[Khải Nguyên] Thanh Xuân Rực Rỡ!
Chương 9: Sau này không cần đợi tôi, đói thì cứ việc ăn trước
Vy Vy
04/12/2024
Vương Tuấn Khải nói chuyện với Vương Nguyên xong vào nhà không lâu thì nhận được tin nhắn, anh cũng cầm điện thoại lên xem thử, là tin nhắn của Vương Nguyên.
[Xin lỗi cậu chuyện vừa rồi, nếu ngày mai cậu có thời gian thì tối tôi mời cậu đi ăn để xin lỗi vì chuyện lúc nãy nhé?]
Vương Tuấn Khải đọc xong thì khẽ cười, rồi cũng trả lời tin nhắn. Người này đúng thật là càng ngày càng khiến anh chú ý nhiều hơn.
[Được, cậu cứ chọn quán, thời gian là buổi tối thì ok.]
Rất nhanh tin nhắn phản hồi của Vương Nguyên đã hiện lên.
[Được, vậy tối mai 19 giờ 30 tôi sẽ sang nhà cậu rồi cùng đi.]
Vương Tuấn Khải đối với sự nhiệt tình của Vương Nguyên cũng chẳng từ chối mà còn vui vẻ nhắn lại.
[Ok, ngày mai gặp.]
Trả lời xong Vương Tuấn Khải cũng bỏ điện thoại qua một bên rồi tiếp tục ăn tối, vừa nãy đang ăn thì phải đi bắt trộm cắt ngang bữa ăn, lúc nãy nếu không phải là Vương Nguyên và bạn của cậu có lẽ Vương Tuấn Khải đấm cho mấy tên trộm kia một trận ra hồn rồi, đáng tiếc lại bắt được Vương Nguyên và bạn cậu.
Hôm sau, Vương Tuấn Khải còn đang ngủ say trên giường thì chuông cửa vang lên đánh thức anh. Vương Tuấn Khải nhăn mặt ngồi dậy, anh vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo rồi mới xuống lầu mở cửa. Vương Tuấn Khải vừa mở cửa ra đã thấy một nam một nữ đứng ở trước còn mang theo cả vali thì cũng đẩy cửa ra để cho họ tự vào.
"Tiểu Thiếu Gia chúng tôi ở phòng nào?" Di Tuệ cười cười nhìn Vương Tuấn Khải hỏi.
"Hai người dọn ra căn nhà bên cạnh đi, nhà chính này tôi ở một mình. Di Tuệ dọn dẹp và chuẩn bị thức ăn cô làm, còn Nhạn Kiêu cậu theo tôi đi học nhưng đừng để lộ thân phận của tôi. Còn nữa, sau khi dùng cơm tối xong thì hai người không được ở lại nhà chính mà phải sang nhà bên cạnh ở, hiểu rồi chứ?" Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.
"Vâng." Di Tuệ và Nhạn Kiêu đồng thanh đáp lời Vương Tuấn Khải.
"Hai người tự mình sắp xếp đi đừng làm phiền tôi." Vương Tuấn Khải nói xong liền quay người lên phòng tiếp tục giấc ngủ của bản thân. Giờ bày cũng chỉ mới hơn 6 giờ, hai người Di Tuệ và Nhạn Kiêu đúng là rất biết lựa giờ đến đó.
Di Tuệ và Nhạn Kiêu nhìn Vương Tuấn Khải bỏ lên phong cũng tự thân mà sắp xếp đồ đạc, họ làm gì dám trong mong rằng Tiểu Thiếu Gia của họ sẽ tốt bụng mà giúp họ chứ. Vương Tuấn Khải không thích động tay động chân vào đồ của người khác, cũng như cái cách mà anh không thích người khác tự tiện chạm vào đồ của anh.
Thật ra, từ khi cha anh đưa anh về Vương Gia Vương Tuấn Khải đã sống rất khép mình, sau đó mẹ anh qua đời anh càng ngày càng khó gần. Hơn nữa, cũng rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Hầu như Vương Tuấn Khải chỉ sống trong thế giới của riêng mình. Có rất nhiều lần cha anh là Vương Văn Từ đem theo anh đến chỗ bác sĩ tâm lý, nhưng kết quả anh không bị gì cả chỉ là bản thân anh không muốn tiếp xúc với bọn họ mà thôi.
Di Tuệ và Nhạn Kiêu tự mình sắp xếp đồ đạc xong thì Di Tuệ cũng làm bữa trưa. Sau khi xong xuôi hết mọi việc cũng đã là 11 giờ hơn thế mà Tiểu Thiếu Gia của bọn họ còn chưa có thức giấc nữa. Di Tuệ và Nhạn Kiêu không dám làm phiền Vương Tuấn Khải nên chỉ có thể nằm ở sofa chờ đợi Vương Tuấn Khải xuống rồi mời có thể dùng bữa.
