[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm
Chương 135: Sau Này Anh Còn Ức Hiếp Em Như Thế Em Cắn Chết Anh Luôn
Vy Vy
07/10/2024
Tối hôm sau, Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm từ rất sớm đã đến Nguyệt Thự đợi Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên để cùng đến Wang Tộc. Nhưng họ có nằm mơ cũng không ngờ đến giờ này Vương Tuần Khải và Vương Nguyên còn đang mèo vờn chuột ở trong phòng tắm kia kìa.
"Khải.đủ.ư rồi...Gia Kỳ và Trình Hâm còn đang chờ....ưm..ư.."
"Em im lặng chút đi, giờ này còn sớm để cho chúng nó chờ." Vương Tuấn Khải kịch liệt ra vào bên trong cậu nói.
Vương Nguyên vốn dĩ không chịu được tốc độ bức người này của Vương Tuấn Khải nên chỉ có thể rên rỉ. Hôm qua
vừa cùng anh hôm nay anh lại đòi hỏi cậu khiến Vương Nguyên có muốn chạy cũng chạy không thoát.
"Ư...thật sự là chịu không nỗi...Khải ưm...ưm nhẹ chút...ư..aaa....ưmmm" Vương Nguyên ôm chặt cổ Vương
Tuấn Khải thở dốc.
Vương Tuấn Khải nghe cậu nói không những không chậm lại mà còn đẩy nhanh tốc độ ra vào khiến Vương
Nguyên đến rên rỉ cũng không rên nỗi. Chạm đến đỉnh Vương Tuấn Khải cũng bắn hết vào bên trong cậu rồi ôm cậu đi tẩy rửa thay đồ mới chịu xuống nhà.
Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm ngồi ở sofa thấy Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên đi xuống thì cũng lắc đầu.
"Anh làm gì trên đó mà lâu vậy? Bọn em đợi anh đã hơn 1 tiếng rồi đó." Đinh Trình Hâm nói.
"Anh đâu có bảo hai đứa đợi anh? Còn nữa chỉ mới 18 giờ đến đó sớm làm gì?" Vương Tuấn Khải nhướn mày nói.
"Anh hay ha? Bà ấy gọi điện thoại giục em và Gia Kỳ từ lúc 16 giờ rồi kìa." Đinh Trình Hâm nói.
"Được rồi đi thôi, anh đi chung xe với hai đứa." Vương Tuấn Khải khó chịu nói.
Mã Gia Kỳ nhìn Vương Tuấn Khải khó chịu cũng hiểu lý do, chỉ có Đinh Trình Hâm chậm hiểu nên mới không để ý đó thôi.
Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên ra xe, anh thấy cậu mệt mỏi nằm trong lòng mình khép hờ mắt thì dịu dàng hôn lên môi cậu nói.
"Ngủ một chút đi, đến nơi anh gọi em thức dậy."
Vương Nguyên gật nhẹ đầu, Vương Tuấn Khải cũng để cậu nằm xuống đùi anh ngủ cho thoải mái. Mã Gia Kỳ hiểu ý anh cũng lái xe chậm một chút để Vương Nguyên ngủ nhiều thêm một chút.
Đến Wang Tộc, Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm và trong trước. Vương Tuấn Khải nhìn cậu ngủ say thì cũng không nở đánh thức cậu chỉ đành ôm cậu đi vào trong.
Vương Tuấn Khải chưa từng đến Wang Tộc, anh nhìn cách bố trí của Wang Tộc mang theo nét cổ điện của
Phương Tây cũng chăng lấy làm lạ gì cả chỉ thấy không đẹp bằng Nguyệt Thự của anh mà thôi.
Hội trường của tiệc không ồn ào như những buổi tiệc lớn nhưng cũng khiến cho người làm ở đây chạy đông chạy tây chuẩn bị. Đinh Trân Lam nhìn thấy Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên đi vào liền vui vẻ đi đến, nhưng mà chưa kịp nói gì thì Vương Tuấn Khải đã nhăn mày ra hiệu cho bà im lặng.
Đinh Trân Lam nhìn thấy Vương Nguyên đang ngủ cũng hiểu ý của Vương Tuấn Khải mà đưa anh đi vào trong nhà nghỉ ngơi trước, tiệc vẫn chưa bắt đầu.
Vương Tuấn Khải vào bên trong thì đặt Vương Nguyên xuống sofa, để đầu cậu trên đùi mình rồi canh cậu ngủ.
"Anh dâu vẫn chưa thức?" Đinh Trình Hâm nhìn Vương Tuấn Khải nhỏ giọng hỏi.
"Ữ, tiệc cũng chưa bắt đầu để em ấy ngủ thêm một lúc." Vương Tuấn Khải gật đầu nói.
Lúc này, Vương Nguyên trở người úp mặt vào người Vương Tuấn Khải mơ mơ màng màng nói.
"Khải đau."
Vương Tuấn Khải nghe cậu kêu đau thì nhướn mày, bàn to lớn của anh cũng đưa xuống eo cậu nhè nhẹ xoa lên.
