sẫm phá hủy tầng tầng lớp lớp thịt mềm cạ lên nhụy hoa bên trong. Hà Lộ nắm chặt ga giường kêu rên thảm thiết, trước khi cô kịp bình tĩnh lại, thì bị anh mạnh mẽ đâm vào.
Trình Diệu Khôn muốn bắn, hốc mắt đỏ lên, môi anh căng chặt, đem côn thịt cứng đến phát đau điên cuồng cắm rút bên trong tiểu huyệt ướt dầm dề này, càng lúc càng nhanh và mạnh.
Hà Lộ cảm giác xương chậu bị anh đâm vỡ rồi, khoái cảm không còn từng lớp chồng chất lên nhau, mà cuộn trào liên tục vào cơ thể…
“A a a, ưm — mạnh, mạnh quá a a —”
Nước mắt lần nữa trực trào, tiểu huyệt gắt gao co rút lên thân gậy có các đường gân xanh đen đáng sợ, miệng huyệt tê dại, cảm giác sắp bị chơi chết rồi.
“Ha — tiểu huyệt hút chặt quá!”
“A a ưm a — ô a —”
“Sắp bắn rồi! Kẹp chặt lại!”
“Không, không được a a a — không được — a a —”
Anh cũng nhịn không được… Rất muốn bắn vào trong!
Anh cong lưng nhìn Hà Lộ bị mình làm khóc lóc thảm thương dưới thân, bàn tay nắm chặt đầu gối cô đâm thêm vài chục cái nữa, cố nén cảm giác muốn bắn rồi rút côn thịt ra.
TInh dịch đặc sệt liền bắn ra trên miệng huyệt, một dòng tinh khác bắn lên bụng nhỏ của cô.
Trình Diệu Khôn thở nặng nề, nhìn côn thịt đang run rẩy bắn tinh của mình âm thầm quyết định ngày mai nhất định phải mua bao!
Sau khi bình tĩnh lại, Trình Diệu Khôn ôm cả người Hà Lộ vào phòng tắm.
Tắm rửa xong mới phát hiện, ga giường ướt đẫm rồi, không thể nằm được…
“Hay em lén lấy khăn trải giường cho khách từ chỗ mẹ em qua đây.” Trình Diệu Khôn ôm Hà Lộ cúi đầu nhìn giường nói.
Mặt Hà Lộ nóng lên: “Được, vậy để em vào nhà kho lấy…”
“Thôi được rồi, tạm nằm đi, đến 6 giờ về phòng em lấy cho anh một cái là được.”
“Nhưng…”
“Lần trước cũng chỉ ngủ được một bên mà.”
Trình Diệu Khôn nói xong, cúi người đặt cô trên mép giường, còn bản thân thì nằm bên trong. Sau đó anh kéo tấm chăn mỏng đắp lên người cô rồi dịch về hướng mép giường nằm.
Giường to như vậy, hai người nằm kế nhau, tránh đi vệt nước to lớn giữa giường.
“Nhìn đi, anh nói chen vào nằm vẫn được mà.”
“…” Hà Lộ xấu hổ, cô hơi thu người vào chăn, nằm gọn trong lòng ngực anh.
Được anh ôm thoải mái quá, cô cảm thấy trong lòng an yên rất nhiều…
Hành động này như một đang làm nũng, Trình Diệu Khôn khoái chí vô cùng. Anh khẽ cười, cánh tay đang ôm càng chặt hơn.
“Đúng rồi, ngày mai em muốn đưa anh đi đâu?”
“Không phải nơi để ngắm cảnh, em cũng không nói anh biết đâu.”
“…” Anh vậy mà không cãi được?!
Trình Diệu Khôn hơi cười, im lặng một chút rồi hỏi: “Vậy tiểu bức ăn dương vật sướng không?”
“…” Bỗng nhiên cô muốn ngủ quá…
“Này hỏi em đó.”
“Em mệt quá… Buồn ngủ nữa…”
“…”
6 giờ sáng, Trình Diệu Khôn đúng giờ gọi Hà Lộ tỉnh dậy. Đợi cô mặc đồ xong, anh phủ thêm lớp áo sơ mi của mình lên người cô.
“Buổi sáng lạnh, choàng thêm áo tránh gió.”
Trong lòng ấm áp vô cùng, Hà Lộ hơi nâng môi, không giấu nổi nụ cười.
Trình Diệu Khôn cười nhìn cô một cái: “Muốn cười thì cười đi, nhịn làm gì?”
“A, ha ha ha…” Thôi xong! Lỡ cười ra tiếng rồi!
Anh quỳ bò nắm lấy hai đầu gối cô tách ra, cự vật dưới háng căng trướng cắm thẳng vào bên trong hoa huyệt.
