Chương 170: Quá Tốt Bụng Rồi!
Vô Tội Quốc Độ
02/05/2023
Mười phút sau Đỗ Khải gọi điện tới, Trình Diệu Khôn bảo họ gọi món trước, lát nữa anh sẽ đến.
Điện thoại vừa reo lên, Hà Lộ lo lắng anh không biết cô đi đâu, liền dặn dò cô đi tắm rồi thay đồ để ra ngoài cùng anh.
Trình Diệu Khôn cố gắng nhịn cười, gật gật đầu, Hà Lộ đứng lên chạy nhanh ra khỏi phòng.
Mẹ Hà thấy vậy, trong lòng khẽ thở dài.
Đúng là nữ đài bất trung lưu (*)…
(*) Nghĩa là con gái lớn không thể giữ trong nhà.
Hà Lộ nhanh chóng đi tắm rửa thay quần áo, Lý Tư Mục cùng bạn đứng ở ven đường ngay trước siêu thị nhỏ chờ taxi.
Buổi trưa trời nắng nóng, hai người đi bộ từ trong nhà nghỉ ra tới đây miệng nóng lưỡi khô, đầu óc choáng váng.
Cô bạn mua hai chai nước, kéo Lý Tư Mục ngồi vào ghế bên ngoài siêu thị.
Chiếc ghế khá cũ, mang theo chút dằm nhỏ, khi cô ta ngồi xuống, chiếc quần mới mua cũng bị dằm kéo rách…
Cái chỗ này bị gì vậy! Vừa nóng vừa bất tiện!
Nếu không phải lúc mới xuống xe, cô ta không lưu số điện thoại tài xế, sợ là bây giờ không thể gọi xe tới!
Cô hít sâu một hơi, đè xuống cảm giác buồn bực, đem nước cho Lý Tư Mục.
“Mục Mục, uống nước trước đi.”
Lý Tư Mục ngơ ngác nhận lấy, không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm chai nước trong tay.
Cô bạn nhíu mày: “Vậy giờ chúng ta đi đâu?”
“Không biết…”
“?!!” Cậu… Cậu, đậu má nó chứ!
Cô bạn nắm chặt lên chai nước, hối hận vì đi cùng Lý Tư Mục đến đây.
Cô ta vặn nắp chai nước uống một ngụm, Lý Tư Mục ngồi bên cạnh lấy điện thoại ra.
Cô bạn nhìn về phía Lý Tư Mục, thấy cô ta ấn vài nút rồi gọi cho ai đó.
“Cậu gọi cho ai?” Cô bạn hỏi.
Lý Tư Mục không trả lời, điện thoại nhanh chóng có người bắt máy, giọng nói Lý Phong vang lên, Lý Tư Mục chẹp miệng, rồi lại khóc lần nữa.
“Ô —”
“Mục Mục, em sao vậy?”
“Hu hu —”
“Em đừng khóc nữa, có chuyện gì vậy? Em đang ở đâu?”
“Trình Diệu Khôn… Trình Diệu Khôn thật sự có người khác… Anh ấy còn đuổi em đi…”
“…Em đang ở thành phố J?”
“Ừ… Hu hu…”
Lý Tư Mục vừa khóc vừa trách móc Trình Diệu Khôn, cuối cùng mới nói bây giờ cô ta không biết phải làm gì, cũng không biết nên đi đâu.
Lý Phong đầu dây bên kia thở dài, đầu tiên nói cô ta đi tìm khách sạn ở, còn bản thân sẽ đi mua vé máy bay giúp.
Lý Tư Mục hít mũi: “Anh tới đón em được không?”
“…”
“Em tìm được khách sạn rồi gọi cho anh, anh sẽ đến đón em chứ?”
Lý Phong im lặng hai giây, chịu không nổi dụ hoặc liền đồng ý: “Ừ.”
Cô bạn nhìn sườn mặt Lý Tư Mục, chớp mắt rồi quay mặt đi, bưng nước lên uống thêm vài ngụm, trong lòng thầm chửi ‘đệch’!
Trình Diệu Khôn chỉ đuổi cô ta đi mà không bóp chết luôn, đúng là quá tốt bụng rồi!
Hà Lộ chỉ tốn năm phút liền tắm rửa xong, cũng mặc đồ đầy đủ.
Lúc hai người lên xe, Trình Diệu Khôn không vội vã đi mà lấy điện thoại ra gọi cho anh trai Lý Tư Mục, để anh ấy có thể để mắt đến cô ta, nếu không có chuyện gì thì anh sẽ không chịu trách nhiệm.
Trình Diệu Khôn uy hiếp, anh trai Lý Tư Mục cũng không có ngốc, nhưng cũng giận dữ.
“Anh không biết hai đứa bị cái gì! Nhưng Mục Mục đi từ xa đến tìm chỉ vì thương nhớ cậu! Cậu còn nói con bé dây dưa? Rồi gì mà có chuyện sẽ không chịu trách nhiệm? Cậu không cần phải tuyệt tình như vậy chứ!”
