[Khải Nguyên] Thanh Xuân Rực Rỡ!

Chương 7: Hôm nay cậu về nhà cảm thấy thế nào?

Vy Vy

04/12/2024

Vương Nguyên nhìn Vương Kiến Quy cười nói ở trước mặt thì cũng chẳng thèm để ý ông ta nữa. Dù sau thì cậu với ông ta cũng không tính là quá thân thiết, tuy rằng ông ta là cha cậu nhưng cậu vẫn luôn không thích ông ta.

"Mặc kệ ông, lần này muốn tôi quay trở về đây là có mục đích gì nói luôn đi?" Vương Nguyên lạnh nhạt nhìn ông ta hỏi.

"Không có gì, về đây ở sẽ tốt hơn ở Thành Phố S. Hơn nữa con cũng vào lớp 10 rồi nên bắt đầu học cách quản lý Quân Quy rồi." Vương Kiến Quy nói.

"Ông cũng chỉ mới 47 tuổi? Bây giờ bảo tôi học quản lý công ty làm gì, ông muốn nghỉ hưu sớm à?" Vương Nguyên nhìn Vương Kiến Quy không kiên nễ gì mà nói.

"Cái thằng nhóc này nói chuyện càng ngày càng khó nghe như vậy? Bây giờ học quản lý công ty là được rồi, đợi khi con tốt nghiệp đại học thì sẽ bắt đầu vào công ty làm."

"Không cần ông dạy tôi cũng biết tự mình quản lý. Ông cho người theo dõi tôi ở Thành Phố S chắc cũng biết tôi có thừa sức để quản lý Quân Quy mà. Nhưng hiện tại tôi không muốn nhún tay vào Quân Quy của ông, còn quá sớm để tôi phải tiếp nhận lượng công việc khổng lồ của Quân Quy. Đợi tôi lên đại học hẳn nói đến việc này." Vương Nguyên nói xong liền bỏ lên phòng.

Vương Kiến Quy nhìn Vương Nguyên đã bỏ đi rồi thì cũng mặc kệ cậu, dù sau năng lực của Vương Nguyên không phải ông không biết. 4 năm trước cậu đến Thành Phố S ông không hề cho cậu bất kì thứ gì mà ngược lại còn tìm đủ mọi cách chặng đi đường sống của cậu nữa cơ. Nhưng nhìn thử xem, sau 4 năm Vương Nguyên vẫn sống tốt đó thôi, hơn nữa còn học được một số thứ, như thế cũng đủ khiến Vương Kiến Quy đánh giá cao cậu rồi.

"Kiến Quy, anh thật sự chỉ để lại tài sản và công ty cho cậu ta? Vậy còn Tiểu Kiều và Tiểu Đông thì sao?" Người phụ nữ ngồi bên cạnh Vương Kiến Quy nói.

Vương Kiến Quy liếc người phụ nữ bên cạnh mình, cô ta là Dương Mạng, là một người ở Thành Phố T. Vào lúc Vương Kiến Quy đi công tác ở Thành Phố T thì gặp phải cô ta rồi hai người nảy sinh quan hệ, sau đó cô ta mang thai Vương Kiến Quy mới đưa cô ta về biệt thự ở. Biệt thự này là của Bạch Gia, nhà mẹ của Vương Nguyên, nhưng vì năm đó bà ấy khó sinh nên vừa sinh Vương Nguyên ra thì qua hai ngày sau bà ấy cũng qua đời. Từ đó, Vương Kiến Quy cũng trăng hoa rượu chè, sau đó thì như bây giờ đây vợ nhỏ con riêng đều đem về đây.

"Cô tốt nhất nên yên phận đi, tài sản này và cả công ty Quân Quy đều là của Bạch Gia, của mẹ Vương Nguyên chứ chẳng phải của tôi. Con của cô chảy trong người dòng máu của Bạch Gia sao?" Vương Kiến Quy nhìn Dương Mạng nói.

"Nhưng ít nhất anh cũng phải để cho con chúng ta một ít tài sản chứ?" Dương Mạng nói.

"Sống trong sung sướng như thế này đã là ân huệ tốt nhất tôi có thể cho bọn chúng rồi. Nếu còn không biết điều đừng trách tôi." Vương Kiến Quy nói.

Vương Nguyên đứng ở trên lầu nghe Vương Kiến Quy nói thì cũng khẽ nhếch môi một cái rồi bỏ vào trong phòng. Quả thật tài sản và công ty đều của mẹ cậu, Vương Kiến Quy nói không hề sai. Vậy nên Thiếu Gia của Bạch Gia cũng chỉ có duy nhất một mình Vương Nguyên cậu mà thôi.

Vương Nguyên quay lại phòng ngủ, cậu thả người nằm xuống giường vừa cầm điện thoại mở lên đã thấy có thông báo liền ấn vào xem. Là thông báo đi học và thời khóa biểu của lớp học.

Thấy thông báo đi học của trường là thứ hai tuần tới Vương Nguyên cũng lên mạng đặt thêm mấy đôi giày thể thao và mấy cái áo khoát mỏng để mặc đi học.



Vừa đặt giày và quần áo xong thì Lưu Chí Hoành gọi điện thoại đến cho cậu. Vương Nguyên nhìn thấy số điện thoại quen thuộc cũng ấn nút bắt máy.

"Gì đấy?"

[Một lát 19 giờ đi ăn lẩu không? Tớ biết có một nhà hàng ở gần đây siêu siêu ngon luôn.]

"Có chắc là ngon không đó?"

[Chắc chắn, tớ cùng mẹ tớ đã đi ăn thử rồi. Siêu cấp ngon luôn.]

"Được, vậy một lát cậu đến nhà mình đi rồi đi dù sao thì mình cũng chưa có ăn tối."

[Được. À phải rồi, hôm nay cậu về nhà cảm thấy thế nào? Đám vợ nhỏ và con riêng của cha cậu có kiếm chuyện với cậu không?]

"Lúc sáng Dương Mạng có lên mặt dạy dỗ mình, nhưng mình là ai chứ, sớm đã cho bà ta một bài học. Cậu biết không bà ta còn nói cho Vương Kiến Quy biết là mình mắng bà ta, sau đó Vương Kiến Quy gọi cho mình nói đừng có chấp nhất với bà ta."

[Hừ, bà ta nghĩ mình là ai chứ? Còn lên mặt dạy dỗ cậu đúng thật là mụ già đáng ghét. Đừng nói cậu thật sự thỏa hiệp nha?]

"Không có, mình dễ bắt nạt như vậy sao? Mình đã nói với Quản Gia từ ngày mai để bà ta lau dọn nhà cửa nếu không thì sẽ tống bà ta đi."

[Ha ha ha, cậu đúng là thâm độc mà.]

"Thôi tắt máy đây mình đi tắm đã, một lát gặp lại nhé."

[Được một lát gặp lại.]

Vương Nguyên tắt điện thoại đi, cậu tùy tiện quăng điện thoại lên giường còn mình thì bò xuống giường đi đến tủ quần áo lấy đồ đi tắm rồi đợi Lưu Chí Hoành đến sau đó sẽ ra ngoài ăn lẩu cùng cậu ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Khải Nguyên] Thanh Xuân Rực Rỡ!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook