[Khải Nguyên] Thanh Xuân Rực Rỡ!

Chương 8: Tiểu Thiếu Gia, Lão Gia muốn mời cậu về

Vy Vy

04/12/2024

Vương Tuấn Khải làm việc ở quán cafe xong thì cũng lấy một ít tiền mặt từ quán rồi quay trở về nhà. Trên đường đi Vương Tuấn Khải ghé vào một siêu thị nhỏ ở gần đó mua một ít thức ăn rồi mới quay lại nhà. Vương Tuấn Khải về đến trước cửa nhà đã thấy hai người đàn ông mặc vest đen nghiêm chỉnh đứng trước nhà anh liền biết phiền phức tìm đến cửa rồi.

Vương Tuấn Khải bình thản đi đến, hai người mặc vest đen kia thấy Vương Tuấn Khải đến cũng khẽ cúi người với anh.

"Tiểu Thiếu Gia, Lão Gia muốn mời cậu về." Một người mặc vest đen nói.

"Quay về nói với ông ấy tôi không muốn về đó. Các người đừng ép tôi ra tay với các người." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.

"Tiểu Thiếu Gia, Lão Gia bảo tôi nói với ngài lần trước là do Lão Gia nóng giận nên mới nói như vậy chứ không phải có ý muốn đuổi cậu đi."

"Mặc kệ ông ta là cố ý hay vô ý tóm lại là tôi không muốn về. Hiện tại tôi sống ở đây rất tốt không cần ông ấy phải bận tâm, hơn nữa căn nhà đó của ông ta không phải vẫn còn một người vợ và một đứa con trai sao?" Vương Tuấn Khải nói.

"Tiểu Thiếu Gia, nếu ngài không về thì ngài có thể nghe điện thoại của Lão Gia được không? Chỉ cần ngài nghe điện thoại rồi nói với Lão Gia thì bọn thuộc hạ sẽ không ai xuất hiện nữa."

"Được rồi, các anh về đi. Đúng rồi, về đó bảo Di Tuệ đến chỗ tôi đi, à bảo luôn Nhạn Kiêu đến đây học đi, sẵn tiện bảo vệ tôi."

"Vâng."

Hai người mặc vest đen rời đi, lúc này Vương Tuấn Khải mới mở cửa đi vào trong nhà. Vương Tuấn Khải vào nhà cất những thứ anh vừa mới mua vào tủ lạnh rồi cũng lấy điện thoại ra gọi lại cho cha anh. Đầu dây bên kia rất nhanh đã nghe máy.

[Tiểu Khải.]



"Ừ, tôi ở Thành Phố A này rất tốt cũng sẽ không trở về đâu. Ông đừng cho người đến đây nữa."

[Ở Thành Phố S không tốt hơn Thành Phố A sao? Chuyện mấy ngày trước không phải là ta có ý muốn đuổi con đi, con biết mà tính khí ta nóng giận lên sẽ không kiềm chế được.]

"Tôi biết, nhưng tôi không muốn sống chung với Vương Vũ Việt và Kim Thanh Ý. Ông sống với hai người họ tốt không có nghĩa là tôi sống chung với họ cũng tốt. Hơn nữa không phải tôi rời khỏi căn nhà đó ông đỡ phải đau đầu hơn sao?"

[Được rồi ta không làm khó con, nhưng một tháng phải về Thành Phố S một lần, đây là nhượng bộ cuối cùng của ta.]

"Còn phải xem thời gian, có thời gian tôi sẽ về."

Vương Tuấn Khải nói xong thì tắt điện thoại đi. Giải quyết xong chuyện của cha anh cũng tốt, sau này đỡ phải rượt đuổi đánh nhau với đám thuộc hạ kia của cha anh.

Vương Tuấn Khải nói chuyện điện thoại với cha anh xong cũng chuẩn bị thức ăn cho bữa tối, loay hoay trong bếp một lúc thì thức ăn cũng nấu xong. Vương Tuấn Khải nhìn đồng hồ đã là 19 giờ hơn rồi thì cũng tắm rửa rồi đi dùng bữa tối.

Vương Tuấn Khải đang ăn tối thì nhìn nghe thấy tiếng động, anh cảnh giác đi đến bên cửa kính nhìn ra ngoài xem thử là chuyện gì thì phát hiện có hai người đang trèo tường vào vườn nhà anh. Vương Tuấn Khải nhìn thấy thì khẽ nhướn mày, trời chỉ mới tối thôi mà Thành Phố A này đã là giờ hành động của bọn trộm rồi.

Vương Tuấn Khải lặng lẽ quan sát hai tên trộm kia, thấy bọn họ đi thẳng vào vườn nhà anh thì cũng lặng lẽ ra ngoài xem thử. Vườn nhà anh có hệ thống điện cảm ứng, chỉ cần có người vào thì nó sẽ tự động bật lên. Vương Tuấn Khải nhìn thấy khuôn mặt của tên trộm kia thì giật mình, kia không phải Vương Nguyên sao?

"Bạn học Vương, chỉ mới 19 giờ hơn đã trèo tường vào nhà tôi trộm trái cây rồi?" Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành lên tiếng.

Vương Nguyên nhìn thấy Vương Tuấn Khải thì giật mình, cậu ngượng ngùng nói.



"Xin lỗi, tôi tưởng đây là nhà hoang vì từ nhỏ tôi sống ở đây cũng không thấy ai ở nên...nên mới trèo vào hái ít quả táo thôi."

"Tôi từ nhỏ sống ở Thành Phố S, tôi vừa về đây mấy ngày thôi. Không ngờ tối rồi lại bắt gặp bạn học Vương dẫn người vào nhà tôi trộm trái cây nha." Vương Tuấn Khải nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Vương Nguyên khẽ cười nói.

"Xin lỗi.....hay là cậu xem chỗ táo đó bao nhiêu tôi trả tiền cho cậu." Vương Nguyên nói.

"Bỏ đi, cậu hái thêm một ít đi dù sao thì nhiều như vậy tôi cũng ăn không hết." Vương Tuấn Khải hào phóng nói.

"Thật sao? Hay là hôm sau tôi mời cậu đi ăn nhé, xem như cảm ơn vì chỗ táo này." Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải nói.

"Được, cậu hái táo xong thì đi cửa chính về đi đừng trèo tường lỡ đâu không may bị thương thì không tốt. Tôi vào nhà đây." Vương Tuấn Khải nói xong thì quay người vào nhà.

Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải đi rồi thì đá cho Lưu Chí Hoành một cái.

"Tên chết bầm nhà cậu, còn dám nói ở đây vẫn như trước không có người ở? Hại mình mất mặt."

"Tớ cũng đâu có biết, mấy ngày trước vẫn không có người ở mà." Lưu Chí Hoành ôm chân chỗ bị Vương Nguyên đá vào nói.

"Đi về, lần sau bớt có rủ mình đi trộm trái cây với cậu đi. Hừ." Vương Nguyên nhìn Lưu Chí Hoành hừ lạnh một tiếng rồi cũng kéo người đi về.

Đúng thật là mất mặt, đã đi ăn trộm lại còn bị chủ nhà bắt tại trận, lại còn là Vương Tuấn Khải, đúng là mất mặt mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Khải Nguyên] Thanh Xuân Rực Rỡ!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook