[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm
Chương 136: Có Hợp Khẩu Vị Của Em Không?
Vy Vy
09/10/2024
Buổi tiệc của Wang Tộc bắt đầu, Vương Tuấn Khải cũng bế Vương Nguyên lên đi ra ngoài tham gia tiệc, dù sao thì anh và cậu vẫn chưa có ăn gì.
Vương Tuấn Khải đặt Vương Nguyên ngồi xuống kế bên anh, bên cạnh cậu phía còn lại là Đinh Trình Hâm đỡ cho cậu cảm thấy bài xích ngồi gần người lạ.
"Bảo bối, anh bóc tôm cho em trước rồi mới ăn bào ngư chưng yến nhé?" Vương Tuấn khải xoa đầu cậu nói.
Vương Nguyên gật đầu, Vương Tuấn Khải cũng đeo bao tay vào bóc vỏ tôm cho cậu. Người của Wang Tộc nhìn thấy Vương Tuấn Khải chăm sóc cho Vương Nguyên như vậy cũng không khỏi ngưỡng mộ. Nhưng vẫn có một số người ngoại tộc nhìn cậu với vẻ mặt chán ghét.
Vương Tuấn Khải bóc vỏ tôm cho cậu rồi cũng chậm rãi đút cậu ăn, còn lo lắng hỏi.
"Có hợp khẩu vị của em không?"
"Rất ngon, không cần lo lắng." Vương Nguyên cười nói.
Đinh Trân Lam ngồi gần đó nghe thấy cậu khen thức ăn ngon cũng thở phào nhẹ nhỏm, bà sợ thức ăn không hợp khẩu vị cậu sẽ chọc cho Vương Tuấn Khải tức giận nhưng may quá cậu ăn thấy ngon.
Đút Vương Nguyên ăn xong thì Vương Tuấn Khải mới dùng bữa, còn Vương Nguyên thì ngồi bên cạnh anh ngoan ngoãn ăn dâu tây.
"Khải, em nghe Trình Hâm nói ở đây có một vườn hoa rất đẹp, em ra đó chơi được không?" Vương Nguyên hỏi anh.
"Đi đi, Trình Hâm đưa em đi được không? Anh dùng bữa xong sẽ ra đó tìm em" Vương Tuấn Khải nói.
Vương Nguyên gật đầu, Đinh Trình Hâm cũng nắm lấy tay áo của Vương Nguyên chầm chậm đưa cậu ra vườn hoa.
"Trình Hâm em đỡ anh đi, đừng chạm vào da thịt anh là được." Vương Nguyên nói.
Đinh Trình Hâm liếc ra sau thấy Vũ Phong gật đầu đồng ý thì cũng đỡ lấy cánh tay của Vương Nguyễn đưa cậu ra vườn.
Ở chỗ của Vương Tuấn Khải, sau khi Vương Nguyên và Đinh Trình Hâm đi khỏi thì rất nhiều người đến mời rượu anh nhưng một ly anh cũng không tiếp mà chỉ tập trung dùng bữa.
Tính khí của Vương Tuấn Khải thất thường, hơn nữa những người lúc trước ở Vương Gia nhìn thấy anh nỗi giận cũng không phải ít nên anh không tiếp rượu nào dám làm khó anh.
Chỉ có điều có mấy cô Tiểu Thư ngoại tộc không sợ chết mà liều mình xông lên.
"Vương Thiếu Gia, tôi có thể mời anh một ly không?" Cô gái kia cố ý cúi thấp người để anh có thể nhìn thấy vòng một to bự của mình, chỉ tiếc Vương Tuấn Khải một cái liếc mắt cũng không có ý định ban tặng.
"Tránh xa tôi ra tôi bị dị ứng với người lạ các người không biết hay là không có lỗ tai vậy hả?" Vương Tuấn Khải tức giận đập mạnh đôi đũa xuống bàn quát lớn làm mọi người giật mình.
Cô gái kia bị tiếng quát lớn của anh dọa sợ cũng nhanh chóng lùi lại rồi rời đi. Còn Vương Tuấn Khải phát hỏa xong vẫn tiếp tục bữa ăn như bình thường khiến mọi người không khỏi ngượng ngùng. Vương Tuấn Khải dù ở Vương Gia hay là Wang Tộc đi nữa thì vẫn là người ung dung nhất nhưng quyền hạn lại lớn nhất.
Vương Tuấn Khải dùng bữa xong thì rời khỏi bàn ăn đi ra vườn tìm Vương Nguyên, Mã Gia Kỳ cũng theo anh rời đi.
Vương Tuấn Khải ra đến vườn nhìn thấy Vương Nguyên ngồi trên xích đu đung đưa chân vui vẻ cười đùa với Đinh Trình Hâm thì cũng khẽ cười. Vì nụ cười đó của Vương Nguyên mà anh không tiếc bất cứ giá nào đem hết những thứ cậu thích cho cậu. Cuối cùng chính anh là thứ có thể giữ mãi nụ cười đó trên môi câu.