“Không phải là do tôi tuyệt tình, mà do cô ta quá lì, chờ cô ta trở về, anh hỏi chuyện tốt mà cô ta đã làm ra là được, vậy nhé!”
Điện thoại vừa reo lên, Hà Lộ lo lắng anh không biết cô đi đâu, liền dặn dò cô đi tắm rồi thay đồ để ra ngoài cùng anh.
Trình Diệu Khôn cố gắng nhịn cười, gật gật đầu, Hà Lộ đứng lên chạy nhanh ra khỏi phòng.
Mẹ Hà thấy vậy, trong lòng khẽ thở dài.
Đúng là nữ đài bất trung lưu (*)…
(*) Nghĩa là con gái lớn không thể giữ trong nhà.
Hà Lộ nhanh chóng đi tắm rửa thay quần áo, Lý Tư Mục cùng bạn đứng ở ven đường ngay trước siêu thị nhỏ chờ taxi.
Buổi trưa trời nắng nóng, hai người đi bộ từ trong nhà nghỉ ra tới đây miệng nóng lưỡi khô, đầu óc choáng váng.
Cô bạn mua hai chai nước, kéo Lý Tư Mục ngồi vào ghế bên ngoài siêu thị.
Chiếc ghế khá cũ, mang theo chút dằm nhỏ, khi cô ta ngồi xuống, chiếc quần mới mua cũng bị dằm kéo rách…
Cái chỗ này bị gì vậy! Vừa nóng vừa bất tiện!
Nếu không phải lúc mới xuống xe, cô ta không lưu số điện thoại tài xế, sợ là bây giờ không thể gọi xe tới!
Cô hít sâu một hơi, đè xuống cảm giác buồn bực, đem nước cho Lý Tư Mục.
“Mục Mục, uống nước trước đi.”
Lý Tư Mục ngơ ngác nhận lấy, không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm chai nước trong tay.
Cô bạn nhíu mày: “Vậy giờ chúng ta đi đâu?”
“Không biết…”
“?!!” Cậu… Cậu, đậu má nó chứ!
Cô bạn nắm chặt lên chai nước, hối hận vì đi cùng Lý Tư Mục đến đây.
Cô ta vặn nắp chai nước uống một ngụm, Lý Tư Mục ngồi bên cạnh lấy điện thoại ra.
Cô bạn nhìn về phía Lý Tư Mục, thấy cô ta ấn vài nút rồi gọi cho ai đó.
“Cậu gọi cho ai?” Cô bạn hỏi.
Lý Tư Mục không trả lời, điện thoại nhanh chóng có người bắt máy, giọng nói Lý Phong vang lên, Lý Tư Mục chẹp miệng, rồi lại khóc lần nữa.
“Ô —”
“Mục Mục, em sao vậy?”
“Hu hu —”
“Em đừng khóc nữa, có chuyện gì vậy? Em đang ở đâu?”
“Trình Diệu Khôn… Trình Diệu Khôn thật sự có người khác… Anh ấy còn đuổi em đi…”
“…Em đang ở thành phố J?”
“Ừ… Hu hu…”
Lý Tư Mục vừa khóc vừa trách móc Trình Diệu Khôn, cuối cùng mới nói bây giờ cô ta không biết phải làm gì, cũng không biết nên đi đâu.
Lý Phong đầu dây bên kia thở dài, đầu tiên nói cô ta đi tìm khách sạn ở, còn bản thân sẽ đi mua vé máy bay giúp.
Lý Tư Mục hít mũi: “Anh tới đón em được không?”
“…”
“Em tìm được khách sạn rồi gọi cho anh, anh sẽ đến đón em chứ?”
Lý Phong im lặng hai giây, chịu không nổi dụ hoặc liền đồng ý: “Ừ.”
Cô bạn nhìn sườn mặt Lý Tư Mục, chớp mắt rồi quay mặt đi, bưng nước lên uống thêm vài ngụm, trong lòng thầm chửi ‘đệch’!
Trình Diệu Khôn chỉ đuổi cô ta đi mà không bóp chết luôn, đúng là quá tốt bụng rồi!
Hà Lộ chỉ tốn năm phút liền tắm rửa xong, cũng mặc đồ đầy đủ.
Lúc hai người lên xe, Trình Diệu Khôn không vội vã đi mà lấy điện thoại ra gọi cho anh trai Lý Tư Mục, để anh ấy có thể để mắt đến cô ta, nếu không có chuyện gì thì anh sẽ không chịu trách nhiệm.
Trình Diệu Khôn uy hiếp, anh trai Lý Tư Mục cũng không có ngốc, nhưng cũng giận dữ.
“Anh không biết hai đứa bị cái gì! Nhưng Mục Mục đi từ xa đến tìm chỉ vì thương nhớ cậu! Cậu còn nói con bé dây dưa? Rồi gì mà có chuyện sẽ không chịu trách nhiệm? Cậu không cần phải tuyệt tình như vậy chứ!”
“Không phải là do tôi tuyệt tình, mà do cô ta quá lì, chờ cô ta trở về, anh hỏi chuyện tốt mà cô ta đã làm ra là được, vậy nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.