Khốn thật anh nhớ lúc nãy cũng đâu đến nỗi nào sao đến ngủ rồi cũng phải than đau với anh mới chịu được vậy?
Mã Gia Kỳ và Vương Lâm nhìn Vương Tuấn Khải xoa eo cho Vương Nguyên thì khẽ cười. Vương Tuấn Khải nhìn thấy bọn họ cười thì cũng mặc kệ, cười anh thì cười đi ai biểu đứa nhỏ nhà anh mị lực lại lớn như vậy khiến anh không lúc nào ngừng ham muốn.
"Cái đó, sao mới giờ này đã đi ngủ rồi?" Jon Wang nhìn Vương Tuấn Khải hỏi.
"Em ấy mệt, khi nào tiệc bắt đầu tôi sẽ gọi em ấy thức có vấn đề gì không?" Vương Tuấn Khải nhìn Jon Wang nói.
"Không sao ta chỉ hỏi thôi. Để cho thằng bé ngủ thêm một chút cũng không sao 30 phút nữa tiệc mới bắt đầu." Jon Wang nói.
Vương Tuấn Khải không nói gì, chỉ yên lặng ngồi nhìn Vương Nguyên ngủ. Ngồi được một lúc người ở nhà chính ngày một tập trung lại, khỏi nói cũng biết là họ hàng thân thích của Wang Tộc rồi. Chỉ là họ không ngừng nói chuyện sẽ làm Vương Nguyên thức giấc.
Vương Tuấn Khải chỉ vừa mới nghĩ thôi Vương Nguyên đã thức giấc rồi. Cậu cắn cắn lên bụng Vương Tuấn Khải khiến anh khẽ nhíu mày.
"Đứa nhỏ này em thiếu đòn à?" Vương Tuấn Khải vỗ nhẹ lên đầu cậu nói.
"Ai kêu anh ức hiếp em, sau này anh còn ức hiếp em như thế em cắn chết anh luôn." Vương Nguyên nhỏ giọng nói.
"Đúng thật là thiếu đòn mà, nào ngồi dậy được không hay nằm thêm một chút?" Vương Tuấn Khải xoa xoa đầu cậu hỏi.
"Khi nào thì tiệc bắt đầu em nằm thêm một chút không sao chứ?" Vương Nguyên e dè hỏi, dù sao thì đây cũng là Wang Tộc không phải như Nguyệt Thự mà cậu muốn làm gì thì làm.
"Không sao, còn 10 phút nữa em cứ nằm đi. Tiệc bắt đầu anh sẽ đưa em ra ngoài." Vương Tuấn Khải nói.
Vương Nguyên gật đầu tiếp tục chôn mặt trong người Vương Tuấn Khải làm cho đám người họ hàng kia có muốn nhìn thấy mặt cậu cũng chẳng có cơ hội.
"Khải.đủ.ư rồi...Gia Kỳ và Trình Hâm còn đang chờ....ưm..ư.."
"Em im lặng chút đi, giờ này còn sớm để cho chúng nó chờ." Vương Tuấn Khải kịch liệt ra vào bên trong cậu nói.
Vương Nguyên vốn dĩ không chịu được tốc độ bức người này của Vương Tuấn Khải nên chỉ có thể rên rỉ. Hôm qua
vừa cùng anh hôm nay anh lại đòi hỏi cậu khiến Vương Nguyên có muốn chạy cũng chạy không thoát.
"Ư...thật sự là chịu không nỗi...Khải ưm...ưm nhẹ chút...ư..aaa....ưmmm" Vương Nguyên ôm chặt cổ Vương
Tuấn Khải thở dốc.
Vương Tuấn Khải nghe cậu nói không những không chậm lại mà còn đẩy nhanh tốc độ ra vào khiến Vương
Nguyên đến rên rỉ cũng không rên nỗi. Chạm đến đỉnh Vương Tuấn Khải cũng bắn hết vào bên trong cậu rồi ôm cậu đi tẩy rửa thay đồ mới chịu xuống nhà.
Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm ngồi ở sofa thấy Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên đi xuống thì cũng lắc đầu.
"Anh làm gì trên đó mà lâu vậy? Bọn em đợi anh đã hơn 1 tiếng rồi đó." Đinh Trình Hâm nói.
"Anh đâu có bảo hai đứa đợi anh? Còn nữa chỉ mới 18 giờ đến đó sớm làm gì?" Vương Tuấn Khải nhướn mày nói.
"Anh hay ha? Bà ấy gọi điện thoại giục em và Gia Kỳ từ lúc 16 giờ rồi kìa." Đinh Trình Hâm nói.
"Được rồi đi thôi, anh đi chung xe với hai đứa." Vương Tuấn Khải khó chịu nói.
Mã Gia Kỳ nhìn Vương Tuấn Khải khó chịu cũng hiểu lý do, chỉ có Đinh Trình Hâm chậm hiểu nên mới không để ý đó thôi.
Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên ra xe, anh thấy cậu mệt mỏi nằm trong lòng mình khép hờ mắt thì dịu dàng hôn lên môi cậu nói.