Đang trong lúc thất thần nhìn cậu thì phía sau lưng cậu một tên sát thủ nhảy ra làm Vương Tuấn Khải hoảng loạn lao đến.
Tên sát thủ đó vươn súng về phía Vương Nguyên bóp cò lên, viên đạn bắn ra bay đến chỗ của Vương Nguyên.
"Mẹ nó, Nguyên Nguyên cẩn thận." Vương Tuấn Khải hét lên.
Vũ Phong nhìn thấy viên đạn lao đến nhưng không kịp đỡ cuối cùng viên đạn ghim thẳng vào người cậu. Vương Tuấn Khải lao đến ôm lấy cậu đang ngã xuống thập phần lo lắng.
"Bảo bối, cố chịu một chút anh đưa em đi tìm Trạch" Vương Tuấn Khải rung rẫy nói.
Vương Tuấn Khải bế cậu chạy đi, Vũ Phong cũng chạy theo sau giúp anh lái
xe.
Mã Gia Kỳ đi đến ôm Đinh Trình Hâm lên kiểm tra một lượt, xác định là cậu không bị thương thì lạnh giọng ra lệnh.
"Phong tỏa nơi này tìm ra tên sát thủ kia cho tôi."
Ám vệ trong bóng tối đồng loạt xuất hiện nhận lệnh lên nhanh chóng làm việc. Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ cũng chia nhau ra tìm kiếm, khốn kiếp dám ở dưới mí mắt của Vương Tuấn Khải nổ súng bắn đi viên ngọc mà Vương Tuấn Khải nâng trong tay đúng là chán sống.
Đinh Trân Lam và Jon Wang biết tin cũng nhanh chóng phân phó người lục soát, khó khăn lắm quan hệ của bọn họ mới tốt lên được một chút vậy mà lại thế này. Nếu Vương Nguyên có mệnh hệ gì bà đây liền rút xương lộn da tên sát thủ đó.
Sau hơn 30 phút tìm kiếm, người của Mã Gia Kỳ đã bắt được tên sát thủ đó. Mã Gia Kỳ tháo đi lớp vải đen trên mặt tên đó ra thì nhếch môi, mẹ nó trăm tính vạn tính cuối cùng lại quên đám người nhà họ Triệu.
Mã Gia Kỳ nhìn Triệu Phạn ánh mắt đùng đùng sát khí nói.
"Giải ông ta đến Hắc Bang giam lại, thông báo cho Hắc Bang truy nã tàn dư của nhà họ Triệu cho tôi."
Triệu Phạn bị người của Mã Gia Kỳ giải đi, thì mấy người Mã Gia kỳ cũng chạy đến Hắc Bang xem thử tình hình ở bên phía Vương Nguyên.
Vương Tuấn Khải đặt Vương Nguyên ngồi xuống kế bên anh, bên cạnh cậu phía còn lại là Đinh Trình Hâm đỡ cho cậu cảm thấy bài xích ngồi gần người lạ.
"Bảo bối, anh bóc tôm cho em trước rồi mới ăn bào ngư chưng yến nhé?" Vương Tuấn khải xoa đầu cậu nói.
Vương Nguyên gật đầu, Vương Tuấn Khải cũng đeo bao tay vào bóc vỏ tôm cho cậu. Người của Wang Tộc nhìn thấy Vương Tuấn Khải chăm sóc cho Vương Nguyên như vậy cũng không khỏi ngưỡng mộ. Nhưng vẫn có một số người ngoại tộc nhìn cậu với vẻ mặt chán ghét.
Vương Tuấn Khải bóc vỏ tôm cho cậu rồi cũng chậm rãi đút cậu ăn, còn lo lắng hỏi.
"Có hợp khẩu vị của em không?"
"Rất ngon, không cần lo lắng." Vương Nguyên cười nói.
Đinh Trân Lam ngồi gần đó nghe thấy cậu khen thức ăn ngon cũng thở phào nhẹ nhỏm, bà sợ thức ăn không hợp khẩu vị cậu sẽ chọc cho Vương Tuấn Khải tức giận nhưng may quá cậu ăn thấy ngon.
Đút Vương Nguyên ăn xong thì Vương Tuấn Khải mới dùng bữa, còn Vương Nguyên thì ngồi bên cạnh anh ngoan ngoãn ăn dâu tây.
"Khải, em nghe Trình Hâm nói ở đây có một vườn hoa rất đẹp, em ra đó chơi được không?" Vương Nguyên hỏi anh.
"Đi đi, Trình Hâm đưa em đi được không? Anh dùng bữa xong sẽ ra đó tìm em" Vương Tuấn Khải nói.
Vương Nguyên gật đầu, Đinh Trình Hâm cũng nắm lấy tay áo của Vương Nguyên chầm chậm đưa cậu ra vườn hoa.
"Trình Hâm em đỡ anh đi, đừng chạm vào da thịt anh là được." Vương Nguyên nói.
Đinh Trình Hâm liếc ra sau thấy Vũ Phong gật đầu đồng ý thì cũng đỡ lấy cánh tay của Vương Nguyễn đưa cậu ra vườn.