"Kiêu, hay là em lên gọi Thiếu Gia đi, chị đói bụng quá rồi." Di Tuệ thả điện thoại trên tay xuống quay sang Nhạn Kiêu ể oải nói.
"Em mới không có gan đó, hay là chị lên gọi Thiếu Gia đi." Nhạn Kiêu nhìn Di Tuệ nói, hắn mới không có ngu mà làm phiền Thiếu Gia.
Trong khi hai người đang nói chuyện thì Vương Tuấn Khải cũng ở trên lầu đi xuống, anh liếc nhìn sang hai người mới đến kia một cái rồi cũng lạnh nhạt lên tiếng.
"Sang dùng bữa đi, sau này không cần đợi tôi đói thì cứ việc ăn trước."
Nghe thấy Vương Tuấn Khải nói Nhạn Kiêu và Di Tuệ cũng chạy sang nhà ăn dùng bữa, làm việc từ sáng đến giờ bọn họ đói lắm rồi.
"Thiếu Gia, tuần sau đến trường tôi gọi ngài bằng anh nhé?" Nhạn Kiêu vừa ăn vừa nói.
"Ừm, có thể gọi tôi bằng anh. Nếu có ai hỏi cứ nói là em họ tôi." Vương Tuấn Khải nói.
Vương Tuấn Khải không muốn người khác biết anh là Thiếu Gia của Vương Gia như thế có thể tránh bớt phiền phức không đáng có. Mà hơn thế nữa, bản thân Vương Tuấn Khải cũng chẳng muốn mình có bất cứ dính liếu gì đến Vương Gia. Chỉ tiếc anh có thể phủ nhận mình không phải người của Vương Gia chứ không thể đấu lại sự thật rằng mình đang chảy trong người dòng máu của Vương Gia.
Vương Tuấn Khải dùng bữa xong thì bỏ lại hai người Nhạn Kiêu và Di Tuệ ở nhà còn bản thân mình thì ra ngoài. Nhạn Kiêu ngõ ý muốn đi theo anh nhưng bị anh từ chối, vì Vương Tuấn Khải phải đến cửa hàng của mình và hiện tại anh không thể cho ai ở Vương Gia biết được anh có những tài sản riêng và đang hoạt động kinh doanh. Nếu như để những việc này đến tai của Vương Văn Từ liền xảy ra những phiền phức không đáng có cho xem.
Nhạn Kiêu và Di Tuệ nhìn Vương Tuấn Khải đi khuất rồi cũng quay lại vào nhà, dù sao thì họ vừa đến đã làm việc bây giờ Vương Tuấn Khải đi ra ngoài rồi bọn họ có thể nghỉ ngơi a.
[Xin lỗi cậu chuyện vừa rồi, nếu ngày mai cậu có thời gian thì tối tôi mời cậu đi ăn để xin lỗi vì chuyện lúc nãy nhé?]
Vương Tuấn Khải đọc xong thì khẽ cười, rồi cũng trả lời tin nhắn. Người này đúng thật là càng ngày càng khiến anh chú ý nhiều hơn.
[Được, cậu cứ chọn quán, thời gian là buổi tối thì ok.]
Rất nhanh tin nhắn phản hồi của Vương Nguyên đã hiện lên.
[Được, vậy tối mai 19 giờ 30 tôi sẽ sang nhà cậu rồi cùng đi.]
Vương Tuấn Khải đối với sự nhiệt tình của Vương Nguyên cũng chẳng từ chối mà còn vui vẻ nhắn lại.
[Ok, ngày mai gặp.]
Trả lời xong Vương Tuấn Khải cũng bỏ điện thoại qua một bên rồi tiếp tục ăn tối, vừa nãy đang ăn thì phải đi bắt trộm cắt ngang bữa ăn, lúc nãy nếu không phải là Vương Nguyên và bạn của cậu có lẽ Vương Tuấn Khải đấm cho mấy tên trộm kia một trận ra hồn rồi, đáng tiếc lại bắt được Vương Nguyên và bạn cậu.
Hôm sau, Vương Tuấn Khải còn đang ngủ say trên giường thì chuông cửa vang lên đánh thức anh. Vương Tuấn Khải nhăn mặt ngồi dậy, anh vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo rồi mới xuống lầu mở cửa. Vương Tuấn Khải vừa mở cửa ra đã thấy một nam một nữ đứng ở trước còn mang theo cả vali thì cũng đẩy cửa ra để cho họ tự vào.
"Tiểu Thiếu Gia chúng tôi ở phòng nào?" Di Tuệ cười cười nhìn Vương Tuấn Khải hỏi.
"Hai người dọn ra căn nhà bên cạnh đi, nhà chính này tôi ở một mình. Di Tuệ dọn dẹp và chuẩn bị thức ăn cô làm, còn Nhạn Kiêu cậu theo tôi đi học nhưng đừng để lộ thân phận của tôi. Còn nữa, sau khi dùng cơm tối xong thì hai người không được ở lại nhà chính mà phải sang nhà bên cạnh ở, hiểu rồi chứ?" Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.
