Chương 171: Uy Hiếp Vẫn Có Tác Dụng
Vô Tội Quốc Độ
02/05/2023
Trình Diệu Khôn dứt lời, trực tiếp tắt điện thoại, châm một điếu thuốc lên hút.
Anh trước mặt mẹ Hà luôn nhún nhường, nhưng bị Lý Tư Mục nháo nhào như vậy, đầu anh cũng muốn nổ tung rồi!
Anh hít sâu một hơi, sau đó gọi điện cho Lý Phong.
Vừa mua được vé máy bay, cậu ta đang thu dọn đồ, còn tưởng là Lý Tư Mục gọi đến, vội vàng lấy điện thoại, thấy tên người gọi, tay cậu ta run lên.
Cậu ta nhíu mày, không ngờ số đó sẽ gọi tới, cậu ta nuốt nước bọt, ấn nút nghe rồi áp điện thoại lên tai.
“Alo?”
“Tôi là Trình Diệu Khôn.”
“A, anh Trình, em có số anh mà.”
“Lý Phong, là cậu nói cho Lý Tư Mục chuyện của tôi?”
“…” Lý Phong không nói gì, im lặng cam chịu.
“Hừ, con mẹ nó mày còn là đàn ông không? Thèm gái đến như vậy ông đây chưa từng thấy qua!”
“Anh Trình… Em…”
“Đừng gọi tôi là anh, từ khi cậu cùng Lý Nam và Lý Tư Mục làm chuyện đó, tôi đã không còn xem cậu là anh em nữa.”
“…”
“Lý Phong, Lý Tư Mục là phụ nữ, tôi không thể làm gì cô ta, nhưng không có nghĩa là người khác không thể đụng vào. Mày và Lý Nam giữ người cho chặt, đến lúc có chuyện gì thì mẹ nó đừng để tao đến tìm mày!”
Trình Diệu Khôn nói vậy sao Lý Phong không hiểu được, lập tức đứng dậy gật đầu.
“Anh Trình, em sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
“Nên là vậy.”
Trình Diệu Khôn hung hăng phun ra ba chữ, sau đó tắt điện thoại, rồi đưa thuốc lên rít một hơi.
Hà Lộ bên cạnh nghiêng đầu nhìn anh: “Anh bực cái gì?”
Trình Diệu Khôn nhìn Hà Lộ một cái, sau đó phun ra một ngụm khói, khởi động xe.
“Chuyện này có thể sẽ làm anh mất điểm trước mặt mẹ Hà… Hơn nữa, anh cũng xấu hổ…”
Hà Lộ nghe vậy liền cười: “Nếu mẹ không thích anh thì mẹ đã không kêu anh đi vào phòng đâu mà chỉ kéo em về thôi. Sau đó giảng đạo lí cho em nghe rồi mới làm khó dễ đuổi anh đi.”
“…Tàn nhẫn vậy à?”
“Em hiểu mẹ mà.”
Trình Diệu Khôn nghe vậy, tâm tình đang treo ngược cũng được thả lỏng, nhưng trong lòng cũng tình toán một chút, phải đền bù thật tốt cho mẹ vợ tương lại, để xóa sạch vết nhơ này.
Cuộc gọi uy hiếp của Trình Diệu Khôn đúng là có tác dụng, buổi chiều Lý Phong lo lắng chạy tới thành phố J, sau đó sung sướng mây mưa với Lý Tư Mục một đêm, hôm sau nhanh chóng mang cả hai người bay về/
Cùng lúc đó, Lý Phong cũng đã gọi điện cho anh trai Lý Tư Mục, nói rõ sự tình vì sao Trình Diệu Khôn lại tức giận như vậy. Lo lắng cho sự an toàn của em gái mình, anh trai cô ta lập tức đi đến sân bay đón.
Vì chuyện này có chút phức tạp, mọi người nhanh chóng nói lời tạm biệt với cô bạn của Lý Tư Mục rồi rời khỏi sân bay.
Cô bạn nhìn bóng dáng chiếc xe dần biến mất, cúi đầu nhìn cái quần bị rách của mình, còn nhớ đến cảnh nửa đêm hôm qua nghe tiếng giường cọt kẹt từ phòng bên, cô ta không nhịn được mà chửi thề.
“Đậu má!”
Ba tháng nhanh chóng trôi qua, chuyến đi đến thành phố J cũng gần như trở thành trò đùa cho những người bạn của cô bạn thân ấy. Còn về căn nhà nghỉ của Hà Lộ, cũng đã được xây dựng thành một cái biệt thự nhỏ.
Trình Diệu Khôn cảm thấy để lấy lòng được mẹ vợ tương lai, anh phải xây dựng được lòng tin cho bà, trước hết là xây lại nhà trước.