"Ngủ một chút đi, đến nơi anh gọi em thức dậy."
Vương Nguyên gật nhẹ đầu, Vương Tuấn Khải cũng để cậu nằm xuống đùi anh ngủ cho thoải mái. Mã Gia Kỳ hiểu ý anh cũng lái xe chậm một chút để Vương Nguyên ngủ nhiều thêm một chút.
Đến Wang Tộc, Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm và trong trước. Vương Tuấn Khải nhìn cậu ngủ say thì cũng không nở đánh thức cậu chỉ đành ôm cậu đi vào trong.
Vương Tuấn Khải chưa từng đến Wang Tộc, anh nhìn cách bố trí của Wang Tộc mang theo nét cổ điện của
Phương Tây cũng chăng lấy làm lạ gì cả chỉ thấy không đẹp bằng Nguyệt Thự của anh mà thôi.
Hội trường của tiệc không ồn ào như những buổi tiệc lớn nhưng cũng khiến cho người làm ở đây chạy đông chạy tây chuẩn bị. Đinh Trân Lam nhìn thấy Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên đi vào liền vui vẻ đi đến, nhưng mà chưa kịp nói gì thì Vương Tuấn Khải đã nhăn mày ra hiệu cho bà im lặng.
Đinh Trân Lam nhìn thấy Vương Nguyên đang ngủ cũng hiểu ý của Vương Tuấn Khải mà đưa anh đi vào trong nhà nghỉ ngơi trước, tiệc vẫn chưa bắt đầu.
Vương Tuấn Khải vào bên trong thì đặt Vương Nguyên xuống sofa, để đầu cậu trên đùi mình rồi canh cậu ngủ.
"Anh dâu vẫn chưa thức?" Đinh Trình Hâm nhìn Vương Tuấn Khải nhỏ giọng hỏi.
"Ữ, tiệc cũng chưa bắt đầu để em ấy ngủ thêm một lúc." Vương Tuấn Khải gật đầu nói.
Lúc này, Vương Nguyên trở người úp mặt vào người Vương Tuấn Khải mơ mơ màng màng nói.
"Khải đau."
Vương Tuấn Khải nghe cậu kêu đau thì nhướn mày, bàn to lớn của anh cũng đưa xuống eo cậu nhè nhẹ xoa lên.
Khốn thật anh nhớ lúc nãy cũng đâu đến nỗi nào sao đến ngủ rồi cũng phải than đau với anh mới chịu được vậy?
Mã Gia Kỳ và Vương Lâm nhìn Vương Tuấn Khải xoa eo cho Vương Nguyên thì khẽ cười. Vương Tuấn Khải nhìn thấy bọn họ cười thì cũng mặc kệ, cười anh thì cười đi ai biểu đứa nhỏ nhà anh mị lực lại lớn như vậy khiến anh không lúc nào ngừng ham muốn.
"Cái đó, sao mới giờ này đã đi ngủ rồi?" Jon Wang nhìn Vương Tuấn Khải hỏi.
"Em ấy mệt, khi nào tiệc bắt đầu tôi sẽ gọi em ấy thức có vấn đề gì không?" Vương Tuấn Khải nhìn Jon Wang nói.
"Không sao ta chỉ hỏi thôi. Để cho thằng bé ngủ thêm một chút cũng không sao 30 phút nữa tiệc mới bắt đầu." Jon Wang nói.
Vương Tuấn Khải không nói gì, chỉ yên lặng ngồi nhìn Vương Nguyên ngủ. Ngồi được một lúc người ở nhà chính ngày một tập trung lại, khỏi nói cũng biết là họ hàng thân thích của Wang Tộc rồi. Chỉ là họ không ngừng nói chuyện sẽ làm Vương Nguyên thức giấc.
Vương Tuấn Khải chỉ vừa mới nghĩ thôi Vương Nguyên đã thức giấc rồi. Cậu cắn cắn lên bụng Vương Tuấn Khải khiến anh khẽ nhíu mày.
"Đứa nhỏ này em thiếu đòn à?" Vương Tuấn Khải vỗ nhẹ lên đầu cậu nói.
"Ai kêu anh ức hiếp em, sau này anh còn ức hiếp em như thế em cắn chết anh luôn." Vương Nguyên nhỏ giọng nói.
"Đúng thật là thiếu đòn mà, nào ngồi dậy được không hay nằm thêm một chút?" Vương Tuấn Khải xoa xoa đầu cậu hỏi.
"Khi nào thì tiệc bắt đầu em nằm thêm một chút không sao chứ?" Vương Nguyên e dè hỏi, dù sao thì đây cũng là Wang Tộc không phải như Nguyệt Thự mà cậu muốn làm gì thì làm.
"Không sao, còn 10 phút nữa em cứ nằm đi. Tiệc bắt đầu anh sẽ đưa em ra ngoài." Vương Tuấn Khải nói.
Vương Nguyên gật đầu tiếp tục chôn mặt trong người Vương Tuấn Khải làm cho đám người họ hàng kia có muốn nhìn thấy mặt cậu cũng chẳng có cơ hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.