Côn thịt dữ tợn màu đỏ sẫm phá hủy tầng tầng lớp lớp thịt mềm cạ lên nhụy hoa bên trong. Hà Lộ nắm chặt ga giường kêu rên thảm thiết, trước khi cô kịp bình tĩnh lại, thì bị anh mạnh mẽ đâm vào.
Trình Diệu Khôn muốn bắn, hốc mắt đỏ lên, môi anh căng chặt, đem côn thịt cứng đến phát đau điên cuồng cắm rút bên trong tiểu huyệt ướt dầm dề này, càng lúc càng nhanh và mạnh.
Hà Lộ cảm giác xương chậu bị anh đâm vỡ rồi, khoái cảm không còn từng lớp chồng chất lên nhau, mà cuộn trào liên tục vào cơ thể…
“A a a, ưm — mạnh, mạnh quá a a —”
Nước mắt lần nữa trực trào, tiểu huyệt gắt gao co rút lên thân gậy có các đường gân xanh đen đáng sợ, miệng huyệt tê dại, cảm giác sắp bị chơi chết rồi.
“Ha — tiểu huyệt hút chặt quá!”
“A a ưm a — ô a —”
“Sắp bắn rồi! Kẹp chặt lại!”
“Không, không được a a a — không được — a a —”
Anh cũng nhịn không được… Rất muốn bắn vào trong!
Anh cong lưng nhìn Hà Lộ bị mình làm khóc lóc thảm thương dưới thân, bàn tay nắm chặt đầu gối cô đâm thêm vài chục cái nữa, cố nén cảm giác muốn bắn rồi rút côn thịt ra.
TInh dịch đặc sệt liền bắn ra trên miệng huyệt, một dòng tinh khác bắn lên bụng nhỏ của cô.
Trình Diệu Khôn thở nặng nề, nhìn côn thịt đang run rẩy bắn tinh của mình âm thầm quyết định ngày mai nhất định phải mua bao!
Sau khi bình tĩnh lại, Trình Diệu Khôn ôm cả người Hà Lộ vào phòng tắm.
Tắm rửa xong mới phát hiện, ga giường ướt đẫm rồi, không thể nằm được…
“Hay em lén lấy khăn trải giường cho khách từ chỗ mẹ em qua đây.” Trình Diệu Khôn ôm Hà Lộ cúi đầu nhìn giường nói.
Mặt Hà Lộ nóng lên: “Được, vậy để em vào nhà kho lấy…”
“Thôi được rồi, tạm nằm đi, đến 6 giờ về phòng em lấy cho anh một cái là được.”
“Nhưng…”
“Lần trước cũng chỉ ngủ được một bên mà.”
Trình Diệu Khôn nói xong, cúi người đặt cô trên mép giường, còn bản thân thì nằm bên trong. Sau đó anh kéo tấm chăn mỏng đắp lên người cô rồi dịch về hướng mép giường nằm.
Giường to như vậy, hai người nằm kế nhau, tránh đi vệt nước to lớn giữa giường.
“Nhìn đi, anh nói chen vào nằm vẫn được mà.”
“…” Hà Lộ xấu hổ, cô hơi thu người vào chăn, nằm gọn trong lòng ngực anh.
Được anh ôm thoải mái quá, cô cảm thấy trong lòng an yên rất nhiều…
Hành động này như một đang làm nũng, Trình Diệu Khôn khoái chí vô cùng. Anh khẽ cười, cánh tay đang ôm càng chặt hơn.
“Đúng rồi, ngày mai em muốn đưa anh đi đâu?”
“Không phải nơi để ngắm cảnh, em cũng không nói anh biết đâu.”
“…” Anh vậy mà không cãi được?!
Trình Diệu Khôn hơi cười, im lặng một chút rồi hỏi: “Vậy tiểu bức ăn dương vật sướng không?”
“…” Bỗng nhiên cô muốn ngủ quá…
“Này hỏi em đó.”
“Em mệt quá… Buồn ngủ nữa…”
“…”
6 giờ sáng, Trình Diệu Khôn đúng giờ gọi Hà Lộ tỉnh dậy. Đợi cô mặc đồ xong, anh phủ thêm lớp áo sơ mi của mình lên người cô.
“Buổi sáng lạnh, choàng thêm áo tránh gió.”
Trong lòng ấm áp vô cùng, Hà Lộ hơi nâng môi, không giấu nổi nụ cười.
Trình Diệu Khôn cười nhìn cô một cái: “Muốn cười thì cười đi, nhịn làm gì?”
“A, ha ha ha…” Thôi xong! Lỡ cười ra tiếng rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.