Ở chỗ của Vương Tuấn Khải, sau khi Vương Nguyên và Đinh Trình Hâm đi khỏi thì rất nhiều người đến mời rượu anh nhưng một ly anh cũng không tiếp mà chỉ tập trung dùng bữa.
Tính khí của Vương Tuấn Khải thất thường, hơn nữa những người lúc trước ở Vương Gia nhìn thấy anh nỗi giận cũng không phải ít nên anh không tiếp rượu nào dám làm khó anh.
Chỉ có điều có mấy cô Tiểu Thư ngoại tộc không sợ chết mà liều mình xông lên.
"Vương Thiếu Gia, tôi có thể mời anh một ly không?" Cô gái kia cố ý cúi thấp người để anh có thể nhìn thấy vòng một to bự của mình, chỉ tiếc Vương Tuấn Khải một cái liếc mắt cũng không có ý định ban tặng.
"Tránh xa tôi ra tôi bị dị ứng với người lạ các người không biết hay là không có lỗ tai vậy hả?" Vương Tuấn Khải tức giận đập mạnh đôi đũa xuống bàn quát lớn làm mọi người giật mình.
Cô gái kia bị tiếng quát lớn của anh dọa sợ cũng nhanh chóng lùi lại rồi rời đi. Còn Vương Tuấn Khải phát hỏa xong vẫn tiếp tục bữa ăn như bình thường khiến mọi người không khỏi ngượng ngùng. Vương Tuấn Khải dù ở Vương Gia hay là Wang Tộc đi nữa thì vẫn là người ung dung nhất nhưng quyền hạn lại lớn nhất.
Vương Tuấn Khải dùng bữa xong thì rời khỏi bàn ăn đi ra vườn tìm Vương Nguyên, Mã Gia Kỳ cũng theo anh rời đi.
Vương Tuấn Khải ra đến vườn nhìn thấy Vương Nguyên ngồi trên xích đu đung đưa chân vui vẻ cười đùa với Đinh Trình Hâm thì cũng khẽ cười. Vì nụ cười đó của Vương Nguyên mà anh không tiếc bất cứ giá nào đem hết những thứ cậu thích cho cậu. Cuối cùng chính anh là thứ có thể giữ mãi nụ cười đó trên môi câu.
Đang trong lúc thất thần nhìn cậu thì phía sau lưng cậu một tên sát thủ nhảy ra làm Vương Tuấn Khải hoảng loạn lao đến.
Tên sát thủ đó vươn súng về phía Vương Nguyên bóp cò lên, viên đạn bắn ra bay đến chỗ của Vương Nguyên.
"Mẹ nó, Nguyên Nguyên cẩn thận." Vương Tuấn Khải hét lên.
Vũ Phong nhìn thấy viên đạn lao đến nhưng không kịp đỡ cuối cùng viên đạn ghim thẳng vào người cậu. Vương Tuấn Khải lao đến ôm lấy cậu đang ngã xuống thập phần lo lắng.
"Bảo bối, cố chịu một chút anh đưa em đi tìm Trạch" Vương Tuấn Khải rung rẫy nói.
Vương Tuấn Khải bế cậu chạy đi, Vũ Phong cũng chạy theo sau giúp anh lái
xe.
Mã Gia Kỳ đi đến ôm Đinh Trình Hâm lên kiểm tra một lượt, xác định là cậu không bị thương thì lạnh giọng ra lệnh.
"Phong tỏa nơi này tìm ra tên sát thủ kia cho tôi."
Ám vệ trong bóng tối đồng loạt xuất hiện nhận lệnh lên nhanh chóng làm việc. Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ cũng chia nhau ra tìm kiếm, khốn kiếp dám ở dưới mí mắt của Vương Tuấn Khải nổ súng bắn đi viên ngọc mà Vương Tuấn Khải nâng trong tay đúng là chán sống.
Đinh Trân Lam và Jon Wang biết tin cũng nhanh chóng phân phó người lục soát, khó khăn lắm quan hệ của bọn họ mới tốt lên được một chút vậy mà lại thế này. Nếu Vương Nguyên có mệnh hệ gì bà đây liền rút xương lộn da tên sát thủ đó.
Sau hơn 30 phút tìm kiếm, người của Mã Gia Kỳ đã bắt được tên sát thủ đó. Mã Gia Kỳ tháo đi lớp vải đen trên mặt tên đó ra thì nhếch môi, mẹ nó trăm tính vạn tính cuối cùng lại quên đám người nhà họ Triệu.
Mã Gia Kỳ nhìn Triệu Phạn ánh mắt đùng đùng sát khí nói.
"Giải ông ta đến Hắc Bang giam lại, thông báo cho Hắc Bang truy nã tàn dư của nhà họ Triệu cho tôi."
Triệu Phạn bị người của Mã Gia Kỳ giải đi, thì mấy người Mã Gia kỳ cũng chạy đến Hắc Bang xem thử tình hình ở bên phía Vương Nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.