Đúng thật như anh nghĩ, từ khi xây nhà xong, mẹ Hà nhìn biệt thự hai lầu mới tinh trước mặt, cười không khép được miệng, nhưng đồng thời hốc mắt cũng có chút hồng…
Anh trước mặt mẹ Hà luôn nhún nhường, nhưng bị Lý Tư Mục nháo nhào như vậy, đầu anh cũng muốn nổ tung rồi!
Anh hít sâu một hơi, sau đó gọi điện cho Lý Phong.
Vừa mua được vé máy bay, cậu ta đang thu dọn đồ, còn tưởng là Lý Tư Mục gọi đến, vội vàng lấy điện thoại, thấy tên người gọi, tay cậu ta run lên.
Cậu ta nhíu mày, không ngờ số đó sẽ gọi tới, cậu ta nuốt nước bọt, ấn nút nghe rồi áp điện thoại lên tai.
“Alo?”
“Tôi là Trình Diệu Khôn.”
“A, anh Trình, em có số anh mà.”
“Lý Phong, là cậu nói cho Lý Tư Mục chuyện của tôi?”
“…” Lý Phong không nói gì, im lặng cam chịu.
“Hừ, con mẹ nó mày còn là đàn ông không? Thèm gái đến như vậy ông đây chưa từng thấy qua!”
“Anh Trình… Em…”
“Đừng gọi tôi là anh, từ khi cậu cùng Lý Nam và Lý Tư Mục làm chuyện đó, tôi đã không còn xem cậu là anh em nữa.”
“…”
“Lý Phong, Lý Tư Mục là phụ nữ, tôi không thể làm gì cô ta, nhưng không có nghĩa là người khác không thể đụng vào. Mày và Lý Nam giữ người cho chặt, đến lúc có chuyện gì thì mẹ nó đừng để tao đến tìm mày!”
Trình Diệu Khôn nói vậy sao Lý Phong không hiểu được, lập tức đứng dậy gật đầu.
“Anh Trình, em sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
“Nên là vậy.”
Trình Diệu Khôn hung hăng phun ra ba chữ, sau đó tắt điện thoại, rồi đưa thuốc lên rít một hơi.
Hà Lộ bên cạnh nghiêng đầu nhìn anh: “Anh bực cái gì?”
Trình Diệu Khôn nhìn Hà Lộ một cái, sau đó phun ra một ngụm khói, khởi động xe.
“Chuyện này có thể sẽ làm anh mất điểm trước mặt mẹ Hà… Hơn nữa, anh cũng xấu hổ…”
Hà Lộ nghe vậy liền cười: “Nếu mẹ không thích anh thì mẹ đã không kêu anh đi vào phòng đâu mà chỉ kéo em về thôi. Sau đó giảng đạo lí cho em nghe rồi mới làm khó dễ đuổi anh đi.”
“…Tàn nhẫn vậy à?”
“Em hiểu mẹ mà.”
Trình Diệu Khôn nghe vậy, tâm tình đang treo ngược cũng được thả lỏng, nhưng trong lòng cũng tình toán một chút, phải đền bù thật tốt cho mẹ vợ tương lại, để xóa sạch vết nhơ này.
Cuộc gọi uy hiếp của Trình Diệu Khôn đúng là có tác dụng, buổi chiều Lý Phong lo lắng chạy tới thành phố J, sau đó sung sướng mây mưa với Lý Tư Mục một đêm, hôm sau nhanh chóng mang cả hai người bay về/
Cùng lúc đó, Lý Phong cũng đã gọi điện cho anh trai Lý Tư Mục, nói rõ sự tình vì sao Trình Diệu Khôn lại tức giận như vậy. Lo lắng cho sự an toàn của em gái mình, anh trai cô ta lập tức đi đến sân bay đón.
Vì chuyện này có chút phức tạp, mọi người nhanh chóng nói lời tạm biệt với cô bạn của Lý Tư Mục rồi rời khỏi sân bay.
Cô bạn nhìn bóng dáng chiếc xe dần biến mất, cúi đầu nhìn cái quần bị rách của mình, còn nhớ đến cảnh nửa đêm hôm qua nghe tiếng giường cọt kẹt từ phòng bên, cô ta không nhịn được mà chửi thề.
“Đậu má!”
Ba tháng nhanh chóng trôi qua, chuyến đi đến thành phố J cũng gần như trở thành trò đùa cho những người bạn của cô bạn thân ấy. Còn về căn nhà nghỉ của Hà Lộ, cũng đã được xây dựng thành một cái biệt thự nhỏ.
Trình Diệu Khôn cảm thấy để lấy lòng được mẹ vợ tương lai, anh phải xây dựng được lòng tin cho bà, trước hết là xây lại nhà trước.
Đúng thật như anh nghĩ, từ khi xây nhà xong, mẹ Hà nhìn biệt thự hai lầu mới tinh trước mặt, cười không khép được miệng, nhưng đồng thời hốc mắt cũng có chút hồng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.