"Vâng." Di Tuệ và Nhạn Kiêu đồng thanh đáp lời Vương Tuấn Khải.
"Hai người tự mình sắp xếp đi đừng làm phiền tôi." Vương Tuấn Khải nói xong liền quay người lên phòng tiếp tục giấc ngủ của bản thân. Giờ bày cũng chỉ mới hơn 6 giờ, hai người Di Tuệ và Nhạn Kiêu đúng là rất biết lựa giờ đến đó.
Di Tuệ và Nhạn Kiêu nhìn Vương Tuấn Khải bỏ lên phong cũng tự thân mà sắp xếp đồ đạc, họ làm gì dám trong mong rằng Tiểu Thiếu Gia của họ sẽ tốt bụng mà giúp họ chứ. Vương Tuấn Khải không thích động tay động chân vào đồ của người khác, cũng như cái cách mà anh không thích người khác tự tiện chạm vào đồ của anh.
Thật ra, từ khi cha anh đưa anh về Vương Gia Vương Tuấn Khải đã sống rất khép mình, sau đó mẹ anh qua đời anh càng ngày càng khó gần. Hơn nữa, cũng rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Hầu như Vương Tuấn Khải chỉ sống trong thế giới của riêng mình. Có rất nhiều lần cha anh là Vương Văn Từ đem theo anh đến chỗ bác sĩ tâm lý, nhưng kết quả anh không bị gì cả chỉ là bản thân anh không muốn tiếp xúc với bọn họ mà thôi.
Di Tuệ và Nhạn Kiêu tự mình sắp xếp đồ đạc xong thì Di Tuệ cũng làm bữa trưa. Sau khi xong xuôi hết mọi việc cũng đã là 11 giờ hơn thế mà Tiểu Thiếu Gia của bọn họ còn chưa có thức giấc nữa. Di Tuệ và Nhạn Kiêu không dám làm phiền Vương Tuấn Khải nên chỉ có thể nằm ở sofa chờ đợi Vương Tuấn Khải xuống rồi mời có thể dùng bữa.
"Kiêu, hay là em lên gọi Thiếu Gia đi, chị đói bụng quá rồi." Di Tuệ thả điện thoại trên tay xuống quay sang Nhạn Kiêu ể oải nói.
"Em mới không có gan đó, hay là chị lên gọi Thiếu Gia đi." Nhạn Kiêu nhìn Di Tuệ nói, hắn mới không có ngu mà làm phiền Thiếu Gia.
Trong khi hai người đang nói chuyện thì Vương Tuấn Khải cũng ở trên lầu đi xuống, anh liếc nhìn sang hai người mới đến kia một cái rồi cũng lạnh nhạt lên tiếng.
"Sang dùng bữa đi, sau này không cần đợi tôi đói thì cứ việc ăn trước."
Nghe thấy Vương Tuấn Khải nói Nhạn Kiêu và Di Tuệ cũng chạy sang nhà ăn dùng bữa, làm việc từ sáng đến giờ bọn họ đói lắm rồi.
"Thiếu Gia, tuần sau đến trường tôi gọi ngài bằng anh nhé?" Nhạn Kiêu vừa ăn vừa nói.
"Ừm, có thể gọi tôi bằng anh. Nếu có ai hỏi cứ nói là em họ tôi." Vương Tuấn Khải nói.
Vương Tuấn Khải không muốn người khác biết anh là Thiếu Gia của Vương Gia như thế có thể tránh bớt phiền phức không đáng có. Mà hơn thế nữa, bản thân Vương Tuấn Khải cũng chẳng muốn mình có bất cứ dính liếu gì đến Vương Gia. Chỉ tiếc anh có thể phủ nhận mình không phải người của Vương Gia chứ không thể đấu lại sự thật rằng mình đang chảy trong người dòng máu của Vương Gia.
Vương Tuấn Khải dùng bữa xong thì bỏ lại hai người Nhạn Kiêu và Di Tuệ ở nhà còn bản thân mình thì ra ngoài. Nhạn Kiêu ngõ ý muốn đi theo anh nhưng bị anh từ chối, vì Vương Tuấn Khải phải đến cửa hàng của mình và hiện tại anh không thể cho ai ở Vương Gia biết được anh có những tài sản riêng và đang hoạt động kinh doanh. Nếu như để những việc này đến tai của Vương Văn Từ liền xảy ra những phiền phức không đáng có cho xem.
Nhạn Kiêu và Di Tuệ nhìn Vương Tuấn Khải đi khuất rồi cũng quay lại vào nhà, dù sao thì họ vừa đến đã làm việc bây giờ Vương Tuấn Khải đi ra ngoài rồi bọn họ có thể nghỉ ngơi a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.